CHAP 30 : BẪY TRONG BẪY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 30 : BẪY TRONG BẪY

Phải mất đến hai tiếng đồng hồ sau Tiêu Chiến mới hoàn thành xong bản mô phỏng, không có thừa một chút thời gian nào kể qua cho Vương Nhất Bác nghe về kế hoạch của bản thân mà ngủ chất quơ chất quất trên tay Vương Nhất Bác .

Lúc tỉnh dậy đã là nữa buổi trưa của ngày hôm sau, Tiêu Chiến ngơ ngác ngồi dậy khỏi giường chui vào nhà tắm.

Vương Nhất Bác ở bên ngoài để ý Tiêu Chiến lâu không ra ngoài liền vào nhà tắm kiểm tra. Không biết là Tiêu Chiến buồn ngủ thế nào mà đứng cũng ngủ được?.

Vương Nhất Bác hơi nhíu mày sau đi hẳn vào trong bế Tiêu Chiến ra ngoài đặt lên giường -"Tôi đếm đến ba em không tỉnh ngay lập tức đến bản doanh với tôi".

Không cần đếm đến ba, tuy rằng rất buồn ngủ nhưng cũng rất sợ Vương Nhất Bác hành lên bờ xuống ruộng, Tiêu Chiến tự mình ngồi dậy mắt mở hẳn hoi tử tế trả lời một câu rõ ràng.

-"Tỉnh rồi! Làm việc! Làm việc!"

Tiếng cười phát ra từ bên ngoài làm Tiêu Chiến giật mình, từ nãy đến giờ đều không để ý trong phòng có người. Bạch Chính Dương mang vẻ mặt thiếu đòn nói -"Cậu có tinh thần nhỉ?!".

Tiêu Chiến -"Không có tinh thần bằng anh!".

Phải! Đi chọc người khác là rất có tinh thần hãy chọc Vương Nhất Bác đi!.

-"Các anh đang làm gì đấy?".

Vương Nhất Bác cầm tay Tiêu Chiến dậy mang đến bên ghế -"Nói đi! Kế hoạch của em là gì?".

Tiêu Chiến -"Chỗ này không được! Xuống hầm được không tôi sẽ trình chiếu bản mô phỏng rồi nói các anh nghe".

Sáu người cùng một chỗ xuống dưới phòng thông tin, Tiêu Chiến gần như không còn quá sốc khi nhìn ánh sáng xanh nữa, bản mô phỏng hôm qua Tiêu Chiến đã tránh các bước có dữ liệu dài dòng gây áp lực cho bản thân vì vậy phải làm rất lâu mới hoàn thành.

Vương Nhất Bác cùng nhóm Lưu Vũ ngồi vào vị trí trước màn hình, để Tiêu Chiến đứng trước. Cậu có điểm run không hề nhẹ, bị nhìn chằm chằm bởi năm người quyền lực nhất Vương Gia cho dù dũng cảm đến mấy cũng không đứng vững được chứ đừng nói người yếu tim như Tiêu Chiến .

Vì run lên Tiêu Chiến cứ xoay qua xoay lại không ngừng, vừa rối vừa quên đi việc mình cần làm.

Vương Nhất Bác phất nhẹ tay một cái, bốn người đều không có ai nhìn Tiêu Chiến chằm chằm nữa.

Một chút sau khi mọi thứ đều được chuẩn bị, Tiêu Chiến phải hít liên tục mấy hơi mới có can đảm quay mặt ra sau nhìn năm người họ. Cậu có chút ngạc nhiên bởi chỉ có Vương Nhất Bác luôn nhìn về phía mình thôi còn đâu mọi người đều là nhìn đông nhìn tây ngó ngang ngó dọc.

Vương Nhất Bác -"Nói đi!".

Tiêu Chiến cầm một cái máy tính đến bên cạnh Vương Nhất Bác ngồi xuống, bắt đầu phát lên màn hình lớn rồi nói -"Địa hình ở nơi tổ chức bữa tiệc không có lợi cho chúng ta, về cơ bản nó thuộc sở hữu của Thẩm Gia bất cứ tác động gì của chúng ta lập tức sẽ bị phát hiện và báo cáo lại".

Tiêu Chiến vừa nói vừa chỉ lên từng địa điểm mà mình mô phỏng ra -"Ví dụ như tòa tháp này! Hạ Tri nói với tôi người của Thẩm Gia có thể ẩn nấp ở chỗ này, và tôi chắc chắn rằng chỗ này sẽ là điểm mà con tầu dừng lại! Vì trên bờ bất lợi cho nên tôi chọn cách xuống nước"

"Các anh biết trò chơi trên biển này không?" Tiêu Chiến kéo hình ảnh minh họa từ cửa sổ khác chèn lên bản mô phỏng hỏi.

Lưu Anh-"Flyboard!"

Tiêu Chiến gật đầu -"Đây là trò chơi trên biển có động cơ phản lực mạnh, thiết bị này sẽ hút nước qua một ống dài phía dưới và đẩy ra với một áp suất rất lớn, tầm cao đạt được là khoảng chín đến mười mét! Tức là cao hơn con tầu".

Hạ Tri -"Nhưng tiếng ồn rất lớn!".

Tiêu Chiến -"Cái em cần chính là tiếng ồn! Nếu các anh nghĩ theo cách khác nó sẽ là một mục tiêu chúng hai đích! Flyboard là một môn thể thao nghệ thuật, thứ nhất chúng ta có thể dùng nó như một màn trình diễn của buổi tiệc, em biết mọi người sẽ nghĩ rằng em muốn ám sát luôn nhưng mà không phải em muốn gây mê trước".

Hạ Tri -"Gây mê?".

Tiêu Chiến -" Nếu như ám sát ngay lúc đó tuy rằng hiệu quả nhưng mà có tiếng súng sẽ gây chú ý, cảnh sát sẽ cản trở ít nhiều việc của chúng ta, hơn nữa em không muốn người thực hiện nhiệm vụ phải chết cho nên đây là cách tốt nhất".

Lưu Vũ -"Cảnh sát? Chính phủ không có quyền can thiệp vào việc này!".

Tiêu Chiến -"Tôi biết... Nhưng mà ít mang rắc rối vẫn tốt hơn!"

Vương Nhất Bác -"Thứ hai?".

Tiêu Chiến -" Tiếng ồn cộng với sự chú ý của màn trình diễn sẽ giúp chúng ta đánh lạc hướng người của Thẩm Gia, trong vòng ba phút tôi sẽ gây nhiễu thiết bị truyền tin của bọn họ, các anh cho người chiếm lấy chốt mà Thẩm Gia cài vào, được không?".

Lưu Anh -"Được!".

Bạch Chính Dương -"Cậu định thả thuốc mê lúc nào? Nếu như quá lộ liễu tôi không thể đồng ý cho cậu mạo hiểm được, hơn nữa chúng ta không có nhiều thời gian bởi Thẩm Gia còn sắp xếp cả thuốc nổ nữa".

Tiêu Chiến -"Vương Gia không phải rất nhiều tay súng sao? Hơn nữa loại súng gây mê bằng kim mini các anh cũng có mà".

Vương Nhất Bác -"Không hỏi em việc này! Hỏi em thời điểm gây mê là lúc nào!".

Tiêu Chiến -"Cái đó dễ thôi! Chúng ta sẽ dụng các tay súng xe. kẽ lẫn nhau, vì bữa tiệc là vào buổi tối cho nên ít nhiều ảnh hưởng tầm nhìn, chúng ta sẽ thử cách này trước nếu như anh không thể nhìn thấy tay súng tức là Thẩm Gia cũng không thể".

Tiêu Chiến nói xong bốn người nhóm Lưu Vũ đều nhìn vế phía Vương Nhất Bác , kế hoạch của Tiêu Chiến tuy rằng không có khe hở nhưng quyết định tùy thuộc vào Vương Nhất Bác .

Vương Nhất Bác xoay nhẹ chiếc nhẫn mang kí hiệu của Vương Gia trên ngón tay giữa, chốc sau hướng Tiêu Chiến nói -"Em chắc bao nhiêu phần trăm sẽ hoàn thành nhiệm vụ không sai sót! Tôi có thể cho em mượn người nhưng nếu số người chết vượt quá mười người, tôi sẽ thay đổi kế hoạch của em".

Tiêu Chiến -"Sẽ không một ai phải chết! Nếu có chuyện gì xảy ra tôi sẽ là người chết đâu tiên".

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, miệng khẽ dương lên, vui vẻ thấy rõ -"Có dũng khí!".

Đương nhiên, sống trong mỗi trường nào phải theo môi trường đấy, Tiêu Chiến cũng vậy thôi. Ở bên cạnh một người cách ngày gặp nguy hiểm cách ngày súng nổ bên đầu không có đủ dũng khí cùng can đảm xem chừng đã vỡ tim từ lâu rồi.

Chỉ còn cách gần hai tuần nữa sẽ đến Đông Nam Á, không còn nhiều thời gian vì vậy Tiêu Chiến quyết định để mọi người thực nghiệm luôn trong ngày.

Đồ dùng của Flyboard trong vòng ba mươi phút đã có đủ đặt trước mặt Tiêu Chiến, tất cả có hơn năm mươi bộ theo yêu cầu của Tiêu Chiến, tất cả đều chưa bóc tem.

Tiêu Chiến cầm lên bảng giá mà phát hãi, liền bỏ ngay xuống đất. Một bộ thiết bị này có giá khoảng hơn một ngàn hai trăm USD tùy từng nơi nhưng mà ở đây một bộ những mười hai nghàn USD!!!.

Tiêu Chiến tìm hiểu khá kĩ về thiết bị này trước khi đưa nó vào kế hoạch, nhìn sơ qua thì nó chẳng khác mấy cái bình thường là bao nhiêu, nhưng khi lật ngược lên toàn bộ đều là loại công nghệ tiên tiến, có giáp ngoài chống vỡ.

Vương Nhất Bác muốn đảm bảo không có bất cứ thiết bị nào hỏng trong lúc thực hiện, vì vậy hắn chọn đồ tốt nhất, đối với Tiêu Chiến số tiền có thể là lớn nhưng với Vương Nhất Bác nó chẳng đáng là bao nhiêu.

Hiện tại thì Tiêu Chiến đang ở trong bể bơi ngoài trời của bản doanh chờ Lưu Vũ và Lưu Anh, chốc sau hai người kia bước vào mang theo năm mươi tay súng được chọn lọc đến.

Lưu Anh -"Người giao cho cậu!".

Tiêu Chiến hơi lùi vài bước về phía sau mặt méo xệch -"Hờ.... Bọn họ...đáng sợ quá!!".

Không đáng sợ mới lạ, người của Vương Gia có đên bảy mươi phần trăm là người nước ngoài cao to lực lưỡng, số ít đứng bên trên thì còn tạm được nhưng số đằng sau không khác gì mấy quả núi.

Tiêu Chiến nhỏ! Gầy! Lùn! Hội tụ đủ tất cả những gì nhóm người kia thiếu.

Buổi chiều hôm đó Tiêu Chiến ngồi ở ngoài bể bơi hướng dẫn bọn họ trình diễn, về kĩ thuật dùng thiết bị Flyboard chưa đầy một tiếng đồng hồ nhóm người kia đã tập xong. Chỉ còn có tập một màn biểu diễn nữa là ổn, bước quan trọng nhất để ngày mai hãng làm.

Tiêu Chiến tính thì tính thế nhưng không nghĩ đến bọn họ lại học nhanh đến vậy, màn trình diễn khá phức tạp vì Tiêu Chiến muốn để một số tay súng ẩn đi, tưởng như phải thật sự khó khăn nhưng mà lại chẳng khó khăn tí nào.

Đúng là dậy người giỏi nó đỡ mệt hơn hẳn.

Tiêu Chiến không thể thân thiết được với ai vì quá sợ bọn họ, mới nói được mấy câu mà nhìn cái bản mặt không một chút sắc thái của nhóm người kia mà run lẩy bẩy.

Tiêu Chiến lùi về phía hàng ghế hơn mười mét, để bọn họ tiếp tục luyện tập. Lưu Anh và Lưu Vũ vẫn ở đây để nắm bắt tình hình, thấy Tiêu Chiến lau mồ hôi đi vào Lưu Anh nhướn mày nói -"Đúng là mất mặt!".

Tiêu Chiến nghe mà không nghe cầm lấy cốc nước uống ừng ực rồi mới nói -"Bọn họ chẳng vui vẻ chút nào, em nói được ba câu bọn họ như muốn dẫm bẹp em luôn ý!!".

Lưu Anh -"Quan trọng là cậu chưa đủ ảnh hưởng để bọn họ phải tôn trọng cậu, Lão Đại không nghiễm nhiên đội cho cậu cái nhiệm vụ này!!".

Tiêu Chiến -"Hắn chỉ biết làm khổ em thôi! Em ghét hắn!!".

Lưu Vũ -"Đừng có tùy tiện hỗn láo!".

Tiêu Chiến hơi giật mình, quên mất bên cạnh còn có Lưu Vũ.

Không hiểu sao chứ mỗi lần Tiêu Chiến nói ra vài câu về Vương Nhất Bác, Lưu Vũ lại phản ứng cực kì dữ dội.

Bình thường hắn sẽ không mang một chút biểu cảm nào, thế nhưng cứ Tiêu Chiến nhắc đến Vương Nhất Bác là y như rằng bị mắng?.

Lưu Vũ nói một lời đó rồi tiến đến nhóm đang tập luyện, để Tiêu Chiến vẫn đơ như cục đá đứng một chỗ.

Lưu Anh vừa gõ nhón tay lên bàn vừa nói -" Lưu Vũ là một cận vệ cực kì trung thành! Không có Lão Đại sẽ không có hắn ngày hôm nay, ơn của Lão Đại cả đời hắn chưa chắc đã trả hết, cậu đừng tùy tiện nói mấy câu vở vẩn trước mặt hắn, địa vị của Lưu Vũ đủ để phạt cậu đấy!".

Tiêu Chiến bỏ cốc nước xuống quay ra sau nhìn Lưu Vũ, sau đảo mắt qua lại một chút Tiêu Chiến mới nghĩ ra hình như người ở bên cạnh Vương Nhất Bác đều là người có quá khứ chẳng mấy tốt đẹp.

Sau khi kết thúc buổi luyện tập, Tiêu Chiến chạy ngay về nhà chính. Lí do sao vì đói chứ chả còn gì, buổi trưa dậy muộn lại phải xuống hầm trình bày bản mô phỏng cho Vương Nhất Bác xem, sau đó lại di chuyển đến bản doanh tập luyện cho những tay súng đáng sợ kia, cả ngày chưa một hạt cơm vào bụng đói đến muốn ngất.

Hôm nay Vương Nhất Bác bận việc nên Tiêu Chiến phải mang cơm cả của mình lẫn của Vương Nhất Bác lên phòng theo ý của hắn.

Tiêu Chiến đẩy xe đồ ăn đến cạnh bàn làm việc của Vương Nhất Bác, bàn khá lớn cho nên Tiêu Chiến dọn ra một góc để đồ ăn lên, vì thường ngày đều là Vương Nhất Bác động đũa thì mới được ăn cho nên Tiêu Chiến quen rồi, hắn không ăn trước thì Tiêu Chiến không thể ăn, đói mấy cũng không thể.

Thấy Vương Nhất Bác vẫn không rời máy tính, Tiêu Chiến nói -"Tôi đói, muốn ăn cơm!!".

Đợi chừng năm phút sau Vương Nhất Bác mới gấp máy tính vào, đứng dậy khỏi ghế đến chỗ Tiêu Chiến ngồi xuống -"Ngày mai tôi sẽ kiểm tra, nếu không thể tôi sẽ đổi sang phương án của tôi".

Tiêu Chiến im lặng một chút rồi nói -"Tôi hỏi anh một câu được không?".

Vương Nhất Bác -"Nói?".

Tiêu Chiến -"Bây giờ tôi có thể tiếp cận được máy tính rồi...nếu như...".

Vương Nhất Bác bỗng nhiên buông đũa làm Tiêu Chiến ngừng lại cả nói, hắn nhìn qua Tiêu Chiến chặt đứt tia hi vọng chỉ bằng một lời nói -"Cho dù em hoàn thành việc kiến tạo! Tôi cũng không cho phép em rời khỏi Vương Gia, em sống là người của tôi chết cũng phải là người của tôi!".

Tiêu Chiến hơi nhíu mày một chút sau đó lại cúi đầu cặm cụi mà ăn, tóm lại là sống chết cũng không thoát khỏi vòng tay Vương Nhất Bác, càng nghĩ Tiêu Chiến lại càng nhớ lại khoảng khắc mình bị lừa đến trắng trợn. Nếu như hôm đó Thẩm Thanh Thanh thực sự không lừa Tiêu Chiến có lẽ sẽ không phải gặp Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến cầm đũa chọc bát cơm không ngừng, mặt cũng mang chút đỏ vì nóng giận.

Buổi sáng hôm sau, Tiêu Chiến quyết định tăng cường luyện tập cho nhóm người kia, buổi chiều Vương Nhất Bác sẽ kiểm tra cho nên Tiêu Chiến quyết định thay đổi một số động tác trong màn trình diễn để nó khớp với động tác dùng súng gây mê.

Hạ Tri đến gần Tiêu Chiến từ đằng sau -"Thế nào? Ổn không?".

Tiêu Chiến -" Rất tốt! Em không có kinh nghiệm nên không nhìn ra bọn họ cầm súng, vừa nãy cũng cho bọn họ đổi lại bài luyện tập một chút anh nhìn thử xem có thấy gì không?".

Tiếng nước ào ào không ngừng đúng là gây mất tập trung, màn trình diễn rất đẹp mọi động tác của các tay súng đều rất linh hoạt, Hạ Tri nhìn một hồi rồi gật đầu cười -"Với trình độ của Lão Đại màn trình diễn này còn nhiều lỗ hổng lắm, anh vẫn có thể nhìn thấy! Nhưng không cần lo lắng Thẩm Gia tuy cũng có tiếng tăm nhưng Lão Đầu Thẩm Gia lại không phải người tinh nhậy, màn trình diễn của em có thể vượt qua một cách nhẹ nhàng".

Tiêu Chiến vui vẻ cười, chiều đến Vương Nhất Bác tới bản doanh xem qua màn trình diễn, đúng như Hạ Tri nói Vương Nhất Bác có thể nhìn ra rõ sơ hở nhưng hắn cũng nói với Tiêu Chiến không cần phải lo lắng.

Tiêu Chiến -"Nếu hoàn thành nhiệm vụ lần này tôi có thể đưa ra một yêu cầu không?".

Vương Nhất Bác -"Ngoại trừ việc thoát li khỏi Vương Gia tất cả đều có thể!".

Tiêu Chiến -"Tôi muốn ra ngoài hai ngày! Anh có thể cho người theo tôi, tháng sau là ngày giỗ của ba mẹ, tôi muốn về nhà".

Vương Nhất Bác -"Dựa vào biểu hiện của em!!".

Tiêu Chiến gật nhẹ đầu mấy cái, sau hôm đó đúng là Tiêu Chiến ngoan hơn hẳn, đều nghe lời Vương Nhất Bác dăm dắp.

Trước một ngày tổ chức buổi tiệc, Tiêu Chiến bị mang đến phòng phục trang của Vương Gia chuẩn bị quần áo, đa số các bộ véc đều là màu đen trắng bởi Vương Nhất Bác hắn không thích màu mè.

Tuy đen trắng thường rất nhạt nhẽo nhưng phục trang ở đây đều là loại thượng hạng, các điểm nhấn trên bộ véc vô cùng đẹp và đắt tiền, Tiêu Chiến bị xoay vòng vòng gần hai tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa chuẩn bị được bộ nào, bởi một bộ hoàn hảo phải vừa mắt Vương Nhất Bác...

Tiêu Chiến -"Không mặc nữa!! Không mặc nữa bộ nào anh cũng không thích!! Tôi không đi nữa, ở nhà!! Ở nhà!!".

Mấy người hầu phục trang cũng muốn rã rời tay chân, bọn họ không khỏe mạnh như người trong Vương Gia, đa phần là nữ và quanh quẩn chỉ có may vá, đứng gần hai tiếng đồng hộ chạy qua chạy lại cũng phát mệt.

Vương Nhất Bác -"Điều kiện em ra cho tôi muốn hủy bỏ?".

Tiêu Chiến nín thinh, muốn nói lại thôi, bộ đồ cầm trên tay siết chặt -"Vậy anh thích bộ nào thì ném cho tôi đi, hai tiếng rồi anh không ưng bộ nào, tôi có phải tượng đâu!!".

Tiêu Chiến thực sự vừa mệt vừa giận rồi mới dám lớn tiếng như thế, nếu không nhất định sẽ nhịn.

Vương Nhất Bác đứng dậy khỏi ghế đi đến bên các mẫu véc, hắn lướt tay qua từng bộ một đi qua hai dãy dài đến dãy thứ ba dừng lại ở bộ đầu tiên, Vương Nhất Bác nhìn qua một chút rồi cầm lên đưa cho Tiêu Chiến .

Tiêu Chiến mạnh tay giật lấy rồi hậm hực đi vào trong thay đồ, quá mệt quá mất sức, chọn một bộ đồ thôi cũng khó khăn!!!.

Chốc sau Tiêu Chiến đi ra với bộ đồ mà Vương Nhất Bác đưa, bộ véc màu đen áo trong màu trắng không có họa tiết nhiều nhưng mặc trên người Tiêu Chiến lại trở lên cực kì nổi bật sang trọng.

Ở đây có tất cả một trăm linh tám bộ véc được may trong hai tuần để chuẩn bị cho Tiêu Chiến, mà chỉ có một bộ vừa mắt Vương Nhất Bác . Đúng là khó hiểu.

Vương Nhất Bác hài lòng gật đầu -"Xuống đây!".

Tiêu Chiến mang vẻ mặt chán nản dẫm chân bình bịch lại gần Vương Nhất Bác -"Anh đúng là kì lạ!".

Vương Nhất Bác đánh giá Tiêu Chiến từ trên xuống dưới chốc sau lại nói -"Mang cài áo đến đây!".

Người phụ nữ được coi là quản lí của phòng phục trang tự động đi đến mở khóa tủ lấy ra một bộ cài áo giống nhau như đúc chỉ khác màu đưa lên cho Vương Nhất Bác .

Tiêu Chiến nhìn qua thì biết ngay là gì, đây là loại kí hiệu của Vương Gia.

Vương Nhất Bác cầm lên một cái cài áo màu bạc cài lên áo cho Tiêu Chiến , hoàn hảo.

Vương Nhất Bác -"Tạm được!".

Tiêu Chiến vừa rồi có chút hạ hỏa bây giờ lại muốn khùng! Thay lên thay xuống đổi lại một câu tạm được! Buồn cười!!!.

Bữa tiệc này của Thẩm Gia không chỉ có những kẻ tầm thường, Thẩm Gia mời được Vương Nhất Bác tất cũng mời được nhưng kẻ có tai tiếng lớn hơn Thẩm Gia. Tất nhiên phần lớn là tới vì muốn níu kéo quan hệ và xem trò vui.

Máy bay của Vương Gia đáp xuống sân bay ở Malaysia, sau đó dùng trực thăng của Vương Gia được mang tới từ hôm qua đến địa điểm trung tâm Kuching.

Tiêu Chiến chuyển ánh mắt từ bên ngoài vào trong, nhìn ra đằng sau tâm trạng càng xuống dốc. Lí do sao? đám người Lưu Vũ mặc trên người một bộ đồ đen xì u ám vô cùng, trên áo của bọn họ đều có một chiếc cài áo hôm qua Vương Nhất Bác cài cho cậu.

Tiêu Chiến -"Sắp tới chưa?!".

Hạ Tri -"Em nôn nóng vậy sao?!".

Tiêu Chiến -"Không phải....".

Nôn nóng thì không nhưng lần đầu tiên đối mặt với ngọng súng nên Tiêu Chiến cảm thấy có chút sợ cùng lo lắng, tuy rằng biết Vương Nhất Bác hắn nhất định không để mình chết nhưng mà sợ vẫn là sợ.

Vương Nhất Bác vuốt nhẹ lưng Tiêu Chiến nói -"Chuẩn bị cho tốt!".

Tiêu Chiến -"Nếu như tôi thất bại...các anh định làm gì?!".

Vương Nhất Bác -"Nếu như? Quy tắc làm việc của tôi không có nếu như, một là chắc chắn hai là không thể, hôm đó tôi hỏi em chắc chắn bao nhiêu phần trăm em đã trả lời, nếu hôm nay vượt quá mười người chết em cũng sẽ phải chết theo lời em nói!".

Tiêu Chiến có chút áp lực đè lên người, không phải là cậu chết hay là không chết, gánh nặng ở đây là tính mạng của toàn bộ người của Vương Gia đi theo, cho dù chết một người Tiêu Chiến cũng đã cảm thấy tội lỗi vô cùng chứ đừng nói là mười người.

Bạch Chính Dương ngồi phía sau thấy vẻ mặt của Tiêu Chiến lộ rõ nét sợ hãi liền châm chọc một câu -"Thỏ đế!".

Hạ Tri ngồi cạnh cũng giật cả mình, đánh bùm bụp vào tay trái của Bạch Chính Dương -"Anh mới thỏ đế !! Không biết Tiểu Chiến tâm lý không ổn định sao anh còn chọc thằng bé".

Tiêu Chiến nghe được hai chữ Tiểu Chiến liền đen mặt lại, ngày nhỏ lúc nào cũng bị gắn chữ "Tiểu" lên đầu nghe cực kì khó chịu.

Tiêu Chiến -"Em có tên mà đừng gọi em là Tiểu Chiến !!".

Ba người ồn ào lắc lư lắc lư, làm trực thăng hơi chao đảo. Vương Nhất Bác mặt đã tỏ nét khó chịu hiện rõ -"Đủ chưa?!!!".

Không khí bên trong trực thăng lập tức im bặt, Lưu Vũ vừa nghe máy của ai đó bây giờ mới cúp máy hướng Vương Nhất Bác nói -"Lão Đại! Đã chuẩn bị xong".

Vương Nhất Bác ngồi bên trên chỉ gật đầu một cái rồi thôi.

Trực thăng đi thêm một lúc lâu nữa, lâu đến nỗi Tiêu Chiến ngủ gục luôn trên người Vương Nhất Bác tầm hơn một tiếng sau mới đến. Trời bên ngoài đã tối hẳn bây giờ là sáu giờ năm mươi phút.

Bữa tiệc sẽ được tổ chức lúc bảy giờ, Vương Nhất Bác hắn làm việc có quy tắc hắn đến đúng giờ không thừa quá nhiều thời gian cũng không đến muộn.

Vương Nhất Bác đánh thức Tiêu Chiến bằng một cái gõ đầu, chút sau trực thăng đáp xuống ngay bên dưới thảm đỏ. Tiếng ồn ào bên ngoài lọt vào trong làm Vương Nhất Bác hơi nhíu mày khó chịu.

Lão Chủ Thẩm Gia cùng hai đứa con của mình đã đứng sẵn bên ngoài chờ, Tiêu Chiến tia thấy Thẩm Thanh Thanh đầu tiên vẫn là cái bộ dáng ngây thơ đến ghê tởm ấy.

Vương Nhất Bác để Tiêu Chiến ngồi sang ghế bên cạnh rồi bước xuống đầu tiên theo thứ tự lớn nhỏ Lưu Vũ tiếp theo và cuối cùng là Tiêu Chiến .

Thẩm Thanh Thanh mải miết nhìn nhóm người Vương Gia, không hề để ý Tiêu Chiến lọt ở đằng sau, nụ cười niềm nở nhìn đẹp nhưng cực kì "bẩn".

Người trải dài khắp từ thảm đỏ cho đến cầu lên tầu,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net