CHAP 45 (SS3) - NGOẠI TRUYỆN: 《VŨ KHÚC ÁNH TRĂNG - PHẦN 2 "DẠ KHÚC"》

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Writer: Yumile92

Ghi chú nhân vật:
🦁: Vương Nhất Bác, Vương tổng
🐰: Tiêu Chiến, Tiêu tổng

*Lưu ý: Kịch bản dựa trên ý tưởng từ một tựa game Boylove của Nhật liên quan đến ma cà rồng và Dom/Sub/Switch. Đã có chỉnh sửa cho phù hợp với fic!

*Vai diễn:
🐰 => Thống trị (Domination/D) - Quý tộc
🦁 => Phụ thuộc? (Subordinate/S) - Thường dân

Đan Đan => Phụ thuộc (Subordinate/S) - Quý tộc
Yumi => Vừa Dom vừa Sub, mạnh nhất trong ba loại (Switch/W) - Viện trưởng Học viện TvT

《VŨ KHÚC ÁNH TRĂNG - PHẦN 2 "DẠ KHÚC"》

❤💚💛
Từ sau lần đụng độ bất ngờ kia, Đan Đan không xuất đầu lộ diện trước mặt họ thêm lần nào.

Mặc cho cái cảm giác bất an còn đeo bám, vòng lặp ra lệnh và phản lệnh quen thuộc giữa cặp đôi cẩu miêu nọ vẫn diễn ra mỗi ngày như thường. Tuy nhiên, cũng không hẳn là không có ngoại lệ.

Lúc thì...

• 🐰: "Meow! Đấm lưng cho ta~"

• 🦁 phó mặc cho cơ thể mình tự động làm theo lệnh không một lời phản bác, dù biểu cảm vẫn còn rất khó đoán: "..."

• 🐰 xoa xoa đầu 🦁 tán thưởng: "Giỏi lắm! Giỏi lắm!"

• Tai 🦁 dần đỏ ửng: "..."

Khi thì lại...

• 🐰: "Meow! Nhất Bác! Mau dọn dẹp phòng~"

• 🦁 lật đật lau lau quét quét từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài, sạch trơn mọi thứ: "..."

• Có chút ấn tượng trước thành quả đạt được ngoài sức tưởng tượng kia, 🐰 hôn lên trán 🦁 thay cho phần thưởng rồi cười tít mắt: "Tốt! Cậu được việc lắm đấy! Ta... rất hài lòng~ ❤"

• Lần này, không chỉ mặt mà cả người 🦁 đều nóng bừng: "..."

Một buổi sáng nào đó...

• Tận hưởng buổi sớm cuối tuần trên chiếc giường êm ái, 🐰 cất tiếng khe khẽ trong khi mắt vẫn nhắm nghiền: "Mmm...Không dậy nổi! Meow! Mau đem đồ ăn sáng lại đây cho ta~"

• 🦁: "..."

Năm phút sau...

• 🐰 lúc này đã tỉnh hẳn, cũng là lúc 🦁 mang khay đồ ăn tới tận giường, trong đầu chợt nảy ra ý gì đó, 🐰 bỗng chìa cổ lại gần cậu mời gọi: "Phần thưởng đây~"

• 🦁 đặt tay lên vai 🐰, dùng hết sức bình sinh mà ngăn anh áp sát lại gần thêm: "Không cần! Ở đầu ngón tay như mọi khi là được! 💨"

• Nắm tay siết chặt lấy phần cổ áo của mình, 🐰 bùng phát cơn giận, trút hết nỗi lòng cùng 🦁: "Nói ta nghe! Kể từ lúc làm khế ước xong, cậu... không chịu uống máu...ở...(chỉ chỉ vào cổ)...của ta lần nào, dù ta đã phải hạ mình tới mức này...lại còn mặc cái áo trễ vai...đáng xấu hổ... Tại sao chứ? Máu của ta không hợp vị sao? 💢"

• 🦁: "Không! Rất hợp là đằng khác...chỉ là..."

• 🐰 chưa kịp hỏi tới thì đã phải chịu cảm giác nhói nhói nơi bả vai: "...Là gì...a~"

• 🦁 cắn nhẹ vào vai 🐰 tạo thành dấu nhưng lại không hút máu, đoạn, cắn xong, cậu ngẩng mặt lên nhìn 🐰 với ánh mắt cháy bỏng: "Chỉ vầy là đủ rồi! 🔥"

• 🐰: "Cái này...là °cắn yêu° chứ không phải...?!"

• 🦁 đột nhiên đứng bật dậy khỏi giường rồi lẳng lặng đi xuống bếp: "..."

• 🐰 theo sau níu lấy cánh tay của 🦁 giữ lại: "Hey! Ít nhất cũng phải dứt câu đã chứ?! Rất hợp vị...chỉ là sao??? 💨"

• 🦁 xoay người lại, ánh mắt nhìn 🐰 chất chứa nhiều tâm sự: "Chẳng phải bản thân anh cũng đã biết rõ câu trả lời còn gì~"

• Bất ngờ trước biểu hiện khó xử kia của 🦁, 🐰 đành buông lơi cánh tay giữa không trung, trong lòng muôn vàn điều muốn nói nhưng lại không thể cất thành lời: "!!!"

• 🦁: "Nếu không còn gì để nói thì...👋"

Quay người bước đi, Vương Nhất Bác biết mình đã làm anh buồn rồi. Nhưng nghĩ lại thì, cậu biết phải giải thích thế nào cho anh hiểu? Sẽ ra sao nếu như cậu bị mùi hương ngọt ngào đó của anh làm cho mất kiểm soát, phát sinh tà ý muốn chiếm anh cho riêng mình rồi làm chuyện quá phận với anh?! Anh sẽ ghét cậu chứ?! Cậu ghét cái suy nghĩ đó, ghét cả cái sự yếu đuối nhất thời bao vây lấy tim mình.

Là một "Sub", lại còn là thường dân, luôn sống trong sự coi thường từ đám quý tộc "Dom". Phấn đấu thành thợ săn, diệt trừ đám sâu bẩn trong xã hội từ lâu vẫn luôn là động lực sinh tồn của cậu. Vì đâu mà "anh" lại trở thành một phần trong cái động lực đó của cậu?! Cậu muốn bảo vệ nụ cười của anh, không muốn anh phải khóc, phải chịu đựng đau khổ vì bất cứ lý do gì! Đó là sự thật không thể chối cãi!

Mặt khác, anh ta hay đùa, hay chọc cậu, lại còn bày tỏ thẳng thừng với cậu, nhưng bao nhiêu phần trăm trong đó là thật?! Sẽ ra sao nếu đó chỉ đơn thuần là sự thu hút giữa một "Dom" và một "Sub"?! Mối quan hệ mập mờ này chỉ kéo dài cho tới lúc tốt nghiệp, liệu có bền lâu?! Với nỗi lo sợ anh không nghiêm túc trong mối quan hệ này, cậu vẫn chưa thể bộc bạch hết tâm tư trong lòng cùng anh được.

• Nội tâm 🦁: "Aizz...Anh ta nghĩ gì mà lại mặc cái áo trễ vai đó chứ??? Quá...gợi...cảm! Không thể để ai khác thấy anh ta trong cái bộ dạng đó được!!! 💨"

Nếu là quãng thời gian trước khi gặp anh, có lẽ cậu đã không phải bận tâm nhiều đến vậy. Giờ đây, cậu cứ vô thức mà cười cùng anh, nghe theo những câu lệnh ngốc nghếch do anh đặt ra mà không phản kháng nhiều như trước. Có cố quản biểu cảm kiểu gì đi nữa thì cậu cũng vẫn không tài nào thoát khỏi điều con tim mình mách bảo. Đau đầu! Quả là đau đầu mà!

*Knock...Knock... Có tiếng ai đó gõ cửa!

• 🐰: "Tâm trạng ta đang không tốt mà còn có người muốn tới nạp mạng???"

*Rầm...

• 🐰 mở cửa gần như lập tức sau tiếng gõ cửa tiếp theo: "AI?!"

• "..."

• Hoảng hồn khi không thấy bóng ai đứng ngoài cửa, tâm trạng 🐰 lúc này ngập tràn sự bất an, liền run rẩy gọi tên 🦁: "Nh... Nhất... Bác! 💦"

• 🦁 từ dưới bếp đi lên, thấy biểu cảm khác thường của 🐰 cùng ngón tay run run chỉ ra ngoài thì có chút khó hiểu: "Có gì ở đó sao?!"

• 🐰 chầm chậm xoay mặt về hướng 🦁: "Ta nghe có tiếng gõ cửa... nhưng khi mở ra thì lại không có ai ở đó cả? 💦"

• 🦁 điềm nhiên đáp lại: "Vậy người đang đứng trước mặt anh là ai? 💨"

• Từ đâu xuất hiện, Yumi đứng trước cửa vẫy tay chào 🐰 như thường: "Hi! ^^"

• Đan Đan từ sau lưng Yumi cũng ló đầu ra chào 🐰: "Hi! ^^"

• 🐰 bất chợt đứng hình trong giây lát: "Hai...người...từ...đâu...ra? 0_0"

• Yumi chỉ chỉ lên phía trên đầy hào hứng: "Trần nhà!!! Bọn ta muốn tạo sự bất ngờ cho hai người đôi chút~ ^^"

• 🦁🐰: "Có cần phải nhọc công đến thế???"

• Nhìn lại trạng thái của 🐰 lúc này, 🦁 lật đật choàng áo của mình lên người anh che che quấn quấn, sau khi xác nhận đã an toàn không còn một kẽ hở, 🦁 tỏ vẻ hài lòng, đứng chắn trước mặt 🐰 thay anh đáp lại: "Không phải tôi nói phòng này đã đủ người rồi sao? 💨"

• Yumi chắn ngón tay trước môi 🦁 ngăn lại: "Suỵt! Chưa được ta cho phép thì cậu không được nói! Hôm nay ta đến là để thông báo, từ giờ phòng hai người sẽ có thêm thành viên mới! Đây là trường hợp đặc biệt! Xin chúc mừng!!! ^^"

• 🐰: "Nhưng khế ước đã được lập..."

• Đan Đan: "Không cần! Sự có mặt của em ở đây là bí mật kể cả với papa nên cũng không cần lộ mặt với người ngoài quá nhiều! Viện trưởng cũng chấp nhận thâu nạp em làm phụ tá rồi! ^^"

• 🦁🐰 đồng thanh hét lớn: "CÁI GÌ???"

• Yumi: "Hah...Đừng lo! Đừng lo! Ta làm vậy để tiện cho việc dạy dỗ tên nhóc bướng bỉnh này thôi! 💨 Đúng lúc chỗ ta cũng đang thiếu người!!! Tuy nhiên, nếu chuyện này lộ ra, ta sẽ gặp rắc rối lớn. Mong hai vị đây có thể rộng lòng lượng thứ, coi như chưa từng nghe thấy gì! ^^"

• Đan Đan bắn cho 🐰 cái nhìn thể hiện sự kiên quyết bất dịch: "Để gần anh, chút chuyện này có là gì?!"

• 🦁: "Tại sao cô lại đồng ý giúp cậu ta đến mức này?"

• Yumi: "Bí mật! ^^"

• 🐰: "Nếu chúng tôi không đồng ý?"

• Yumi: "Ta có nhờ người đem bé mèo từ nhà anh lên đây! Trong quy định không đề cập tới nhưng từ giờ ta sẽ đặc cách cho anh nuôi nó trong phòng! Miễn là...chăm cẩn thận đừng để chạy lung tung ra ngoài~"

• 🐰 lập tức bắt tay thỏa hiệp với Yumi trong bầu không khí thân thiện vui vẻ đến không ngờ rồi ôm vội bé mèo vào lòng âu yếm vuốt ve: "Ok! Mimi ngoan của ta~ ^^"

• 🦁 cạn lời trước một 🐰 cao ngạo lại có thể thay đổi thái độ nhanh chóng chỉ vì một con mèo: "Anh...💢"

• Yumi: "Nếu không còn gì thắc mắc, ta đi đây! ^^"

• 🦁: "Khoan...đã!!!"

*Cộp...cộp...

Mặc cho Vương Nhất Bác gọi với theo trong vô vọng, Yumi vẫn bước đi một mạch không ngoảnh đầu lại nhìn dù chỉ một lần. Mãi cho đến khi cô dừng bước trước khung cửa sổ nọ rồi hướng mắt nhìn xa xăm ra nơi có bầu trời trong xanh cùng mây trắng xếp thành tầng tầng lớp lớp trải đều đến tận chân trời.

• Chìm sâu trong mớ suy nghĩ bòng bong, Yumi vô tình nói ra những lời đầy ẩn ý đến khó hiểu: "Tận hưởng quãng thời gian ngọt ngào này đi khi còn có thể! Chuyện sắp tới...liệu hai người sẽ vượt qua được chứ?! 💨"
**********
Và thế là ba người kia bắt đầu cuộc sống chung trong cùng một phòng. Chiếc giường duy nhất trong phòng nay được nâng cấp từ giường đôi thường lên thành Kingsize theo yêu cầu từ Viện trưởng Yu. Những đãi ngộ riêng kiểu này đương nhiên đều được giữ bí mật hoàn toàn với người ngoài.

• Nhân lúc 🦁 không để ý, Đan Đan lôi kéo 🐰 ra đứng một góc phòng rồi bàn chuyện xưa: "Anh Chiến! Anh có nhớ lúc nhỏ, khi em còn là cậu nhóc hay qua nhà anh chơi không?!"

• 🐰: "Um! Nhớ chứ!!! Bởi vẻ ngoài xinh xắn của em mà cứ thu hút trúng mấy tên °Dom° quái gở! 💨"

• Đan Đan: "Còn anh thì luôn xuất hiện kịp thời ứng cứu..."

• 🐰 xua xua tay: "Chỉ là trùng hợp thôi~"

• Đan Đan: "Đến tận bây giờ...anh vẫn thật sự... không muốn làm khế ước với em?"

• 🐰: "Xin lỗi~"

• Đan Đan: "Sau này khi lên làm trưởng tộc, em nhất định sẽ lập lại trật tự thay đổi mọi thứ, đồng thời xóa hết mọi hiểu lầm về anh. Đến lúc đó..."

• Bỗng từ đâu 🦁 xuất hiện sau lưng 🐰, áp sát lại gần lại còn tựa cằm lên vai anh rồi vòng tay quanh eo 🐰 ôm chặt lấy: "Đến lúc đó, anh ấy cũng vẫn chỉ thuộc về một mình tôi! Đừng mơ tưởng tới người của tôi nữa~"

• 🐰: "Hở?"

• Đan Đan: "C-Cái...gì?"

• Chợt nhận ra mình vừa nói điều không nên nói, 🦁 đơ người ra trong giây lát: "..."

• 🐰: "Nhất Bác! Có thể nói lại điều cậu vừa nói không?"

• 🦁: "Không! Lời quan trọng chỉ được nói một lần!"

• Năn nỉ không thành, 🐰 lập tức ra lệnh: "Meow! Nhất Bác, mau lặp lại câu nói trước đó!"

• 🦁 phản lệnh rồi lảng tránh ra chỗ khác: "Woof! Không là không!"

• 🐰 rượt theo sau níu áo: "Meow! Nói đi mà~"

• 🦁: "Woof! Không!"

• Đan Đan chứng kiến cảnh tượng kia chỉ biết thở dài: "Hai người cứ hết meow rồi lại woof! Bộ đây là cái sở thú sao? 💨"

• 🦁🐰 đồng thanh: "Không phải!"

• 🦁🐰: "Đừng bắt chước ta/tôi!"

• 🐰: "Ta nói cậu đó!"

• 🦁: "Tôi nói anh đó!"

• 🦁🐰: "Thật là...💨"

• Đan Đan thầm trầm trồ: "Wow! Đã thân đến mức này rồi sao? Nói thật, tôi có chút ganh tị đó! 💨"

• 🦁🐰 đồng thanh phản hồi với Đan Đan: "Không phải chuyện của cậu!"
*********
Kế hoạch thâm nhập phòng riêng của người mình thích đã thành công, thế nhưng quãng đường chinh phục vẫn còn gặp khá nhiều chông gai. Đan Đan phải đối đầu với đối thủ mạnh, một tay thợ săn mới nổi trong nghề nhưng đã chinh phục được cả một quý tộc đầy cao ngạo như thiếu gia họ Tiêu kia.

Ngay từ đầu, cậu đã ở trong một tình thế đầy bất lợi khi mang danh người của gia tộc xXx, giờ còn phải đối đầu với một kẻ có xuất thân chỉ là thường dân?! Lúc này đây, cậu cần lắm một cơ hội, một thử thách để có thể đường hoàng khoe thế mạnh, khiến anh phải xiêu lòng vì mình.

*Vút...

Một con dơi từ ngoài cửa sổ bay thẳng vào phòng mang theo một cuộn giấy kẹp dưới chân.

• 🦁: "Cái gì...đây?"

• 🐰: "Con dơi!"

• 🦁: "Anh...💢 Cái đó... đương nhiên tôi biết!?"

• Đan Đan: "Viện trưởng là người duy nhất trong cái Học viện này có khả năng điều khiển dơi đưa thông báo. Chuyện cơ bản này mà ngươi cũng không biết?"

• 🦁: "Không biết không có tội!"

• Đan Đan: "Hah...Ngốc như ngươi không xứng với anh ấy! 💨"

• 🦁: "Để xem!"

Dứt lời, cậu túm cổ áo Đan Đan, định bụng là sẽ ném cậu ra ngoài nhưng Tiêu Chiến kịp thời cản lại.

• 🐰: "Meow! Nhất Bác, mau quỳ xuống!"

• 🦁 bất ngờ quỳ xuống, tay túm áo Đan Đan cũng buông ra, thế là cậu ngã nhào theo: "..."

• Tâm trạng chìm trong u ám, 🐰 giơ tờ thông báo ra trước mặt hai cậu bạn kia: "Đùa tới đó là đủ rồi! Mau lại đọc thông báo từ Viện trưởng! 💢"

• 🦁 ủ rũ: "Tôi không có đùa...với loại người như cậu ta! 💢"

• 🐰: "Meow! Mau ôm ta~"

• 🦁 lập tức chạy lại ôm 🐰 từ sau lưng rồi tựa cằm lên vai anh đầy thỏa mãn: "Um!"

• 🐰 xoa xoa đầu 🦁 tán thưởng: "Ngoan lắm! Ngoan lắm!!!"

• Lần này tới phiên Đan Đan làm nũng: "Em cũng muốn được anh ra lệnh~"

• 🐰 đành chiều theo ý cậu để kết thúc tranh luận: "Đan Đan, lại đây! 💨"

• Đan Đan vui vẻ chạy lại: "Vâng!!! ^^"

• 🦁 lườm Đan Đan tóe lửa: "Grrr..."

• Đan Đan tựa đầu lên bên vai còn trống của 🐰, cười đắc chí với 🦁: "Đừng hòng ta thua ngươi! 💨"

• 🐰 đọc to tiêu đề được ghi trong giấy: "Vũ khúc ánh trăng! Lần đầu tiên, vũ hội được tổ chức tại Học viện TvT! Các Học viên đều đeo mặt nạ để tham gia! Đan Đan, vậy em có thể đi cùng rồi!"

• Đan Đan: "Yay!"

• 🦁: "Đừng vội mừng! Anh ấy vẫn là bạn nhảy của tôi!"

• Đan Đan: "Hứ! Ta là quý tộc, được học khiêu vũ từ nhỏ! Kĩ năng ta có thừa, xứng đáng là bạn nhảy của anh ấy hơn ngươi!"

• 🦁 hỏi ý kiến của 🐰: "Không sao! Anh Chiến có thể dạy cho tôi! Phải không?"

• 🐰 nóng bừng cả mặt nhưng vẫn cố kìm lại: "Khụ... Với điều kiện cậu chịu lặp lại câu nói kia..."

• 🦁 đáp lại gần như lập tức, không vấp một chữ: "Anh chỉ thuộc về một mình tôi! Không ai có cái quyền được mơ tưởng về người của tôi~"

• 🐰 c-h-ế-t lặng trong lòng vì niềm vui sướng tột cùng không nói thành lời: "..."

• Đan Đan quơ quơ tay trước mặt 🐰: "Anh Chiến?!"

• Đột nhiên, 🐰 vỗ tay một cái đầy phấn khích, phá tan sự tĩnh mịch dị thường vừa rồi: "Tốt lắm! Chúng ta có thể bắt đầu từ bây giờ! ^^"

• 🦁: "Hah...Nhanh vậy sao?"

• 🐰: "Không đâu! Vũ hội bắt đầu vào cuối tuần này. Không tập sớm sẽ không kịp!"

• 🦁: "Um! Mong sẽ được anh chỉ giáo nhiều hơn! Thầy Tiêu~ ^^"

• 🐰: Tốt lắm...Ta sẽ là người dẫn dắt! ^^"

• Đan Đan hào hứng muốn tham gia cùng nhưng rồi bỗng cảm nhận luồng khí lành lạnh khác lạ đến từ 🦁 nên im bặt: "Em cũng muốn tập với anh...Ugh..."

• 🐰: "Em mới nói gì?"

• Đan Đan: "Không...không...có...gì! Anh cứ tập với hắn trước! Chắc là...em hơi mệt một chút thôi!"

Linh cảm cho cậu biết Vương Nhất Bác không phải là "Sub" bình thường, nhưng lại không có cơ sở khẳng định. Thế nên sau cùng cậu vẫn không dám chia sẻ nỗi hoài nghi của mình cho Tiêu Chiến biết.
*********
Ba mươi phút sau...

• 🐰: "Đây... thực sự là lần đầu?!"

• 🦁: "Um!"

• 🐰: "Nói dối! Lần đầu mà đã thuần thục thế này rồi..."

• 🦁: "Được thầy giỏi như anh hướng dẫn tận tình lại còn dễ hiểu, không tiến bộ thì sẽ phụ lòng anh mất! 💨"

• 🐰: "Vậy để không phụ lòng ta hơn nữa, cái tay...đặt sau lưng ta có thể đừng nhích xuống dưới hơn nữa được không?! ^^💢"

• 🦁: "Đặt tay ngang eo! Không đúng sao?"

• 🐰: "Eo ta...ở đó? ^^💢"

• 🦁: "Um!"

• 🐰: "..."

• 🦁: "..."

• 🐰 véo nhẹ vào mu bàn tay 🦁: "Đồ xấu xa! Còn đùa nữa là ta lập tức thay Đan Đan vào! ^^💢"

• Đan Đan: "Yay!"

• 🦁 siết chặt vòng tay quanh eo 🐰: "Không thích! Còn ngươi...(chỉ chỉ Đan Đan)...Đừng có mơ!"

• Đan Đan: "Xì!"

• Nội tâm 🐰: "Ssss! Tiểu tử ngốc này thật biết cách lấy lòng người khác mà! 💨"
********
D-Day cuối cùng cũng tới, ba người ba sắc thái, một thì đỏ rực đầy cao ngạo cùng đoạn vải đen cột chéo ngang hông, một thì xanh đậm trầm tĩnh, và người còn lại thì diện màu vàng của vương quyền. Nếu tình hình diễn biến tốt, Đan Đan sẽ tham gia vũ hội cùng hai người kia như thường, miễn là cậu vẫn luôn đeo mặt nạ. Thế nhưng...

• Đang trên đường đến hội trường ở tầng cao nhất thì Đan Đan đột nhiên ngất xỉu, 🦁🐰 dìu cậu đến phòng y tế thì gặp Yumi ở đó: "Xin lỗi...Ta đã quá nghiêm khắc với cậu rồi, Đan Đan! Được rồi! Chuyện ở đây đã có ta lo! Hai người cứ tiếp tục dự vũ hội như thường. Không cần phải bận tâm! ^^"

• 🐰: Nhưng..."

• Yumi: "Không nhưng nhị gì cả!!! Trách nhiệm của ta là đảm bảo an toàn cho toàn bộ Học viên trong Học viện này. Nếu hai người đã rõ rồi thì...đi!"

• 🦁 khoác tay 🐰: "Anh! Chúng ta đi thôi!"

• Dù 🐰 vẫn còn chút khó xử, nhưng vẫn đành nghe theo 🦁 mà đi trước: "..."

Và thế là, từ ba người nay chỉ còn hai là tham gia vũ hội được. Cánh cửa hội trường bật mở, Vương Nhất Bác như thể dẫn tới một thế giới khác hoàn toàn lạ lẫm, xa hoa phù phiếm và đầy hào nhoáng. Một xanh một đỏ, hai người tiến thẳng đến trung tâm của Hội trường, đúng lúc này, nhạc nền thay đổi thành nhạc để khiêu vũ.

• Cảm nhận được sự lo lắng ẩn hiện sau chiếc mặt nạ kia, 🐰 nắm lấy bàn tay 🦁 khẽ trấn an: "Có ta ở đây, không việc gì phải sợ!"

• Được tiếp thêm sức mạnh, 🦁 khuỵu một gối trước mặt 🐰, xòe lòng bàn tay ngửa lên trên hướng về phía 🐰, ánh mắt sắc lạnh nhưng da diết: "Điệu nhảy này, tôi muốn dành nó cho ngài, chủ nhân của tôi!"

• 🐰 đặt tay lên tay 🦁, chấp nhận lời mời với tông giọng trầm thấp: "Tốt lắm!"

• 🦁 hôn nhẹ lên mu bàn tay 🐰 bày tỏ lòng thành kính: "Cảm ơn, chủ nhân!"

• Nội tâm 🐰: "Ngoan ngoãn phục tùng thế này thật không giống cậu ta của thường ngày chút nào! Tò mò thật... ta cũng muốn biết cậu sẽ áp dụng bài học trước đó vào lúc này như thế nào, nhất là khi xung quanh có nhiều kẻ đang soi nhất cử nhất động của chúng ta."

• Đâu đó có tiếng người xì xầm: "Cặp đôi đó là ai? Thật nhịp nhàng và uyển chuyển! Quả là xứng đôi!"

• Các cặp xung quanh đồng loạt ngừng nhảy mà nhường sân lại cho 🦁🐰, tiếng xì xầm ngày một nhiều hơn: "Cậu trai kia làm người dẫn dắt tốt quá đi chứ! Thật ngưỡng mộ! Nhưng màu mắt đó... là °Sub° sao?"

• Nội tâm 🐰: "Các ngươi cũng có mắt nhìn người quá đó! Người của ta, đương nhiên phải giỏi! °Sub° thì sao chứ? Ta thích là được! 💨"
**********
Tiếng nhạc hòa cùng điệu valse và những tràng pháo tay liên hồi vang vọng khắp khán phòng. Cơ mặt căng thẳng của ai kia cũng dần thả lỏng, khóe môi bất giác cong lên, ánh mắt nhìn Tiêu Chiến dịu dàng đến nhường nào. Để đáp lại lời tán thưởng, họ cùng xoay người lại chào người xem theo kiểu quý tộc, cúi người về trước chào cùng lúc.

Bỏ lại chốn xa hoa sau lưng, hai người họ tìm đường ra ngoài ban công. Cởi bỏ chiếc mặt nạ xuống, cảm giác gió lùa qua mặt sảng khoái đến lạ thường.

• 🦁: "Anh! Chờ ở đó! Lấy rượu xong tôi sẽ quay lại ngay!"

• 🐰: "Ta...không phải con nít! 💢 Nhân tiện...lấy thêm cho ta một ít bánh... nhé!"

• 🦁 làm kí hiệu °I'm watching you!° với 🐰: "Còn nữa...Nếu nhớ tôi quá, anh cứ việc la lên! Hiệp sĩ của anh sẽ tới ứng cứu ngay lập tức! 💨"

• 🐰: "Ya! Cái đồ tự mãn nhà cậu! Đi nhanh cho ta! 💨"

Vương Nhất Bác vừa rời đi chưa được bao lâu thì một đám chừng ba bốn nam nhân cũng vòng ra hướng ban công chỗ Tiêu Chiến đang đứng hóng gió.

• Mặt mày bặm trợn, một trong số đó vừa thấy 🐰 đã thốt lên lời mỉa mai: "Ah...Chẳng phải ngươi là chàng thiếu gia họ Tiêu trong lời đồn đây sao?"

• "Đang bị gia tộc xXx treo thưởng mà còn có gan xuất hiện ở đây hẹn hò khiêu vũ?!"

• "Còn tên °Sub° đi cùng ngươi ta từng thấy qua rồi, hắn chỉ là một tên thường dân, lại còn là thợ săn quý tộc loại °Dom° vậy mà ngươi cũng dám dắt theo! Thật không biết xấu hổ!"

• 🐰: "Nếu không phải Viện trưởng Yu đích thân mời ta, khuyên ta ở lại thì ta cũng chẳng muốn ở đây thêm ngày nào để rồi phải đôi co với loại người như các ngươi!"

• "Bọn ta cũng là °Dom°, chẳng việc gì phải sợ ngươi! Hay là chúng ta vui vẻ với nhau thêm một chút nhỉ?!"

• 🦁: "Mơ đi!"

Đèn tắt cái bụp tối thui, khắp hội trường dày đặc tiếng học viên gào thét đến thất thanh...

Còn những gì mà Tiêu Chiến có thể nghe thấy lúc này là âm thanh đấm đạp ầm ầm. Và rồi, tiếng la

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net