Chương 17_ Sự trở lại của đôi ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_1 năm sau_

_ Bắc Kinh_ Bệnh viện An Tâm_

Tiêu Tuyết Nguyệt từ bên ngoài đi vào trên tay là giỏ trái cây, nhìn thiếu niên trên giường vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại khiến cô hụt hẫng mà thở dài. Cô đặt giỏ trái cây lên bàn rồi đi đến ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh giường. Nhìn dáng vẻ của cậu khiến cô đau lòng mà nhớ lại chuyện cũ..

Năm đó cô cùng Vương Nhất Thiên đuổi theo cậu nhưng vì xe của cậu chạy nhanh hơn nên đã lạc mất dấu. Nhờ vào định vị trên điện thoại của cậu mới tìm được vị trí là ở biển. Hai người đến nơi thì cậu đã không còn ở đó, trên bờ chỉ còn lại điện thoại của cậu. Biết có chuyện không hay đã xảy ra nên cả hai lập tức chia nhau đi tìm rồi gọi người đến giúp. 

Tìm nửa ngày trời mới thấy thân thể của cậu bị sóng đánh vào bờ. Tuyết Nguyệt lúc đó nhìn thấy anh mình nằm trên bờ biển mắt nhắm nghiền làm cô xém ngất ngay tại chỗ. Nhưng may mắn thay là cậu vẫn còn sống nhưng hơi thở lại vô cùng yếu ớt. Cậu ngay sau đó được đưa đến bệnh viện, trong phòng cấp cứu bác sĩ chiến đấu với tử thần đưa cậu về với hiện thực. Cuối cùng, trời không phụ lòng người, Tiêu Chiến vẫn sống nhưng luôn hôn mê sâu đến hiện tại.

1 năm qua cậu vẫn luôn nằm đó không hề có chút hy vọng nào sẽ tỉnh lại. Ba mẹ Tiêu ngày nào cũng đến thăm rồi thay phiên nhau ở lại trông chừng cậu. Nhà họ Vương cũng thường đến thăm cậu nhất là Vương Nhất Thiên ngày nào cũng đến vào lúc khuya rồi rời đi lúc tờ mờ sáng. 

1 năm qua chẳng hề tìm thấy Vương Nhất Bác ở đâu, mọi người đều nhận định anh đã không còn nên đã cho ngừng tìm kiếm. Vương Nhất Thiên cũng lên chức Giám đốc điều hành của Vương Thị luôn bận bịu với công việc. 

Tiêu Tuyết Nguyệt đều đặn ngày nào học xong cũng đến thăm và nói chuyện với cậu vì cô biết tuy anh mình chưa tỉnh nhưng vẫn nghe được. Nên ngày nào cô cũng đến nói chuyện với cậu với hi vọng cậu sớm tỉnh lại và hôm nay cũng không ngoại lệ.

Cô nắm lấy tay cậu nhìn gương mặt cậu rồi bắt đầu trò chuyện với cậu:" Em nói anh nghe bài kiểm tra cuối kì của em đã đạt điểm tuyệt đối đấy. Em gái anh rất giỏi mà phải không?... Còn một chuyện bất ngờ hơn nữa nè anh... Sáng nay em ghé qua căn nhà đó thì phát hiện hoa hồng xanh trong căn nhà kính đó bỗng nhiên sống lại và còn nở rất tươi nữa mặc dù chẳng có ai chăm sóc nó cả. Em đã mang đến đây một bó nè anh mau tỉnh dậy ngắm nó đi... Anh à, anh đã ngủ 1 năm rồi nên dậy được rồi đó..."

Người trên giường vẫn như cũ không hề phản ứng gì với lời nói của cô. Cô thở dài đứng dậy muốn lấy hoa cắm vào bình thì bàn tay ấy bỗng nắm chặt lấy tay cô. Cô lập tức quay đầu lại nhìn thì thấy mắt cậu dần mở ra. Cô mừng rỡ tới gần hơn nắm chặt lấy tay anh mình, tay còn lại thì nhấn nút gọi bác sĩ ở đầu giường. 

Bác sĩ nhanh chóng đến kiểm tra cho cậu, Tiêu Chiến ngồi đó ánh mắt hướng ra cửa sổ không nói gì. Bác sĩ ghi chú lại trong hồ sơ bệnh án rồi quay qua nói chuyện với cô.

" Cậu ấy tỉnh dậy thật là một kì tích đấy... Mọi thứ đều ổn chỉ cần tịnh dưỡng là có thể xuất viện.."

" Rất cảm ơn bác sĩ ạ..."

Cô ngồi xuống ghế nắm lấy tay cậu cười tươi mở lời:" Anh à... Anh thấy trong người thế nào rồi..."

Người trên giường chuyển ánh mắt từ cửa sổ sang nhìn cô, không phải là nhìn bình thường mà là nhìn quét từ đầu đến chân cô rồi nhìn đến bác sĩ bên cạnh. Nhìn xong liền rút tay ra khỏi cô, cả người lùi về phía sau đến khi lưng chạm vào thành giường thì dừng lại.

" Anh à... Anh làm sao vậy? Em là Tuyết Nguyệt đây..."

" Mấy người... mấy người là ai vậy? Tôi... Tôi là ai?"

Tuyết Nguyệt chết trân tại chỗ sau câu nói ấy:" Anh à.... Anh đừng giỡn nữa mà... "

" Tôi không biết cô là ai hết... Tôi là ai? Aaa... "_ Tiêu Chiến lập tức ôm lấy đầu mình, gương mặt nhăn nhó khó chịu, bác sĩ đứng đó cũng vội vàng đến kiểm tra thêm lần nữa.

Bác sĩ và cô cùng nhau khó hiểu, cậu vốn dĩ cũng chẳng có vết thương nào ảnh hưởng đến não cả. Sao bây giờ lại mất trí nhớ được chứ?

Cậu liên tục vùng vẫy bác sĩ chỉ đành tiêm thuốc an thần cho cậu. Trước khi chìm vào giấc ngủ mắt cậu đã hướng đến bó hoa trên bàn. Là hoa hồng xanh..

_____________________________________________

_ Lạc Dương_ Bệnh viện WB_

/" Anh Nhất Bác sao? Thì ra anh tên là Vương Nhất Bác à?"

" Tôi cần nói rõ chuyện này với anh đó vị hôn phu ạ! Tôi không hề yêu anh và cũng không nghĩ đến chuyện sẽ yêu anh. Chúng ta chỉ ràng buộc nhau bởi cái gọi là hôn ước trên giấy tờ mà thôi. Nếu đã không yêu nhau vậy thì cần sống chung, cần giả vờ như yêu nhau làm gì? Tôi muốn anh lên tiếng hủy bỏ hôn ước này.."

"... Tôi cũng không phải người không hiểu đạo lí đến vậy... Đã đồng ý với anh là 40 cành thì sẽ là 40 cành... Hôm nay là cành thứ 11..."

" Anh cứ ôn nhu như vậy thì sao tôi kiềm lòng được đây? Làm sao tôi có thể kiềm lòng thích anh được chứ?"

" Câu trả lời của em... Em động tâm rồi... Em yêu anh mất rồi... "

" Nhất Bác..."

" Ở Thái người ta có một câu nói: Kiếp này cùng nhau làm công quả, cùng bưng tráp dâng lễ, kiếp sau chúng ta sẽ gặp lại nhau... Em muốn cùng anh làm điều đó.."

 " 3 ngày mà anh tỏ vẻ nghiêm trọng như 3 năm không bằng... Cứ đi đi, em ở đây đợi anh.."

" Vương Nhất Bác... Em đến tìm anh..."/

Giọng nói cùng những câu nói quen thuộc bỗng ùa nhau xuất hiện như một bài hát chạy qua trong đầu thiếu niên đang nằm bất động trên giường bệnh. Khiến anh bừng tỉnh hai mắt mở lớn, hơi thở gấp gáp.

Cơn đau đầu bỗng ập đến khiến anh ôm đầu trong đau đớn. Mở mắt nhìn xung quanh thì mới biết bản thân đang ở bệnh viện. Đang muốn xuống giường thì cửa phòng cũng bật mở, một cô gái với áo blouse bước vào. Cô nhìn thấy anh tỉnh lại mà hai mắt sáng lên vội chạy đến đỡ anh.

" Cuối cùng anh cũng tỉnh rồi... Anh đã ngủ suốt 1 năm nay đấy.. "

" Cô... Cô là bác sĩ.. "

" Đúng vậy... Tôi là bác sĩ chữa trị cho anh.. Anh vẫn không nhớ mình là ai sao? "

Anh xoa xoa mi tâm rồi nhìn bác sĩ mà đáp lời :" Hình như... Tôi tên là... Vương Nhất Bác.. "

" Vương Nhất Bác sao? Cái tên này dường như tôi đã nghe ở đâu thì phải... Mà anh còn nhớ gì nữa không? Như số điện thoại gia đình chẳng hạn.."_ Bác sĩ Ngạn Nhi lục lại trong trí nhớ của mình xem cái tên này đã nghe ở đâu nhưng cuối cùng vẫn không thể nhớ được.

" Tôi chỉ nhớ ra tên của mình thôi... Còn lại thì không nhớ.. "

" Không sao... Cứ từ từ.. Dù gì anh cũng vừa tỉnh lại cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng. Tôi sẽ đi tìm kiếm thông tin qua tên của anh xem sao.. "

" Cảm ơn cô.. "

Cô vội ghi tên của anh lại vào giấy rồi quay người hỏi thêm:" À mà anh muốn ăn gì không? Tôi nói y tá mang lên cho anh.. "

/ " Nhất Bác anh qua đây ăn thử món súp gà này của em đi... "

Anh đang xem hợp đồng trên sofa nghe thấy tiếng kêu liền bỏ giấy tờ xuống mà vào bếp cùng cậu.

" Woa... Chắc là ngon lắm.. "_ Anh vội ngồi xuống húp thử một muỗng. Súp vừa xuống cổ họng anh liền bị sặc mà uống cạn một ly nước.

" Anh bị sao thế? Không ngon sao? "

" Ngon lắm... Chỉ là có hơi mặn một chút... "

" Mặn sao? Vậy thì đừng ăn nữa.. Em gọi đồ ăn ngoài cho anh.. "

Cậu muốn bưng đi anh vội cản lại mà húp cạn chén súp.

" Chẳng phải mặn lắm sao? Anh đi ăn làm gì chứ? "_ Cậu lo lắng vội đi rót nước cho anh.

" Là do chính tay em làm mà.. Đối với anh dù có mặn cũng sẽ thành ngọt... "

" Anh chỉ có dẻo miệng là giỏi... "_ Cậu xấu hổ đỏ mặt tía tai quay lưng sang hướng khác.

" Anh còn giỏi một thứ nữa đấy.. "

" Hả? Giỏi gì? "_ Cậu vội quay người thì môi ngay lập tức bị hôn lấy, tay anh quàng qua eo kéo cậu gần hơn. Cả hai trao cho nhau một nụ hôn ngọt ngào.

" Anh còn giỏi yêu em nữa đây này... "/

Một kí ức bỗng xuất hiện thoáng qua, anh nhìn thấy trong đoạn kí ức đó là mình cùng một người con trai khác nhưng không thể nhìn rõ mặt. Hình như là một kí ức rất ngọt ngào.

" Này... Anh... Anh làm sao thế? Muốn ăn gì không? "_ Bác sĩ Ngạn thấy anh thơ thẫn thì đến gần đẩy đẩy vai anh đưa anh về với hiện thực.

" À... Tôi muốn ăn súp gà được không? "

" Súp gà sao? Hình như là hôm nay căn tin bệnh viện có nấu đấy... Để tôi nói y tá mang lên cho anh.. Vậy tôi đi trước nhé.. "

" Cảm ơn.. "

Sau khi bác sĩ đi khỏi anh mới nằm xuống và nhìn xung quanh. Bỗng tay có cảm giác lành lạnh liền đưa lên nhìn thì thấy trên tay mình có đeo một chiếc nhẫn ở ngón áp út.

" Mình đã kết hôn rồi sao? Rốt cuộc mình đã quên đi cái gì? Dường như là điều gì đó rất quan trọng.. "

Cơn đau đầu lần nữa lại ập đến khiến anh lại chìm vào giấc ngủ. Trong giấc ngủ ấy lại kéo về thêm nhiều kí ức quen thuộc đã quên đi..

_____________________________________________
_ Hết Chương 17_

Ui zời có ngược miếng nào ha mà các cô lo🤣

Các cô nghĩ tiếp theo sẽ như nào? ❤🍀


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net