CHAP 25 : NHƯNG MÀ ANH THÍCH TÔI !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 25 : NHƯNG MÀ ANH THÍCH TÔI

Tiêu Chiến lướt qua Vương Nhất Bác nói -"Nhưng mà anh thích tôi!".

Tiêu Chiến co ro ngồi thành một đống, từng giây trôi qua đều mong ai kia đến nhanh một chút, trong lòng còn có cảm giác lo sợ, nếu như hắn không thể đến thì cậu biết làm sao...

-"Tiêu Chiến !".

Đang lúc chuẩn bị cụp mắt vào vì kiệt sức, một giọng nói trầm thấp lạnh lùng cùng tiếng bước chân ngày càng rõ làm Tiêu Chiến giật tỉnh.

Vương Nhất Bác cả người ướt nhem, trên đầu còn chảy ra một chút máu lem dài bên thái dương trái, nhưng cho dù tình cảnh có tệ đến đâu khuôn mặt hắn vẫn chẳng biến sắc thần thái cùng sự bình tĩnh luôn luôn tỏa ra tuyệt đối.

Thực sự Tiêu Chiến vừa nghĩ là nếu như Vương Nhất Bác hắn chết thì sao?. Hiện tại thấy gương mặt chẳng có tí gợn sóng nào của hắn liền sinh ra giận vô cùng, biết mình đã lo lắng nhầm chỗ liền một mực quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn nữa.

Hạ Tri bên này im lặng một hồi mới lên tiếng -"Lão Đại!!".

Vương Nhất Bác ừm một tiếng, hắn di chuyển con mắt nhìn Bạch Chính Dương, Vương Nhất Bác không hỏi Hạ Tri, Bạch Chính Dương bị gì chỉ nói -"Đứng lên!".

A Luân và Mạc Quân có vẻ đuối đi một chút, hơi thở mang sự nặng nhọc đi đến bên cạnh Bạch Chính Dương cõng lên.

Tiêu Chiến bên này vẫn thu lu một góc, Vương Nhất Bác tiến tới nói -"Nếu em không đi, thì ở lại đây đi tôi không có nghĩa vụ phải chăm sóc em! Em giận dỗi vì cái gì chẳng lẽ tôi không nhìn ra?!! Đứng dậy ngay".

Hạ Tri -"Lão Đại! Cậu ấy quá yếu để đi tiếp!".

Vương Nhất Bác lia ánh mắt mang hàn khí đâm thẳng vào Hạ Tri nói -"Vậy sao?! Vì cái gì lại trở nên càng ngày càng yếu như vậy? Thuốc không đủ tốt sao?!".

Trên mặt Hạ Tri không còn một tí huyết sắc nào, cả người nổi cả da gà chỉ biết chăm chăm nhìn Tiêu Chiến , lúc sau mới nói -"Là lỗi của tôi! Trở về sẽ tự mình chịu phạt!!".

Thừa nhận trước còn được khoan dung, Tiêu Chiến vốn dĩ đã có chút tiến triển về mặt sức khỏe, vết thương trên người đại loại đã có chỗ mọc da non.

Hiện tại cả ba người bọn họ đều tự ý quyết định đem Tiêu Chiến đi, bây giờ còn để cậu can thiệp vào nguy hiểm. Tiêu Chiến có thể không truy cứu hay phàn nàn về việc này thế nhưng Vương Nhất Bác thì không.

Tiêu Chiến không phải là trụ cột của Vương Gia, bản thân cũng không mang vị trí gì đặc biệt, chỉ là bản thân cậu thuộc quyền sở hữu của Vương Nhất Bác , tức là ngoài hắn ra sẽ chẳng có ai dám sai khiến hay đối với Tiêu Chiến như kẻ hầu, ngay cả nhóm Lưu Vũ cũng không.

Tuyệt đối là KHÔNG!.

Vương Nhất Bác trong người luân động một cỗ khí nóng, từ lúc hắn nghe thấy tiếng của Tiêu Chiến hắn đã cực kì nổi giận, thêm nữa sau mỗi lần hắn nhìn thấy Tiêu Chiến cả người cậu đều máu chảy khắp người, tay chân chẳng có chỗ nào lành lặn đến mức kiệt sức chỉ có thể ngồi một chỗ.

Vương Nhất Bác thả lỏng bàn tay đang nắm chặt đi đến bên cạnh Tiêu Chiến bế cậu lên, Tiêu Chiến ghét ra mặt giẫy như tôm tươi -"Thả tôi xuống".

Vương Nhất Bác -" Em câm miệng lại!!".

Tiêu Chiến bị từng lời nói của Vương Nhất Bác vả vào mặt không thương tiếc, bản thân mạo hiểu đến đây chỉ muốn cứu người ra ngoài, thế mà người lại đối mình muốn phạt càng nặng.

-"Anh...!! Tôi đến cứu anh! Tôi làm cái gì sai?!!".

Vương Nhất Bác -"Thế thì sao? Tôi không thiếu thuộc hạ, tôi cần một kẻ còn đang mắc bệch đến cứu tôi? Số lần tôi gặp nguy hiểm đều đếm không hết, nếu như không có em tôi sẽ chết hay sao?".

Vương Nhất Bác hoàn toàn tức giận rồi, bản thân hắn nói rất ít, trước giờ đều là gật đầu hoặc lia mắt, hoặc có vấn đề gì thì hắn mới nói qua mấy câu ngắn ngủi.

Nhưng đối Tiêu Chiến lúc nào cũng là tuôn ra cả một tràng dài, những lúc như thế đều là những lúc hắn tới cực hạn chịu đựng, sự tức giận không thể kìm chế được hơn.

Tiêu Chiến không nói được một lời nào, răng cầm cập đập vào nhau, mắt tràn ra nước, rồi lại lấy tay lau đi một cách nhanh chóng.

Hạ Tri còn tưởng rằng Vương Nhất Bác sẽ vứt luôn Tiêu Chiến xuống đất rồi bỏ đi, thế nhưng hắn vẫn bế Tiêu Chiến trên tay, vẫn luôn nhìn như đợi câu trả lời từ Tiêu Chiến .

Tiêu Chiến môi hơi run run, không dám nhìn thẳng mặt Vương Nhất Bác nữa mà né đi chỗ khác dùng cả cổ tay quệt dài một đường nước mắt, quyết không để Vương Nhất Bác bế mình liền giẫy xuống, tất nhiên giẫy không ra.

Nhưng Tiêu Chiến không chịu giẫy đến càng mạnh hơn, cuối cùng trườn cả người rớt xuống dưới đất, lùi lũi đến phía sau Hạ Tri đứng.

Cánh tay Vương Nhất Bác giơ lên muốn tóm Tiêu Chiến về , thế nhưng Vương Nhất Bác hắn nhạy cảm với từng biến động nhỏ, hiện tại bên dưới chân hắn lại bắt đầu rung chuyển, Vương Nhất Bác lạnh dần khuôn mặt bỏ tay xuống tạm cho qua việc dạy dỗ Tiêu Chiến đi vào vấn đề chính hiện giờ.

-"Đi!!".

Hạ Tri đang thất thần cũng phải kéo cái hồn lại đi theo sau Vương Nhất Bác, hiện tại iPad đã hỏng vứt một chỗ bây giờ Tiêu Chiến còn nhớ được gì thì phụ thuộc vào đó.

Vương Nhất Bác đi được nửa đường, cảm thấy khó chịu vô cùng hắn dừng lại quay người ra sau tóm lấy áo Tiêu Chiến kéo lại phía mình bế lên, Tiêu Chiến giật mình chưa kịp làm gì đã bị hắn ghì chặt vào tay giẫy thế nào cũng không ra.

Vương Nhất Bác cảnh cáo -"Em còn tiếp tục giẫy tôi sẽ trực tiếp chặt gẫy chân tay em tôi nói là sẽ làm!!".

Tiêu Chiến vừa sợ vừa giận, hắn nói thì nhất định sẽ làm, nhưng Tiêu Chiến cũng không muốn chết cho nên lại nhịn xuống.

Suy đi tính lại nhịn vẫn không được, Tiêu Chiến cắn một phát thật mạnh vào bả vai Vương Nhất Bác .

Hạ Tri đi sau trợn mắt định gõ cho Tiêu Chiến một phát nhưng lại dừng lại, Vương Nhất Bác hắn không đánh Tiêu Chiến tức là hắn đồng ý để Tiêu Chiến cắn, vì vậy không đến lượt bản thân mình động tay.

Tiêu Chiến cắn rồi ngậm ở đỏ mất mấy phút rồi mới bỏ ra, đã bỏ ra rồi con chửi thề một câu -"Tên chết dẫm!!"

Vương Nhất Bác -"Ồ?!".

Tiêu Chiến thề! Cậu chỉ nói nhỏ, thậm chí là nhẩm trong miệng thôi!!.

Hạ Tri có chút sốt ruột vì từ nãy tới giờ đi cũng khá xa rồi thế nhưng lại không thấy đường ra, sóng ngầm có thể ập đến bất cứ lúc nào bây giờ ra ngoài càng nhanh càng tốt.

-"Bao lâu nữa sẽ đến?!".

Tiêu Chiến quay sau nhìn Hạ Tri rồi nói -"Một chút nữa!Bạch...Bạch Chính Dương tình hình tệ lắm sao?!".

Hạ Tri thoáng gật đầu, khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng.

Tiêu Chiến thấy gương mặt lo lắng của Hạ Tri liền có chút đau lòng, cậu quay trở ra nhìn Vương Nhất Bác -" Anh... Thả tôi xuống! Tôi tự đi!".

Nếu đơn thuần chỉ nói như thế Vương Nhất Bác hắn nhất định không bỏ thế nên Tiêu Chiến lại bồi thêm một câu -"Bảo toàn thể lực của anh! Tôi không chắc là phía trước sẽ có cái gì! Thể trạng anh tốt tôi sẽ sống!".

Đối với Vương Nhất Bác, việc hắn bế Tiêu Chiến mà đi hoàn toàn không nặng nề, thế nhưng hắn lại có chút kiềm chế đi chậm lại vì nếu đi quá nhanh sẽ động phải vết thương của Tiêu Chiến tiếp.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến một chút rồi quyết định thả cậu xuống, còn không quên vả cho Tiêu Chiến mấy câu -"Không theo kịp thì chờ chết đi!".

Ban đầu Tiêu Chiến không hiểu lắm, nhưng mà lúc đi rồi mới biết Vương Nhất Bác hắn đi nhanh một cách kinh khủng, cậu thực sự đã cố gắng chạy theo nhưng vẫn luôn đi sau đám người A Luân và Mạc Quân.

Ba bước chạy của Tiêu Chiến bằng hai bước chân đi nhanh của Vương Nhất Bác, vì ở trong này chẳng có gì ngoài hai bức tường và chỉ có một đường đi duy nhất, tuy hơi ngoằn ngoèo nhưng không có đường rẽ, hơn nữa lúc nãy Tiêu Chiến phác lại đoạn bản đồ ở cuối mật thất này thì con đường này dẫn tới lối của một cái hồ, nếu đi thêm chút nữa có thể vòng qua hồ đến chỗ cũ nơi bọn họ để lại ba người kia.

Chỉ là đoạn đường khá xa, lại cong cong lượn lượn có chỗ còn có khe đá tự nhiên ẩm ướt trơn trượt, phía bên ngoài vẫn chưa nghe ra động tĩnh gì, không biết là đã đi vào quá sâu nên không nghe thấy hay là bên ngoài tình hình đã ổn hơn một chút, nhóm người Vương Nhất Bác theo sự chỉ dẫn của Tiêu Chiến rút ngắn thời gian tìm đường hơn rất nhiều, hiện tại đã đến vòng hồ.

Nói là cái hồ thì chả đúng lắm, nó đại loại to như thế thôi thực chất đây là nước biển ngầm đẩy lên tạo thành hồ nước mà thôi, bên trên còn có đá ngầm mọc lên như nấm, có cái thì nhọn hoắt có cái lại bị bào mòn.

Tiêu Chiến nhìn cái hồ nói -"Sóng ngầm dữ dội như vậy không biết có đẩy nước vào đây được không nhỉ?!!".

Tiêu Chiến chỉ là ngẫu nhiên bâng quơ nói ra, thế nhưng Vương Nhất Bác hắn có chút lưu tâm nhìn vào mấy tảng đá cùng nước trong hồ.
Hắn nhíu mày nhìn thật kĩ vào mép nước, rất nhỏ thực sự như chỉ là một chút xíu Vương Nhất Bác vẫn có thể nhìn ra nước trong hồ đang dâng lên, một vòng hồ rộng lớn như thế này lượng nước đi vào đủ để nhìn thấy rõ khẳng định là không nhỏ.

Bây giờ đã sát mép, một chút nữa nhất định tràn cả lên bờ, thậm chí còn có hơn.

Hạ Tri từ góc trái soi đèn qua soi đèn lại, cuối cùng dừng ngay ở tảng đá vừa to vừa cao, nó không được phẳng lắm thế nhưng lại có chữ viết trên đó.

-"Lão Đại!! Bên này có chữ viết!!".

Vương Nhất Bâc rời mắt khỏi vòng hồ, đi đến chỗ của Hạ Tri, Tiêu Chiêna cũng hấp ta hấp tấp chạy vèo vèo đi đến, nhưng vì tối quá không nhìn rõ dưới chân nên vấp ngã úp mặt vào lưng Vương Nhất Bác rồi tụt xuống.

Cánh mũi bị va chạm thành đau, Vương Nhất Bác nghiến răng xách cổ áo Tiêu Chiến lôi đi.

A Luân và Mạc Quân nhìn lên phía tảng đá gồ ghề, vừa tranh vừa chữ rốt cuộc thì chả nhìn rõ nó là cái gì.

Thấy Vương Nhất Bác đi đến, bọn họ liền lùi ra cho hắn tiến đến gần. Trên tay Vương Nhất Bác cũng cầm một cái đèn pin nhỏ vừa, hắn chiếu tia sáng sát lại mấy cái chữ kì lạ trên phiến đá.

Nói kì thì không phải! Đây là chữ địa phương, là chữ của người Brazil, ban đầu bọn họ cho rằng là một đoạn kinh thánh gì đó, bên cạnh còn có vài hình kì lạ.

Bức hình là một cái đường sóng sóng lượn lượn, còn có cài gì tròn tròn tia ra nhiều hướng như cái xiên que chọc vào hoa quả, tiếp đó vẫn là cái hình kiểu đó như đang dẫm lên cái gì đó, sang hình tiếp theo thì lại là những đường gạch xuống, lung tung cả nên đều là không ra một cái dạng gì hết.

(Tham khảo hình ảnh để tưởng tượng! Xin lỗi vì tài năng có hạn (。・ω・。) nhưng đúng là tui miêu tả nó như này á!!).

Hạ Tri kinh hoảng thốt lên một tiếng -"What The Fuck!!".

Tiêu Chiến dòm mà cũng méo cả mặt, không những xấu mà còn chả nhìn ra được một chút ý nghĩa gì -"Cái này...".

Trái ngược lại với hai người kia, Mạc Quân với nét vẽ kiểu này có điểm quen thuộc, thực chất nó chính là kiểu nét vẽ của trẻ con bao gồm đầu tròn và cái thân như mấy cái que chắp thành.

Tiếc rằng sau khi Ba mẹ qua đời Mạc Quân đã ra nhập vào Vương Gia, được nuôi dưỡng nghiêm ngặt thế nên loại chuyện vẽ tranh này là tuyệt đối không thể làm nữa.

Kí ức tồn tại vẫn còn, Mạc Quân nhíu mày nhìn lại một lượt nữa rồi chỉ vào cái hình đầu tiên nói -"Cái này là hình người! Đầu, thân, chân, tay".

Tiêu Chiến ngẩn người sau đó Vương Nhất Bác lọt vào tầm mắt của Tiêu Chiến, cậu quay đầu dòm lại bức tranh rồi lại nhìn Vương Nhất Bác.

Chả hiểu sao Tiêu Chiến lại cảm thấy buồn cười, môi run lên xong lại quay ra chỗ khác nín cười, Vương Nhất Bác cau mày nắm tóc Tiêu Chiên kéo cả người Tiêu Chiến ra chỗ mình -"Tôi không phải trò đùa của em!".

Tiêu Chiến lấy tay xoa xoa chỗ tóc bị Vương Nhất Bác kéo, riết rồi đầu cậu cũng chuẩn bị hói luôn rồi -"Tôi không có!! Là anh tự nghĩ thế thôi!".

Hạ Tri đẩy tay Tiêu Chiến nói -"Nghiêm túc một chút!!".

Vương Nhất Bác chuyển hướng đi sang bên trái tiếp tục trở lại đường cũ ban nãy định hướng đi tiếp, vì hắn đi cho nên bọn họ cũng phải đi theo.

Mất quá nhiều thời gian cho việc ngồi ở đây, Tiêu Chiến vừa nghỉ được một chút nên bây giờ mới theo kịp tốc độ của bọn họ.

Nhóm người Vương Nhất Bác vượt qua vòng hồ rộng đi sâu vào trong một đoạn hang, Tiêu Chiến nghe tiếng rung rung ở trên đầu trong lòng lại bắt đầu thấp thỏm không thôi.

Hiện tại mỗi người một hướng, còn không biết phía Lưu Vũ như thế nào, một trận vừa rồi cũng đủ chấn động đến cả bên trong.

Chỉ hi vọng Lưu Vũ đã mang được Lưu Anh ra ngoài, nếu không sẽ mất rất nhiều thời gian chờ đợi cùng đi tìm.

Không biết Vương Nhất Bác hắn như thế nào, nhưng Tiêu Chiến sẽ ở lại hoặc đi tìm Lưu Anh, đã làm thì làm cho xong không thì thôi.

Nhưng mà Tiêu Chiến vẫn tin rằng Vương Nhất Bác hắn nhất định không bỏ lại thuộc hạ của mình.

Bạch Chính Dương trên lưng A Luân bắt đầu cựa quậy, Hạ Tri biết thuốc cũng đã hết tác dụng bây giờ tỉnh là đúng rồi, Hạ Tri chỉ sợ là không tỉnh lúc đó Bạch Chính Dương rơi vào hôn mê càng nguy hiểm.

Hạ Tri -"Anh khoan động đậy! Ở im đấy!".

Bạch Chính Dương thoáng nghe được giọng Hạ Tri liền an lòng, hắn dùng cả tính mạng chỉ muốn bảo vệ Hạ Tri hiện tại nghe được giọng liền không lo lắng nữa.

Bạch Chính Dương -"Đây là đâu rồi? Lão Đại đã cứu được chưa?!"

Vì sức khỏe không được tốt thế nên sự nhạy cảm của Bạch Chính Dương gần như mờ nhạt, hắn không cảm thấy rõ hơi thở của con người vì vậy mới không đoán ra Vương Nhất Bác đang ở đây.

Hạ Tri -" Vừa mới tỉnh nói nhiều thế làm gì? Anh cho rằng Lão Đại là người thế nào?!!".

Bạch Chính Dương cười nhẹ -"Anh sai!".

Tiêu Chiến đi sau lưng Vương Nhất Bác quay đầu nhìn Bạch Chính Dương, thấy hắn vẫn nhắm mắt liền không muốn làm phiền nữa, cậu đang muốn hỏi làm cái thiết bị có sóng âm kia như thế nào.

Vương Nhất Bác vòng tay ra phía sau ôm Tiêu Chiến vào lòng nói -"Trở về chịu phạt".

Tiêu Chiến trợn mắt cứ tưởng là nói mình nhưng không là nói với Bạch Chính Dương.

Bạch Chính Dương -"Vâng!".

Hạ Tri chỉ muốn nói với Vương Nhất Bác rằng có thể nương tay một chút không, thế nhưng Vương Nhất Bác hắn làm việc luôn có quy tắc, cho dù có cầu xin hắn như thế nào cũng chẳng ăn thua.

Ánh mắt Hạ Tri lại nhìn sang Tiêu Chiến .

Cuối cùng bọn họ cũng đi được tới cuối con đường, trên bản đồ mà Tiêu Chiến vẽ ra thì đây là ngõ cụt, thế nhưng chỉ cần thông được thì có thể trở về ngay chỗ cũ, cả nơi này như một hang đá, dưới chân là đất không phải bê tông, vách hai bên là khối đá cứng có màu vàng nhạt trụ vững như núi.

Vương Nhất Bác cầm trong tay một quả bóng màu đen rồi đổ chất kích nổ vào bên trong, tuy nó nhỏ nhưng sức công phá rất kinh khủng.

Vương Nhất Bác tiến lên năm bước ném chất kích nổ về phía ngõ cụt kia, lúc ném xuống chưa thể nổ ngay mà phải mất một chút thời gian.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác không trở về mà cứ đứng đấy liền gọi hắn, thế nhưng hắn không nghe. Tiêu Chiến nhíu mày chạy lên muốn kéo hắn xuống.

Vừa chỉ mới chạm vào tay Vương Nhất Bác thì chất kích nổ hoạt động, Tiêu Chiến trợn trắng mắt kéo Vương Nhất Bác ôm vào người kéo lăn ra mấy vòng.

Một tiếng vang đinh tai nhức óc đùng đùng nổ ra, kèm theo đó là lửa và đất đá trên đầu đổ sập xuống ngay chỗ Vương Nhất Bác đứng lúc nãy, chỗ của Hạ Tri cũng vậy toàn bồ đổ sập xuống dưới.

Bọn họ càng lùi lại phía sau thì càng ầm ầm sập xuống nhiều, Tiêu Chiến hốt hoảng đứng ngay người dậy hướng phía Hạ Tri đã lùi tít ra xa nói -"Đừng lùi nữa!!! Anh!!!".

Sắp không kịp nữa rồi!

Mảng đất đá bên trên đổ xuống phía sau Hạ Tri, đâm xuyên xuống đất tạo thành những vết nứt cùng lỗ hổng, có thể đây là một phần đất nhô ra không có điểm trụ ở bên dưới, cũng không có lớp bê tông cứng rắn chống chịu, vì vậy rất nhanh nước đã qua khe tràn vào.

Đất ẩm ướt rơi xuống dưới nước, càng ngày càng lộ ra nhiều mảng trống to.

Hạ Tri vôi vàng kéo cả hai tay của A Luân lẫn Mạc Quân lao đầu vào bên trong, mặc kệ lớp đất đá rơi xuống đập trúng người chạy đến chỗ Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến vươn tay kéo bọn họ vào một đoạn lõm bên trong không quá sâu cho nên đất đá vẫn rơi xuống trúng người.

Cửa hang vừa được Vương Nhất Bác mở ra hiện tại lửa vẫn cháy rừng rực, không thể chạy qua được.

Vương Nhất Bác nhìn tình thế hai bên là nước và lửa, chẳng có chỗ nào an toàn, hắn suy tính một chút hướng Tiêu Chiến nắm lấy cổ tay nói.

-"Em dẫn bọn họ trở về chỗ cũ, tôi..."

Tiêu Chiến hất tay Vương Nhất Bác dứt khoát nói -"Có đi thì cùng đi! Tới mức này tồi mà anh vẫn còn thích làm việc một mình à?!!".

Vương Nhất Bác đanh mặt kéo Tiêu Chiến ra ngoài ném xuống đất -"Gan em quá lớn rồi phải không? Ngay cả bây giờ lời tôi nói em cũng không xem ra gì phải không?!!".

Tiêu Chiến hùng hổ đứng dậy khỏi mặt đất, hướng Vương Nhất Bác tát thẳng mặt hắn một phát thật mạnh, cũng không hiểu là dũng khí có ở đâu mà Tiêu Chiến dám làm như vậy, chỉ biết bây giờ Tiêu Chiến đang rất tức giận, Cậu cũng có giới hạn của bản thân, vượt quá giới hạn cho phép thì có là ai trước mặt cũng dám.

Vương Nhất Bác đối Tiêu Chiến không phòng thủ, ăn chọn một phát tát.

Hạ Tri cùng hai người A Luân và Mạc Quân không nhìn rõ vì đất đá bụi mù vẫn còn rơi xuống, bọn họ chỉ mờ nhìn được động tác tay của Tiêu Chiến cũng như nghe rõ mồn một tiếng kêu đanh thép.

Hạ Tri -"Cậu ta điên rồi sao!!!".

Tình hình giữa Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến căng còn hơn biến động hiện tại, tay Tiêu Chiến rát đến đau, cậu không hề hối hận vì việc mình đã làm, mắt Tiêu Chiến nổi lên tia máu thẳng thừng mà nói -"Anh lúc nào cũng chỉ biết ép người khác nghe theo lệnh của anh! Lúc nào cũng giữ trong người bản tính độc lập không cần bất cứ ai, anh bảo thủ là cái loại đáng ghét nhất tôi từng gặp!! Tôi có thể làm được gì tôi biết, Cho dù xảy ra cái gì tôi tuyệt không cản đường các anh!! Cho dù là chết cũng không!!".

Nói rồi Tiêu Chiến thò tay đến người Vương Nhất Bác, mò tay vào trong áo véc của hắn lục tìm vật gì đó rồi dựt nó ra -"Tôi sẽ cho anh thấy tôi chẳng phải kẻ vô dụng!!".

Vương Nhất Bác bắt lấy tay Tiêu Chiến đang lục tìm trong người hắn ra nắm thật chặt -"Tôi chưa bao giờ nói rằng em là kẻ vô dụng! Em là loại vừa ngu vừa ngốc không đáng để tôi phải lưu tâm".

Tiêu Chiến hất tay Vương Nhất Bác ra, cầm trong tay quả bóng màu đen cùng chất kích nổ đi qua luôn khỏi người Vương Nhất Bác hướng về phía Hạ Tri mà tới.

Lúc đi qua Tiêu Chiến còn nói gì đó làm Vương Nhất Bác cứng người mất mấy giây, Tiêu Chiến phải đi đến hơn mười bước chân Vương Nhất Bác mới dương lên nụ cười ở khóe miệng nói -"Khá lắm!".

Tiêu Chiến buông bỏ khuôn mặt bình tĩnh mà đối Vương Nhất Bác lúc nãy, chuyển sang lo lắng cùng gấp gáp hướng Hạ Tri nói -"Anh! Một chút nữa em sẽ làm sập hẳn chỗ này để nước tràn qua dập đám cháy kia, lúc đó anh phải nhanh lên nhé chỉ cần chạy thẳng một mạch sang bên kia đi thêm một đoạn nữa là tới"

Hạ Tri -"Em định làm gì? Lúc nãy em...sao lại cả gan dám đánh Lão Đại không cần mạng nữa sao?!".

Tiêu Chiến đưa tay lên môi nháy nhẹ mắt -"Bí mật! Em sẽ cùng Vương Nhất Bác theo sau".

Hạ Tri nhìn Bạch Chính Dương rồi lại nhìn Tiêu Chiến gật đầu -"Cẩn thận một chút! Mau chóng theo sau!".

Tiêu Chiến gật đầu.

Hạ Tri cùng A Luân và Mạc Quân men theo sát vách đất tiến tới vị trí cao một chút, sau khi đổ sập nơi này sẽ bao trùm trong nước dập tắt ngọn lửa, cũng đồng nghĩa với việc không bị lửa thiêu cũng bị nước vùi dập, không nắm bắt cơ hội thật nhanh để chạy thì chỉ có nước chết.

Tiêu Chiến đổ chất kích nổ vào quả bóng màu đen kia lắc lắc vài cái, nhìn ra sau mọi người đều đã cách xa đoạn này an toàn mới bắt đầu thực hiện.

Vương Nhất Bác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC