CHAP 39 (SS3): RESET!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Writer: Yumile92

Ghi chú nhân vật:
🦁: Vương Nhất Bác, Vương tổng, BoBo
🐰: Tiêu Chiến, Tiêu Tán, Tiêu tổng

❤💚💛

• Chìm sâu trong kí ức, bên tai 🐰 bất chợt văng vẳng lên một câu nói đùa của 🦁 trước chuyến đi: "Trong đầu em đầy ắp hình ảnh về anh nên vô tình để lọt chuyện này ra khỏi bộ nhớ mất...Xin lỗi! Em thật sự không cố ý! ^^"

• Nội tâm 🐰: "Phiền muộn gì chứ? Em ấy chỉ vì muốn dành thời gian bên mình mà không để tâm tới bản thân đã mệt thế nào. Đồ ngốc! Em làm vậy thì anh có thể vui nổi sao? Aizz... 💨"
*******
Vào kì nghỉ đông ngắn hạn tại một khu trượt tuyết nghỉ dưỡng, đáng lẽ đây sẽ là trải nghiệm đáng nhớ đầu tiên trong mùa của hai vị sếp tổng, nào ngờ lại có một sự cố không ngờ tới đã xảy ra. Đường đường đang là cặp đôi yêu nhau mặn nồng, vì một phút tin lầm kẻ lạ mặt kia mà nhận cái kết dở khóc dở cười.

• 🐰 túm lấy cổ áo bác sĩ nhấc bổng lên, quát lớn: "Bác sĩ! Ông đã làm em ấy quên hết mọi thứ về tôi mà giờ còn dám lớn tiếng đòi phí chữa bệnh nữa sao? Lương tâm ông quăng xuống vực tuyết luôn rồi phải không? ^^💢"

• Bác sĩ: "Ha...ha...ha...Chẳng phải mấy cậu ban nãy còn hứa với nhau các kiểu vui vẻ lắm sao? ^^💦"

• 🐰 lắc người bác sĩ liên tục: "Chúng tôi chỉ đùa với nhau thôi. Làm sao tôi có thể biết trước được cái trò đó của ông thực sự có khả năng khiến em ấy quên cả tôi luôn được chứ? Haizz...Mau trả BoBo lại cho tôi mau!!! 💢"

• Bác sĩ: "Cậu chỉ việc hôn lên môi cậu ấy là xong thôi mà? Hai người cũng đã giao ước ngay từ đầu rồi! 💦"

• 🐰: "Vậy nếu cậu ấy không chịu để tôi hôn thì biết làm thế nào? ^^💢"

• Bác sĩ: "Đó là chuyện của cậu, sao tôi biết được?! Tôi mới tập trò này cách đây không lâu. Không ngờ mới thử lần đầu lên cậu ấy mà lại thành công luôn!!! ^^"

• 🐰 giận run người, ngón trỏ chỉ thẳng ra cửa đuổi khéo vị bác sĩ dởm kia: "Ông....Tốt nhất ông nên rời khỏi tầm mắt tôi ngay trước khi có điều gì cực tồi tệ xảy ra! ^^💢"

• Bác sĩ: "Còn chi phí...."

• 🐰: "ĐI NGAY!!! 💢"

• Bác sĩ: "Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi! Tôi đi ngay!!! 💦"

*Rầm....

Vị bác sĩ dởm kia rời khỏi phòng. Bầu không khí dần tĩnh lặng trở lại, thêm vào đó nữa là cảm giác khó xử giữa hai vị kia.

Vương Nhất Bác sau khi biết mình mất trí nhớ thì vẫn duy trì một mình một kiểu, ngồi im lặng trên giường, cố gắng sắp xếp dữ kiện còn sót lại trong đầu. Nhưng dù cố gắng cách mấy, cậu cũng không nhớ thêm được gì nhiều về Tiêu Chiến.

• 🐰 chọt chọt tay lên má 🦁: "Thực sự...không nhớ một chút gì về anh sao?"

• 🦁: "Có nhớ được thêm một chút...nhưng không quan trọng lắm!"

• 🐰 bộp hai tay lên má 🦁 đầy hờn dỗi: "Chuyện chúng ta là người yêu...cũng không quan trọng sao? 💢"

• 🦁 nắm tay 🐰 khóa xuống giường không cho đụng chạm lung tung lên mặt mình nữa: "Đau! Anh làm cái gì vậy??? 💨 Mà...chúng ta...là người yêu thật sao?"

• 🐰: "Um!"

• 🦁: "Người yêu về thể xác hay là...?"

• 🐰 giải thích cặn kẽ cho 🦁 để rồi tự mình cảm thấy xấu hổ mà ụp mặt vào gối lăn lộn: "Không phải! Tuyệt đối không phải thể loại đó đâu! Chúng ta chỉ là cặp đôi yêu nhau như bao người, anh yêu em, em cũng yêu anh...là dạng đó đó nhưng khụ...khụ...đã ở mức tri kỉ luôn rồi! Haizzz... mình đang nói gì thế này?! 💨"

• 🦁: "Sao có thể?"

• 🐰: "Sao không?"

• 🦁: "Chúng ta là sếp tổng thuộc về hai công ty giải trí khác nhau, không phải sao?"

• 🐰: "Em nhớ được chuyện đó? Vậy có nhớ quãng thời gian anh từng làm trợ lý cho em không? Chúng ta còn hợp tác đóng phim cùng nhau trong nhiều dự án nữa?"

• 🦁: "Hửm? Không phải Lại Bảo là trợ lý cho tôi từ trước đó luôn sao?"

• 🐰: "Aizzz...Không! Trước Lại Bảo, anh là người duy nhất làm trợ lý cho em, em còn đích thân phỏng vấn anh nữa mà?"

• 🦁 vắt tay lên trán khẽ thở dài: "A~ Không nhớ một chút nào cả!!! 💨"

• 🐰: "Vẫn còn một cách nhanh hơn để giúp em nhớ ra hết mọi thứ đó!"

• 🦁: "?"

• 🐰: "Hôn lên môi anh!"

• 🦁: "Không! Gì cũng được trừ chuyện đó! 💢"

• 🐰 đột ngột nghiêng người qua đè 🦁 xuống giường: "Là do em nói đấy nhé!"

• 🦁 chắn tay trước miệng phòng thủ: "Anh tính làm gì???"

• 🐰: "Chúng ta...sẽ cùng nhau xxx, làm cho cơ thể em tự nhớ ra mọi thứ liên quan tới anh..."

• 🦁: "Anh điên à? 💢"

• 🐰 nháy mắt: "Chính miệng em nói °Gì cũng được trừ chuyện đó!° Không hôn môi nên không tính là phạm luật nhé! ^^"

• Trong phút chốc, 🦁 bỗng thấy hoang mang thực sự: "Aghh..."

• Thoáng thấy vẻ mặt bối rối của 🦁, 🐰 như bừng tỉnh về thực tại, lòng đau nhói nên lại không nỡ tiếp tục trêu ghẹo, đành lui về sau vài bước rồi rời khỏi giường: "Xin lỗi! Anh chỉ muốn giúp em vơi bớt đi những mệt mỏi buồn phiền trong công việc nhưng rút cuộc lại khiến em lâm vào tình cảnh này...Gọi anh là phiền muộn trong lòng em cũng không hoàn toàn sai đâu...💨"

• Nhìn bóng lưng 🐰 đi dần xa khỏi mình, 🦁 bất giác vươn tay ra muốn gọi tên nhưng không thốt thành lời: "Anh..."

• 🐰 tiếp lời: "Theo lịch đặt trước thì chúng ta sẽ ở đây ba ngày hai đêm... nhưng với tình hình hiện tại thì có lẽ... anh sẽ liên hệ lễ tân để trả phòng sớm. Tối nay em cứ ngủ yên trong phòng..."

• 🦁: "Còn anh?"

• 🐰 bước tới trước cửa rồi dừng lại, khẽ quay đầu lại nhìn 🦁, ánh mắt rưng rưng sắp khóc nhưng vẫn cố giữ nụ cười tươi trên môi: "Không ngủ nổi! Chắc là đi dạo lòng vòng đùa nghịch cùng tuyết trước sân cho qua thời gian.... Hah... Dù anh vẫn thích được em hôn hơn... ngọt ngào ấm áp bội phần... nhưng chắc không thể nữa rồi...💦"

• Nói rồi 🐰 đi ra ngoài, để mặc 🦁 ở lại một mình trong phòng với một loạt thông tin chưa kịp xử lý trong đầu: "Người yêu của mình là Tiêu tổng của Red Moon?! Nghe như đùa mà lại là thật?! Hai nam nhân là đối thủ của nhau, cùng hẹn đi trượt tuyết lại còn ở chung một phòng một giường... Với lại, biểu hiện buồn bã khi đó của anh ấy... trông không giống như đang nói dối chút nào... 💨"

Dù có cố chối bỏ tình cảm của bản thân cách mấy, sâu thẳm đâu đó trong tâm, Vương Nhất Bác vẫn cảm nhận được sự tồn tại của anh, mờ ảo tựa làn sương nhưng không hề tan biến hoàn toàn.

• 🦁 đặt tay lên ngực trái, nơi tim khẽ nhói vì 🐰: "Cảm giác tê rần nơi anh ấy chạm vào vẫn còn vương lại! Ssss... Thực lòng mà nói, mình không muốn để anh ấy ở ngoài đó một mình với cái biểu hiện đó chút nào!!! 💢"

Đi lòng vòng từ trong ra ngoài khách sạn, dù cố gắng cách mấy cậu cũng vẫn không thấy Tiêu Chiến đâu. Mãi cho đến khi Vương Nhất Bác tìm tới một góc khuất sau tòa nhà thì mới bắt gặp hình bóng thân quen của ai kia đang chật vật dùng chân di chuyển ván trượt trên nền tuyết đầy khó nhọc.

• Vừa thấy 🦁 đi tới, 🐰 giật bắn người như thể bị bắt quả tang làm chuyện mờ ám, bất giác theo phản xạ mà trưng ra nụ cười gượng gạo trên môi còn chân thì đạp đạp cái ván qua một bên vùi lấp dưới tuyết: "Eeeek!!! Nhất Bác! Em...đã khỏe chưa?"

• 🦁: "...Nếu không tính tới chuyện °kia° thì tôi vẫn ổn...cực ổn là đằng khác! Còn anh...cái tư thế đó...là đang tập trượt tuyết một mình sao?"

• 🐰: Um! Chúng ta tới đây là để trượt tuyết nhưng lại chỉ mới làm cùng nhau một lần. Sẽ thật tệ nếu anh chưa trượt thuần thục mà đã về nhà... Tỏa nhi sẽ cười anh mất!!! 💨"

• 🦁: "Đừng nói là...anh tính trượt xuống dốc tuyết đó một mình?"

• 🐰: "Um! Không sao! Anh có dò hỏi từ những người có kinh nghiệm khác rồi. Mai...anh sẽ thử trượt thêm một lần trước khi về..."

• Nghe vậy, 🦁 cảm giác có chút không vui, chỉ đáp lại vỏn vẹn hai chữ: "Không được! 💢"

• 🐰: "Tại sao lại không được?"

• 🦁: "Không được là không được! Không cần phải có lý do! 💢"

• 🐰: "Nói thật đi! Trong thâm tâm, em vẫn không muốn thấy anh đi trượt tuyết cùng người khác, cũng không muốn ai khác ngoài em dạy cho anh, đúng chứ?! Điều đó chứng tỏ là em vẫn nhớ ra anh trong vô thức...Đã vậy thì mai hai ta cùng đi lên đó trượt tuyết nhé! ^^"

• 🦁 tìm cách chống chế: "Đừng hiểu lầm! Tôi chỉ nghĩ đơn giản...để một người hậu đậu như anh trượt tuyết một mình là một sai lầm, hậu quả khó lường, thế thôi! Còn giờ, đi theo tôi..."

• Đột nhiên bị 🦁 nắm tay dắt đi đâu đó, 🐰 thắc mắc: "Ya...Em tính dắt anh đi đâu?"

• 🦁: "Tắm suối nước nóng. Chẳng phải anh muốn được hôn sao?"

• 🐰: "Um! Nhưng sao...lại đổi ý đột ngột?"

• 🦁: "Nếu hôn xong mà vẫn không có gì khác lạ xảy ra thì lúc đó, tôi phạt anh cũng chưa muộn..."

• 🐰 thì thầm trong miệng: "Hahaha... Nhưng mà...tắm và hôn có liên quan tới nhau sao? Có khi nào em ấy định làm...Ahh...Không!  Không thể nào là chuyện xxx được!!! A~ Mình muốn trêu em ấy quá đi!!! 💢"

• Tia thấy 🐰 cười thầm một mình sau lưng mình, 🦁 cũng vui lây, cảm giác ấm lòng đến lạ chỉ vì một nụ cười của anh: "Mới khóc trước đó không lâu mà giờ đã cười ngốc trở lại được rồi. Con người này thật khó hiểu! Nhưng mình lại không thấy khó chịu chút nào! 💨"
*******
Thay đồ ra xong là Tiêu Chiến liền chạy ngay tới địa điểm bí ẩn mà Vương Nhất Bác nói tới. Còn gì hợp lý hơn là tắm suối nước nóng vào mùa đông, thả mình trong dòng nước ấm áp và quên đi mọi phiền muộn ưu tư.

• 🐰: "Whoah!!! Không ngờ lại có khu vực tắm suối nước nóng rộng đến thế này! Ahh... Có vẻ chúng ta là những người tới sớm nhất! May thật! ^^"

• Nội tâm 🦁: "Haiz...Suýt chút nữa mình đã bao trọn chỗ tắm tập thể này...chỉ để có thể ở riêng cùng anh ấy?! Vương Nhất Bác ơi là Vương Nhất Bác! Nhà ngươi rút cuộc đã bị tẩy não đến độ nào rồi???"

• 🐰 bắt đầu cởi lớp áo khoác ngoài ra, để lộ đường nét cơ thể thon gọn săn chắc với vòng eo mỏng manh, chỉ có một lớp khăn mỏng quấn hờ ngang hông đầy khiêu khích: "Anh xuống trước đây!!! ^^"

• 🦁 đứng hình trong giây lát: "..."

• Ngoài mặt, 🦁 không nói gì, cũng không có hành động gì khác lạ nhưng tiếng lòng thì lại nhiều ngút trời: "Không được để vẻ đẹp đó làm lu mờ tâm trí! Phải tỉnh táo! Phải tỉnh táo! 💨"

*Bốp...Bốp...

• 🐰 vẫy tay mời gọi: "Nhất Bác? Còn không mau xuống đây tắm...mà lại tự tát vào má mình làm gì???"

• 🦁 cởi áo khoác ngoài, cũng chừa lại đúng một mẩu quấn ngang hông rồi xuống nước cùng anh: "Có vài con muỗi khó ưa lượn lờ gần mặt tôi nên vô tình đập trúng thôi! ^^💢"

• 🐰: "Muỗi? Ở suối nước nóng???"

• 🦁: "..."

• 🐰: "..."

• 🦁: "Như đã nói trước đó, chúng ta..."

• 🐰 bắt đầu đổi tư thế, vòng tay quanh cổ 🦁 rồi áp sát lại gần nhỏ nhẹ cất tiếng: "Don't say so much! Hôn thôi~"

• Đáp lại sự chủ động của 🐰, 🦁 ấn nhẹ đầu 🐰 để đẩy nụ hôn sâu hơn, cảm nhận không gian xung quanh không còn ai ngoài hai người họ, có ai ra vào lúc này mà bắt gặp thì cũng mặc: "Mmm...."

• Nội tâm 🐰: "Làm ơn~Hãy nhớ lại tất cả đi mà!!!"

• 🦁: "Haah...Ahh..."

• Không để 🦁 có thời gian nghỉ thở lâu hơn, 🐰 áp hai tay lên má 🦁 buộc cậu nhìn thẳng vào mắt mình: "Nhìn anh! Nói! Anh là ai? Vương! Nhất! Bác!"

• 🦁: "Anh là...Tiêu tổng, đối thủ của tôi!!"

• 🐰: "Sao có thể? Rõ ràng tên bác sĩ kia nói làm vậy có thể đảo ngược quá trình thôi miên mà?"

• 🦁: "Cũng không hẳn là không nhớ gì! ...Đây không phải lần đầu chúng ta tắm cùng nhau, đúng chứ?"

• 🐰: "Đúng! Đúng! Đúng! Hầu như ngày nào chúng ta cũng tắm cùng nhau!"

• 🦁: "Dù hình ảnh khá mơ hồ nhưng đó là khi tôi còn nhỏ...chúng ta tắm cùng nhau...rồi anh nói câu °Của em° rồi sẽ to như °Của anh°?! 💨"

• 🐰: "Aghhh...Bao nhiêu kỉ niệm đẹp thì không nhớ, em lại nhớ ngay cái chuyện đáng xấu hổ đó??? 💢"

• 🦁 bắt đầu tia hàng của 🐰 rồi tự nhìn lại mình, trong đầu ngẩm nghĩ ra điều gì đấy thú vị mà xoa cằm cười thầm, xong rồi lại khẽ lắc đầu, vỗ vỗ vai 🐰 tỏ vẻ thông cảm: "Đừng buồn! Anh vẫn còn thứ khác to hơn tôi mà! 💨"

• Những tưởng với cái tính hay thòng ghẹo, 🦁 sẽ đề cập tới một thứ vô cùng hay ho, 🐰 không kìm được tò mò mà hỏi tới: "To hơn? Cái gì to hơn???"

• 🦁 đặt ngón trỏ dưới cằm 🐰 rồi nhìn thẳng vào mắt anh, mặt vẫn không hề biến sắc dù khoảng cách hai người gần như chạm mũi nhau: "Đôi mắt của anh...càng nhìn lại càng thấy thu hút! Khiến tôi chỉ muốn nhìn ngắm mãi..."

• Nội tâm 🐰: "Không công bằng chút nào! Dù không nhớ ra mình, em ấy vẫn làm mình điêu đứng bằng mấy hành động ngọt ngào đến tận trời đó. Đáng lẽ mình mới là người chủ động tán em ấy chứ?! 💢"

• 🐰: "Khụ...Khụ...Quay trở về vấn đề chính!!! Vậy là mỗi lần chúng ta hôn, em sẽ nhớ được một chút..."

• 🦁: "Nhưng nó vẫn chưa đủ để chứng minh anh là người yêu của tôi...chỉ chứng minh được rằng chúng ta có mối quan hệ thân thiết như người nhà...💨"

• 🐰: "Mmm...Nếu như hôn thôi thì vẫn chưa đủ để phá giải, vậy chỉ có thể là...xxx..."

• 🦁: "Tiêu tổng! Tôi khuyên anh hãy giữ hình tượng một chút đi! Đường đường làm chủ một công ty mà cứ nhào vào đòi xxx cùng tôi???"

• Nội tâm 🐰: "...Em đang tự vả vào mặt mình đấy à, cậu chàng °thích xxx cùng tôi mọi lúc mọi nơi°?!! 💨"

Quan hệ giữa hai bên công ty Shining Star - Red Moon vốn luôn gắn bó khăng khít từ trước tới nay, trong ngành ngoài ngành không ai là không biết.

Chỉ riêng chuyện chứng minh họ là huynh đệ thân thiết không rời ở buổi họp báo cũng đủ để lên mục Tìm kiếm bảy ngày bảy đêm. Nếu chẳng may tin tức Vương tổng bỗng dưng lạnh lùng thờ ơ với Tiêu tổng để lọt ra ngoài, há chẳng phải sẽ trở thành miếng mồi ngon cho cánh săn tin sao?!

• 🐰: "Sống thật với tình cảm của mình thì có gì sai? Định mệnh đã khiến chúng ta gặp nhau, yêu nhau. Quãng thời gian đó đối với anh không hề lãng phí chút nào..."

• 🦁 không nói gì, biểu hiện chăm chú lắng nghe từng lời 🐰 nói: "..."

• 🐰: "Vương! Nhất! Bác! Không chỉ có mỗi em dành nhiều tình cảm cho anh, anh cũng yêu em... rất nhiều... rất nhiều... rất rất nhiều! Nhiều đến nỗi dù chỉ một giây một phút không gặp là đã thấy nhớ, chỉ một ánh nhìn cũng đủ làm ấm lòng. Nếu không vì hoàn cảnh đẩy đưa lên làm Tiêu tổng, anh vẫn muốn được làm Trợ lý để có nhiều thời gian bên em hơn..."

• 🦁 ôm 🐰 vào lòng, siết chặt: "Hah...Tôi biết phải làm sao với anh đây? Muốn tin những điều anh nói nhưng lại không có kí ức gì về nó. Muốn đẩy anh đi nhưng lại không nỡ..."

• 🐰: "Chúng ta đã móc ngoéo với nhau. Anh nhất định sẽ không từ bỏ em...dù có phải chờ bao lâu đi chăng nữa! 💦"

• 🦁: "Anh..."

Hòa cùng cảm xúc, gương mặt hai người dần áp sát lại, mở đầu cho một nụ hôn cháy bỏng. Thế nhưng, đời không như mơ, khoảng không gian tưởng chừng như riêng tư nay lại có thêm vài kẻ xâm nhập.

*Rầm...rầm...

Tiếng cửa mở, tiếng người nói kẻ chạy ùa tới một lượt báo hiệu khu vực tắm suối nước nóng đang ngày một đông hơn. Vương Nhất Bác chỉ vừa kịp kéo Tiêu Chiến vòng ra sau tảng đá lớn đặt giữa hồ tắm để trốn. Tựa lưng vào tảng đá nghe ngóng tình hình, một tay cậu chắn trước miệng Tiêu Chiến ra hiệu bảo anh đừng nói gì, tay còn lại vì một lẽ nào đó mà vòng quanh eo anh ôm lấy như một thói quen.

• Nội tâm 🦁: "Ssss...Mình đang làm cái trò gì thế này? Trước khi kịp nhận ra thì cơ thể mình đã tự động di chuyển, còn kéo anh ấy vào góc này...Giờ mình có cố giải thích cũng đều vô nghĩa cả...💨"

Khoảng cách giữa hai người bằng không, Tiêu Chiến cố gắng kìm chặt những suy nghĩ đen tối trong đầu lại nhưng cái kết là vẫn lộ hết ra mặt. Thân nhiệt dần tăng theo độ nóng của hồ tắm, giờ lại còn bị thêm lồng ngực chắc khỏe ướt át kia chà xát sau lưng, anh chỉ biết đứng yên một chỗ, không dám động đậy, cũng không có ý vùng ra.

• Giữa lúc này, một âm thanh khe khẽ chợt phát ra từ miệng 🐰 còn bản thân thì cong người giật nhẹ: "Ughhh... Đừng đụng vô...chỗ đó!"

• 🦁 nhìn xuống, chợt phát hiện °cậu bạn nhỏ° của mình gặp điều kiện nhiệt độ thuận lợi nên đang trỗi dậy mời gọi cặp đào của 🐰 bằng cách ma sát vào phần giữa đùi anh liên tục, khiến cậu được một phen nóng mặt: "Xin lỗi~"

• 🐰: "A~ Không sao! Anh chịu được! Ugh....Sao nó còn to... hơn trước nữa...??? 😳"

• 🦁 chắn tay bụm miệng 🐰 ngăn tiếng phát ra: "Suỵt! Chính vì cái giọng ngọt ngào của anh đó... Giờ thì... làm sao tôi có thể ra ngoài với bộ dạng này được? Hở? ^^💢"

• 🐰: "Em...ám...ấm...ôn...anh? ^^💢"
(Dịch: "Em dám cấm ngôn anh?")

• Bàn tay của 🦁 lui xuống dần dần tới trước phần được che hờ hững bởi đoạn khăn quấn ngang hông, vừa chạm tới thì 🐰 đã run người theo phản xạ: "Chỗ này của anh đang mời gọi tôi tới vuốt ve này!!! ^^"

• Nội tâm 🐰: "Aizzz... Cái bản tính trêu người này...không lẫn vào đâu được. Em ấy biết rõ mình muốn °nó° đến mức nào vậy mà lại...a~ Vương! Nhất! Bác! Nếu không phải vì em đang mất trí nhớ thì anh đã cho em một bài học rồi ^^💢"

• Gạt đi hết những bận tâm trong lòng, 🦁 cứ thế hết chọt chỗ này lại vờn chỗ nọ, vuốt ve khắp người 🐰 đầy hứng thú: "...Chỉ mới đụng một chút mà đã phản ứng đến thế này. Phải chăng là do cơ thể này đã quen với những đụng chạm của tôi rồi? ^^"

• 🐰: "Mmmm...Đừng...."

• 🦁 ôm chặt lấy 🐰 từ sau lưng rồi tăng tốc hết cỡ: "Ahh... Đúng rồi! Giữ nguyên tư thế...cho chắc...tôi...sẽ xong nhanh thôi!"

• Nội tâm 🐰: "Hơi nóng từ hồ nước làm mình hoa mắt rồi chăng? Còn chẳng phải xxx thật sự mà sao còn kích thích hơn những lần xxx lén lút trước đây cơ chứ??? 💨"

Chỉ cách nhau có một phiến đá lớn nhưng lại có tới hai khung cảnh trái ngược. Một bên thì là khung cảnh vui chơi gia đình hạnh phúc, một bên thì là "vui chơi" nhưng lại đáng ngờ muôn phần cũng bởi tiếng rên khe khẽ phát ra chỉ xoay quanh "Haah...chạm chỗ đó nhiều hơn nữa!" "Sắp...r..a...rồi...aaa!".

Điều đáng nói là cậu chàng đang mất trí nhớ kia chấp nhận làm việc này cùng anh dù mới phủ nhận mọi chuyện anh kể trước đó không lâu. Trong tâm có thể không nhớ nhưng kí ức thông qua tiếp xúc cơ thể vẫn còn, thế nên một khi đã chạm anh, cậu lại càng muốn chạm nhiều hơn nữa. "Tránh né anh" chỉ là một cách tạm thời để giúp cậu thoát khỏi thứ cảm xúc tiêu cực mang tên chiếm hữu tuyệt đối đó, nhưng căn bản càng tránh lại càng sa lầy hơn thôi.

• 🐰: "Aaah...Ra...rồi! Haaah...Lần đầu tiên chúng ta trải nghiệm kiểu này...cũng không tệ...💦"

• 🦁 tựa cằm lên vai 🐰 rồi thì thầm bên tai: "Trước đây...°chúng ta° còn làm ở đâu nữa sao?"

• 🐰 giơ ngón tay ra đếm: "Mmm...Để xem, trong xe hơi của em, chỗ nào có giường, trong nhà vệ sinh trường, trên sân thượng, trong phòng làm việc của anh nữa...và còn nhiều chỗ nữa nhưng anh không nhớ hết!!! ^^"

• 🦁: "Không thể nào!"

• 🐰: "Em chính là cái người đề xuất ý tưởng làm mọi lúc mọi nơi, mỗi ngày mỗi kiểu với anh mà...^^"

Nghe vậy, Vương Nhất Bác liền trưng ra bộ mặt "Tôi không quen người này, đó chắc chắn là nhân cách thứ hai của tôi làm đó!" rồi im bặt, cảm nhận sự mâu thuẫn với chính bản thân ngày một lớn. Không ghét nhưng không rõ cảm xúc này là gì, có phải là yêu không, còn nếu không thích thì sao cậu lại thoải mái khi đụng chạm người anh đến thế, lại còn cảm giác thân thuộc đọng lại nơi vừa chạm.

Cùng lúc đó, bỗng có giọng nói quen thuộc của ai đó vang lên...

• "Whoah! Không ngờ ở đây cũng có suối nước nóng, lại còn rộng thế này! Đã quá!"

• "Đừng chạy! Em xuống từ từ kẻo ngã đó, Nguyệt à!"

• Không kìm được sự tò mò, 🐰 liền thò đầu ra khỏi phiến đá thì mới phát hiện đó là: " Tỏa nhi? Nguyệt nhi?"

• Tiêu Tỏa: "Anh...hai cũng ở đây?"

• Dạ Nguyệt cười gượng gạo: "Ha...ha...Chào hai anh!!! ^^"

• 🦁: "Wow! Đừng nói là em trai tôi với em trai anh là một cặp luôn nhé, anh Chiến? ^^"

• Tiêu Tỏa, Dạ Nguyệt: "???"

• 🐰: "Haiz...Lớn chuyện rồi đây!!! 💨"

❤💚💛
END CHAP 39

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net