Chương 4 : Ai Dám Động Đến Vương Phi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác luyện võ cùng người mình, sảng khoái tinh thần, riêng những binh lính, ám vệ bồi hắn bị đánh la liệt đất, khó nhịn rên rỉ nhức nhối xương cốt không được sung sướng cho cam.

"Vương gia, ngài thành thân xong khí thế hừng hực, đánh chúng thuộc hạ cũng mạnh tay hơn."

Trương Ngọc- thủ lĩnh ám vệ thân cận của Vương Nhất Bác vặn xương cốt, nửa đùa nửa thật nói,

"Là do các ngươi quá yếu." Vương Nhất Bác lạnh lùng đáp "Sau khi ta về, tăng cường luyện tập đi."

"Người rời đi ngay sao?" Trương Ngọc tỏ vẻ ngạc nhiên "Mới đến không lâu, người không định ở lại chút nữa sao?"

Bình thường Vương Nhất Bác hiếm khi lưu lại phủ đệ, phần lớn thời gian đều dành tại Chính Viêm Trang, không luyện võ cũng là giải quyết công vụ thường nhật của một vị tướng quân, xử lý mấy chuyện giao thương lặt vặt của Chính Viêm Trang với chủ quản Lý Hùng.

Vương Nhất Bác chậm rãi gật đầu, nhàn nhạt nói:

"Hôm nay là ngày thứ hai, ta không yên tâm."

"Ngày thứ hai không yên tâm gì cơ ạ?" Trương Ngọc ngu ngơ hỏi lại, kết quả bị Lý Hùng từ lúc nào xuất hiện phía sau cốc đầu.

Vương Nhất Bác im lặng không đáp, nhảy vòng lên lưng ngựa, ngựa hí vang mạnh khỏe, hắn ngay tức khắc phi ngựa rời khỏi Chính Viêm Trang. Lúc này Lý Hùng mới nói cho Trương Ngọc giác ngộ, quả quyết chắc nịch:

"Đồ khờ. Vương gia nhà mình mới thú vương phi về, hôm nay là ngày thứ hai sau tân hôn nên ngài ấy không an tâm để vương phi một mình."

"Tiêu Bắc Hầu chẳng phải là người ép vương gia nhà chúng ta thành hôn trên triều, khiến vương gia bất đắc dĩ cưới nam thê để tỏ lòng trung thành sao? Ngài ấy lo vương phi ở nhà sẽ gây chuyện đúng không? Dù sao đó cũng là thứ tử của ông ta kia mà."

"Thứ tử nhà ai khỏi quản. Nếu đã thành hôn làm người của vương gia tốt nhất không ảnh hưởng danh vọng tiền đồ của vương gia là được. Vương Nhất Bác nhà chúng ta so với Đường Tăng tỉnh rụi hơn nhiều, sẽ không có chuyện bị vương phi dụ dỗ nghe theo Tiêu Bắc Hầu hoặc để yên vương phi gây loạn trong nhà đâu."

Trương Ngọc lo lắng bảo: "Bên cạnh vương gia có thị thiếp xinh đẹp là Cao Lệ Thúy, nàng ta liễu yếu đào tơ, tâm hồn trong sáng, hy vọng vương phi tốt tính, không ức hiếp nàng."

Lý Hùng cười khẩy, mỉa mai: "Trong sáng mới chả mỏng manh. Nàng ta mà sợ bị ức hiếp hay hành hạ bởi vương phi chẳng rõ tính khí kia, ta đi làm thái giám!"

"Nàng ấy tốt mà sao lần nào ta thấy ngươi cũng có vẻ ác cảm với nàng thế? Lần trước nàng còn lặn lội đường xa đến đây thăm nom vương gia, quan tâm chúng ta, tặng đồ ngon của lạ cho những kẻ dầm mưa dãi nắng như chúng ta nữa."

"Không phải ác cảm mà là không thuận mắt vừa ý. Ta không ưa loại thị thiếp hành xử ăn vận như vương phi, cư xử như chính thê lại mang ánh mắt dã tâm mê hoặc nam nhân khác ngoài vương gia. Hơn nữa, nàng ta cười rất xấu."

Trương Ngọc ồ lên, không nghĩ nhiều nữa, chỉ đoán có lẽ Lý Hùng qua tuổi nhược quán nên đâm ra khó tính soi xét, hiểu lầm nữ tử mang vẻ đẹp thanh thuần tươi mát Cao Lệ Thúy. Đầu óc chàng ta nhiều lúc ngu ngơ đơn giản, dễ lừa, được mỗi cái lúc thực chiến sắc sảo tinh quái, lắm mưu nhiều mẹo, mạnh đến vô lý mới được tại chức thủ lĩnh ám vệ. Lý Hùng bất lực vuốt trán, nếu để ai thú tên Trương Ngọc này về, chắc sẽ tiền đình vì phu quân dễ gạt bởi nữ tử vẻ ngoài yếu đuối bên trong nham hiểm lắm.

Lý Hùng nói: "Nếu bên cạnh Vương gia là Liễu cô nương thì mới gọi là tốt. Nàng ta có cảm tình với vương gia, biết tiến biết lùi, có cốt cách của người có thể làm đại sự, có phong phạm tiểu thư đài các cao sang quyền quý. Nếu để ở cùng vương phi, chắc chắn sẽ không gây ra sóng gió."

Lý Hùng bữa trước bận rộn công vụ, đành gửi quà mừng là trân châu bảo bối mình có được gửi tặng vương gia, không thể tham gia hôn sự của ngài. Hắn có tìm hiểu qua về nhị công tử nhà Tiêu Bắc Hầu, nghe nói trầm tĩnh hiền lành, xung quanh không có tin đồn thất thiệt hay nghe bảo gây chuyện thị phi, ngày thường sống chịu đựng dưới sự chèn ép từ chủ mẫu đương gia hay bị ức hiếp bởi đại ca không thấy có phản ứng khác gì, là thản nhiên cam chịu chấp nhận.

Chưa chứng kiến quan sát tận mắt không biết được nhưng chung quy hắn đánh giá khá ổn về lý lịch của vương phi. Văn hay chữ tốt, biết tính toán, có chút tiếng tăm trong giới học của con cái nhà quan, được thầy chỉ bảo dạy dỗ đánh giá cao, cuộc sống không thấy có vết nhơ nào, sạch sẽ hoàn hảo, bề ngoài đẹp thanh nhã mềm mại, quả xứng đôi với vương gia anh tuấn tiêu sái nhà mình.

Còn chuyện tính nết con người, nếu có dịp gặp mặt, hắn nhất định sẽ xem thử người này tâm minh ra sao.

.

.
.

Vương Nhất Bác trở về sớm hơn dự kiến của Hàn quản gia. Hàn quản gia vội vàng thông báo cho vương phi, Tiêu Chiến lập tức đi nghênh đón phu quân đã quay về.

"Sau khi ta rời đi, trong nhà vẫn ổn chứ?"

"Vâng." Tiêu Chiến tươi cười đáp.

Vương Nhất Bác liếc mắc sang Hàn Phúc muốn nói lại thôi, bất động thanh sắc, quay sang Tiêu Chiến, giọng nói trầm trầm hòa nhã:

"Ngươi thật sự ổn?"

"Có gì không ổn sao ạ?" Tiêu Chiến ngây ngô hỏi lại, đầu hơi nghiêng nghiêng, chớp mắt vô tội ngốc nghếch.

Vương Nhất Bác không hiểu sao cũng nghiêng nghiêng đầu theo y, nhìn thế nào cũng thấy Tiêu Chiến giống thỏ trắng đơn thuần vô hại, tươi sáng, có chút gì đó gọi là khả ái, nhìn chẳng có nét gì khiến người ta muốn đấm vào mặt như Tiêu Bắc Hầu lươn như con trạch trơn tuồn tuột đáng ghét.

"Nhị lang?" Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác hơi lạ lạ, lên tiếng đánh thức hắn khỏi mơ hồ.

Vương Nhất Bác xuống ngựa, sắc mặt lãnh tình như cũ, không nóng không lạnh nói với Tiêu Chiến:

"Không có gì thì tốt."

"Thực ra là có đó ạ." Tiêu Chiến ngập ngừng cất lời "Nhị lang ơi nhị lang, người có thích dùng điểm tâm không?"

"Không thích." Vương Nhất Bác thẳng thừng nói.

Tiêu Chiến nghe câu trả lời, ái ngại mỉm cười, ánh mắt tắt hẳn tia sáng mong chờ long lanh. Hàn Phúc lão quản gia nháy mắt ra hiệu vương gia, vương gia ngốc nghếch đáng ghét lại không hiểu, ngược lại còn đi hỏi làm người ta suýt khóc:

"Hàn quản gia, mắt ông giờ kém đến có tật rồi?"

Hàn quản gia cạn lời, quay sang thấy vương phi như thỏ ỉu xìu, thầm thở dài, nói thẳng luôn:

"Vương phi tự làm điểm tâm cho ngài đấy ạ."

"Y làm?" Vương Nhất Bác cau mày.

"Vâng, người đã đích thân vào bếp làm điểm tâm cho ngài."

"Đám hạ nhân kia dám để vương phi xuống bếp? Các ngươi không sợ y bị thương à?"

Sắc mặt vương gia kém đi hẳn, Hàn quản gia méo xệch, cái đấy là trọng điểm chắc thưa vương gia?

"Là thần tự muốn xuống bếp làm điểm tâm, không trách họ được."

Vương Nhất Bác rất tự nhiên cầm lấy tay y lên, ngắm nghía soi xét như khám nghiệm cổ vật, xác định tay y không có gì mới hài lòng thả ra, không để y phần cổ đỏ ửng lan đến chiếc tai xinh xẻo trắng mềm của Tiêu Chiến, càng không để ý sự bối rối đến đơ người của y.

Hắn quay ra nói với Hàn quản gia, nhắc nhở:

"Nếu để ta phát hiện có kẻ dám không phục tùng vương phi, để vương phi phải tự làm cái gì, ta sẽ hỏi tội kẻ đó."

Hàn quản gia cung kính thưa vâng, chúng nô tài xin ghi nhớ. Ông trong lòng nghĩ trộm người không biết còn tưởng Tiêu Chiến sớm từ trước là tiểu lang quân được vương gia ngày nhớ đêm mong, ấp ủ sớm ngày rước về, cưng như bảo bối, sủng ái tận trời tiểu kiều phu. Nếu không phải ông dưỡng vương gia từ thời vương gia mặc tã cầm kiếm gỗ tí hon nghịch chơi chơi với đám hài tử xung quanh, biết vương gia lần đầu gặp mặt phu quân chính là lúc thành hôn, đối phương luôn là kẻ xa lạ, có xuất thân từ kẻ đối nghịch hắn, chắc ông tin sái cổ chuyện họ quen nhau từ trước hoặc vương gia đem lòng yêu thương vương phi vì nhan sắc phong hoa tuyết nguyệt của người.

"Điểm tâm đâu?" Vương Nhất Bác quay ra hỏi Tiêu Chiến.

"Ở trong phòng ạ."

"Đi."

"Dạ?" Tiêu Chiến vẻ mặt ngu ngơ không hiểu ý hắn.

"Đưa điểm tâm cho ta."

"Không phải người không thích sao?"

"Nếu là ngươi làm, miễn cưỡng có thể thử."

"Người đâu cần phải miễn cưỡng nếu không thích." Tiêu Chiến không vui nói.

"Ta nói miễn cưỡng bao giờ?" Vương Nhất Bác mặt dày vô sỉ trả lời.

"Người vừa nói mà."

"Hàn Phúc, ông nghe thấy ta nói vậy không?"

"Gió lớn quá nên lão nô nghễnh tai, không nghe thấy gì hết ạ." Hàn Phúc hùa theo sự vô sỉ của vương gia.

"Đấy ngươi xem." Vương Nhất Bác kiêu ngạo hất hàm với Tiêu Chiến.

"Người rõ ràng có nói mà." Tiêu Chiến bĩu môi một mẩu, dằn dỗi.

Vương Nhất Bác chắp tay sau lưng, bước đi về phòng, giấu đi nụ cười đắc ý của mình khỏi tầm mắt Tiêu Chiến. Hắn nhận ra mình cảm thấy sảng khoái lạ thường khi thấy vẻ mặt bị trêu chọc ngại ngùng không nói được gì. Không hiểu sao hắn lại rất muốn bắt nạt ức hiếp Tiêu Chiến, muốn làm y khóc.

Vương Nhất Bác về thấy điểm tâm trên bàn, không nói nhiều, thử ngay một miếng. Độ mềm xốp vừa miệng, mùi thơm ngọt ngào của bánh, kết hợp chung quy tạo nên tinh túy ẩm thực đánh giá.

"Nhị lang, người thấy sao ạ?" Tiêu Chiến hồi hộp hỏi.

"Tạm được."

"Người nói thật đi."

"Được."

"Không đúng." Tiêu Chiến giọng điệu cứng rắn hơn "Người hảo hảo khai thật lòng, ngon hay không ngon."

"Ngon lắm."

"Vậy mới đúng chứ."

Tiêu Chiến cười hài lòng mãn nguyện, nhị lang ăn trông thật ngon miệng. Vương gia nhà mình không thành thật tẹo nào. Ngon lại còn cố ý nói tạm được.

"Thần biết mà. Những hạ nhân phòng bếp khen ngon mà."

"Lần sau làm cho ta là được, mấy người dưới bếp tự biết làm cho mình ăn."

"Ò, được."

Vương Nhất Bác hiếm hoi giãn mặt thư thái, cười hài lòng. Đứng chứng kiến nụ cười hiếm hoi có tiếng của đức lang quân, Tiêu Chiến ngây ngẩn, quả nhiên đẹp khuynh đảo chúng sinh, đẹp mê muội tâm trí. Nhị lang của mình đẹp thế này bảo sao được nhiều nữ tử ái mộ, nhiều nam nhân muốn quy phục.

Mà sao vương gia lại tỏ vẻ khó chịu khi y san sẻ chút ít điểm tâm cho những hạ nhân khác ở vương phủ nhỉ? Tiêu Chiến không nghĩ hắn chê bai thân phận họ nên ghét phải ăn chung đồ hạ nhân từng dùng đâu. Vương gia khéo tính khí hài tử lên ba, ghét dùng chung hay chia sẻ thứ mình yêu thích nha, Tiêu Chiến to gan đoán trộm thế.

"Còn không?"

"Còn vài phần phần người ở bếp." Tiêu Chiến thành thực đáp.

"Ngươi đi lấy, thuận tiện sai người đến thư phòng lấy giấy bút cho ta."

Vương Nhất Bác đợi Tiêu Chiến bị sai vặt ngang nhiên ra ngoài phòng, gọi Hàn quản gia hỏi chuyện.

"Lúc ta ra khỏi phủ, có phải đã có chuyện?"

"Vâng nhưng chỉ là chút chuyện nhỏ thôi ạ. Chẳng là Cao thị buông vài lời khó nghe lọt tai, làm vương phi chạnh lòng."

"Nói trọng điểm." Vương Nhất Bác đanh mặt, thanh giọng trầm hàn ghê người.

"Nàng ta chê bai xuất thân của vương phi. Có lẽ là nói đến việc nương thân ngài ấy xuất thân là thôn nữ nghèo, là thị nữ hầu hạ của Tiêu Bắc Hầu, nay là tam di nương ở Tiêu phủ. Nhưng vương phi đã cảnh cáo."

Vương Nhất Bác tông giọng lạnh lẽo gai góc, mắt tối lại:

"Chỉ cảnh cáo? Y là vương phi của ta, ai dám động đến vương phi lại chỉ nhận được cảnh cáo xoàng?"

Vương Nhất Bác ghét nhất hạng người lôi xuất thân người ta ra mà xỉa xói châm chọc. Cao thị này ban đầu được hắn đánh giá nhìn nhận rất tốt, vốn tưởng người hiểu chuyện, biết an phận thủ thường, không nghĩ đến lại là kiểu người to gan lớn mật dám động đến chính thê của hắn, hơn nữa còn là dùng chuyện nhạy cảm đả động đến vương phi. Đây rod ràng là không coi y ra gì, không biết kính nể người đứng bên cạnh y là hắn.

Đúng là thời gian dài không quản vương phủ, trên dưới lòi thêm kẻ phá quấy ngang ngược đáng diệt.

Tuy hắn kiêng kị vài phần vì xuất thân thứ tử nhà Tiêu Bắc Hầu cáo già mất nết của y nhưng có thế nào hắn cũng đã đảm bảo vinh hoa phú quý cho y, để y làm người của mình, tuyệt đối sẽ không để y thất vọng hay chịu ủy khuất.

Vương Nhất Bác lạnh lẽo hạ lệnh:"Gọi Cao thị đến, đợi vương phi quay về để vương phi xử trí. Vương phi phải có phong phạm vương phi, không thể để y dung túng hạ nhân không hiểu phép tắc được."

"Lão nô lập tức đi ngay."

Vương Nhất Bác phỏng đoán nam nhân kia e sợ hắn, sợ hắn cho rằng mình thị uy làm hắn không vui nên kiêng dè nể nang Cao thị, không xuống tay trừng phạt. Chưa nói đến trông Tiêu Chiến thuộc kiểu quân tử thanh lãnh điềm đạm, thông minh hiểu chuyện, biết tốt xấu chừa đường lui cho mình, không giống sẽ làm chuyện thị phi hay thiên thương hại lý, khá đơn giản trong sáng, hắn rất vừa lòng về y, sẽ không để ai khinh rẻ y khi y còn làm phu quân của hắn.

Nếu y bội hắn, lúc ấy tính sau, hắn cũng không đần đến mức không nhận ra ai lợi dụng mình hay không. Còn hiện tại, ai dám coi nhẹ địa vị vương phi của Tiêu Chiến, tức là coi thường hắn, hắn sẽ không bỏ qua cho kẻ đó.

Tiêu Chiến trở về với đĩa bánh mới trên tay, nhạy cảm nhận ra sắc thái vương gia không đúng lắm, tưởng mình đi lâu làm vương gia khó chịu, e dè gọi người:

"Vương gia?"

"Cao thị có phải đã đụng đến ngươi?" Vương Nhất Bác lạnh lùng hỏi.

Tiêu Chiến ngỡ Cao thị có ân sủng của vương gia, tưởng động đến ái nhân của hắn rồi, chạnh lòng vẫn cố mỉm cười hòa ái, ánh mắt đượm buồn trả lời:

"Nàng lỡ lời, ta cũng chỉ nói vài câu, không làm gì nàng. Vương gia có chỗ nào không hài lòng?"

Hàn Phúc quả nhiên mau lẹ, vậy mà tranh thủ y rời đi đã kể hết hành động của y cho hắn nghe.

"Ngươi gọi lại?"

"Vâng?"

"Gọi ta là gì?"

"Vương gia."

"Gọi lại."

"Nhị lang."

"Ngươi là ai?"

"Thần là Tiêu Chiến?"

"Ngươi là gì của ta?"

"Vương phi của người." Tiêu Chiến trả lời đến đây trước thái độ lạnh nhạt bất thường của hắn, đại thố bảo nơm nớp lo sợ căng thẳng rồi nha, ỉu xìu tự tin rồi.

"Vậy ta là gì của ngươi?"

"..." Tiêu Chiến đảo mắt, hơi ngại để trả lời "Phu quân của ta."

Vương Nhất Bác thở dài, lắc đầu buồn chán về y: "Ngươi làm ta thất vọng, Tiêu Chiến."

"Ta..."

Tiêu Chiến ấm ức, nàng ta là thị thiếp đụng chạm đến tự tôn danh dự của ta, người đây hỏi vậy là nhắc nhở ta làm vương phi nhất định phải học hiểu bao dung độ lượng kẻ dưới bất phục vậy ư? Đại bảo mới là người nên thất vọng về phu quân đấy!

"Ngươi đã biết ta là phu quân của ngươi, ngươi là vương phi của ta mà lại để một thị thiếp nhỏ nhoi xúc phạm đến ngươi, chỉ cảnh cáo qua loa? Ngươi để ta làm cảnh à? Ngươi không biết nói với phu quân mình là có người động đến mình? Ngươi không muốn phạt nàng ta cũng phải nói ta để ta trừng phạt nàng ta chứ?"

Tiêu Chiến ngốc lăng, mắc mớ gì người quay ra hùng hồn chất vấn ta nghe có lý thế? Y ngoan ngoãn cúi đầu nghe phu quân trách mắng.

"Ngươi là người của ta, động đến ngươi chính là phạm đến ta. Nàng ta xúc phạm tôn nghiêm của ngươi thì cũng là không nể ta, đáng phạt chứ không thể để yên. Chút chuyện này ngươi cũng không biết, Tiêu Chiến, ngươi làm ta thất vọng."

Tiêu Chiến không hiểu nổi rồi, hoang mang muốn chết, đầu quay mòng mòng, cả bầu trời khó hiểu trên đầu y muốn sợ đồi đây. Vương gia thay vì trách móc y động chạm đến Cao thị lại đi trách y không biết tìm phu quân mách chuyện nhỏ nhoi này, không biết thị uy với kẻ dưới vì nghĩ y bị xúc phạm cũng chính là mình bị động đến?

Ủa? Vương gia rồi sao biết đi để ý mấy chuyện này vậy? Không phải theo kịch bản tiểu thuyết dân gian là nam nhân lạnh lùng mặc kệ hết chuyện này à?

Vương Nhất Bác kéo tay y, bắt y đứng sát bên mình, nhìn thẳng vào mắt y, tạo nên uy áp thật lớn cho y biết bao, hắn nói:

"Nhớ lấy, vương phi của bổn vương tuyệt đối không được để kẻ dưới mạo phạm, có chuyện không biết xử sao phải biết đi tìm phu quân giãi bày bàn bạc, hiểu chưa?"

"Người không chê phiền sao?"

Y không biết hắn thế nào, tuy nhiên đổi lại người khác, chắc chắn chỉ thấy đây là nhõng nhẽo phiền toái, không hiểu chuyện, lắm lời phiền phức thôi.

"Chuyện người của ta, không tính là phiền. Huống hồ ngươi còn là người ta thú về, ta đã hứa sẽ đảm bảo cho ngươi cuộc sống vương phi."

Tiêu Chiến cảm thấy không ổn rồi, rụt tay lại, quay người đi. Vương gia hà cớ gì lại là người biết quan tâm sâu sắc đến người khác, khiến người khác cảm thấy không là mang ơn cũng là cảm động, khiến y nghe mà rung động con tim.

Mà khoan, sao bảo vương gia kiệm lời lắm cơ mà?

Nãy giờ thấy hắn nói nhiều sương sương đó?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net