Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

14

Tiêu Chiến đến nhà của Tiểu Yên một chuyến trước khi quay lại trường, chị của Tiểu Yên muốn đi nước Mỹ để du học, vì thế đã đồng ý giải quyết riêng.

Tiểu Yên nhìn Tiêu Chiến, "Này, sao cậu không bị đánh? Lạ quá. Chẳng lẽ là nhìn tớ không vừa mắt?"

Tiêu Chiến không nói gì.

"Cậu biết tên ngốc đó nhiều tiền cỡ nào không? Hắn cho nhiêu đây này." Tiểu Yên dựng thẳng một đầu ngón tay.

"Một vạn?" (cỡ 35 triệu rưỡi)

"Gì ít quá vậy anh tôi! Hắn cho một trăm vạn! Còn chưa bao gồm tiền nằm viện và tiền giải phẫu nữa. Ở nơi nhỏ bé này của chúng ta, số tiền này đủ cho tớ cưới vợ, mua nhà và mua xe rồi đó." Tiểu Yên hất cằm, "Cậu ăn cherry đi."

(Một trăm vạn cỡ 3 tỷ rưỡi)

"Haiz, nếu lúc ấy cậu chạy đi thì tốt biết bao." Tiêu Chiến biết Tiểu Yên nói như vậy cũng là vì để an ủi anh. Nhưng mà nghĩ lại thì số tiền kia... Có phải Vương Nhất Bác muốn giải quyết riêng với anh nên mới cho tiền? Cho nên những ngày qua Vương Nhất Bác đều không xuất hiện.

Nghĩ đến đây, Tiêu Chiến như trút được gánh nặng.

"Thở dài cái gì chứ. Tớ như thế này không phải là vì hiến thân cho sự nghiệp suốt đời của chị tớ sao. Vài ngày trước đó chị tớ còn vì việc ra nước ngoài mà cãi nhau với ba mẹ, ba mẹ tớ thì lại muốn giữ lại tiền cho tớ cưới vợ. Bây giờ thì tốt rồi, vừa thỏa mãn được chị tớ, vừa giữ được của cải. Vẹn cả đôi đường còn gì." Tiểu Yên hoạt động cánh tay, "Cậu xem cánh tay tớ không có sao hết, còn có thể đánh game nữa."

"Nếu còn có thể đánh game thì cũng có thể làm bài tập, như vậy đi, mỗi ngày tớ đều đưa bài ghi chép đến cho cậu."

Tiểu Yên giả chết, "Ây da da da, cánh tay đau quá đi à ~"

"Cậu bớt đê!" Tiêu Chiến thu dọn cặp sách, "Cậu không làm bài tập thì tớ sẽ nói cho cô chú đó."

"Vì giúp đỡ huynh đệ mà không tiếc cả mạng sống, không ngờ tới huynh đệ đâm ta hai nhát. Chẳng lẽ..." Tiểu Yên nhíu mày, khuôn mặt nghiêm túc đến lỗ mũi cũng to ra, "Đây chính là giang hồ sao?"

"Phụt..." Tiêu Chiến cúi đầu cười, anh dễ dàng bị cậu chọc cười, "Đây chính là xã hội hiểm ác! Học tập cho giỏi đi! Tớ sẽ kể câu chuyện anh hùng thân tàn nhưng không phế của cậu trước mặt mỗi một giáo viên luôn ~"

"Ôi khà khà khà ~" Tiểu Yên đột nhiên trông rất bỉ ổi, gương mặt rất giống mặt cười hèn hạ trên mạng (*), "Thật là sung sướng!"

(*) Mặt cười hèn hạ trên mạng


15

Vương Nhất Bác đã lâu không tới, lòng cảnh giác của Tiêu Chiến cũng từ từ giảm đi. Nhưng mà anh luôn giấu dao gấp ở trong túi, anh sẽ nắm chặt nó trong tay mỗi khi trở về nhà từ buổi tự học ban đêm.

Ngày qua ngày, cuộc sống của anh dần dần trở về bình thường, ở trường học Tiêu Chiến cũng biểu hiện rất bình thường. Chỉ là nửa đêm tỉnh mộng, vẫn là rất sợ Vương Nhất Bác.

Nghỉ ngơi không tốt dẫn đến việc anh tham ngủ vào ban ngày, mỗi giờ nghỉ giữa tiết đều tranh thủ nghỉ ngơi.

"À này... Tiêu Chiến, Tiêu Chiến ơi."

Tiêu Chiến bị dọa tỉnh, giật mình một cái, "Sao vậy?"

"Trường học của chúng ta có hội diễn văn nghệ, tớ muốn cho cậu biểu diễn một tiết mục. Tiết mục hồi lớp 10 của cậu rất được mọi người yêu thích. À thì là... tớ không tìm được ai nên bây giờ rất gấp á." Hoàng San San là người đứng đầu trong đài phát thanh của trường, các hội diễn văn nghệ, lễ kỷ niệm thành lập trường và các hoạt động linh tinh khác đều là do đài phát thanh của cô ấy phụ trách.

"Không thành vấn đề, cậu chọn bài hát đi." Tiêu Chiến luôn là một người tốt bụng.

"Được thôi được thôi! Tớ biết người đẹp trai và tốt bụng như cậu chắc chắn sẽ đồng ý mà! Trước đó tớ đã thống kê qua ý kiến của mọi người rồi. Bọn họ muốn nghe cậu hát 'Bài ca cãi nhau' nhất."

"Tớ muốn hát bài 'Sắp điên rồi' của Tôn Yến Tư."

"Vậy thì hát hai bài đi! Được không?" Hoàng San San lấy một hộp kẹo dưỡng họng ra đưa cho Tiêu Chiến, chắp tay trước ngực, "Arigatou! Làm ơn đi mà Chiến Thần!"

Tiêu Chiến cười, "Cậu hối lộ tớ à? Vậy được thôi. Nhưng mà 'Bài ca cãi nhau' cũng phải có cộng sự chứ?"

"Không có cộng sự."

"Không có cộng sự? Vậy tớ..."

Hoàng San San lấy hai bịch bánh khoai tây chiên từ trong cặp ra, "Làm ơn đi! Chiến Thần!"

"Miễn cưỡng, tớ miễn cưỡng hát một lần." Tiêu Chiến nhanh như chớp lấy bịch bánh khoai tây bỏ vào trong hộc bàn.

Hoàng San San lén lút phát tin tức trong nhóm,〖Chiến Thần đã đồng ý rồi! Bọn con trai mấy ông thật là vừa biến thái vừa đáng khinh mà! Tại sao cứ phải nghe Tiêu Chiến một mình hát 'Bài ca cãi nhau' chứ! Nữ sinh thì thôi đi nam sinh mấy ông gào thét cái giề! Tui nói mấy người nghe, khoai tây chiên đắt lắm đó!〗

〖Tui muốn nghe Tiêu Chiến dùng giọng nũng nịu mà hát đó [buồn cười]〗

〖Tui không phải gay đâu nha, nhưng mà Tiêu Chiến rất đáng yêu [buồn cười]〗

〖Tui là một chú lùn nhỏ bé, nhưng Tiêu Chiến 1m83 thật dễ thương [buồn cười]〗

Hoàng San San gửi ba dấu chấm tròn vo. Thật sự khó hiểu mà.

16

Lúc Tiêu Chiến hát 'Bài ca cãi nhau' thì khán giả toàn trường đều sôi sục, các nam sinh làm ở đài phát thanh giữ họ lại, nhưng sau đó cũng gia nhập hội gào khóc dưới khán đài.

Tiêu Chiến xấu hổ, "Làm sao đây ~ Đại tiểu thư của tôi ơi ~"

Dưới khán đài, nam sinh la còn to hơn nữ sinh, "AAA ~~~!"

Tiêu Chiến không nhịn được mà cười, lỗ tai đỏ lên trông rất đáng yêu, "Thật ngại quá."

Sau khi chờ đợi qua một vài tiết mục thì đã đến tiết mục 'Sắp điên rồi' của Tiêu Chiến.

Bài hát đó có người nói Tiêu Chiến hát sai hết mấy chỗ, thật ra thì đó mới là lời Tiêu Chiến muốn hát.

"Xin em đừng nói chuyện với anh, anh muốn ngồi đây một lúc

Đừng tiến lại gần anh dù chỉ một bước, em hãy trở về đi

Lúc em đến gần anh, em có hiểu cảm giác của anh hay không?

Anh đã sắp phát điên từ lâu rồi

Những nghi ngờ còn đó

Em có cảm nhận được không?

Trái tim anh chỉ cần chạm vào là sẽ tan vỡ

Vũ trụ u ám này

Anh nhắm chặt mắt lại

Để bản thân bị cuốn trôi

Làn gió tựa khúc nhạc thổi vào tâm hồn anh

Lúc em nói em yêu anh

Em có nghĩ đến sự điên cuồng của em không?

Anh đã sắp phát điên từ lâu rồi

Những nghi ngờ còn đó

Em có cảm nhận được không?

Trái tim anh chỉ cần chạm vào là sẽ tan vỡ

Anh che đôi tai lại

Anh đã sắp phát điên từ lâu rồi

Những nghi ngờ còn đó

Em có cảm nhận được không?

Trái tim anh chỉ cần chạm vào là sẽ tan vỡ

Xin em đừng ôm lấy anh một lần nào nữa.

(Bài hát này Tiêu Chiến sửa 2 chỗ.

Một là: "Em có nghĩ đến sự điên cuồng của anh không?" đổi thành "Em có nghĩ đến sự điên cuồng của em không?

Hai là: "Xin em hãy ôm chặt lấy anh" đổi thành "Xin em đừng ôm lấy anh một lần nào nữa")

Người khác không nghe ra được điều Tiêu Chiến muốn bày tỏ, nhưng mà âm nhạc và người lại tâm linh tương thông, họ đều nghe được thống khổ và giãy giụa của Tiêu Chiến.

Từ sau lần đó toàn trường đều nói Tiêu Chiến thuộc phái thâm tình, vô cùng si tình. Anh hỏi họ vì sao, họ nói anh có thể hát tình ca đến cảm động như vậy thì chắc chắn là có một chuyện xưa đầy đau lòng.

Ôi, làm gì có chuyện xưa nào.

17

Tiêu Chiến đi tìm giáo viên của văn phòng học vụ để đưa giấy xin miễn học phí.

Cô giáo ở đó mang thái độ ngạo mạn, "Em đợi một chút, cô đang bận bịu giúp một học sinh làm thủ tục nhập học đây."

Cô Tào ở văn phòng học vụ của trường này vẫn luôn như vậy, Tiêu Chiến vẫn đang buồn bực tự hỏi có phải bản thân làm sai điều gì hay không. Nhưng mà sau đó từ từ suy nghĩ liền hiểu ra, có một số giáo viên sẽ không vừa mắt một học sinh một cách khó hiểu. Dù sao cũng không phải gặp nhau mỗi ngày, đừng quan tâm đến nữa.

"Ồ được, ừm, được được. Có thời gian thì tới đây đi, lúc nào nhập học cũng được hết. Ừm ừm, đúng vậy, đúng vậy, là lớp mười một 24. Ôi được rồi được rồi ~" Cô Tào giơ ngón tay đỏ chót thành động tác lan hoa chỉ (*) mà cầm điện thoại bàn của văn phòng, miệng cười tươi như hoa nói chuyện qua đường dây điện thoại.

(*) Lan hoa chỉ

Cười cười cười! Chúc cô thật nhiều nếp nhăn. Tiêu Chiến lặng lẽ nghiến răng.

Lớp 24, bạn học nào muốn chuyển tới lớp chính của chúng ta? Phải học tập thật giỏi để không bị so sánh với bạn học mới thôi.

Thấy cô Tào cúp điện thoại không còn bận gì nữa, Tiêu Chiến mới đưa tờ đơn đến, "Cảm ơn cô."

Lông mày kiểu Hàn luôn luôn nhếch lên một bên, mí mắt tầng tầng lớp lớp cụp xuống mang đủ loại khinh thường. Nhưng mà vẫn phải ký, ký xong trả lại cho Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cũng đã quen rồi, cô giáo này thích sửa soạn với mấy thứ đồ lòe loẹt.

Anh cất giấy, nhìn hành lang văn phòng bốn bề vắng lặng, vì vậy anh chạy vài bước rồi trượt dài gần hai ba mét.

Ôi, hôm nay tự hào ghê, trượt thật là xa mà.

Tiêu Chiến nhảy nhảy lộc cộc ra khỏi tòa nhà văn phòng, đến chỗ rẽ lại gặp Thôi Hạo lớp bên cạnh.

Khóa kéo áo đồng phục chỉ kéo một nửa, lộ ra áo hàng hiệu bên trong. Thôi Hạo gãi đầu, nháy mắt, "Này, Tiêu Chiến đúng không? Giúp tao đưa thư tình đi!"

Người này là một tên vô lại, thường xuyên kêu gọi đám bạn cá mè một lứa cùng nhau tụ tập đánh nhau hoặc đe dọa bạn học.

Tiêu Chiến cau mày, "Đưa cho ai?"

"Bàn trước mày đấy, Hoàng San San."

"Tôi không đưa được." Tiêu Chiến và Hoàng San San là bạn mà biết nhau từ lúc mới vào lớp 10. Đến học kỳ hai của lớp 11, đã qua 3 lần chuyển lớp, lần nào anh cũng học cùng lớp với Hoàng San San. Hơn nữa chỗ ngồi cũng rất gần nhau. Người khác đều biết Tiêu Chiến là một người tốt bụng, luôn nhờ anh mang giùm cơm và đồ đạc. Có những học sinh nội trú có thể tự mua đồ dùng cần thiết hàng ngày và quà vặt, mà lúc nào họ cũng lười, cứ bắt Tiêu Chiến mua giùm. Trong lòng Tiêu Chiến cự tuyệt nhưng anh sẽ không từ chối bằng hành động, anh vẫn luôn phiền não vì việc này.

Nhưng mà Hoàng San San chưa bao giờ làm phiền Tiêu Chiến, hơn nữa còn chủ động giúp Tiêu Chiến từ chối một vài người.

Giống như việc biểu diễn tiết mục lần trước vậy, bọn họ rõ ràng là vô cùng thân quen với nhau, Hoàng San San vẫn khách khí thỉnh cầu anh, còn cho anh quà vặt.

Tiêu Chiến không muốn để cho Hoàng San San dính đến phiền toái không cần thiết. Dù sao thì vướng vào một tên vô lại sẽ xảy ra chuyện gì không ai biết trước được.

"Không đưa được? Cô ấy ở bàn trước thôi mà, mày đưa thì có làm sao?" Thôi Hạo nắm lấy cổ áo Tiêu Chiến, cười hì hì như cũ, "Không cho nhau mặt mũi à người anh em."

"Cậu còn muốn đánh người sao?" Tiêu Chiến không kiên nhẫn mà nói, "Tôi lặp lại lần nữa, không đưa được!"

"Đánh người? Tao nào dám đánh cục cưng như mày, mày chính là Bồ Tát sống của trường học chúng ta mà ~ bao nhiêu người chờ dâng lễ đó, cống phẩm thơm ngon ha ~"

Rõ ràng ẩn ý mỉa mai Tiêu Chiến ăn quyên góp.

Loại người này phiền nhất, họ sẽ không làm gì anh, và anh cũng không thể làm gì họ, nhưng chính là loại người phiền toái khiến người khác ghê tởm.

Tiêu Chiến liếc mắt, "Tôi còn phải vội đi học, cậu buông tay, đừng chạm vào tôi!"

"Tao cứ chạm đấy thì sao nào? Mày dựa vào cái gì mà nhiều người đối xử tốt với mày, trong lòng mày còn không hiểu sao? Không phải là do gương mặt này sao?" Thôi Hạo dùng ngón giữa khảy mặt Tiêu Chiến, "Nam nữ đều thích mày, mày dứt khoát chiêu khách được rồi đấy, treo bảng kiếm thêm nhiều tiền ~"

Tiêu Chiến nắm lấy cổ tay Thôi Hạo bỏ xuống, "Nếu cậu muốn đánh cũng chưa chắc đánh thắng được tôi."

"Vậy mày đánh tao đi! Tao cũng rất mong chờ học sinh kiêu ngạo ba tốt toàn tỉnh đánh người thì sẽ như thế nào, nhất định là tin tức chấn động! Có phải không nhỉ, nữ minh tinh ~" Thôi Hạo tiếp tục nháy mắt, thành tích gã rất kém cỏi, nhưng hiệu trưởng mới là bác của gã, nếu không thì ngay cả tư cách học cùng trường và nói chuyện với Tiêu Chiến như thế này gã cũng không có.

Chuông dự bị reo lên khắp sân trường.

Tiêu Chiến gắng gượng nuốt xuống lời mắng chửi người, "Tôi mặc kệ cậu." Nói xong nhấc chân chạy, tiết học này là tiết toán, bộ đề câu hỏi trắc nghiệm anh vẫn chưa làm xong nữa.

"Chạy trốn mau đấy! Mẹ kiếp." Thôi Hạo hùng hùng hổ hổ chuyển hướng đi đến tòa nhà văn phòng, mới vừa xoay người đã bị đánh một quyền.

Nói không khoa trương chút nào vì trước mắt gã hết đen lại đỏ, trong miệng và mũi vừa tanh vừa mặn, máu chảy ồ ạt. Vừa mở miệng đã rớt ra hai cái răng cấm.

"Mẹ nó mày là chó điên hả?"

Còn chưa kịp vịn tường đứng vững đã bị một cước đạp văng xa mấy mét, Thôi Hạo dường như nghe thấy âm thanh của xương cốt vỡ vụn.

"Là tay này chạm vào anh ấy sao?" Vương Nhất Bác đạp lên cổ tay của gã, dùng sức xoay chân, tiếng răng rắc của xương cốt bể nát vô cùng ghê người.

"A——!" Thôi Hạo kêu thảm thiết.

Tiếng thét chói tai làm đau màng nhĩ của Vương Nhất Bác, hắn bực bội dùng chân dẫm lên cằm Thôi Hạo.

Cả khuôn mặt đều lộn xộn, vô cùng kinh khủng.

"Tao biết mày có một bụng phân, nhưng bớt phun lại đi."

Vương Nhất Bác đạp một chân lên bụng Thôi Hạo.

Chỉ chốc lát sau bụng Thôi Hạo sưng lên tựa như quả bóng, giống như bụng của phụ nữ mang thai vậy. Vương Nhất Bác chán ghét đá hắn qua một bên.

Thôi Hạo lăn mấy vòng đụng vào chân tường, rắc một tiếng gãy cổ.

18

Vương Nhất Bác đi vào lớp 24, ánh mắt của mọi người trong lớp đồng loạt nhìn về hắn. Không bao gồm Tiêu Chiến, anh vẫn còn hai hỏi câu trắc nghiệm, liếc một cái, b. Lại liếc một cái, a.

Mắt thấy chỗ ngồi bên cạnh mình có người, còn tưởng rằng là Tiểu Yên thân tàn chí kiên đã trở lại. Anh mừng rỡ thoáng nhìn một cái, sau khi thấy Vương Nhất Bác thì cả khuôn mặt cũng cứng lại.

Chỗ ngồi của anh dựa vào tường gần cửa sổ sau, Tiêu Chiến liều mạng thu mình vào góc tường, anh rất sợ phải làm với Vương Nhất Bác ở trong trường học.

"Ngồi qua đây. Tôi không thích đứa trẻ không nghe lời."

Tiêu Chiến dù hận Vương Nhất Bác như thế nào đi nữa cũng tuyệt đối sẽ không làm trái ý hắn ở trường học, hậu quả quá lớn. Nắm chặt dao gấp trong túi, từ từ về lại chỗ ngồi ban đầu.

Vương Nhất Bác thành thật không có làm gì. Giữa giờ giải lao của tiết thứ hai thì đi ra ngoài một chuyến. Cho đến giờ học của tiết đầu buổi chiều mới trở về, hơn nữa còn mặc đồng phục học sinh trở về.

Đồng phục học sinh còn có chút mùi hương dễ chịu của nước xả quần áo, Tiêu Chiến khó hiểu mà buông lỏng lòng cảnh giác một chút đối với Vương Nhất Bác.

19

Hoàng San San đều nhảy nhót đi ra ngoài chơi vào mỗi giờ nghỉ. Bỗng nhiên cô hoảng hốt đi vào lớp học trong giờ giải lao của tiết thứ hai buổi chiều. Cô nói với Tiêu Chiến đang nằm ở trên bàn, "Cậu có biết Thôi Hạo đã chết không?"

"Chết rồi?" Tiêu Chiến mở to hai mắt, "Sáng sớm hôm nay cậu ta còn..."

"Chính là chết vào sáng sớm hôm nay! Hình như là bị đánh chết! Trưa nay còn thông báo cấp cứu vô hiệu. Tin vịt nói người cuối cùng cậu ta gặp là cậu..." Hoàng San San càng nói càng nhỏ giọng, cô nhíu mày, "Cậu nói với người khác là cậu không gặp Thôi Hạo đi!"

Đánh chết?

Tiêu Chiến theo bản năng nhìn Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác hơi hé miệng, má sữa đột nhiên xuất hiện, hắn chớp mắt nhìn Tiêu Chiến, "Tôi không đánh người."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net