CHAP 35 : DOANH TRẠI Ở CHÂU PHI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 35 :  DOANH TRẠI Ở CHÂU PHI


Tiêu Chiến ngồi trên máy bay suốt mười mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đến. Máy bay càng ngày càng sát mặt đất ngoài cửa sổ Tiêu Chiến nhìn được chẳng có gì ngoài đất hoang vu, cảm giác nóng đến cực điểm...

Phi cơ chỉnh lại một số thiết bị trên trực thăng rồi đứng dậy đến chỗ Tiêu Chiến -"Tiêu thiếu gia! Tôi nhận ủy thác của Hạ Tri Đại nhân đưa cậu đến đây an toàn, nhưng trại tập trung không phải là nơi để chơi tôi cũng không thể bảo vệ cậu, mọi thứ cũng sẽ không được như lúc ở Vương Gia!".

Tiêu Chiến gật đầu -"Cảm ơn! Tôi ổn".

Tiêu Chiến làm gì mà sợ, cái sợ nhất đối với bản thân cũng đã nhìn qua, ở đây thôi có đáng là gì.

Phi cơ đẩy xe lăn mang theo Tiêu Chiến ra khỏi buồng lái xuống dưới.

Vừa ra khỏi ngoài đã có xu hướng sốc nhiệt cực kì chóng mặt, bên trong máy bay luôn mát lạnh ra bên ngoài một cái khí nóng ào ào bất ngờ, Tiêu Chiến còn nhìn thấy mặt đường ở chỗ này bốc lên nhiệt nữa.

Từ tay Phi cơ, Tiêu Chiến được chuyển giao cho một người khác, là một người phụ nữ tầm ba mươi ba lăm tuổi gì đấy. Trên máy bay bây giờ mới nhìn được nhóm người kia đi xuống Tiêu Chiến hỏi người phụ nữ kia -"Tôi phải ở chung với bọn họ sao?".

-"Làm sao tôi biết! Một chỗ ở sẽ có hai người, thiếu gia chịu không nổi hả?".

Tiêu Chiến hơi nhíu mày quay đầu nhìn, thấy vẻ mặt châm chọc khinh bỉ từ người phụ nữ đó liền không buồn nhìn nữa -" Trước khi tôi bị Vương Nhất Bác đem về tôi từng sống ở nơi bẩn nhất, hẹp nhất cũng chẳng tốt đẹp gì!".

-"Bẩn nhất? Hẹp nhất có đáng là cái gì? Nơi chó cũng chẳng muốn ở này người chuyển đến chưa được một tháng đã bị tra tấn đến chết, thân thể thiếu gia mảnh mai như thủy tinh thế này...".

Tiêu Chiến nhướn một bên mày nói -"Sao không nói nữa?".

-"Nói thiếu gia đừng trách, người như cậu một tuần chưa chắc đã chịu nổi".

Tiêu Chiến -"Tôi có chịu nổi hay không là việc của tôi! Nhưng tôi khẳng định tôi có thể bước chân ra khỏi nơi này trong vòng ba năm, tôi sẽ trở thành người mạnh nhất!! Tôi chắc rằng cô cũng là một trong số những người bọn họ, tôi cũng không phải không hiểu là phải làm gì để ra khỏi nơi này, cô biết mà khinh địch sẽ chết đầu tiên đấy".

Tiêu Chiến có thể cảm nhận độ rung từ chiếc xe lăn, chẳng cần nhìn ra đằng sau cũng biết cô ta đang mang theo bộ mặt gì, chắc chắn là nghiến răng nghiến lợi muốn lao vào căn xé Tiêu Chiến ngay bây giờ, nhưng vốn dĩ là không thể.

Chốc sau có ba chiếc trực thăng lớn đáp xuống đất, bọn họ đến để mang những người mới tới trại, nơi này chỉ là một khoảng đất trống được Vương Gia cải tạo lại làm thành cái sân rộng để đáp máy bay hoặc trực thăng, còn trại chỉ cách đấy một đoạn không xa lắm.

Tiêu Chiến được đưa lên trực thăng bay vèo vèo trên không trung, không còn là mát mẻ rộng rãi nữa mà Tiêu Chiến buộc phải ngồi chung với những tên kia, bất quá cũng không có đụng chạm gì.

Một đám người ở đây đều mang tâm trạng sợ hãi điên rồ, chứ làm gì còn hơi mà quan tâm Tiêu Chiến. Bên ngoài cửa sổ cũng chẳng có cái gì ngoài đất khô vàng và nắng, nhìn đến hoa mắt chóng mặt Tiêu Chiến xoa thái duơng mấy cái rồi quay đầu vào.

Từ sân bãi đến đây không xa chỉ đi có năm bảy phút là đến, Tiêu Chiến được người khác đỡ xuống xe lăn đầu tiên, mà cũng chẳng phải ai lại là người phụ nữ lúc nãy thôi.

Ở đây thuộc quyền quản lý của Vương Nhất Bác, tức là ngoài hắn ra không ai được phép ra lệnh bảo làm cái này hay làm cái kia, vì vậy Hạ Tri cũng không có quyền can thiệp kêu bọn họ nhượng bộ Tiêu Chiến .

Kể từ bây giờ, Tiêu Chiến sẽ chịu sự quản lí của một người mới, Hạ Tri nói tính tình tên này thất thường, có lúc điên có lúc nguy hiểm, có điều Vương Nhất Bác hắn tín nhiệm tên kia là vì khả năng tra tấn kẻ khác thứ hai không ai đứng nhất, hắn tên cái gì mà Neil?... Hay cái gì đó, Tiêu Chiến không nhỡ rõ lắm...

Nghĩ ngợi linh tinh một lúc cuối cùng cũng bị đẩy đến trước mặt một nhóm người, bọn họ nói tiếng gì Tiêu Chiến không hiểu, nhưng trong số họ có người cầm một cây gậy tròn bóng bẩy dài tầm bốn mươi xen ti mét liên tục chỉ chỉ chỏ chỏ, chắc là thủ lĩnh đi.

Tiêu Chiến không hiểu tại sao, nhưng Vương Gia rốt cuộc là cái dạng gì mà có thể tạo ra một nơi như thế này? Vốn dĩ bắt người mang đi tra tấn chính là phạm pháp, vậy mà giữa cái quả đất này lại mọc ra một nơi tra tấn người khác, giam giữ người khác mà chẳng bận gì?!.

Liếc thấy tên kia cầm cây gậy qua chỗ mình, Tiêu Chiến hướng mắt nhìn chằm chằm cho đến khi tên kia đứng trước mặt.

Hắn chống cây gậy vào thành xe của Tiêu Chiến , chân đạp vào một mép ghế mà cậu đang ngồi nói bằng tiếng anh -"Chào mừng thiếu gia đến với doanh trại của Vương Gia!".

Rõ ràng là chả có tí thiện ý nào, với những người như thế này Tiêu Chiến lại càng khinh tận ra mặt, chẳng có chút sợ hãi nào cậu  tùy hứng dựa người ra phía sau tay đan tay nói -"Chiếc xe lăn này.... Chân ngài quý giá vẫn là cút chân xuống để sạch sẽ hơn".

Đối với những lời của Tiêu Chiến, tên này vẫn chẳng có chút biến sắc nào hắn chỉ hơi nhướn môi một cái rồi cũng bỏ chân xuống thẳng lưng mà đứng dậy, người nước ngoài thực cao, bọn họ nhìn xuống chắc Tiêu Chiến bé xíu, chỉ tội cậu phải ngước lên mới thấy bọn họ...

Tên kia nói -"Đem toàn bộ người vào bên trong, bỏ đói ba ngày!!".

Tiêu Chiến hừnm một tiếng, tưởng vào thì bị đánh cho tơi bời một trận ai ngờ chơi trò trẻ con bỏ đói!! Đúng là cười chết người.

Tiêu Chiến -"Tôi còn tưởng có cái gì ghê gớm lắm!".

Tên kia lại nói -"Không phải nghiễm nhiên nơi này lại trở thành địa ngục của Vương Gia, từ từ sẽ cho Tiêu thiếu hưởng thụ tất cả...". Tên kia nhìn Tiêu Chiến cười đến đáng sợ, hắn bỏ đi sau khi đã nhìn thấy gương mặt cậu biến đổi.

Tiêu Chiến lên gân khắp cổ, bị chọc đến tức giận rồi nếu không bị thương cậu nhất định sẽ đâm cho tên kia một nhát rồi quẳng cho chó ăn, tay Tiêu Chiến nắm chặt lại nhìn chăm chăm vào cánh cửa lớn đang mở kia.

Cửa vừa mở đã có hai ba người ngất xỉu nằm luôn trên đất, có tên lại kêu than, có tên lại liều mình bỏ chạy, nhưng có chạy đằng trời tất cả đều bị mạnh bạo kéo lê lết vào trong.

Tưởng là Tiêu Chiến sẽ sinh thương cảm nhưng làm gì có, cậu chỉ cảm thấy bọn họ thực ngu ngốc thôi, đã đến rồi thì trải nghiệm một lần đi chạy làm gì, chạy rồi lại bị bắt sau đó nhận một cái giá đắt vậy đừng chạy cho đỡ mệt.

Cũng là tự ám chỉ bản thân lúc trước ngu ngốc đi.

Vào trong cũng chả khác bên ngoài là mấy, cũng toàn là đất vàng cùng lắm khác chút là có mái hiên che chắn nắng chứ cũng không có gì, đấy là ở rìa ngoài, càng vào trong Tiêu Chiến càng cảm thấy thật "phong phú".

Không như Tiêu Chiến nghĩ, ở đây không phải nhà tù nhốt đến năm bảy người trong song sắt mà là nơi đúng như cái tên của nó, trại tập trung.

Những người cũ ở đây chia thành nhiều chỗ, mỗi một chỗ sẽ có một quản giáo đứng trông trừng, người ngồi thành một vòng vây, ở giữa sẽ có ba đến bốn người lao vào cắn xé lẫn nhau, Tiêu Chiến nói -"Bọn họ đang làm gì vậy?!".

Thực thư thái như đang ở nhà, Tiêu Chiến hỏi thế thôi nhưng cũng có phân nửa chắc chắn là người phụ nữ kia không trả lời, nhưng mà không phải cô ta đáp lại Tiêu Chiến -"Giết lẫn nhau!".

Tiêu Chiến vừa nghe xong, một cảnh đâm chém bắn máu lọt vào mắt, không đơn giản là lướt qua mà chính là liên tiếp con dao đâm vào ngực, điều Tiêu Chiến không thể ngờ được người bị giết chính là phụ nữ còn người giết lại chính là một nam nhân thân hình to khỏe.

Quá kinh tởm, cậu lập tức quay mặt lại vết thương ở bụng do hơi thở dồn dập lại càng thêm đau, người phụ nữ kia nhếch miệng cười cợt Tiêu Chiến -"Sao? Sợ rồi à?! Cậu cũng sẽ phải trải qua những ngày như thế thôi, cậu không giết bọn họ thì bọn họ cũng sẽ giết cậu nếu sợ quá thì cầu xin thủ lĩnh được ngồi lên giường ngài ấy đi!!ha hah hahaha!!".

Tiêu Chiến nghiến răng, mắt nổi lên tia máu đỏ ngàu -"Tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn tiếp tục trêu ngươi tôi thì đừng trách tôi cầm dao giết chết cô!".

Người phụ nữ kia cười càng thêm lớn, càng thêm điên -"Giết đi!! Ha bà đây đấu với cả trăm tên đàn ông rồi, cũng bò lên giường với mấy tên quản giáo rất nhiều tồi!! Haha ha trên đời bà đây còn sợ cái gì nữa? Có giỏi thì Tiêu thiếu cứ việc!!".

Tiếng cười của cô ta quá lớn, đến mức tên dắt nhóm người đi phía trước phải quát lên -"Lạc Nhu câm mồm vào!! Có tin tao kêu người đến thao mày không còn mảnh xác không?!!".

Người phụ nữ kia vẫn tươi cười nói -"Quản Giáo... Ngài thực lanh lùng a!!".

Tiêu Chiến cả người nổi lên một trận rét lạnh, thực sự kinh tởm.

Qua một số đoạn đường nữa, bất kể đâu chỉ cần Tiêu Chiến nhìn ra ngoài sẽ phải thấy một cảnh tượng kinh khủng nhất, ở đây cũng phải có đến hơn bốn trăm người chứ không phải ít, mỗi một lần Vương Gia thanh tẩy nơi nào đó sẽ luôn có người bị mang tới đây, thành ra số người chết lại ít hơn số người bị mang đến mỗi lần.

Tiêu Chiến bị tống vào một căn phòng cực kì ẩm ướt, hôi hám, bên trong rất hẹp chỉ tầm năm sáu mét và nhét đến tận năm người, xe lăn của Tiêu Chiến không thể mang vào, cậu chỉ có thể ngồi im một góc tránh đụng vào vết thương.

Cửa đóng một cái là y như rằng chẳng nhìn thấy gì, lùi lũi ở một góc Tiêu Chiến thậm chí không thể nhắm mắt vì đề phòng cảnh giác những tên bên cạnh.

Được một lúc trong cái xó xỉnh không tiếng động này bỗng phát ra cả một tràng chửi rủa, bọn họ dường như chẳng quan tâm Tiêu Chiến lắm cứ một tên nói rồi một tên chửi theo toàn là những câu khó nghe.

Chửi lớn đến mức bên ngoài cánh cửa bị đạp một phát có người la lên -"Con mẹ chúng mày câm cái mồm vào cho tao!!".

Một câu ở bên ngoài truyền vào làm đám người kia xanh tím cả mặt, bọn chúng khạc một miếng nước bọt lùi lũi mà ngậm miệng lại.

Đối với Tiếu Chiến việc bị bỏ đói cũng không quá xa lạ, nhưng trong khoảng thời gian ở Vương Gia ngày nào cũng cơm đủ ba bữa nên thành quen bây giờ bị bỏ đói đúng là hơi khó chịu một chút.

Ở nơi không rõ ngày hay đêm này, cậu thức rất lâu nhưng chợp mắt rất ít, bên góc ngoài mấy tên kia cứ rên rỉ kêu la, Tiêu Chiến còn nghe được có một tên bị ngất xỉu vì đói, rõ ràng thân hình cao lớn vậy mà sức còn không nổi một cậu bé.

Một tên bên kia thì thầm nói -"Con mẹ nó nếu ra được ngoài tao sẽ giết chết tất cả bọn chúng!!".

-"Bỏ đi Phong lão đầu, ông còn không biết chỗ này như thế nào? Chừng nào giết hết hơn bốn trăm người ở đây thì mới có khả năng bước ra ngoài! Bỏ trốn hả? Nếu vậy Lạc Nhu suốt bao nhiêu năm nay tại sao vẫn còn ở đây! Cô ta cũng từng được mệnh danh là sát thủ tài danh một thời không phải bây giờ cũng trở thành công cụ ấm giường cho mấy tên kia rồi à?!!".

Một tên nữa lại nói -"Chưa kể ở đây cũng có một số những tên khác nữa, con mẹ nó toàn những tên trâu bò chúng ta vốn dĩ chỉ là tép làm sao có khả năng đấu lại! Bỏ đi! Bỏ đi!!".

Tên khơi mào lại nói -" Tao sẽ giết tất cả bọn chúng! Tao còn muốn giết hết tất cả đám người Vương Gia, con mẹ nó thù này có chết cũng phải trả!". Dừng một chút tên kia mới chú ý hình như vừa rồi có một đứa bé bị mang vào đây, hắn đã chú ý tên nhóc này ngay từ lúc còn ở sân sau Vương Gia, còn đứng cùng tên cấp cao liền nói -"Con mẹ nó ở đây cũng có một con chó Vương Gia! Thằng nhãi vắt mũi chưa sạch, thế nào làm cái gì mà bị cẩu chủ vứt vào đây! Hửm?! ".

Tiêu Chiến nghe bọn họ huyên náo rồi tự dưng lại chuyển hướng sang mình, nhưng vẫn đáp -"Cẩu chủ? Ý ông nói là Vương Nhất Bác ấy hả?!".

-"Chẳng làm gì, có điều mục tiêu của tôi cũng chính là giết Vương Nhất Bác !".

Lão già kia nghe vậy liền cười hơ hớ -"Chó cắn chủ hả? Được nếu tao không thể ra khỏi đây mày phải giúp tao giết nó!! Ha hahaha".

Tiêu Chiến bỗng nhiên bật cười một tiếng lại nói -"Trước đó ông phải cho tôi mạng của ông đã".

Điệu cười của lão tắt ngúm, cái xó xỉnh lại rơi vào trạng thái im lặng, một chốc sau lão lại nên tiếng -"Hừnm, xem mày có đủ bản lĩnh để đoạt mạng tao hay không!!".

Tiêu Chiến nghe xong cũng không nói gì nữa, nói thêm chỉ phí sức tốt nhất ngồi im một chỗ tẫn an cái vết thương còn chưa lành này. Ngày qua ngày, đêm qua đêm đại loại Tiêu Chiến có thể đếm qua được thời gian, không ăn không uống cũng có chút lả sức.

Cuối cùng cũng hết ngày thứ ba, cửa mở ra với ánh nắng buổi chiều chiếu vào bên trong, nắng chiều không gay gắt nhưng ở trong bóng tối lâu ngày mắt nhất thời không thích ứng được liền nhìn đến lóa, Tiêu Chiến phải cúp mắt lại lấy tay che đi.

Trong khi cậu vẫn ngồi một góc ngây ngẩn cố thích nghi với ánh sáng thì đám người kia đã nhao nhao chạy ra ngoài, không phải là bỏ trốn mà là không chịu được không khí bốc mùi ở bên trong.
-"Tiêu thiếu vẫn còn ngây người? Không mau ra ngoài hẳn là muốn ở đây đi".

Tiêu Chiến bỗng chốc ngưng đọng giọng nói này có chút quen quen, không nhớ ra là ai liền ngước mắt lên nhìn qua, người kia đứng ngược sáng tầm mắt vốn đã không tốt bây giờ liền chả nhìn thấy gì.

Cậu nheo mắt lại, người ngửa ra phía trước một chút cố xác định xem là ai, chốc sau liền mở lớn mắt nói -"Mạc Vân Đình?!".

Mạc Vân Đình đứng cách cửa tầm một mét, tiêu soái cười -"Mới gặp cách đây không lâu cậu thế nào lại quên tôi rồi? Lâu như vậy mới nhìn ra!!".

Tiêu Chiến đang định nói vài câu nhưng việc ngớn người lên đã động đến vết thương đau từ nãy đến giờ rồi, không chịu được nữa liền nhăn mặt đẩy người dựa vào tường không nói nổi nữa.

Mạc Vân Đình thấy vậy liền tắt luôn nụ cười, tự bản thân hắn đi vào trong bế cả người Tiêu Chiến đem ra ngoài, Lạc Nhu sớm đã đẩy xe đứng chờ ở ngoài, Mạc Vân Đình để Tiêu Chiến ngồi lên rồi nói -"Đưa Tiêu thiếu đến khu trị thương, tắm rửa thay một bộ đồ mới đi!!".

Lạc Nhu khinh khỉnh đáp -"Mạc thiếu gia, ở đây đâu có đãi ngộ tốt như vậy cho những người này? Làm vậy không bằng nói trái quy tắc đi!".

Thái độ làm việc của Mạc Vân Đình chính là ưu tiên người đẹp vì người đẹp chết cũng mãn nguyện, hắn cũng sẽ không đánh người đẹp, nhưng người đẹp mà không biết điều thì đáng đánh.

Tay Mạc Vân Đình giơ lên rồi nhưng hắn lại không xuống tay, Lạc Nhu vốn đã chuẩn bị tư thế chịu đòn sẵn rồi nhưng chẳng cảm thấy gì, Mạc Vân Đình nhìn Lạc Nhu một hồi nghĩ nghĩ gì đó rồi lại thôi, trực tiếp đoạt lấy xe lăn đưa Tiêu Chiến đi.

Tiêu Chiến chỉ có sức nhìn bọn họ tấu hài chứ không nói được lời nào, ba ngày không ăn không uống lại còn bị thương, cổ vừa khô vừa đau nói không nổi, lúc đi có nhìn qua cái chỗ mình vừa ra.

Mắt Tiêu Chiến trợn trắng cả lên, bên trong thực sự không thể chỉ diễn tả bằng hai từ kinh khủng, chuột chết dán chết đầy hai bên mép, còn có máu đỏ hai bên tường nhiều đến mức rêu xanh cũng hóa đỏ.

Thật sự không hiểu nổi vì cái gì Tiêu Chiến có thể ở trong đó suốt ba ngày mà không than vãn một câu nào?.

Đầu cậu đau đến váng, mồ hôi thi nhau tuôn ra vẻ mặt lúc trắng lúc xanh cả người nóng ran lên, vừa mới kịp nghĩ hình như mình sốt rồi liền ngất đi luôn, chỉ cảm nhận được mình bị đẩy đi thật lâu thật lâu rồi được bế lên một nơi rất êm ái.

Mạc Vân Đình để người ở bên trong tẩy rửa cho Tiêu Chiến thay thuốc và băng bó lại, lúc mới nhìn thấy Tiêu Chiến cái đầu tiên hắn chú ý đến chính là vết thương trên người cậu, hôm đó khi thấy Lão Đại hắn đem theo Tiêu Chiến cả người chảy bê bết máu vào nhà hắn đã tự hỏi liệu có chết không nhỉ? Nhưng mà sau khi nghe Trình Lục nói không chết nhưng bị chuyển đến trại tập trung hắn lại nghĩ không sớm thì muộn cũng sẽ chết.

Và hôm nay, nhìn Tiêu Chiến cũng không khác gì trong tưởng tượng của hắn mới có ba ngày nhưng nhìn khác hẳn một trời một vực với lần gặp đầu tiên, không những gầy đi mà còn yếu ớt vô cùng.

Mạc Vân Đình ngồi ngoài cách một tấm vải trắng nhìn vào bên trong, mành vải bay nhẹ chỉ thấy một đám người đang quây lại xử lý vết thương cho cậu, hắn tự than thầm một câu -"Người đẹp như vậy... Lão Đại thực nhẫn tâm, sao có thể mang người ném đến chỗ này?".

Đang mải chìm đắm trong suy nghĩ, từ ngoài đi vào một người, trên tay cầm một cây gậy bóng bẩy nói -"Mạc Thiếu gia ngài lại rảnh rỗi đến đây làm gì?!".

Mạc Vân Đình vẫn đang trong tư thế, một chân gác lên ghế ngồi một chân duỗi dài cả ra, tay chống cằm nhìn vào trong, thấy có tiếng nói thừa biết là ai nhưng cũng mặc kệ không quay người.

"Không hổ là Richard Neil, mỹ nhân xinh đẹp cũng không tha".

Chàng trai tên Neil kia bật cười, cơ thể hắn to cao chắn một cái thì mất luôn tầm mắt của Mạc Vân Đình -"Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi".

Mạc Vân Đình có điểm lười biếng nói -"Cút ra!".

Neil quay người lại ngó vào bên trong thấy mấy tên y sĩ túm vào một chỗ liền nói -"Dừng tay lại! Cút ra ngoài".

Mạc Vân Đình nhíu mày -"Tôi bảo anh cút không phải họ cút!!".

Neil dửng dưng đáp -"Mạc thiếu gia! Ở ngoài ngài có thể có chức vị cao hơn tôi nhưng ở đây tôi chỉ dưới quyền một người là Vương Lão Đại!".

Mạc Vân Đình trừng mắt với Neil sau một hồi liền đáp -"Thích thì đến!" nói rồi lại hướng mấy y sĩ trong kia nói -"Tiếp tục!".

Neil treo cây gậy của mình lên cái móc ở quần, ngồi xuống bên cạnh Mạc Vân Đình cùng hắn nhìn vào trong nói -"Vì người đẹp mà đến sao?!".

Hồi lâu không thấy Mạc Vân Đình trả lời, hắn lại quay sang nhìn thì thấy con mắt mê muội của hắn vẫn cứ nhìn thẳng, Neil nhướn mày rồi tự mình hiểu.

Tiêu Chiến được mấy y sĩ ở đây tẩy rửa, thay thuốc băng bó lại, bọn họ tiêm cho cậu một mũi thuốc tê theo yêu cầu của Mạc Vân Đình để tránh đau đớn, cũng làm việc tiến triển nhanh hơn.

Thuốc tê vẫn còn tác dụng, Tiêu Chiến bị ngất lúc nãy tỉnh giữa trừng thấy bọn họ đang thay thuốc cho mình cũng không nói gì chỉ chờ bọn họ làm xong liền nói một tiếng cảm ơn. Mạc Vân Đình ở bên ngoài nghe thấy tiếng Tiêu Chiến liền bỏ mặc Neil đang liến thoáng về cái gì đó đi luôn vào trong.

Mạc Vân Đình -"Thế nào? Ổn không?".

Tiêu Chiến -"Không cảm thấy gì hết!".

Thuốc tê vẫn còn, làm sao mà cảm nhận được cái gì?.

Neil cầm cây gậy gạt mành vải lên bước vào trong nói -"Tiêu thiếu thật sung sướng, Lão Đại đẩy đến tận nơi này rồi cũng có người muốn chạy theo bảo hộ".

Tiêu Chiến chuyển tròng mắt đến Mạc Vân Đình, hỏi đúng câu mà Neil vừa hỏi hắn lúc nãy -"Anh đến đây làm gì?!".

Mạc Vân Đình lườm Neil một cái rồi dựa người vào bàn thuốc nói -"Lưu Anh Đại nhân bảo tối đến!".

Tiêu Chiến ngẩn người, trong lòng luân lưu một chút ấm áp một chút có lỗi, mắt Tiêu Chiến cụp xuống. Mạc Vân Đình tinh ý như vậy làm sao không nhìn ra Tiêu Chiến đang buồn, hắn nhanh chóng sửa lại câu nói của mình -"Tôi tự đến!".

Tiêu Chiến có bị ngốc đâu! Nghe là đã biết không phải rồi -"Lưu Anh ca thế nào? Dậy được chưa?".

Mạc Vân Đình -"Dậy được chưa? Lưu Anh Đại nhân bị thương à?!!".

Neil -"?".

Tiêu Chiến bị câu nói của Mạc Vân Đình vả cho một phát, ngay lập tức nhớ ra việc mà Cố Thanh nói lần trước, hình như chuyện này ngoài người trong nhà chính ra thì không ai biết!!.

Bỗng dưng Tiêu Chiến cảm thán một câu trong lòng, ở đâu mà chẳng có kẻ ba hoa lắm chuyện Vương Gia thế mà bảo mật thông tin tốt đến như vậy ngay cả Lưu Anh bị thương người có vị trí như Mạc Vân Đình cũng không biết.

Tiêu Chiến nhanh chóng ứng biến -"Không có! Anh ấy bị ốm thôi, không quá nặng lúc tôi đi cũng không gặp anh ấy để hỏi!".

Neil nhíu mày, nghi ngờ có thể thấy rõ -"Lưu Anh Đại nhân thân thể khỏe mạnh trời cho làm sao nói ốm là ốm được? Tiêu thiếu gia có gì cứ nói không cần phải nói dối!".

Tiêu Chiến -"Cũng là con người!".

Nói đến câu này rồi còn hỏi nữa thì Tiêu Chiến sẽ ngất luôn khỏi trả lời, Neil thế mà chỉ hừm một tiếng  -"Khoan nói chuyện này! Tiêu thiếu gia tuy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net