Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6

"Cậu và cậu ấy từng có hành vi tình dục?" Bác sĩ Lý bình tĩnh hỏi, "Tinh dịch lưu lại trong thân thể?"

Vương Nhất Bác: "Không có sở thích bắn lên mặt."

"Nhớ phải mang bao cao su, bạn trai nhỏ của cậu sẽ bị bệnh." Bác sĩ Lý đưa đơn thuốc cho y tá, phòng khám bệnh không lớn, chỉ có hai bác sĩ và bốn y tá. Y tá Tiểu Lưu mang giày cao gót cộp cộp cộp đi lấy thuốc.

Vương Nhất Bác không nghĩ tới là do chính mình mà sinh bệnh, hắn theo bản năng ôm chặt Tiêu Chiến một chút, "Truyền nước biển?"

"Ừ. Về nhà tắm rửa cho cậu ấy, lấy hết tinh dịch ra ngoài."

"Ừ."

Tiêu Chiến mê man không có một chút khí lực, anh hoảng hốt nghe được đối thoại của bọn họ. Mặt lại đỏ lên vì tức.

Y tá chuẩn bị xong xuôi liền kêu Tiêu Chiến vào phòng tiêm truyền dịch.

Tiêu Chiến chậm chạp mà đi, anh tận lực thẳng eo, không tỏ ra chật vật.

Lúc thấy anh vén tay áo lên thì y tá Lưu hít một ngụm khí lạnh, cô nhỏ giọng nói với Tiêu Chiến, "Đừng dùng đồ vật trói tay, máu không thông trong thời gian dài xử lý không cẩn thận sẽ bị hoại tử."

"Không phải em tự nguyện." Tiêu Chiến nhìn kim tiêm đâm thủng làn da, cảm giác lạnh buốt bất tri bất giác lan tràn ra.

"Không phải em tự nguyện?" Y tá Lưu hé miệng im lặng một lúc, "Báo cảnh sát. Phải báo cảnh sát biết không?"

Cô chỉ là một y tá, hiện tại ngành nghề y tá ở thành phố nhỏ này gần như bão hòa (*). Tìm được một công việc không hề dễ dàng, cô không thể đắc tội bạn của ông chủ được.

(Bão hòa: ở trạng thái đạt đến cực điểm, không thể chứa thêm được nữa)

Báo cảnh sát.

Tiêu Chiến bị đánh thức, cả ngày nay anh đều ngơ ngác chìm trong tâm trạng tiêu cực. Hoàn toàn quên đi chuyện báo cảnh sát.

Y tá nhìn anh một cái, thở dài vén lên rèm xanh đi ra ngoài phòng tiêm thuốc.

Vương Nhất Bác cùng y tá sát vai mà qua, hắn ngồi trước giường bệnh Tiêu Chiến, "Vương Nhất Bác."

"Cái gì?"

"Tên của tôi."

Tiêu Chiến không tiếp tục để ý đến hắn, anh ngơ ngác nhìn nước thuốc nhỏ giọt rơi xuống tí tách, mí mắt càng ngày càng nặng.

Vương Nhất Bác nhìn anh từ từ ngủ, đưa tay kéo chăn lên một chút.

Nói một chuyện vô cùng kỳ quái. Cho tới bây giờ Vương Nhất không có "cảm giác áy náy". Bất luận hắn làm gì sai, cũng sẽ không sinh ra cảm giác này. Giống như máy móc điều khiển không nhạy, chính là kích hoạt không được bộ phận ra lệnh.

Hắn cũng không có những thứ như lòng trắc ẩn hay sự đồng cảm. Ngược lại "phá hoại" một chút sẽ khiến hắn hưng phấn, hắn chán ghét trật tự, nhìn thấy khuôn sáo bị hắn phá vỡ thì hắn sẽ rất vui vẻ.

Sau đó hắn đi kiểm tra, kết luận chính là – hắn có nhân cách phản xã hội.

Đại khái sinh ra chính là một tên khốn kiếp, hắn là một kẻ xấu xa.

Nhưng mà hiện tại... Vương Nhất Bác cau mày, hắn giống như rất không thích để Tiêu Chiến nằm ở đây khó chịu như vậy. Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là "cảm giác áy náy" sao?
Tổng cộng truyền hết ba chai nhỏ.

Tiêu Chiến đè vết tiêm cầm máu, cúi thấp đầu không thấy rõ nét mặt.

7

Vương Nhất Bác một tay cầm tăm bông một tay cầm thuốc mỡ, "Cởi quần, tôi lấy ra cho anh."

"Không cần." Tiêu Chiến cầm khăn giấy tự mình đi vào trong phòng tắm. Anh ngồi đờ đẫn trên thành bồn tắm một lúc. Sau đó cởi quần nằm vào trong bồn tắm.

Bồn tắm lớn sạch sẽ không có một chút nước nào, Tiêu Chiến thử thăm dò đưa ngón tay đến phía dưới tiểu huyệt, anh dừng lại giữa chừng mấy lần, đại khái là khó mà vượt qua chướng ngại tâm lý. Theo ngón tay rút ra, có tinh dịch chậm rãi chảy ra.

Tiêu Chiến nhíu mày vẻ mặt chán ghét, dùng khăn giấy lau đi. Sau đó gấp lại khăn giấy ngay ngắn rồi giấu đi. Lúc báo cảnh sát, đây đều là chứng cứ.

Làm xong tất cả những việc này, Tiêu Chiến mới mở nước nóng tắm. Bình thường anh vì tiết kiệm tiền nước, rất ít khi ngâm mình để tắm, chỉ là dùng vòi sen tắm mà thôi.

Tắm nước nóng có thể ngâm đi mệt mỏi trên thân thể, Tiêu Chiến cảm thấy giống như gân cốt đều thả lỏng một chút. Anh mặc áo ngủ cực kỳ chặt chẽ mới đi ra ngoài.

Phòng ở rất nhỏ, không có phòng ngủ. Giường nhỏ cũng bày ở trong phòng khách.

Anh nhìn thấy Vương Nhất Bác ngồi ở trên giường, tùy tiện bắt chéo chân, trắng trợn cầm bao cao su mang lên.

Tiêu Chiến dời ánh mắt, sắc mặt nháy mắt tái xanh.

Vương Nhất Bác chú ý đến cảm xúc Tiêu Chiến thay đổi, cũng không để ý đến. Hắn đưa tay kéo ngăn kéo tủ đầu giường, lấy mấy hộp bao cao su ra, kể cả cái vừa mở ra tất cả đều ném vào trong thùng rác.

"Con mẹ nó, thật nhỏ quá, là cho người mang bao sao."

Mua sai số.

Tiêu Chiến: "..."

"Lại đây."

Tiêu Chiến chậm rãi dịch qua, thân thể cứng đờ. Anh đứng ở mép giường, cũng không lên giường.

Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn anh, "Không muốn làm?"

Nói nhảm.

Tiêu Chiến gật đầu.

"Vậy thì không làm, anh ngủ đi."

Tiêu Chiến có chút không thể tin vào tai mình, tranh thủ thời gian bò lên giường đắp chăn. Tận lực rụt vào trong không muốn đụng trúng Vương Nhất Bác. Anh lên dây cót tinh thần không ngủ, chuẩn bị nửa đêm lén lút chuồn ra ngoài cứu Tiểu Yên.

8

Tiêu Chiến từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, vừa mở mắt nhìn thấy chính là Vương Nhất Bác thì kinh hãi lần hai.

Một cánh tay của Vương Nhất Bác đặt ở sau cổ Tiêu Chiến, một cánh tay khác ôm lấy Tiêu Chiến, rất khó trốn thoát.

Tiêu Chiến khẩn trương đến đổ mồ hôi, anh cẩn thận từng chút từng chút mà nâng cánh tay lên, sau đó đặt ở trên chăn, dùng chăn chống đỡ không để cánh tay rơi vào khoảng không.

Anh cũng không dám mang giày, sợ phát ra tiếng động, thân người cong lại đi ra khỏi phòng. Anh còn mang theo mấy ngàn đồng tiền lúc nghỉ hè đi làm công kiếm được.

Sau khi xuống lầu Tiêu Chiến vẫn còn sợ, anh dùng chiếc đèn pin nhỏ chiếu sáng, một đường chạy như điên đi tìm Tiểu Yên.

Nhưng chỗ Tiểu Yên nằm đã không còn ai.

Nền xi măng trống không lạnh như băng, còn một vết máu nhỏ đã khô. Tiêu Chiến sờ khắp toàn thân mới phát hiện mình không mang điện thoại, thế là không có cách để liên lạc với Tiểu Yên, hỏi cậu có phải là tự mình đi bệnh viện rồi không.

"Muốn dùng điện thoại thì nói, có thể dùng của tôi."

Cảm giác rợn cả tóc gáy đó cả đời Tiêu Chiến cũng không thể quên được, anh không nhận lấy điện thoại, nước mắt dần dần chảy xuống. Theo sinh lý cứ thế mà run rẩy.

Vương Nhất Bác cười lạnh, dùng điện thoại nâng cằm Tiêu Chiến lên, "Để anh còn sức lực mà chạy là tôi sai. Bây giờ, về nhà."

Tiêu Chiến đứng yên không nhúc nhích được, anh đã quên mất làm thế nào để cất bước. Vừa rồi lúc chạy không phát hiện, bây giờ mới từ từ phát giác là toàn thân đều đau.

Ánh mắt Vương Nhất Bác dần dần ảm đạm, hắn nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, tựa như là đầu bếp nhìn cá trên thớt, suy nghĩ xem xuống dao chỗ nào mới tương đối thích hợp.

Tiêu Chiến càng run nhiều hơn, mặt Vương Nhất Bác không có cảm xúc cũng không nói lời nào với dáng vẻ quá kinh khủng.

"Không chịu trở về." Vương Nhất Bác nói một câu khẳng định, "Anh thật lợi hại."

"Cậu trưởng thành chưa?" Tiêu Chiến không đầu không đuôi hỏi một câu như vậy.

Vương Nhất Bác sửng sốt, "Trưởng thành rồi."

Trưởng thành là tốt, thế là có thể phán tội. Luật bảo vệ vị thành niên không bảo vệ được súc sinh như hắn. Tiêu Chiến hung tợn nghĩ, luân hồi báo ứng, pháp luật tuyệt đối sẽ không nhân nhượng loại người như này. Anh bất chấp tất cả, cất bước chạy đi.

Một ngày chưa ăn thứ gì, nôn đến trời đất tối sầm lại còn bị người khác đè làm thì còn có thể có bao nhiêu sức lực? Nhưng Tiêu Chiến vẫn liều mạng chạy, sau đó giống như đạp phải mảnh vỡ của chai rượu, lòng bàn chân đau thấu tim.

Bỗng nhiên eo bị siết chặt, rơi vào một lồng ngực, cái ôm tựa như lồng sắt.

Lại là mùi hương gỗ mục lạnh lẽo, Tiêu Chiến không khống chế được mà nhũn chân.

"Cậu thả tôi ra!"

"Hừ." Vương Nhất Bác ý vị không rõ cười khẽ.

"Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến hoàn toàn bùng nổ, anh điên cuồng rống lên, "Tôi không làm sai chuyện gì cả! Chẳng qua là không có bố mẹ che chở. Dựa vào cái gì, cậu nói xem dựa vào cái gì mà tôi bị cậu chà đạp!"

Thật sự là đáng thương. Đáng tiếc Vương Nhất Bác không có cảm giác đồng cảm cùng thương hại.

"Dựa vào tôi còn chưa đủ vui vẻ."

Tiêu Chiến bỗng nhiên hiểu rõ tại sao lại sợ hãi Vương Nhất Bác như vậy, bởi vì trên thân Vương Nhất Bác không có bất cứ hơi thở nào của đồng loại, hắn không giống một người sống có máu thịt.

Tựa như giống... sát nhân điên cuồng trong phim kinh dị, không phải sợ hãi hắn giết người, mà là sợ hãi hắn không có mục đích giết người.

Hẻm nhỏ chật hẹp u ám, thiếu niên trắng nõn chân dính vết máu, mỗi bước đi đều loạng choạng, đi theo ma quỷ bước vào vực sâu.

Trong không khí đều là mùi vị dâm mỹ mà tuyệt vọng.

9

Biết Vương Nhất Bác được giáo dục như thế nào không?

Từ nhỏ lúc người nhà phát hiện Vương Nhất Bác không ổn, ông hắn nói kiếp trước không biết là ác quỷ gì đầu thai, được Diêm Vương lão tử cho phép liền vội vàng hoảng loạn chạy đi đầu thai ngay cả lương tâm cũng quên mang theo.

Bởi vì không thể cảm hóa hắn, dạy dỗ bằng lời nói hắn cũng sẽ không để ở trong lòng. Cho nên phạm sai lầm thì trừng phạt, phạt đến khi nào hắn nhận sai mới thôi.

Trong quan niệm của Vương Nhất Bác đối với đúng và sai, phạm sai lầm thì nhất định phải bị phạt, nếu không lần sau sẽ còn phạm sai lầm tiếp.

Ví dụ như hiện tại, hắn muốn phạt Tiêu Chiến.

Hắn cầm trong tay dây thắt lưng được gấp lại ba lần, vỗ nhẹ lên mặt Tiêu Chiến, "Bây giờ tôi rất tức giận, đừng phản kháng, tôi không muốn chơi chết anh."

Nói thật, chính Vương Nhất Bác cũng không biết quá giới hạn của mình là ở đâu. Hắn chính là một người tàn phế có nhân cách khuyết tật.

...

Trong phòng tắm kính mờ một mảnh trắng xóa, "ầm" một tiếng có một bóng người bị đặt lên. Bóng dáng màu đen, bàn tay dán vào thủy tinh, thân eo uyển chuyển.

Vòi hoa sen xịt vào sau lưng Tiêu Chiến, áo thun trắng bằng vải bông trong suốt ẩm ướt dán trên da thịt. Áo thun có chút lớn, vạt áo vừa vặn bao trùm nửa cái mông.

Lửa nóng trong lồng ngực bị dồn ép lại, cả người Tiêu Chiến run lên.

Vương Nhất Bác nhắm mắt hít khí tức dễ ngửi sạch sẽ trên cổ Tiêu Chiến. Không có bất cứ màn dạo đầu nào mà tiến vào.

Tiêu Chiến há miệng thở dốc, nhưng lại không phát ra âm thanh nào, nước mắt to như hạt đậu ép cong lông mi, rốt cuộc không chịu nổi sức nặng mà nhỏ giọt xuống.

Phía trước là thủy tinh lạnh lẽo, phía sau là Vương Nhất Bác như lửa nóng. Tiểu huyệt đã sưng đỏ bị lưỡi đao thịt thô to lần lượt phá vỡ, chống đỡ đến cực hạn. Tiêu Chiến thật muốn hỏng mất.

Lòng bàn tay bám chặt kính, Tiêu Chiến khàn giọng nói, "Giết tôi đi."

Cổ họng Vương Nhất Bác ngứa ngáy muốn hút thuốc, nhưng mà thuốc để ở trên tủ đầu giường. Hắn bực bội hung hăng đỉnh làm, "Đợi lát nữa anh cũng thoải mái không được sao, thao anh hai cái liền mẹ nó khóc lóc thút thít."

Trước mắt Tiêu Chiến từng đợt biến thành màu đen, đau đớn càng ngày càng mơ hồ.

Anh không biết mình làm sao chịu đựng đến khi Vương Nhất Bác bắn, chỉ biết lúc Vương Nhất Bác rút ra thì anh liền quỳ xuống.

Thật sự là không còn sức lực.

Vương Nhất Bác ôm anh vào bồn tắm lớn, dùng ngón tay lấy đồ vật bắn vào ra.

Ý thức Tiêu Chiến mơ hồ, đợi đến lúc tỉnh táo lần nữa thì phát hiện mình đã nằm ở trên giường, Vương Nhất Bác đang hôn phía trong bắp đùi của anh. Nơi đó mạch máu phong phú, nhạy cảm vô cùng.

Khoái cảm tê tê dại dại khiến cho Tiêu Chiến cảm thấy khuất nhục, nhưng anh đã không còn đường sống để phản kháng.

Đầu lưỡi thuận theo bộ phận hình trụ trượt lên trên, sau đó ngậm vào trong miệng.

Khoang miệng ấm áp ướt át làm cho Tiêu Chiến dâng lên khoái cảm giống như lên tận mây xanh. Đầu lưỡi linh hoạt hầu hạ, khiến cho Tiêu Chiến cuộn tròn ngón chân, chỉ có thể níu chặt ga giường mà thở dốc.

Không bao lâu sau thì Tiêu Chiến cong người bắn ra, anh cố gắng bình phục hô hấp.

Vương Nhất Bác vén lên tóc mái trên trán ẩm ướt mồ hôi của Tiêu Chiến, "Dáng vẻ anh cao trào thật là đẹp mắt."

Tiêu Chiến kéo chăn trùm đầu không cho hắn nhìn.

Vương Nhất Bác vén chăn lên, nắm mặt Tiêu Chiến, "Nhớ kỹ, về sau phải nghe lời."

Thậm chí Vương Nhất Bác cảm thấy hôm nay hắn nhân từ đến không thể tượng tưởng nổi. So với tác phong thường ngày của hắn, cũng quả thật là vậy.

Bàn tay theo cổ đi xuống, sờ sờ vòng eo cùng cái mông tròn trịa của anh.

"Từ từ dạy dỗ, thân thể của anh sẽ thích tôi." Vương Nhất Bác cười khẽ, "Tôi rất mong đợi dáng vẻ không rời được nam nhân của anh."

Tiêu Chiến muốn nôn, nhắm mắt không để ý tới hắn.

"Không tin sao?"

Thực tiễn tạo ra hiểu biết chính xác, Vương Nhất Bác đưa ngón tay vào, tìm đúng điểm mẫn cảm đỉnh.

Tiêu Chiến nức nở một tiếng cắn chặt nắm tay.

Kết cấu sinh lý nam sinh như thế, một điểm liền trúng. Huống chi là bị đỉnh tuyến tiền liệt.

Toàn thân Tiêu Chiến run rẩy bắn ra, hai tay che mặt khóc nức nở.

Vốn dĩ Vương Nhất Bác cứng đến khó chịu muốn làm một lần, nhưng nhìn thấy Tiêu Chiến khóc, thế mà hắn lại không muốn làm, trong đầu không nói rõ là tư vị gì, dù sao từ nhỏ đến lớn đều không có loại cảm giác này. Suy nghĩ mãi chẳng ra, Vương Nhất Bác đến ban công hút thuốc.

Điện thoại di động reo lên, Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, bắt máy, "Chuyện gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net