13.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trở về nhà, Tiêu Chiến ngồi im lặng trước cửa sổ rất lâu. 

Bóng đêm dày đặc. Đại Hoàng yên bình ngủ trong lòng anh, nhìn xa xa thỉnh thoảng có xe cộ qua lại trên đường, trong đầu tràn ngập cảnh tượng vừa xảy ra ở lưng chừng núi. 

Hai má anh nóng hầm hập, nhịp tim nhảy loạn xạ, nhưng đi cùng với những phản ứng sinh lý đó lại là sự bất an và hoảng loạn cao độ. Đối với những người cô độc, phản ứng bản năng nhất chính là chống cự trước tình cảm.

Tiêu Chiến xoa xoa cơ thể con chó nhỏ, vô thức ôm chặt nó vào lòng như muốn tìm kiếm cảm giác an toàn. Anh biết nụ hôn vượt qua ranh giới vừa rồi không phải là cưỡng ép hay đánh thuốc mê, mà anh đã tự nguyện đáp lại Vương Nhất Bác một cách hoàn toàn tỉnh táo. Mọi thứ cứ rối ren hết cả lên, anh không hiểu mình bị cái gì ám mà lại liều lĩnh bật đèn xanh cho Vương Nhất Bác như thế.

Cuối cùng điện thoại của Tiêu Chiến thật sự thất lạc, may mắn là không có thông tin quan trọng nào trong đó. Jaden đã mang cho anh một chiếc điện thoại mới vào ngay hôm sau, cẩn thận cài đặt cấu hình giống hệt như cũ, thậm chí khi sử dụng không thấy khác biệt chút nào so với điện thoại đã mất.

Vì lo lắng Tiêu Chiến vẫn chưa khỏe hẳn nên Jaden đã hủy mấy cuộc họp được lên lịch trước. Nếu là bình thường, có lẽ Tiêu Chiến sẽ không đồng ý nhàn rỗi, nhưng hôm nay anh chỉ im lặng ngồi trước bàn làm việc rất lâu, nhíu mày trầm tư. 

" Thưa Sếp, chúng tôi đã điều tra vụ tiệc tối rồi. Người bỏ thuốc là giám đốc một công ty thương mại nhỏ, tên đó đáng ra không có động cơ, nhưng hắn lại nhất quyết ngậm chặt miệng, không chịu khai ra kẻ chủ mưu."

Jaden đứng trước bàn làm việc báo cáo, biểu cảm nghiêm túc, đôi mắt sắc bén, tỏa ra vẻ lạnh lùng không kém Tiêu Chiến, anh nói thêm:

"Nhưng không thể loại trừ khả năng người phụ nữ họ Vương đứng sau gây chuyện, dù sao mấy năm nay bà ta cũng dùng đủ chiêu trò để tranh giành quyền lực cho con trai."

Tiêu Chiến chọc cây bút trên bàn, thoạt nhìn có vẻ không mấy quan tâm, nhưng sự suy tư giữa hai đầu mày anh cứ luẩn quẩn không thoát.

"Đây là suy đoán của cậu à?"

"Vâng."

"Vậy cậu muốn nói gì với tôi?" Tiêu Chiến tháo nắp bút viết nguệch ngoạc hai nét lên tờ giấy trắng, "Cậu muốn nói rằng lần này tôi bất cẩn rồi, hay muốn nói tôi nên tránh xa Tiêu Bình một chút?"

Vẻ mặt Jaden bỗng cứng lại.

Làm cái nghề này mỗi ngày đều phải cẩn thận lo lắng, như liếm máu từ đầu dao, kể cả một trợ lý thân thiết như Jaden đi nữa, cũng không thể tùy tiện nhiều lời. Có những chuyện chỉ đôi ba từ đã rõ như ban ngày, cũng có những chuyện chỉ có thể ngầm hiểu trong bụng.

Ví như lúc này Jaden muốn nhắc nhở Tiêu Chiến đừng đến gần Tiêu Bình, đừng quá bao dung với con trai của người đàn bà họ Vương họ Vương đó... Nhưng anh không thể nói rõ ràng, cũng không dám nói rõ ràng.

Anh không thể hiểu được suy nghĩ của Tiêu Chiến, càng không hiểu cớ sao Tiêu Chiến rõ ràng hận Vương gia đến thế, nhưng lại bao dung với Tiêu Bình- người cũng mang một phần máu mủ họ Vương.

Anh không biết, cũng không thể hỏi thêm câu nào nữa, anh chỉ có thể cố gắng hết sức để bảo vệ Tiêu Chiến mà không bước vào bãi mìn này.

Do dự một lát, cuối cùng Jaden cúi đầu, thấp giọng đáp: "Ý tôi là cái thứ hai."

Âm thanh vừa dứt, đầu bút của Tiêu Chiến giật mạnh trên tờ giấy trắng, mực đen rỉ ra. Cùng một câu, cùng một ý nghĩa, Vương Nhất Bác mà anh ghét lại có thể nói thẳng thắn trước mặt anh, thế nhưng Jaden- người gần gũi với anh nhất lại vòng vo lưỡng lự.

Không ai dám nói sự thật với Tiêu Chiến, tất cả những tin tức anh nghe được đều là thành phẩm được đóng gói, mọi người đều thờ phụng anh trên tế đàn, tưởng chừng gần gũi nhưng thực tế lại xa cách cả bầu trời.

Chỉ có Vương Nhất Bác không như thế, hắn không coi anh như thần thánh mà chỉ đơn giản là một con người bình thường.

Tiêu Chiến không hiểu tại sao lúc này mình lại nghĩ đến Vương Nhất Bác, còn so sánh những người xung quanh với Vương Nhất Bác.

"Sau này muốn nói gì thì cứ nói thẳng." Tiêu Chiến nhẹ nhàng nói.

"Được. Tôi hiểu rồi." 

Tờ giấy trắng trước mặt đã bị Tiêu Chiến hủy hoại, đầu bút cắm sâu vào tờ giấy, tạo thành một lỗ xấu xí. Mực đen dính vào đầu ngón tay vốn sạch sẽ của anh, khiên chúng trở nên bẩn thỉu một cách khó chịu.

Sáng sớm tâm tình Tiêu Chiến đã không tốt, bây giờ lại càng cáu kỉnh hơn, Jaden biết, anh lặng lẽ bước tới cầm lấy cây bút trong tay Tiêu Chiến, sau đó lấy chiếc khăn tay từ trong túi áo ra, cẩn thân giúp lau sạch những vết mực đen trên đầu ngón tay.

Tiêu Chiến thản nhiên để Jaden giúp đỡ mình, họ đã quá quen thuộc với nhau, cảnh tượng như vậy không phải hiếm. 

Anh  có thể cảm nhận được đầu ngón tay của Jaden chạm vào làn da lạnh lẽo của mình, truyền đến hơi ấm, đem ký ức về Vương Nhất Bác gợi về một lần nữa, hơi thở nóng bỏng từ đôi môi hắn phả ra lên tai anh, chiếc lưỡi ẩm ướt, và da thịt quấn vào nhau nóng bỏng...

Tiêu Chiến chợt ngẩng đầu lên, nói với Jaden: 

"Đến đây."

Jaden đi vòng qua chiếc bàn lớn và đến chỗ Tiêu Chiến, lặng lẽ chờ đợi yêu cầu tiếp theo.

Tuy nhiên, sự thật thật ngoài mong đợi, Tiêu Chiến không nói thêm gì nữa mà chỉ đứng dậy, chống tay lên mép bàn, đè Jaden xuống dưới người anh.

"Tiêu... Sếp."

Jaden giật mình, anh cao hơn Tiêu Chiến một chút, bình thường khi nhìn nhau phải hạ mắt, nhưng hiện tại khoảng cách giữa hai người chỉ bằng một bàn tay, thậm chí nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp.

Tiêu Chiến không hề dừng lại, làm ngơ sự hoảng loạn của Jaden, tiếp tục tiến về phía trước, từng chút một thu hẹp khoảng cách giữa hai người. Cho đến khi cảm nhận được hơi thở của Jaden và môi họ sắp chạm vào nhau.

Tiêu Chiến cau mày, trong mắt đầy vẻ bối rối, lẩm bẩm: 

"Không đúng..."

"Cái gì...không đúng?" Hơi thở của Tiêu Chiến truyền đến trên da, Jaden cứng ngắc hỏi.

"Cảm giác, không đúng." Tiêu Chiến lắc đầu nhìn Jaden, lại yêu cầu thêm: 

"Nói vào tai tôi đi."

"...Hả?"

"Nói nhanh đi." Tiêu Chiến giục.

Jaden tràn đầy nghi hoặc, nhưng anh không dám làm trái ý muốn của Tiêu Chiến, chỉ có thể đỏ mặt cúi đầu, đờ đẫn ghé vào tai Tiêu Chiến: "Thế này đã được chưa?"

Mùi nước hoa dễ chịu của Jaden phả tới, Tiêu Chiến thấy bên tai một giọng nam rất dễ nghe, lỗ tai cũng cảm nhận được hơi thở ấm áp, nhưng nét mặt vẫn không thoải mái hơn chút nào.

Sau một lúc, anh đành nhẹ thở dài: "Vẫn không đúng."

Tiêu Chiến thả tay ra khỏi mép bàn, lùi lại một bước tạo khoảng cách với Jaden rồi đi đến cửa sổ văn phòng, ôm hai tay trước ngực, đầy chán nản và bối rối.

Tại sao lại không giống? Sao anh chỉ cảm thấy khó chịu sau khi phá vỡ khoảng cách an toàn với Jaden, nhưng trái tim lại đập loạn khi ở bên Vương Nhất Bác? Sao cùng là mùi hương nam giới, nhưng hương nước hoa sang trọng của Jaden lại không thơm bằng sữa tắm của người kia? Cớ sao anh không thể kiềm chế sự bốc đồng, vòng tay lên cổ hắn để đáp lại nụ hôn sai trái đó, nhưng không thể nào tiến thêm một bước trước mặt Jaden?

Rõ ràng Jaden mới là người thân thiết nhất với anh, rõ ràng là anh nên tránh xa Vương Nhất Bác, anh vốn dĩ nên hận nhà họ Vương đến đến xương tủy... Nhưng Vương Nhất Bác lại xuất hiện rồi làm xáo trộn cuộc sống bình thường suốt bao năm nay của anh, khiến mọi thứ trở nên mờ mịt và khó hiểu.

Tiêu Chiến không thể hiểu được.

Thích? Yêu? 

Vớ vẩn. Tiêu Chiến đã giết chết khả năng này từ lúc nó chưa kịp ươm mầm. Anh không thể yêu Vương Nhất Bác, cũng không thể có bất cứ tình cảm nào với người đàn ông đó.

Nhất định phải có một lý do, Tiêu Chiến cần một lý do hợp lý để giải thích cho tất cả mớ rắc rối này.

"Jaden...nếu ta ghét một người, liệu có thể nào lại yêu người đó không?"

Tiêu Chiến đứng trước cửa sổ toàn cảnh, nhìn ra khung cảnh bên ngoài tòa nhà chọc trời, quay lưng về phía Jaden, mặc dù có người bên cạnh nhưng trông anh vẫn rất cô đơn.

Jaden bị câu hỏi làm cho sửng sốt, hai người quen nhau ở London từ khi mới mười tám, cũng đã bên nhau suốt nhiều năm trời, nhưng đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến đề cập đến vấn đề liên quan đến tình cảm. 

Anh vốn tưởng Tiêu Chiến là người lãnh cảm, cũng chưa hề thấy Tiêu Chiến thích bất kỳ cô gái nào, chứ đừng nói đến việc Tiêu Chiến để mắt đến ai. Hôm nay làm sao vậy? Sao lại đột ngột nhắc đến chủ đề lạ lẫm như thế?

Nhưng Jaden là người thông minh, anh nhanh chóng nhận ra Tiêu Chiến đang gặp rắc rối.

"Có thể đấy." Jaden đi đến phía bên trái của Tiêu Chiến, chầm chậm nói: "Tình cảm đôi khi không thể lường trước được."

Đó không phải là câu trả lời Tiêu Chiến muốn nghe, trán nhăn thành một đường nhỏ.

 "Không nên."

Anh sẽ không thích Vương Nhất Bác, điều này không liên quan gì đến việc cùng giới hay khác giới, mà bởi vì hắn mang họ Vương. Tiêu Chiến và gia đình đó sẽ không bao giờ đi chung một đường. Không đơn thuần là không thích, mà là ghét hận, chỉ đến khi chiếm đoạt được Trì Long và nhổ sạch căn cơ nhà họ Vương, mọi việc mới có thể kết thúc.  

"Vậy Sếp, cậu định xử lý Tiêu Bình thế nào?" Jaden hỏi.

"Không phải cậu nói nó không làm à?"

"Không có bằng chứng trực tiếp không có nghĩa là cậu ta vô can."

Đôi mắt Jaden ánh lên tia sáng lạnh. ấy năm qua, những ai tổn hại đến lợi ích của Tiêu Chiến đều không có kết cục tốt đẹp. Anh là trợ lý tài năng nhất, cũng là người bạn duy nhất của Tiêu Chiến trên thế giới.

"Nó chỉ là một đứa trẻ thôi." Tiêu Chiến lại nói như vậy.

"Mười bảy tuổi, không còn nhỏ nữa." Jaden nhìn Tiêu Chiến, giọng điệu rất trịnh trọng: "Một năm nữa Tiêu Bình sẽ trưởng thành, chúng ta nên sớm lên kế hoạch."

"Nó có thể làm gì chứ?"

"Sau khi ông Vương từ chức, người đàn bà đó đã dốc sức móc nối cho Tiêu Bình. Mấy năm gần đây bọn họ nhúng tay khá sâu vào tập đoàn rồi. Hơn nữa..."

"Còn gì nữa?" Tiêu Chiến đột nhiên có hứng thú khi thấy Jaden chần chừ không nói.

"Hơn nữa, trong người Tiêu Bình cũng chảy một phần tư dòng máu nhà họ Vương. Mà dạ tiệc lần này Vương Tổng lại trực tiếp mời Tiêu Bình không thông qua chúng ta. Một dấu hiệu không lạc quan chút nào. Cho dù bây giờ cậu là đại cổ đông nắm quyền kiểm soát, nhưng chúng ta cũng không thể lơ là cảnh giác được. Bày mưu tính kế suốt bao nhiêu năm nay, nhất định không thể để mất trên tay một kẻ vô danh như vậy.

 Jaden bày tỏ rất nghiêm túc, mỗi lời nói đều như đang cảnh báo cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không phải ngu ngốc, những điều Jaden nói đều anh đã nghĩ đến từ lâu, nhưng anh vẫn chưa động thủ, cũng không cho phép người của mình hành động. Chỉ kiên nhẫn, ngồi yên và chờ đợi.

" Vương Tổng? Vương Tổng nào đây?" Tiêu Chiến mỉm cười, hứng thú nhìn Jaden.

"À... Tôi chưa nói rõ ràng, vừa rồi nhắc đến chính là Vương Kiến." Jaden đáp.

Tiêu Chiến cười lớn, xoay người ngồi xuống ghế văn phòng, cầm cốc nước đá trên bàn uống một ngụm: 

"Jaden, ở Trì Long chỉ có một Vương Tổng thôi."

Thấy Jaden không trả lời, Tiêu Chiến dựa vào lưng ghế, cười giải thích:

 "Chúng ta đánh cược thử xem, Vương Nhất Bác có thể chiếm được toàn bộ Trì Long trong vòng hai năm."

"Hai năm..." Jaden bước tới, tràn đầy vẻ nghi ngờ, "Nhóm quyền lực của Vương Kiến phân bố khắp các lĩnh vực của Trì Long. Hơn nữa, anh ta lớn hơn Vương Nhất Bác gần hai mươi tuổi, cội rễ sâu xa trong tập đoàn không phải ngày một ngày hai mà rung chuyển được.

Nghe vậy, Tiêu Chiến vẫn mỉm cười như cũ, tựa hồ là một người ngoài cuộc, đã nhìn thấy toàn bộ vở kịch phát triển từ góc độ của thần linh, mọi việc còn lại mặc sức điều khiển.

"Vương Kiến quả thực là một doanh nhân bẩm sinh, nhưng nếu đối đầu với Vương Nhất Bác thì vẫn chưa đủ." Tiêu Chiến uống cạn nước trong cốc, cảm thấy lo lắng trong lồng ngực đã tiêu tan đôi chút, anh nói thêm: 

"Hơn nữa, ba Vương Nhất Bác luôn coi hắn là đặc biệt và duy nhất."

Jaden có vẻ đã hiểu ra, anh gật đầu.

Ánh mắt Tiêu Chiến chợt tối lại, anh chắc chắn về suy nghĩ của ông già đó hơn bất kỳ ai khác, thậm chí còn hơn cả chính Vương Nhất Bác, những gì ông Vương đã tuyên bố trước mặt mọi người trong bữa tiệc Trăm ngày năm xưa, rằng ông sẽ trao lại Trì Long cho con trai út. Từng gương mặt, từng lời nói, từng hành động, anh chưa từng quên đi.

Cùng lúc đó, một cuộc họp không mấy vui vẻ đang diễn ra tại Tòa nhà Trì Long cách trụ sở Thịnh Hồng không xa. Tất cả các quản lý cấp cao của Tập đoàn Trì Long đều được Vương Nhất Bác mời, những người không thể về kịp từ nước ngoài đều tham gia cuộc họp thông qua liên kết video, không ai bị bỏ qua. 

Gần một nửa số quản lý cấp cao này thuộc về phe Vương Kiến, trước mặt Vương Kiến, Vương Nhất Bác thăng chức, tăng lương cho họ, sau đó cử ra nước ngoài làm việc, tất cả đều bị cách chức khỏi các vị trí cốt lõi.

Vương Kiến tức đến run người nhưng không có chỗ nào để trút, gã chỉ có thể trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, đang từng tầng từng lớp một bóc ra sức mạnh trong tay gã. Vương Nhất Bác lạnh lùng nhìn những người tham dự, ngồi đó một cách bình tĩnh và tự tin. Cuối cùng, Roy ở bên cạnh hắn lên tiếng:

 "Thăng chức, tăng lương, đi nước ngoài học tập kinh nghiệm đều là chuyện tốt hiếm có, tương lai của Trì Long trông cậy vào các vị." 

Nói thì hay lắm, nhưng tương lai Trì Long rơi vào tay ai, bọn họ đã có sẵn câu trả lời rồi.

Trans/Edit: Yisanse


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net