Chương 20_ Chưa từng quên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đến tối Tiêu Chiến cùng gia đình mình đến Vương gia. Ba mẹ Tiêu cùng Tuyết Nguyệt đi cùng xe, còn cậu thì được Vương Nhất Thiên đưa đi. Cả đoạn đường đi cậu không nói câu nào, hắn thấy cậu im lặng như thế cũng không dám hỏi gì.

Sau hơn 40 phút ngồi xe thì cũng đến nhà họ Vương, Tiêu Chiến bước xuống xe quan sát cảnh vật xung quanh. Ngôi nhà này cũng không quá lớn như căn nhà kia, thiết kế căn nhà cũng không khác Tiêu gia cậu là mấy.

Bữa tiệc hôm nay cũng chỉ là bữa tiệc nhỏ, nói là tiệc nhưng người tham gia đều chỉ là người trong nhà cả. Đến khi tất cả mọi người ngồi vào bàn tiệc vẫn không thấy sự xuất hiện của bà nội Vương. Từ khi cậu đến, cậu nhận thấy ánh mắt của ba mẹ Vương nhìn mình có gì đó là lạ, là ánh mắt đau lòng. Khi cậu bắt gặp ánh mắt đó họ liền cười với cậu như không có chuyện gì.

Đến khi bữa tiệc kết thúc thì có người đến mời cậu.

" Cậu Tiêu.. Lão phu nhân cho gọi cậu.."

Cậu không nhanh không chậm đi theo người truyền lời ấy. Cô ấy dẫn anh đi đến sau nhà, nơi có một vườn hoa nhỏ, là mẫu đơn trắng. Nơi đó cũng có và một người già tóc đã bạc đi nhiều ngồi dưới gốc hoa đào nhìn ngắm từng khóm hoa mẫu đơn nở rộ. Người truyền lời sau khi đưa anh đến cạnh bà nội Vương thì liền rời đi, không gian bây giờ chỉ có hai người.

Cậu chầm chậm đi đến bên bà, cậu định cất tiếng chào thì bà đã là người cất tiếng trước.

" Cuối cùng ta cũng đợi được con rồi Tiêu Chiến..."_ Bà quay người nở nụ cười nhẹ nhìn cậu. Tuy đã có tuổi nhưng gương mặt bà lại rất trẻ, luôn mang nét phúc hậu, điềm đạm của thời xưa.

Cậu cười đáp trả:" Con chào bà... Không biết người muốn gặp con là vì chuyện gì?"

" Chẳng phải con vì hai chữ vận mệnh kia mới chịu đến gặp ta sao?"

" Con không hiểu ý của câu đó nên mới đến..."

" Ta nghe Nhất Thiên nói... Con mất trí nhớ rồi..."

Tiêu Chiến cúi đầu im lặng, trầm ngâm một hồi mới đáp lại: " Dạ phải.."

" Haha... Tiêu Chiến à... Con không cần phải giả vờ trước mặt ta.. Con chưa từng mất trí nhớ mà phải không?"

" Người nói gì vậy? Con thật sự mất trí nhớ mà..."

" Tiêu Chiến... Con có thể giấu tất cả mọi người nhưng ta thì không.. Ánh mắt của con không còn đơn thuần, trong sáng như trước mà thay vào đó là một vực sâu không thấy đáy.. Con cũng không còn cười như trước.. Nhưng thứ vạch trần màn diễn của con là sợi dây chuyền mà con đang đeo đấy thỏ nhỏ à..."_ Bà nội Vương chậm rãi đi đến gần cậu, trên mặt vẫn luôn giữ nụ cười.

Tiêu Chiến nhìn xuống cổ mình, trên cổ cậu là một sợi dây chuyền bạc với mặt dây chuyền là hình một ngôi sao nhỏ quen thuộc. Tiêu Chiến cởi bỏ vẻ ngoài lạnh lùng của mình mà ngồi xuống ghế gần đó và cười trong sự bất lực.

Nếu hôm nay không bị phát giác ra cậu cũng không biết bản thân mình có thể chịu đựng bao lâu nữa. Khi vừa tỉnh dậy sau 1 giấc mộng dài cậu đã thấy thất vọng vô cùng. Tự hỏi tại sao mình vẫn còn sống, dằn vặt rồi than trách ông trời nếu đã cứu cậu vậy sao không để cậu quên đi tất cả mà lại để cậu nhớ.

Nhưng rồi cậu suy nghĩ lại thật kĩ thì thấy chuyện mà bản thân mình làm thật sự là quá thiếu suy nghĩ rồi. Cậu vẫn còn gia đình và em gái nhỏ cần chăm sóc, cậu không thể nào vị chuyện tình cảm của chính mình mà khiến họ đau lòng thêm nữa. Vì nghĩ như thế nên cậu mới quyết định giả vờ mất trí nhớ để cho mọi người bớt lo lắng. Vì nếu cậu không làm vậy họ sẽ không thể an tâm vì sợ cậu lại làm gì hại thân mình.

Cậu cứ nghĩ mình đã diễn không chút sơ hở nhưng suy cho cùng là cậu quá tự tin rồi.

" Quả nhiên con vẫn để lại lỗ hỏng lớn như vậy trong vai diễn của mình..."_ Cậu bất lực cười nói.

" Ta nghĩ là Nhất Bác từng nói với con về chuyện vận mệnh đúng chứ?"

" Anh ấy có nói, nhưng mà không hề rõ ràng gì hết..."

Bà nội Vương thở dài ngồi xuống ghế cạnh cậu, tay nắm lấy tay cậu bắt đầu giải đáp những thắc mắc của cậu.

" Nói có thể con không tin... Nhưng ta có thể nhìn thấy tương lai của một người khi ta chạm vào họ. Phi lí lắm phải không? Nhưng đó là sự thật con à.. Ta đã nhìn thấy tương lai của hai đứa khi con vừa ra đời rồi kìa. Nói là biết trước tương lai nhưng ta chỉ có thể nhìn thấy cái kết mà thôi. Ta đã nhìn thấy con và Nhất Bác yêu nhau nhưng rồi lại xa nhau. Chuyện này ta đã nói với thằng bé khi thằng bé về đây thăm ta vào hơn 1 năm trước. Ta đã bảo nó con với nó sẽ có trở ngại lớn, khó khăn muôn trùng mới đến được với nhau. Những khó khăn này dù muốn tránh cũng chẳng được. Nhưng nó không quan tâm, nó nói rằng nó muốn bên con khi còn có thể.. Con nói xem thằng bé Nhất Bác này có phải là rất ngốc không?"

Tiêu Chiến từ nãy đến giờ vẫn cúi đầu im lặng nghe bà kể, gương mặt vẫn không đổi sắc chỉ có hai mắt sớm đã đỏ hết rồi.

Cậu quen anh không lâu, nhưng cậu vẫn luôn cảm nhận được Vương Nhất Bác luôn dành tình cảm chân thành đối đãi cậu, và anh cũng rất ngốc. Lúc nào cũng nghĩ cho cậu trước không bao giờ nghĩ cho bản thân mình.

" Vậy... Anh ấy còn sống không?"_ Cậu im lặng thật lâu mới mở lời hỏi bà.

" Ta cảm nhận được... Thằng bé vẫn còn sống và nó cũng đang rất gần nơi này... Tiêu Chiến... Con vẫn đang chờ đợi thằng bé mà phải không?"

Nước mắt cậu cố gắng giữ cũng không kìm được mà rơi xuống. Nếu hỏi cậu có đang chờ đợi không, thì câu trả lời của cậu là không.. Cậu đã đợi quá lâu rồi, không muốn đợi nữa. Dù gì cũng là Vương Nhất Bác lựa chọn giấu cậu mọi chuyện mà rời đi. Dù bây giờ anh trở về, cậu cũng sẽ không thể chấp nhận anh được. Nhưng chỉ cần biết anh vẫn còn sống thì cậu đã yên tâm rồi.

" Bà nội... Con xin phép..."_ Cậu lau nước mắt rồi đứng dậy rời đi trước.

" Tiêu Chiến.. Đừng giận Nhất Bác con nhé... Nó cũng chỉ là bất đắc dĩ thôi..."

Cậu nghe xong thì cười khổ rồi bước đi. Cậu đã cùng anh trải qua những ngày tháng vui buồn có đủ, giận nhau cũng có, tha thứ cho nhau cũng có. Cậu có thể cùng anh trải qua chuyện sinh li tử biệt này kia mà, thế sao anh lại có thể chọn giấu cậu như thế? Đây là lý do cậu không thể chấp nhận được.

___________________________________________

Bữa tiệc kết thúc, Vương Nhất Thiên đưa cậu về, hai người vẫn không nói gì cả. Hắn thì chuyên tâm lái xe, còn cậu thì nhìn ra ngoài kính xe, nhìn những hạt tuyết bắt đầu rơi vào buổi đêm lạnh lẽo. Là tuyết đầu mùa...

" Vương Nhất Thiên..."_ Cậu nói chuyện nhưng không nhìn hắn.

" Hả? Anh đây..."

"Anh thật sự cố chấp đến vậy à?"

" Ý em là gì? "

" Tôi... Chưa từng mất trí nhớ..."

Hắn ngay lập tức phanh xe gấp khiến cả hai người đổ nhào về phía trước nhưng cũng may là có đai bảo hộ nên không sao. Hắn ngỡ ngàng quay sang nhìn cậu, cậu bây giờ gương mặt đẫm nước mắt nhưng môi thì lại nở nụ cười nhìn hắn. Chỉ một câu nói đó của cậu thôi đã thẳng thừng tạo nên khoảng cách giữa cậu và hắn rồi. Dù cho hắn có muốn thay thế cũng chẳng thể được.

" Những ngày qua... Những chuyện mà anh làm.. Đều là cố giống anh ấy.. Tuy rằng vẻ ngoài của anh, sự ôn nhu của anh, tình cảm của anh đều giống anh ấy.. Nhưng suy cho cùng anh cũng không phải anh ấy đâu Nhất Thiên à.. Anh cứ sống vì bản thân mình đi, anh không phải là người thay thế cho ai cả.."

" Nếu em nói như vậy thì anh có thể dùng thân phận là Vương Nhất Thiên này để yêu em không Tiêu Chiến..."_ Hắn quay sang nắm chặt lấy tay cậu, hai mắt hắn đã nhòe đi bởi nước mắt. Chỉ cần cậu cho hắn hi vọng nhỏ nhoi thôi cũng được.

Cậu đưa tay lau nước mắt cho hắn rồi cười thật tươi nhìn hắn, cậu từ từ đẩy tay hắn ra:" Xin lỗi anh... Chúng ta vẫn là nên dừng lại ở đây thì hơn.."

Dứt lời cậu liền xuống xe, để lại hắn một mình điên cuồng đấm vào vô lăng khiến tay hắn bật máu. Nước mắt hắn không tự chủ được mà rơi thành từng dòng. Đến cuối cùng cậu vẫn là không thể cho hắn một cơ hội. Nhưng nghĩ lại thật kĩ vẫn là dừng ở đây là tốt nhất..

Tiêu Chiến một mình sải bước trên phố về đêm nhộn nhịp. Tuy rằng trời rất lạnh nhưng ai nấy đều kéo nhau xuống phố chơi đùa. Họ đi cùng nhau có đôi có cặp, chỉ có bản thân cậu một thân sơ mi trắng mỏng manh đi giữa trời đông lạnh lẽo. Những hạt tuyết đầu mùa rơi xuống người cậu khiến áo sơ mi mỏng ướt đi. Cậu đưa tay đón những bông tuyết đang rơi. Nhưng cậu vẫn không quan tâm mà cứ thế bước đi.

Trên phố đông cậu bỗng dừng chân mà nhìn về phía trước... Cậu nhìn người đang đứng cách cậu 3-4 bước chân cũng đang đứng yên nhìn cậu. Đó là gương mặt mà cậu vừa gặp trên xe lúc nãy, nhưng âu phục lại khác với lúc nãy. Cậu đưa mắt nhìn xuống tay trái người ấy, nơi ngón áp út đó lấp lánh ánh bạc của một chiếc nhẫn. Cậu ngay lập tức nở nụ cười tươi nước mắt tự động rơi xuống, miệng mấp máy nói 8 chữ đủ để người trước mặt đọc được khẩu hình miệng của mình.

" Vương Nhất Bác... Anh đã về trễ rồi.."

_____________________________________________
_ Hết Chương 20_

Chương 19,20 này nó cứ cấn cấn như nào á😅😅

Thành thật xin lỗi các cô nhiều 🍀❤


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net