CHAP 44 : CÓ BỆNH ! LÀ BỆNH ĐIÊN .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
mạnh nó đến vỡ.

Hắn bật người khỏi ghế đến chỗ Tiêu Chiến, bàn tay luồn qua người Tiêu Chiến nhấc cả người cậu dậy nói -"Im được chưa?! Còn tiếp tục ồn ào tôi cắt lưỡi em!!".

Tiêu Chiến mặc kệ ai đang dọa nạt mình, khóc còn to hơn lúc nãy chân tay kịch liệt giẫy ra rồi ngồi bệt mông xuống đất la lên -"Hạ Tri!!! Có người bắt nạt em!!! Ở đây chẳng có ai tốt hết....bọn họ ai cũng bắt nạt em...u...".

Hạ Tri đập tay vào trán thở dài rồi ra ngoài cửa kéo Tiêu Chiến đứng dậy nói -"Được rồi! Đi về với anh, không ai thương em thì anh thương em được chưa? Người đều bẩn cả rồi đi về!!".

Tiêu Chiến lau nước mắt nắm chặt lấy bàn tay của Hạ Tri rồi đi, nhưng được ba bước Vương Nhất Bác hắn lại kéo lại -"Tôi chưa cho phép được mang người đi, bỏ tay ra ngay!!".

Hạ Tri ngập ngừng một hồi xong mới gạt tay đang bám chặt của Tiêu Chiến ra hướng Vương Nhất Bác nói -"Lão Đại! Nếu còn để Tiêu Chiến ở đây một chút nữa sẽ lại ồn ào".

Vương Nhất Bác cầm tay Tiêu Chiến kéo người lại nhìn Hạ Tri bằng con mắt như đạn nói -"Không phải việc của cậu!".

Neil đứng như bức tượng quan sát mọi việc, thấy Vương Nhất Bác hắn đi vào bên trong rồi mới hỏi Hạ Tri -"Đại nhân! Xảy ra chuyện gì?!".

Hạ Tri lắc đầu -"Tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra nữa!".

Vương Nhất Bác kêu Mạc Vân Đình cầm con chuột đến đưa cho Tiêu Chiến rồi để Tiêu Chiến ngồi bò lăn lê ở dưới chân, hắn xích một bên tay của Tiêu Chiến vào chân ghế mặc kệ Tiêu Chiến la lớn hay khóc lóc cũng không cởi ra.

Mạc Vân Đình cũng không làm gì được hơi một chút sẽ nhìn xem Tiêu Chiến thế nào, chỉ như vậy thôi. Tấm sơ đồ gốc được Bạch Chính Dương trải ra, theo lời Vương Nhất Bác hôm qua hắn đã thay lại một số phụ kiện nhưng mà nó lại nặng hơn một chút.

Bạch Chính Dương -"Sáng nay tôi đã thử cho nổ ở ngoài sân bãi, sức công phá hơn năm phần nhưng vẫn chưa đủ, hơn nữa nó lại nặng hơn một chút so với hôm qua, không thể chế tạo súng để lắp vào được".

Ban đầu, Bạch Chính Dương hắn định chế tạo một khẩu súng hạng nặng cỡ lớn đủ để nhét bom kích vào sau đó dùng nó bắn đi để đảm bảo an toàn về cả khoảng cách lẫn mức sát thương. Thế nhưng nó nặng như thế này, căn bản nhét không vào bắn cũng không thể tới nửa cái đích.

Neil nhìn quả bom kích mẫu đặt trên bàn một chút sau đó nói -"Hôm qua tôi mang bản nháp của cái này đến cho Tiêu Chiến và Mạc Vân Đình coi, hai người bọn họ nói cái gì tôi không hiểu lắm nhưng Tiêu Chiến có nói là có cách".

Tầm mắt của Neil di chuyển xuống người Mạc Vân Đình, hắn am hiểu cái này nên chắc là biết hôm qua Tiêu Chiến nói gì. Vương Nhất Bác và Bạch Chính Dương cũng nhìn về phía hắn, làm Mạc Vân Đình lạnh gáy.

Mạc Vân Đình -"Hôm qua trong lúc Tiêu Chiến say có nói cái gì đó về sóng âm nhưng mà nói càng ngày càng nhỏ tôi không nghe rõ là cậu ấy nói gì...!".

Bạch Chính Dương -"Sóng âm...?". Đối với Bạch Chính Dương nó chẳng có gì là lạ hết, nhưng mà đem sóng âm lắp vào bom kích thì là lần đầu tiên hắn nghe bởi vốn dĩ nó chỉ được lắp cho các thiết bị liên lạc, sóng âm này cũng không đủ khả năng gây sát thương.

Thế nhưng là lời của Tiêu Chiến nói, hắn lại không thể bỏ qua được.

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn Tiêu Chiến mà Tiêu Chiến cũng nhìn hắn, mày Vương Nhất Bác nhíu lại gõ vào đầu Tiêu Chiến một cái -"Tỉnh chưa?!".

Tỉnh được mới lạ, Tiêu Chiến hơi nhổm lên bàn cười -"Hê....Hê....Hê".

Mạc Vân Đình thiếu chút nữa không kìm được mà làm ra một tràng cười, ngay cả Bạch Chính Dương thường vẫn nghiêm túc miệng cũng kéo lên một cái cười nhẹ, nhưng cảm nhận được Vương Nhất Bác hắn không hài lòng liền ho mấy cái nghiêm túc trở lại.

Đến nửa chiều việc vẫn chưa xong, Vương Nhất Bác hắn vẫn khóa Tiêu Chiến ở một chỗ, Hạ Tri phải đi lấy gối cùng với cái mền mỏng đem đến lót dưới đất cho Tiêu Chiến nằm. Nghịch ngợm khóc lóc cả buổi sáng, cuối cùng bây giờ mới chịu ngủ mà ngủ một cái là đến tối vẫn chưa tỉnh.

Vương Nhất Bác đem Tiêu Chiến trở về phòng, tắm rửa thay quần áo lại cho Tiêu Chiến rồi ôm vào người đem đến bàn làm việc coi Tiêu Chiến như cái miếng đệm tay mà bấm máy tính.

Tiêu Chiến nửa tỉnh nửa mê, ngóc đầu nhìn xung quanh cái thứ màu trắng trắng mềm mềm lọt vào mắt Tiêu Chiến đầu tiên, hơi men vẫn còn lại một chút liền khùng khùng điên điên nói -"Sao mày mập thế? Nên giảm béo thôi!!".

Con chuột vừa trải lông vừa kinh miệt Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác rời mắt khỏi máy tính nhìn cậu, hắn luồn tay qua ngực Tiêu Chiến nhấc cậu ngồi lên chân hắn mặt đối mặt, Tiêu Chiến bị một trận quay cuồng liền nhăn mặt lại.

Vương Nhất Bác kéo người Tiêu Chiến dí sát vào người hắn, áo sơ mi cài được ba cúc dưới lộ liễu một mảng xương quai xanh mê người, Tiêu Chiến ngửi thấy mùi hương quen thuộc liền biết là mình đang ở đâu và cùng với ai, đầu có chút đau chuyện ngày hôm qua cứ nhảy đi nhảy lại trong đầu.

Tiêu Chiến -" Vương Lão Đại mang tôi đến đây làm gì? Ngài không phải từ chối tôi rồi sao?!".

Vương Nhất Bác -"Tôi không từ chối em".

Tiêu Chiến chậm chạp kéo lên một nụ cười khinh thường -"Ngài nghĩ tôi bị điên à? Có ai lại muốn trao đi tình cảm cho người không yêu mình, ngài chẳng thích tôi thì tôi kiếm người khác ngoài ngài ra tôi tùy tiện kiếm một người họ cũng thích tôi nhiều hơn ngài!".

Vương Nhất Bác siết lấy eo Tiêu Chiến, hắn cúi đầu xuống vai Tiêu Chiến cắn mạnh một cái rồi nói -"Ngoài tôi ra em không còn lựa chọn nào khác!".

Tiêu Chiến lại cười nửa miệng, đặt tay lên áo mình vạch nốt cổ áo bên kia xuống sau đó hơi đẩy người mình ra một chút nhìn Vương Nhất Bác bằng ánh mắt tà mị -"Ngoài ngài ra tôi có cả ngàn lựa chọn, ngài căn bản không thể cướp được hồn của tôi! Ngài chẳng có một thứ gì của tôi cả, không một cái gì!".

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, mắt trừng lên một cái đáng sợ. Tiêu Chiến ở trước mặt hắn lại làm ra điệu bộ lẳng lơ dụ hoặc, điều này làm hắn không thích -"Nuôi em đủ lông đủ cánh hiện tại lại muốn cắn lại tôi?!".

Tiêu Chiến cầm lấy dây buộc ở áo tắm Vương Nhất Bác vân vê, mỉm cười nói -"Là tại ngài nuôi chó không tốt thôi, ngài đánh nó thì nó cũng phải cụp đuôi mà chạy, ngài càng dồn ép nó càng hung hăng chuyện cắn lại ngài cũng là sớm muộn".

Dừng một chút Tiêu Chiến cúi xuống ghé sát tai Vương Nhất Bác nói -"Nếu ngài muốn tôi phục tùng ngài thì ngài phải biết quý trọng tôi, Hạ Tri nói rằng ngài muốn biến tôi thành kẻ trung thành mang trái tim sắt đá nhất, nếu như đã là sắt đá căn bản yêu ngài là không thể!!".

Vương Nhất Bác lạnh mặt xuống âm độ, hắn không nói gì. Tiêu Chiến lại cứ ở trước mặt vừa cười vừa nói -"Thực tình tôi rất ngoan ngoãn nhưng tôi cũng chẳng ngu, nếu không phải tôi bị ám ảnh quá nhiều bởi quá khứ tôi cũng sẽ không sợ ngài không ở dưới chân ngài quỳ như chó, đừng xem thường tôi!!!".

Vương Nhất Bác hắn kìm không nổi tức giận, mọi thứ trên bàn bị hắn gạt hết xuống đất, hắn nhấc cả người Tiêu Chiến đè lên bàn -"Giỏi! Em cũng đừng coi thường tôi, vị trí này mười năm nay tôi ngồi không phải chưa thấy ai ngang bướng như em, em càng như vậy tôi càng muốn cường em đến chết!!".

Tiêu Chiến siết chặt lấy cổ hắn kéo xuống, chân lại vòng lên eo hắn quấn lấy -"Ngài toan tính như vậy, cao thượng như vậy Tiểu Chiến lại không dám động vào, có điều ngài làm hơi quá rồi!!!".

Tiêu Chiến trước giờ rất ghét ai gọi mình một câu Tiểu Chiến, nhưng hiện tại lại tự dùng danh xưng này mà nói với Vương Nhất Bác thì phải biết cậu chán ghét hắn đến mức nào. Toàn bộ những biến đổi của Tiêu Chiến ngày hôm nay có được đều là tại Vương Nhất Bác mà ra, hắn chối bỏ? Không dễ ràng như vậy.

Cả đời này hắn bó buộc cậu thì cả đời này hắn cũng đừng hòng rời khỏi cậu nửa bước.

Này là quan hệ song phương cùng có lợi, cũng cùng có hại. Không ai thiệt quá nhiều cũng không ai hưởng quá nhiều.

Vương Nhất Bác cầm lấy chân Tiêu Chiến gỡ ra rồi đỡ ở trên vai, hắn chỉ cho Tiêu Chiến mắc một cái áo trắng dài bên dưới lộ ra toàn bộ, Tiêu Chiến cũng không nói gì căn bản cũng không phải lần đầu, cũng không còn thân nữa mà mất nên mặc kệ hắn nhìn rồi nhìn.

Cuối cùng Vương Nhất Bác hắn cũng không làm dạo đầu cho Tiêu Chiến mà mạnh mẽ xâm nhập, Tiêu Chiến đau đớn nhưng không làm ra vẻ mặt hoảng sợ nữa, cả đêm cho hắn xâm nhập dầy vò trên bàn làm việc đủ mọi dáng đủ mọi tư thế, không một chút nhẹ nhàng chỉ có điên cuồng xâm lấn, Tiêu Chiến khóc hắn lại càng thích.

Cái kiểu vừa cười vừa khóc là bị bệnh điên rồi, có điên có loạn Tiêu Chiến mới thế. Nếu Vương Nhất Bác không chấp thuận tự mình xin lỗi Tiêu Chiến thì đừng mong có một ngày an ổn không suy nghĩ.

Có bệnh! Là bệnh điên.




02 . 01 . 2023

Uizaa cái lưng tui


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net