CHAP 1 : MỞ ĐẦU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 1 : MỞ ĐẦU



Gần đây hình như có rất nhiều biến động .

Người ta đang nói đến cái gọi là bề chìm của thế giới .

Là sự nghèo khổ ư ?

Không .

Là sự giàu có , là quyền uy lấn át cả chính trị .

Sẽ chẳng ai cho rằng hắc đạo có tồn tại trên thế giới cả , họ chỉ cho rằng có lưu manh và xã hội đen .

Bản thân từ hắc đạo không có gì mới lạ , nhưng sự hiện diện của nó thì lại khác .

Kênh thông tin quốc gia , màn hình quảng cáo ở ga tàu , thậm chí là các quán ăn từ nhỏ đến lớn đều có bàn bạc về vấn đề này .

Vương Gia .

Một cái tên được nhắc đến nhiều nhất , thế nhưng số tin tức đó phần đúng có khi ít hơn phần sai .

Chẳng ai hiểu rõ được rằng Vương Gia có gì .

Thiếu niên nhỏ làm trong một nhà hàng vào giữa trưa đang đông khách , mặc kệ người ta đang gọi phục vụ , tiếng ồn lấn át cả tiếng TV , cậu nhóc vẫn đứng chôn chân tại chỗ chăm chú nhìn vào màn hình .

Trong lòng có một cảm xúc khác lạ .

Phục vụ quá ít , người đến giờ trưa thì nhiều thành thật không có lúc ngơi tay .

Thấy thiếu niên kia vẫn đứng ngơ ra một chỗ , liền có người đến nhắc . - " Tiêu Chiến , em làm gì vậy ? Quán đang đông khách đừng đứng ở đó nữa "

Thiếu niên kia hóa ra tên Tiêu Chiến , cậu nhóc hơi giật mình bởi tiếng gọi một chút kéo lại được một tí ý thức gật nhẹ đầu . - " Em xin lỗi.......em đi làm ngay "

Thời gian buổi trưa không được nghỉ ngơi , mãi cho đến hai giờ chiều vãn khách đi một chút , nhóm phục vụ buổi trưa được nghỉ ngơi vào thời gian này mới tụ lại một chỗ để ăn cơm .

Bọn họ cũng đang nói về vấn đề chiếu trên TV mấy hôm nay .

Tiêu Chiến nghe được loáng thoáng , xong cũng chỉ cười chứ không nói gì .

Kết thúc một ngày làm vào lúc tám giờ tối , Tiêu Chiến rời khỏi nhà hàng tới trạm tàu điện ngầm gần đó để tới chỗ làm khác .

Vừa hay lại là thời gian chiếu tin tức mới .

Vương Gia sao ?

Nghe thật quen .

Nghe hết một đoạn tin tức ngắn thì tàu vừa đến . Tiêu Chiến quay đầu lại chuẩn bị lên tàu thì cảm thấy có người đang nhìn mình .

Cậu quay người lại , ánh mắt đảo qua một vòng phát hiện có hai người mặc véc đen đang đứng khá xa .

Tiêu Chiến nhìn thấy họ , nhưng cùng lúc đó họ cũng nhìn cậu .

Cho rằng chỉ là trùng hợp , Tiêu Chiến không liền để ý nữa mà đi lên tàu .

Thực tế hắc đạo là coa thật , nó tồn tại không phải là mới đây .

Là có từ lâu rồi .

Tiêu Chiến cũng từng sống cùng ba mẹ trong một hoàn cảnh có thể coi là vùng đen của thế giới .

Kí ức duy nhất mà cậu nhớ chỉ có vậy , nhưng đã quá lâu rồi...

Vì chưa đủ tuổi để có thể kiếm việc làm , cho nên nơi duy nhất cậu có thể đến làm việc là nhà hàng tây lúc sáng , và cửa hàng tiện lợi .

Cả hai công việc này đều đòi hỏi phải có đủ tuổi trưởng thành , lúc đi xin việc cũng không ai nhận . Cuối cùng là người ta thương thì cho vào , nhưng tiền lương lại ít hơn gần một nửa so với những người đã đủ tuổi .

Bất quá không được đi học , ở nhà cũng không kiếm ra tiền , ra ngoài kiếm được ít nhưng còn có khoản thu nhỏ .

Làm đến hơn mười một giờ thì được đổi ca , Tiêu Chiến rời khỏi cửa hàng tiện lợi . Trong tay cầm chút đồ vừa đi vừa ăn , trời hôm nay hơi lạnh , cũng muộn rồi khiến Tiêu Chiến hơi co người lại chân cũng bước đi nhanh hơn

Thế nhưng qua mấy đoạn đường , bước chân của cậu dường như càng đi càng nhanh , miếng bánh trên tay cũng nắm lại thật chặt , mặt hiện lên sự sợ hãi .

Hai người đàn ông mặc véc đen gặp ở ga tàu điện ngầm lại theo sau , điều kì lạ là họ luôn giữ khoảng cách nhất định , cho dù Tiêu Chiến có đi đường vòng mấy lượt liền họ cũng vẫn đi theo .

Bên ngoài đã quá muộn rồi , không còn ai nữa .

Bởi vì quá mức sợ hãi nên Tiêu Chiến đã chạy thật nhanh về nhà , không màng việc gì phía sau chủ muốn về nhà thật nhanh khóa cửa lại .

Căn nhà chỗ Tiêu Chiến ở khá hẻo lánh , vừa chạy được vào cổng đã quay đầu nhìn về phía sau , trong bóng tối không nhìn được gì , tiếng bước chân cũng không nghe thấy . Tuy nhiên cậu vẫn không hết lo lắng , cánh tay run bần bật cắm chìa khóa mở cửa bước vào trong .

Không chỉ đóng lại , mà còn chốt chặt bằng chìa khóa .

Bấy giờ cậu mới khụy xuống thở hổn hển .

Bên trong nhà tối om , bình thường Tiêu Chiến sống cùng với một người , là cô của cậu .

Sau khi ba mẹ mất , Tiêu Chiến đã được chuyển đi rất nhiều nơi , nhưng cứ được một thời gian thì họ lại tìm một người họ hàng khác đẩy cậu đến đó .

Tính ra ngôi nhà này chứa chấp cậu được lâu nhất .

Cơ bản người phụ nữ kia cũng không mấy để tâm tới sự hiện diện của cậu cho nên mới không bị đuổi đi . Cảm thấy bản thân đã đủ bình tĩnh , Tiêu Chiến mới đứng dậy đem dày cởi ra đặt lên tủ . Túi sách treo lại ở cái móc gần đó .

Ngồi ngoài cửa còn cảm thấy yên tĩnh , vừa vào đến hành lang liền đã nghe thấy tiếng nói .

Người phụ nữ kia có sở thích chơi mạt chược nên thi thoảng cũng có vài người đến , đánh mạt chược qua đêm .

Cậu cũng không mấy để tâm mà đi qua căn phòng đó lên lầu .

Căn phòng đó không lắp cửa , chỉ có một khung vải thô , ở giữa xẻ làm hai nửa , nó chỉ dài tầm khoảng một mét nên khi Tiêu Chiến đi qua liền có người nhìn thấy .

" Ai vừa đi qua vậy ? "

" Cháu tao ! Mặc kệ nó chơi đi . "

" Cháu ? Trai hay gái ? "

" Nó là trai , làm sao hỏi làm gì ? " Vẻ mặt người đàn bà kia dường như có chút thay đổi , bà ta hỏi .

" Có đẹp không ? "

" Tao không để ý , chẳng gặp nó mấy . "

" Ở cùng nhà , lại không gặp mấy là thế nào ? " . Người phụ nữ cầm trên tay một quân mạt chược , hồi tưởng lại một chút rồi nói .

" Cũng xinh đẹp , dáng người nó bé tao nhìn thấy không vừa mắt lắm , con trai thì phải cai lớn chứ , quắt queo như nó tao để ý làm gì?".

Người đàn bà kia nổi lên hứng , ánh mắt sáng lên mấy phần .

" Không biết sao ? Những đứa như vậy thường vừa mắt các ông lớn lắm , tìm đại gia cặp cho nó đi , từ sau khỏi lo tiền bạc nữa . "

" Cặp đại gia ? Nhưng mà nó có đồng ý không ? ".

" Không được thì ép , nó ăn sung mặc sướng quen rồi thì khác phải tuân theo thôi , nếu không thấy an tâm thì tao giới thiệu cho một tú bà " .

" Để tao hỏi nó đã " .

" Không cần hỏi , đánh ý một chút thôi làm thế sợ nó chạy , nếu nó không đồng ý thì thôi vài hôm nữa mà được tao gọi người xuống đem nó đi , yên tâm tao thấy nhiều đứa như nó lắm , sung sướng là sẽ quen ngay " .

Tiêu Chiến ở trên phòng , bản thân không biết chính mình đang là chủ đề của cuộc nói chuyện đen tối kia . Nằm ra giường được một lúc Tiêu Chiến liền bật dậy quay người ra nhìn cửa sổ .

Chốc sau liền bỏ qua giường tiến tới , tay vén nhẹ rèm lên nhìn xuống bên dưới , ban đầu không thấy gì , nhưng bỗng dưng lại có một điểm sáng bật lên .

Nhìn kĩ một chút liền phát hiện đó là ánh sáng từ điện thoại .

Tiêu Chiến kiên nhẫn đứng nhìn , và quả thật hai người đàn ông đó vẫn đứng ngoài cổng . Tim cậu bỗng dưng đập mạnh , rốt cuộc là đang vướng vào vấn đề gì...

Cậu chưa động chạm đến ai , cũng không gây rắc rối tại sao lại có người đến tìm ? " .

Tiêu Chiến kéo mạnh rèm lại không để lộ khe hở , tự đóng tất cả các cửa trong phòng lại , trong lòng vừa thấp thỏm vừa lo lắng .

Tối hôm đó Tiêu Chiến thức gần như trắng đêm vì sợ , mãi đến gần sáng mới ngủ được , nhưng mà lại ngủ đến tận mười giờ sáng .

Tính ra là vẫn còn ngủ nếu như bên ngoài không có tiếng gõ cửa liên tục . Tiêu Chiến lăn khỏi giường ngáp dài một cái ra mở cửa , nhìn thấy Tố Cảnh Nhàn liền nói . - " Cô cần gì sao ạ ? ".

Tố Cảnh Nhàn bỗng dưng nhìn thẳng vào gương mặt vừa mới ngủ dậy của Tiêu Chiến , thiếu niên chưa trưởng thành liền có gương mặt trắng trẻo mềm mịn , dáng người đúng thật hơi nhỏ nhưng nếu hôm qua bà già kia không nói cơ thể này có giá trị tiền bạc Tố Cảnh Nhàn cũng không muốn để ý .

Đúng là Tiêu Chiến rất đẹp , nhưng Tố Cảnh Nhàn cho rằng nam nhân nên cao lớn một chút .

Tiêu Chiến chờ không thấy Tố Cảnh Nhàn nói gì liền hỏi lại . - " Cô , cần gì không con sẽ giúp " .

Tố Cảnh Nhàn bỗng dưng nói . - " Mày có muốn sống sung sướng không ? ".

Tiêu Chiến ngơ ngác , sau đó mới nói . - " Cuộc sống bây giờ cũng rất tốt...con không cần gì hơn ".

Tố Cảnh Nhàn - " Dù sao cha mẹ mày cũng từng là người có thế , chẳng qua sa chân lỡ bước thì phải chịu , bây giờ có cơ hội cho mày quay lại giới thượng lưu đấy nếu muốn tao giúp mày ".

Tiêu Chiến mặt nghệt ra , sau đó nuột xuống một ngụm khí lạnh đáp . - " Con không cần đâu...như vậy ổn rồi....Cũng sắp đến giờ làm con chuẩn bị một chút , nếu cô không cần gì thì thôi vậy...".

Dứt câu Tiêu Chiến liền đóng cửa lại . Bỗng dưng cả người đổ đầy mồ hôi .

Sống với những người này ngay từ đầu Tiêu Chiến đã phát hiện ra , khi họ có ý tốt một là vì lợi ích của bản thân hai là muốn đưa cậu tới nơi khác .

Chỉ còn hai năm nữa thôi là cậu đủ tuổi trưởng thành , nếu có thể cậu chỉ muốn tá túc ở đây đến lúc đó thôi là sẽ rời đi không làm phiền người ta nữa .

Đứng đó không lâu Tiêu Chiến nhớ đến hôm qua có người đi theo cậu liền thử lân la tới cửa một lần nữa . Hai người mặc véc đen kia đã đi rồi , không thấy họ cậu liền thở hắt ra , tuy nhiên vẫn còn không ngừng cảnh giác .

Lúc ra khỏi nhà cũng nhìn ngó xung quanh , nhìn không thấy ai mới an tâm đi ra ngoài .

Ga tàu điện ngầm hôm nay vẫn ra rả nói về câu chuyện trong hắc đạo , tự nhiên Tiêu Chiến lại chẳng quan tâm đến nó nữa , tàu đến thì đi làm thế thôi .

Việc hôm nay vẫn diễn ra như mọi ngày , làm từ mười một giờ cho đến tám giờ tối thì quay về .

Nhưng mà đang lúc thay đồ để chuẩn bị tới chỗ làm thứ hai thì có một nhân viên nam bước vào , trên tay cầm một bao bì thư mặt hiện lên chút khó hiểu . - " Tiêu Chiến ! Có người gửi cái này cho em này " .

Tiêu Chiến chớp nhẹ mắt , cầm lấy bao thư lật qua lật lại . - " Là ai vậy ạ ? " .

" Anh không biết , là hai người mặc áo đen mặt lãnh lẽo thấy sợ muốn chết , lúc nãy anh còn tưởng mình sẽ bị đấm cho bầm người " .

Tiêu Chiến - " Họ...họ nói gì ? ".

" Hỏi em đang làm việc ở đây đúng không ? Sau đó đưa cho anh cái này ".

Tiêu Chiến - " Còn gì nữa không...? Người kia lắc đầu đáp .

" Không , nhưng mà em quen bọn họ sao ? Ây...có phải giấu bọn anh có đại gia đúng không hả ? " .

Tiêu Chiến lắc đầu . - " Không có...anh nói gì vậy ? " .

Nam nhân kia bật cười , sau đó liền đi ra ngoài làm việc . Tiêu Chiến ngồi xuống ghế mở bao thư đó ra xem .

Bên trong có ba tấm ảnh .

Bức đầu tiên là loại thiết bị gì đó có màu xanh , Tiêu Chiến cứ nhìn nó mãi .

Cảm giác có chút quen thuộc nhưng nghĩ mãi không ra , lại chuyển sang một bức ảnh khác .

Mắt cậu đột nhiên căng ra , tia mắt đỏ hỏn nổi lên cùng nước mắt , cánh tay run run , ở cổ nghẹn lại một cỗ khí nóng .

Bức ảnh đó là ảnh gia đình của cậu . Có ba có mẹ , và có cả Tiêu Chiến lúc năm tuổi nữa . Phía sau bọn họ là một khu vườn , xa hơn thì thấy một tòa nhà rất lớn .

Cảm giác càng lúc càng mơ hồ . Tay Tiêu Chiến run nhẹ chuyển đến tấm ảnh cuối cùng , một màu vàng cam của ánh lửa thu hết trong tầm mắt khiến Tiêu Chiến run sợ vứt tấm ảnh xuống đất , cả người giật nảy ngã về sau . Khuôn mặt trắng bệch...nước mắt ứa ra ngoài...Không thể nào....

Trong bức ảnh đó là một màn lửa cháy rực , căn nhà gỗ sâu trong núi hiện lên trong đầu Tiêu Chiến khiến cậu sợ hãi . Hình ảnh , khuôn mặt của ba mẹ bị chôn vùi trong căn nhà cháy lớn .

Một dòng cảm xúc kích động chạy thẳng lên não khiến cho Tiêu Chiến co người lại . - " Là ai ?...Rốt cuộc là ai ?!! "

Không thể nào , chuyện này đã qua lâu lắm rồi tại sao....tại sao còn coa cả ảnh . Tiêu Chiến thở dốc liên tục , trong đầu gần như là ám ảnh ngọn lửa cháy rực cùng với tiếng nổ lớn bùng phát , một mảnh tan hoang . Mắt Tiêu Chiến cứ trợn lên , tay đặt ở tim siết chặt áo...

Mãi một lúc sau , Tiêu Chiến mới lấy lại được chút bình tĩnh , cậu nuốt một hơi lạnh bò lại chỗ tấm ảnh kia , cầm nó lên một lần nữa để xác nhận . Không sai căn nhà đó từng là nơi cậu ở...ngọn lửa đó không thể nhầm lẫn được .

Nhưng bức ảnh đầu kia , lại khiến cho Tiêu Chiến không thể hiểu nổi .

Cậu cố gắng nén cảm xúc đem ba bức ảnh đó nhét lại vào phong bì , thay đồ thật nhanh rồi chạy ra ngoài .

Nếu có thể chắc hẳn họ vẫn lảng vảng quang đây .

Tiêu Chiến vừa chạy ra đến góc khuất của nhà vệ sinh liền đụng phải người , thật sự gấp rút nên chỉ kịp quay đầu cúi người nói . - " Xin lỗi quý khách ".

Dứt câu liền chạy đi mà chẳng thèm để ý đến người vừa bị đụng là ai . Ánh mắt của hắn dấy lên vài tia sắc khí , môi khẽ cong nhẹ . - " Thật xinh đẹp ! ".

Tiêu Chiến chạy ra ngoài cửa , đầu tiên ngó quanh xem có ai đáng nghi hay không , chỉ cần là hai người ngày hôm qua , khuôn mặt của họ cậu nhớ rõ . Chỉ cần nhìn lại lưng thôi Tiêu Chiến cũng có thể đoán ra được .

Thế nhưng đứng một hồi xoay qua nhìn lại cũng không thấy ai , cánh tay lại siết chặt bao thư , trong lòng có dự cảm không lành ập đến .

Lúc đó điện thoại trong túi đột nhiên rung nhẹ , Tiêu Chiến lấy ra đưa lên tai . - " Con nghe.... ".

Hôm nay cậu không làm ca muộn nữa , nghe xong cuộc điện thoại đó liền trở về . Nguyên do Tố Cảnh Nhàn bị ngã nên phải về xem thử .

Tiêu Chiến treo túi lên móc , sau đó tới phòng Tố Cảnh Nhàn gõ cửa . - " Cô ơi con về rồi ".

Bên trong có tiếng phát ra , Tiêu Chiến liền mở cửa bước vào .

Bên trong ngoài Tố Cảnh Nhàn ra còn hai người nữa . Tiêu Chiến đứng khựng lại một chỗ , nói thật từ lúc ba mẹ mất Tiêu Chiến thường bị sinh ảo giác với người ngoài , nói đúng hơn là sợ người ngoài .

Lúc mới đầu đi làm Tiêu Chiến thậm chí còn vừa run bần bật vừa nghe khách gọi thực đơn .

Mỗi khi ra ngoài đều đeo khẩu trang che kín mặt . Đến quần áo cũng mặc kín người , dù nóng cũng không thay đổi .

Quen biết lâu thì không sợ , nhưng mới gặp thì Tiêu Chiến cứ cúi đầu xuống mãi .

Ban nãy chạm phải ánh mắt của hai người phụ nữ kia . Tiêu Chiến liền đứng im một chỗ cúi mặt xuống . Tố Cảnh Nhàn liền nói .

" Bạn chơi mạt chược thôi , vào đây đi ".

Tiêu Chiến chạm tay vào cánh cửa mở chốt ra nói . - " Con...cảm thấy không khỏe , cô cứ nói chuyện đi cần gì cứ bảo con... " .

Dứt câu Tiêu Chiến còn không nghe tiếng gọi của Tố Cảnh Nhàn mà ra ngoài đóng cửa lại luôn .

Tố Cảnh Nhàn nhìn hai người phụ nữ trong phòng nói . - " Nó có cái nết kì lắm , nó sợ người ngoài , thấy ai lạ nó cũng sợ ".

Người phụ nữ sắc sảo , với ánh mắt sáng rực cầm cây quạt phẩy nhẹ nói . - " Không phải nó còn đi làm được hay sao ? ".

Tố Cảnh Nhàn . - " Cái này tôi không biết ".

Dứt câu Tố Cảnh Nhàn lại nhìn qua người người phụ nữ ngày hôm qua chơi mạt chược thâu đêm với mình đánh mắt , người phụ nữ đó liền hiểu chuyện nói . - " Bà Lạc thấy thế nào ? Có được không ? ".

Người phụ nữ họ Lạc kia thu quạt , môi cong nhẹ đáp . - " Hiếm có người mang vẻ đẹp lạ như thế này , nuôi nó béo lên một chút sẽ vừa mắt các ông lớn hơn ".

Tố Cảnh Nhàn nhướn mày , đẩy người dậy nói . - " Nếu vậy tôi cũng không khách sáo về tiền mối đâu ".

Bà Lạc : " Ra giá đi ".

Tố Cảnh Nhàn thật tình cũng không muốn đem Tiêu Chiến trao đổi giao dịch , nhưng nghĩ đi nghĩ lại nếu nó có thể cặp được với đại gia , không chỉ số tiền môi giới này mà sau này vẫn có thể lấy thêm .

Dù sao bà ta cũng cho nó ở nhà này không mất tiền , cũng đến lúc trả rồi .

17. 3 . 2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net