13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thời gian Vương Nhất Bác cất xe anh tranh thủ đi lại gần Dương Ngọc nói :"em ấy về rồi vậy cô về được rồi chứ"

Dương Ngọc :"tại sao ? Nhất Bác về thì tôi phải gặp mặt chứ. Anh tránh ra tôi đi ra cửa chờ"

Nói xong đẩy anh ra đi ra mở cửa tâm trí anh lúc này đang gào thét rằng cô ta là người ngang ngược không tôn trọng người lớn tuổi hơn mình nên cần phải cho một bài học.

Vì vậy khi Dương Ngọc ra mở cửa anh cũng lò dò theo sau. Ngay khi cửa được mở anh dùng tay đẩy cô ta ra chặn lại cửa.

Bị bất ngờ đẩy ra ngoài tức giận trừng mắt với anh. Sau đó nghe được tiếng bước chân hắn tới gần thì ngã xuống vẻ mặt tội nghiệp nói với anh :"Tiêu Chiến anh sao lại đẩy tôi như vậy ,tôi đắc tội anh sao"

Tiêu Chiến thẳng thắn :"phải cô đắc tội tôi đó"

Dương Ngọc :"anh..."

"chuyện gì vậy ?" lúc này Vương Nhất Bác đến cửa thì nhìn một màn này.

Dương Ngọc bắt đầu dở thói đáng thương kể lể :"Nhất Bác anh xem anh ta thật quá đáng ,em chỉ tới đưa tiền hôm nọ em đâm xe anh mà chưa đền anh thôi anh ta lại đuổi em"

Tiêu Chiến :"...." Diễn giỏi thật.

Dương Ngọc mắt long lanh nhìn hắn :"Nhất Bác anh đỡ em dậy được không ?"

Vương Nhất Bác thậm chí không thèm liếc mắt Dương Ngọc một cái nói gì chạy lại đỡ cô ta.

Anh thấy vậy thì nghĩ đây là cơ hội tốt chọc tức cô ta :"cún con em về rồi ,em mà không về chắc anh vác đồ đi luôn quá."

Vương Nhất Bác nghe vậy lập tức hỏi :"tại sao chứ ?"

Tiêu Chiến chỉ chỉ Dương Ngọc :"em xem cô ta tự tiện vào nhà thậm chí còn nói này nói nọ, còn đẩy anh nữa giờ chân đau quá à em mau đỡ anh anh sắp ngã rồi"

Vương Nhất Bác thấy anh lộ vẻ mặt đau đớn liền nhíu mày vội vàng đi qua đỡ anh.

Đỡ anh xong hắn nhìn thấy vải băng ở tay anh nhiễm một mảng đỏ lớn thì lo lắng hỏi :"tay anh sao miệng vết thương lại rách vậy ?"

"đây là nãy anh không cần thận để ai đó đẩy ngã phải dùng tay chống" Tiêu Chiến giấu giếm như không.

Nói xong còn liếc mắt nhìn Dương Ngọc đã tự đứng lên vẻ mặt bây giờ đen như đáy nồi.

Trên thực tế là do anh đẩy cô ta nên vết thương mới rách ra.

Vương Nhất Bác thấy anh nói vậy thì quay sang nhìn Dương Ngọc, thấy hắn chú ý tới mình cô ta lập tức lấy lại vẻ yếu đuối để có sự thương cảm của hắn ,nhưng câu nói của hắn như tạt nước lạnh vào Dương Ngọc :"tại sao cô còn chưa về , không lẽ để tôi gọi người tới tiến cô"

"em..."

Dương Ngọc căm tức nhìn Tiêu Chiến anh bây giờ lộ vẻ mặt đắc ý nói khẩu hình với cô ta hai chữ 'đáng đời'.

Dương Ngọc không thể nói gì thêm quay mặt đi thì hắn gọi lại :"khoan đã"

Dương Ngọc vui mừng :"em biết anh không nỡ để em đi"

"đừng tự đề cao mình quá tôi chỉ muốn nói sau này đừng tới nhà tôi nơi này không hoan nghênh cô" Nói xong lập tức bế anh lên đi vào đóng sầm cửa lại.

_____ trong nhà ______


Tiêu Chiến lúc này đang mặt đỏ tai hồng. Đây là lần thứ hai anh được bế công chúa là công chúa đỏ mặt nam nhi vứt đi đâu giờ.

Hắn thấy anh như vậy chỉ cười nhẹ, nhưng anh vẫn nghe được hắn cười xấu hổ nói :"em cười gì chứ ?"

Vương Nhất Bác đặt anh xuống ghế :"em cười anh đáng yêu"

Tiêu Chiến lập tức quạo :"em mới đáng yêu cả nhà em mới đáng yêu"

Vừa nói vừa dùng gối ôm cạnh đó đập vào hắn.
Chỉ là bàn tay có vết thương nên đập chưa nổi hai cái đã nghe anh kêu đau một tiếng.

Vương Nhất Bác vội lấy hộp cứu thương lại giúp anh băng lại vết thương.

Vừa làm vừa nói :"anh lần sau cứ trực tiếp gọi cảnh sát là được"

" ờ "

" vậy..."

" sao ?"

"khi nãy em nghe anh gọi em bằng hai từ ' cún con '"

" có sao ?"

"có "

" haha chắc em nghe nhầm , đúng vậy là nghe nhầm đó"

Anh trả lời thì tay cũng được thay vải băng mới , Vương Nhất Bác cất hộp cứu thương ,đứng lên ghé sát tai anh nói :" Em lại muốn anh gọi như vậy "

Nghe được câu này anh lập tức vùi mặt vào gối ôm không ngẩng lên khiến hắn khẽ cười :"anh chờ em chút thay đồ xong em sẽ hâm lại đồ ăn cho anh"

Hắn đi rồi anh mới ngẩng mặt lên thở hộc hộc.
Anh nghĩ mình càng lún sau vào việc thích hắn rồi ,phải làm sao mới tốt đây, liệu có nên tìm cơ hội thích hợp thổ lộ không.

Vương Nhất Bác cũng có suy nghĩ giống anh. Hắn nghĩ anh thật đáng yêu ,nên sớm cho anh biết cảm tình của mình để có thể gần gũi thỏ đáng yêu đó.

Hai người suy nghĩ miên man đến tận khi hắn hâm lại xong đồ ăn vừa đem về.

Ngồi vào bàn anh định cầm đũa thì tay hắn chặn lại ,anh thắc mắc nhìn hắn chỉ thấy hắn cười nhìn anh nói :"tay anh bị thương để em giúp"

" nhưng sáng nay anh vẫn tự làm được mà"

" đó là sáng"

"nhưng..."

"nào ăn thôi"

Không đợi anh nói gì thêm đã đưa một đũa thức ăn đến trước mặt anh.

Mặc dù rất muốn cự tuyệt nhưng nhìn vẻ mặt hắn anh lại không thể nên chỉ có thể mở miệng ăn lấy.

Anh ăn một đó thì hắn cũng cho mình một miếng rau.

Nhưng trọng điểm không phải ở đó mà là hắn dùng đũa anh vừa ăn qua a. Tâm trí anh hiện tại không phải giận dữ hay tức giận mà là kích động.
Nếu vậy có được coi là hôn gián tiếp không ,aaaaaa mình vừa hôn gián tiếp với em ấy aaa làm sao giờ.

Mơ màng suy nghĩ đến khi bữa ăn kết thúc anh mới hoàn hồn lại chỉ thấy hắn đang nhìn chằm chằm anh cười ,thấy anh nhìn hắn hắn cũng nói :"sao lúc ăn anh toàn cười vậy mặt còn đỏ nữa"

"không...không có gì ,ah anh lên phòng trước nha"

"để em"

Chưa kịp phản ứng anh lại một lần nữa được bế công chúa lên phòng.

Được bế công chúa thì bế công chúa anh chấp nhận.

Sau khi nằm trên giường rồi anh thấy hắn vẫn không có ý định rời đi thì hỏi :"em không về phòng hả ?"

"em nằm cùng anh"

" hả ???"

"sao vậy chúng ta là con trai anh sợ gì em chỉ là muốn ở đây sẵn tiện chăm sóc anh"

"như vậy..."

"không sao em không có tật xấu khi ngủ đâu"

"ý anh không phải vậy..."

"thôi được rồi mà"

Nói xong lên giường nằm cạnh anh luôn. Mấy cái lí lẽ này của hắn anh không cãi lại được.

Một lúc sau anh mới phản ứng lại quay sang nhìn hắn chỉ thấy hắn hai mắt đã nhắm lại có vẻ là đã ngủ.

Anh thử dịch sang cạnh hắn một chút ,vẫn không có phản ứng, lần này anh dùng khuỷu tay chống lên ngóc đầu nhìn từng đường nét trên khuôn mặt hắn.

Sau khi nhìn xong anh cúi đầu xuống một chút hôn nhẹ vào môi hắn. Nụ hôn này đến nhanh đi cũng nhanh như chuồn chuồn lướt vậy.

Hôn xong anh mới thấy mình thật không có liêm sỉ mà lợi dụng người ta ngủ như vậy thật sai trái.

Mặc dù đầu óc nghĩ như vậy nhưng lại hôn thêm cái nữa rồi vui vẻ nằm xuống nhắm mắt lại.

Anh không biết khi nhắm mắt lại thì cũng là lúc người bên cạnh mở mắt ra.

Vương Nhất Bác quay lưng về phía anh mặt đã đỏ hết lên.

Khi nãy hắn chỉ là nhắm mắt chứ chưa ngủ ,lúc anh nhìn hắn hắn cũng suýt nữa mở mắt nhìn lại anh. Ngay khi anh hôn hắn thì tâm trí hắn chỉ còn duy nhất một câu là ' thỏ nhỏ hôn hắn Tiêu Chiến hôn hắn '.

Mặt đỏ tim đập vừa trấn tĩnh vừa suy nghĩ.
Có phải anh cũng thích hắn, nếu vậy hắn thì quá tốt không cần lo sợ anh sẽ từ chối hắn. Việc này cần làm sớm mới được.

Vậy là hai người vui vẻ có kích động có mang theo nhiều tâm trạng tiến vào giấc ngủ.

___________________________

# tôi đang kích động cực kì kích động lần đầu viết dài như vậy a

# vài chương nữa thôi là sẽ có cảnh bày tỏ đi vào tim hai anh a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net