[2] : Đi ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác dọn vào khách sạn của đoàn làm phim này đã được ba ngày rồi. Vị đạo diễn đã cho cả hai một tuần để tạo thiện cảm với nhau. Và giờ nhìn xem, đã ba ngày trôi qua, cả hai còn không thèm gặp mặt nhau nữa thì lấy gì đòi có thiện cảm. Còn bốn ngày nữa, nếu cứ tình trạng như này thì sẽ bị vị đạo diễn kia phát hiện và cảm thấy nghi ngờ, Tiêu Chiến liền cắn răng thực hiện nhiệm vụ.

Để loại bỏ đống suy nghĩ khó chịu ngày hôm nay, Tiêu Chiến liền nhanh chóng đi tắm. Chừng mười phút sau trở ra , bên vai vắt chiếc khăn lau đầu.

Mở điện thoại ra, anh vội vàng bấm điện thoại của Vương Nhất Bác. Nhưng chưa kịp ấn gọi thì tay Tiêu Chiến khựng lại, dường như anh nhận ra điều gì đó. Phải rồi, số điện thoại của Vương Nhất Bác, anh chưa bao giờ quên chúng dù đã xoá nó đi từ mấy năm trước.

Nhíu mày, Tiêu Chiến rơi vào suy nghĩ rằng liệu bản thân có nên gọi cho Vương Nhất Bác. Rồi cậu sẽ nghĩ sao về anh? Liệu anh gọi cậu có bắt máy?

Dòng suy nghĩ chợt tắt khi thấy thông báo tin nhắn từ wechat nhóm của vị đạo diễn kia, ông tag anh cùng Vương Nhất Bác:

[ Đã ba ngày trôi qua, các cậu đã làm thân với nhau chưa?]

Rep sao giờ? Nên rep đã thân với nhau mà đến lúc gặp mặt cả hai lại không coi nhau vào mắt thì phải làm sao?

Ting. Tiếng thông báo điện thoại của Tiêu Chiến vang lên. Vương Nhất Bác trả lời vị đạo diễn kia làm Tiêu Chiến cảm thấy dường như người đáp lại tin nhắn ấy không phải Vương Nhất Bác mà là một người khác:

[  Tối nay chúng tôi có hẹn cùng nhau đi ăn. Đạo diễn, ông có muốn cùng ăn với chúng tôi không?]

[ Haha, tôi không đi được. Các cậu cứ đi ăn với nhau đi. Tôi yên tâm rồi]

Vị đạo diễn đáp lại nhanh chóng. Tiêu Chiến không có một chút gì có thể nhắn ở trong cuộc trò chuyện ấy được nữa. Lập tức tắt máy, mở cửa và đi ra khỏi phòng.

Phòng của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác cạnh nhau , được sắp xếp theo ý của đạo diễn.

Cộc cộc cộc
Tiêu Chiến gõ cửa phòng Vương Nhất Bác ba cái. Không thấy hồi đáp liền chuẩn bị gõ ba cái tiếp tục. Lúc này cửa phòng đột nhiên mở ra làm Tiêu Chiến giật mình. Vương Nhất Bác cũng vừa mới tắm xong, choàng vội chiếc khăn lên người mà không thắt cẩn thận, lộ ra một mảng cơ bụng sáu múi mê hoặc. Đường nét...

Cái đậu, Tiêu Chiến lúc này mới choàng tỉnh khỏi cơn mê muội cơ bụng kia, nhanh chóng ngẩng lên đối mặt với Vương Nhất Bác. Cậu nhìn anh với vẻ mặt đầy khó chịu, giọng nói trầm vang lên làm lạnh gáy đối phương:

-" có chuyện gì?"

-"Tôi có chuyện muốn nói với cậu"
Tiêu Chiến nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, dường như cảm nhận được chúng đang quét trên người của mình vài lượt.

Dẫn theo đôi mắt của Vương Nhất Bác,Tiêu Chiến nhìn vào người của mình, ngoài khoác lên mình một chiếc áo choàng tắm ra thì anh có quả đầu có chút ướt thôi mà. Có cái gì để nhìn nữa đâu nhỉ?

-" Có gì sao?"
Tiêu Chiến muốn hỏi Vương Nhất Bác đang nhìn gì trên người của mình.
-" Không. Đứng đó đi"

Vương Nhất Bác nói rồi đóng rầm cửa lại làm Tiêu Chiến kinh hồn bạt vía. Điều này nghĩa là sao?

Tiêu Chiến thất thần đứng ngoài cửa phòng của Vương Nhất Bác đã được tám phút rồi. Anh nghĩ có lẽ cậu ấy cũng không có bảo anh đợi , có ý là anh đừng hòng vào phòng và nói chuyện cùng?

Tiêu Chiến quay gót chuẩn bị về phòng thì nghe thấy tiếng Vương Nhất Bác mở cửa rồi bước ra ngoài. Cả hai mắt đối mắt nhìn nhau. Vương Nhất Bác đã thay quần áo thường ngày cùng với khẩu trang và mũ rồi. Nhìn thấy Tiêu Chiến đơ thì tháo khẩu trang ra, nhíu mày mói một tiếng:
-" Còn đứng đấy làm gì? Anh tính mặc bộ đồ đó ra ngoài câu dẫn đàn ông sao?"

Ơ. Gì vậy? Ra ngoài? Ơ!!??

-" Ra ngoài?"

Tiêu Chiến khó hiểu một lúc rồi chợt loé lên, đi đến phòng của mình. Vương Nhất Bác theo sau. Tiêu Chiến mở cửa phòng rồi mời Nhất Bác vào ngồi chờ. Để cậu đứng ở cửa phòng đợi không tốt đẹp gì, có khi cậu ấy trực tiếp bỏ đi luôn.
Thấy lời mời vô phòng thì Vương Nhất Bác nhíu mày, rốt cuộc là vẫn bước vào , ngồi đợi.

Tiêu Chiến nhanh chóng thay bộ đồ rồi tiến ra ngoài cùng Vương Nhất Bác.
Trên đường đi, Tiêu Chiến cũng không dám mở lời nói gì với cậu. Mở điện thoại ra tra nhà hàng nào ngon gần đây thì Vương Nhất Bác cất lời:
-" Tôi đã đặt bàn rồi"

-" À. Được rồi"

Khó xử cất điện thoại đi. Cho đến khi xe dừng thì cả hai xuống. Tiêu Chiến nhìn xung quang có vẻ vắng người thì vô cùng an tâm. Cùng Nhất Bác bước vào.
Đây là một nhà hàng Nhật Bản có tiếng ở đây, mọi món ăn đều được khách đánh giá rất cao, quan trọng chỗ này bảo mật cho minh tinh rất tốt.100% không ai chụp được ảnh trong quán của các nghệ sĩ.

Thoải mái. Thoải mái. Tiêu Chiến vô cùng thích thú với nơi này. Hôm nay anh có thể ăn một bữa mà không cần để ý camera của người khác hướng vào mình rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net