CHAP 44 : CÓ BỆNH ! LÀ BỆNH ĐIÊN .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 44 : CÓ BỆNH ! LÀ BỆNH ĐIÊN .


Một tháng nay Hạ Tri cũng không cho Tiêu Chiến tiếp xúc với máy tính, đây là tháng cuối trước khi tham chiến cho nên Tiêu Chiến chỉ có học võ cùng ba người Mạc Vân Đình, Neil và Bạch Chính Dương.

Ngoài ra Bạch Chính Dương hắn còn kèm cho Tiêu Chiến thêm cách bắn súng, thân thủ Tiêu Chiến đã tốt hơn cách phản xạ cũng nhanh cho nên mọi thứ đều thuận lợi.

Vương Nhất Bác đi cả tháng cũng không thấy tung tích, Tiêu Chiến quen hơi của hắn cho nên không có người thì không ngủ được, mắt trắng dã nhìn lên trần nhà lẩm bẩm mấy câu.

Sáng hôm sau, Bạch Chính Dương đến sớm gõ cửa phòng Tiêu Chiến đem người đến trại lật ra một cái mô hình, Tiêu Chiến nhìn chẳng hiểu gì liền nghệt mặt ra -"Đây là cái gì?!".

Bạch Chính Dương -"Sơ đồ cấu tạo bom kích của Ba cậu, xem kĩ một chút hôm nay chúng ta sẽ thử chế tạo nó!".

Bạch Chính Dương vừa nói vừa đập tay vào một cái hộp to đùng bên cạnh, đây là toàn bộ dụng cụ cần thiết để tạo ra bom kích, Tiêu Chiến liếm nhẹ môi lại nói -"Không biết làm!".

Bạch Chính Dương -"Người Vương Gia không thể nói không biết làm!".

Tiêu Chiến nhìn vào tấm sơ đồ cấu tạo trên bàn, mọi thứ đều to bự nhưng xem đến cuối mới biết số cỡ của nó là bao nhiêu, Tiêu Chiến kinh hô nói -"To như vậy lại còn nặng đến ba kí anh điên à!!".

Bạch Chính Dương -"Đây là của Ba cậu vẽ ra, cậu chửi tôi làm gì? Vốn dĩ nó chưa hoàn thành đây cũng chỉ là bản nháp còn sót lại".

Tiêu Chiến lướt thêm qua một số chi tiết nữa, hỏi kĩ hơn về bom kích để hiểu rõ một phần nào của nó. Bạch Chính Dương hắn nghiên cứu cái này suốt hai năm những gì nên biết cũng đã biết, nhưng phải hoàn thành hết ba cái thẻ kia thì mới có thể đem nhân bản ra ghép vào thành một bộ được.

Bạch Chính Dương lấy ra một số dụng cụ to bằng ba ngón tay cái nó bằng kim loại nên trông có vẻ nặng, Tiêu Chiến ngẫm một chút lại nói -"Sao không kêu Mạc Vân Đình đến? Hắn cũng làm trong khu chế tạo thuộc quản lí của anh cơ mà?!!".

Bạch Chính Dương hừ lạnh -"Mạc Vân Đình hắn cùng với Neil đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán nằm trên giường kia kìa, Hạ Tri sẽ cho tôi đem người bệnh đi làm việc à?!".

Tiêu Chiến bật cười, sau đó lại xem Bạch Chính Dương lắp thử bom kích, một số chi tiết không được phù hợp cho lắm hắn liền trực tiếp sửa lại. Tiêu Chiến trợn mắt mà nhìn, Bạch Chính Dương chỉ dùng duy nhất một con dao có đầu gọt bằng kim cương kẻ một đường thẳng tưng rồi dùng tay gõ mấy cái là đã có được một mảnh ghép hoàn chỉnh, chưa kể hắn chỉ đo đếm bằng mắt nhưng đường cắt ra rồi ghép vào hoàn toàn trùng khớp.

Ba tiếng sau rốt cuộc cũng hoàn thành, Tiêu Chiến cầm nó lên nhưng phải cầm bằng hai tay mới được, dự tính trong giấy là ba kí nhưng được thêm các chi tiết vào nó nặng đến gần năm kí -"Không phải nó quá nặng sao? Mang theo bên người thế nào được?!".

Bạch Chính Dương cũng đang nghĩ đến việc này, tấm thẻ kia quá lớn nếu thu nhỏ lại diện tích của bom kích nhét cũng sẽ không vào được hơn nữa khi nổ tầm xa cũng sẽ bị hạn chế.

Nhưng trước hết hắn muốn thử xem nó có hay không hoạt động, liền đem đến một góc sân bãi ở trại thử. Hắn gài một mốc thời gian là mười năm phút sau đó chạy ra xa tận mấy trăm mét đứng trên một vị trí cao cùng Tiêu Chiến quan sát.

Tiêu Chiến -"Tầm xa kém như vậy sao? Sức nổ có tốt không?!".

Bạch Chính Dương -"Sức nổ của nó tôi cam đoan lớn, hai năm nay tôi đã thử rất nhiều lần mà không có mạch thẻ nó nổ tốt thế nhưng tầm xa cũng chỉ đủ rung chuyển một ki lô mét quanh bản doanh.

Đang định trả lời, bên tai Tiêu Chiến nghe được vài tiếng động nghe ngóng một chút liền biết là trực thăng, Bạch Chính Dương cũng nghe thấy liền quay đầu ra sau.

Chiếc trực thăng màu đen mang kí hiệu của Vương Gia ngày càng đến gần, nó dừng ngay trên đầu hai người họ. Bạch Chính Dương nhíu mày, đưa tay lên tai ấn nhẹ một cái rồi nói -"Lùi trực thăng lại hoặc hạ cánh xuống!!".

Bom kích có thể tản ra một làn khói đen cùng âm thanh cực kì vang dội, trực thăng có thể bị nhiễu sóng dẫn đến mất kiểm soát, hơn nữa khói đen mù mịt rất nguy hiểm.

Chiếc trực thăng vẫn ở đấy, Bạch Chính Dương nhìn thời gian chỉ còn ba phút sau đó lại nhìn lên bên trên, thế mà ở thân trực thăng mở ra một khe hở, người nhảy xuống phía dưới.

Tiêu Chiến từ xa quan sát được gương mặt bất biến cùng thân hình có một không hai liền nói -"Là...Vương Nhất Bác...!! Sao lại đến nữa rồi?!!".

Bạch Chính Dương phát hiện là Vương Nhất Bác liền giãn ra lông mày, hắn nhìn thời gian còn chút thời gian đủ để Vương Nhất Bác đáp xuống và trực thăng rời đủ xa.

Vương Nhất Bác đáp xuống an toàn hắn cởi bỏ đai dây ra rồi tiến tới -"Đang làm cái gì?!".

Lời lẽ rõ ràng là có chút tức giận, một chỗ hai người lại đứng quá mức gần nhau. Bạch Chính Dương nhìn khoảng cách của mình và Tiêu Chiến liền tự hiểu chuyện cút xa sang một bên rồi nói -"Đang thử nghiệm bom kích ạ!".

Hắn vừa nói xong, đồng hồ trên tay hắn kêu lên ba tiếng trên mặt xuất hiện con số mười đếm ngược, Bạch Chính Dương nghiêm túc quan sát quả bom kích đặt từ xa. Vương Nhất Bác duỗi tay kéo Tiêu Chiến lại nhưng Tiêu Chiến không chịu liền ngồi bệt xuống đất luôn.

Thời gian còn ba giây, trước đó Tiêu Chiến đưa hai tay lên bịt nhẹ tai lại. Quả bom kích nổ một tiếng cực kì lớn, nếu ở đây có một dãy nhà hay cây cối thì khẳng định đã cháy dụi hoàn toàn, một màn lửa lớn cháy bén đến cây cỏ khô, khói trắng dầy đặc như những tảng mây khổng lồ.

Mặt đất rung chấn đến mức Tiêu Chiến ngồi cũng không yên, sức mạnh của phát nổ tỏa ra một luồng nhiệt kinh dị còn kèm theo cả gió mạnh và cát bụi bay đến thẳng người bọn họ. Vương Nhất Bác và Bạch Chính Dương chỉ đơn giản nhắm mắt chờ cho bụi tan đi, Tiêu Chiến thì lại chịu không nổi trốn ra sau lưng Vương Nhất Bác ho mấy phát.

Lúc nãy Vương Nhất Bác hắn muốn kéo Tiêu Chiến lại để tránh bụi cùng nhiệt cho Tiêu Chiến nhưng cậu không chịu, giờ tự mình hại mình.

Bụi tan đi, nhiệt cũng không còn đến chỗ bọn họ nữa nhưng lửa cháy thì vẫn cứ cháy ở phía xa kia đất đã đen thành một mảng lớn, lại còn nứt ra sức công phá không phải dạng vừa.

Nhưng Bạch Chính Dương hắn vẫn chưa hài lòng, răng nghiến lại tay nắm lấy một đoạn tóc mái vuốt ngược lên -"Vẫn không được!!".

Tiêu Chiến nghe hắn nói liền làm ra vẻ mặt khó hiểu, cái thứ kia vừa làm ra một trận gió chút nữa bay người tiếng nổ kéo dài không phải ngắn như những loại bình thường, nhìn xuống còn thấy một loại sóng bạt thành hình tròn -"Như...Như thế...mà vẫn chưa được!!!".

Vương Nhất Bác phủi mấy cọng cỏ trên đầu Tiêu Chiến xuống, lại kéo người lại gần một chút nói -"Thứ có sức công kích như thế này Vương Gia không thiếu!".

Phải biết rằng, Vương Gia là nơi sản xuất vũ khí lớn nhất bọn họ ngoài buôn bán với số lượng lớn trong hắc đạo thì còn cho chính phủ nhập vũ khí nữa, số tiền mà Vương Gia bán cho chính phủ cao gấp ba lần giá thường, không phải nói đến chất lượng sức mạnh của nó mới chính là điều Vương Gia quan tâm.

Một cái tiên tiến được nhập đi, chính phủ sẽ cho người tìm hiểu và tự mình chế ra vũ khí giống như thế, nhưng sẽ mất rất nhiều thời gian bởi Bạch Chính Dương hắn đâu có dễ cho kẻ khác ăn bản thiết kế của hắn.

Chính phủ tuy không dám làm gì bọn họ nhưng không có gì đảm bảo sau này không có, bọn chúng có thể sử dụng vũ khí Vương Gia chế tạo để giao chiến vì vậy Vương Gia cần phải sản xuất ra một loại khác lấy nó làm nòng cốt để không ai có thể nhen nhóm ý định muốn tấn công.

Bạch Chính Dương tạo ra đủ mọi loại vũ khí tiên tiến, trong đó có bom và mìn kích nổ diện rộng. Nhưng kết quả cho ra cũng chỉ nhỉnh hơn thiết kế cũ ba phần, hiện tại bom kích chính là điểm sáng mà Bạch Chính Dương hắn muốn đem làm nòng cốt.

Nhưng thử đến mấy lần rồi cũng vẫn vậy, lần này lắp mạch thẻ vào sức công phá đúng là lớn hơn nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ.

Ba người trở về trại, Tiêu Chiến ngửi thấy hơi người của Vương Nhất Bác là không cách nào tách ra được, lúc nãy vẫn còn cố hờn hắn nhưng mà hiện tại lại dính như keo.

Bạch Chính Dương dở lại sơ đồ ra tiếp tục nghiên cứu, ở đây còn có thêm hai người nữa là Neil và Mạc Vân Đình tuy rằng bọn họ đánh nhau đến thương tích đầy mình nhưng nghe Vương Nhất Bác gọi thì không thể không đến.

Vương Nhất Bác nói -"Đánh nhau?!".

Neil cười một cái sau đó mới chần chừ nói -"Có một chút xích mích...".

Tiêu Chiến xâm xỉa Neil -"Một chút? Anh có biết nói dối không đấy? Rõ ràng là vừa cãi nhau vừa đánh đến mỗi người nằm trên một cái giường".

Neil nghiến răng trừng mắt nhìn Tiêu Chiến, Bạch Chính Dương bật cười lại nói -"Chẳng biết lúc Lão Đại vừa đi ai với ai đánh nhau đến mức ngất xỉu!".

Tiêu Chiến trợn mắt -"Hô!!! Còn anh? Chọc giận Hạ Tri làm cái nhà ăn tan hoang ba ngày chưa sửa xong!!!".

Không đánh tự khai.

Vương Nhất Bác nhìn sang Tiêu Chiến bằng ánh mắt lạnh lẽo, Bạch Chính Dương vừa cười hiện tại cũng tắt ngúm. Tiêu Chiến bị hai người nhìn liền nói -"Làm...làm sa..o?".

Neil nhướn mày -"Miệng quạ nhà cậu!!".

Vương Nhất Bác dứt khoát nói -"Quỳ xuống!!!".

Tiêu Chiến trợn mắt -"Cái gì quỳ?!!!".

Bạch Chính Dương tặc lưỡi một cái sau đó nắm lấy gáy áo Tiêu Chiến lôi xuống đất, kết quả cả bốn người cùng quỳ dưới chân Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến vẫn còn ngơ, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác -"Sao lại quỳ?!!".

Vương Nhất Bác -"Vẫn chưa biết tội? Vậy quỳ hết một ngày hôm nay đi! Nếu em dám đứng dậy tôi chặt gẫy chân em!".

Tiêu Chiến câm nín, mặc dù chẳng hiểu làm sao mà phải quỳ nhưng thấy bộ dạng nghiêm túc của hắn liền nhịn xuống, cúi đầu không nói gì thêm. Vương Nhất Bác cầm lấy sơ đồ lên xem qua một chút sau đó đặt xuống dưới đất nói qua một số bộ phận cần thay lại cho Bạch Chính Dương nghe.

Tiêu Chiến lại xen vào -"Nó nặng lắm không cầm được bên người, không có cách nào làm giảm khối lượng của nó đi sao?!".

Mạc Vân Đình cũng nghĩ như Tiêu Chiến, nhưng cái thẻ kia nếu rút nhỏ lại lực công kích cũng sẽ nhỏ lại, biết Tiêu Chiến không hiểu cho nên mới giải thích -"Mạch thẻ là trung tâm của bom kích, nó lớn thì sức công phá cao nhỏ thì sức công phá thấp tức là diện tích nổ sẽ giảm đáng kể, lúc nãy có phải đã thử một quả bom kích không? Sức rung chấn đến chỗ của tôi không lớn chỉ rung nhẹ, như vậy nếu còn thu nhỏ lại khả năng gây sát thương chỉ đến mức trung bình thôi".

Tiêu Chiến nghe Mạc Vân Đình nói xong liền nhìn Vương Nhất Bác, thấy hắn gật đầu liền không nói gì nữa.

Neil về khoản này hắn không hiểu cho lắm, hắn chỉ biết dùng thôi, có vài điểm thắc mắc liền hỏi -"Nếu không thể thu nhỏ lại, thì có cái gì có thể bỏ bớt đi không? Quá nhiều chi tiết rồi!".

Bạch Chính Dương -"Lúc mới làm nó còn nặng hơn thế này rất nhiều, tôi còn bỏ bớt đi một số cái không cần thiết rồi, bỏ qua cân nặng của nó tôi muốn sức mạnh phải vượt trội hơn ít nhất bảy phần thiết kế cũ!".

Tiêu Chiến cùng với bốn người bọn họ túm lại một chỗ thử đủ mọi cách nhưng không tìm ra thứ gì có thể thêm hay có thể thay thế, mấy tiếng qua rồi cũng đến trưa. Hạ Tri đem cơm từ nhà ăn đến cho bọn họ, thấy bốn người quỳ dưới đất lại thấy Vương Nhất Bác ngồi bên trên liền biết chuyện gì xảy ra.

Hạ Tri đặt ba cặp lồng cơm lớn lên bàn lấy ra đồ ăn rồi nói -"Lão Đại! Cơm...ăn cơm...".

Tiêu Chiến thấy cơm như thấy vàng, sáng chưa kịp ăn gì đã bị Bạch Chính Dương lôi đi, chân không tự chủ được hơi nhổm lên một chút. Vương Nhất Bác liếc nhìn Tiêu Chiến quát một tiếng -"Quỳ xuống!!".

Tiêu Chiến giật mình, quỳ trở lại như cũ vô cùng nghiêm túc, trán còn đổ một tầng mồ hôi nhẹ. Lúc sau vì bị mùi đồ ăn hấp dẫn liền nhỏ giọng nói -"Tôi muốn ăn cơm...anh không ăn thì cũng phải cho tôi ăn chứ!!".

Neil ngửa đầu mắng Tiêu Chiến -"Đồ tham ăn!!".

Tiêu Chiến đang làm vẻ mặt ủy khuất, bị Neil mắng cho một câu liền nổi giận trừng hắn, mặt còn biến sắc nhanh hơn tốc độ phi của con dao -"Anh nói ai tham ăn?!!".

Neil -"Tôi nói cậu ý tai bị điếc sao?!!".

Mạc Vân Đình ở bên cạnh hắn tự nhiên nổi giận, bàn tay đánh mạnh vào sau đầu hắn một cái . Tiêu Chiến vẫn quen thói cũ, quên luôn Vương Nhất Bác đang ngồi bên trên mà nhảy qua người Bạch Chính Dương lao đến người Neil.

Tiêu Chiến ngồi lên bụng hắn, nắm tóc hắn giật mạnh -"Anh nói ai tham ăn? Hả!!!".

Hạ Tri trợn mắt, bàn tay nhanh như chớp kéo lại Tiêu Chiến nhắc nhở -"Tiêu Chiến!!! Dừng tay lại....Lão Đại....".

Tiêu Chiến còn không quan tâm gạt tay Hạ Tri sang một bên tiếp tục Đánh Neil -"Con trâu điên chết tiệt nhà anh, hôm nay tôi phải đánh anh đến chết thì thôi!!!". Gáy áo Tiêu Chiến bị một lực nắm chặt, khuân mặt Vương Nhất Bác đã chẳng còn một chút biểu cảm nào, một bên tay hắn nắm góc áo Tiêu Chiến một tay đã nắm chặt lộ rõ gân khớp.

Tiêu Chiến bị túm liền tức giận la lên -"Hạ Tri anh bỏ tay ra!!! Em phải giết chết hắn!! Tên điên này ngày nào cũng chọc giận em!!". Tay Tiêu Chiến liên tục đấm vào vai và ngực Neil, hắn thì không động đậy cứ để Tiêu Chiến đánh.

Vương Nhất Bác -"Tiêu Chiến!!".

Cánh tay Tiêu Chiến đang vung lên cũng dừng lại, Neil ở bên dưới nhoẻn miệng trêu ngươi Tiêu Chiến. Nhận thấy cái gì đang diễn ra, Tiêu Chiến mới biết là Neil hắn cố ý!..

Tiêu Chiến thả tay xuống quay ra sau nhìn Vương Nhất Bác hắn nổi giận, Hạ Tri ngồi ngay bên cạnh liền nói nhỏ với Tiêu Chiến -"Mau đứng dậy...nhanh lên!!".

Tiêu Chiến giật mình đứng dậy, mắt chớp chớp được ba cái liền bị một lực mạnh mẽ kéo thẳng một phát rơi xuống chân Vương Nhất Bác, hắn lại dùng chân đè lên người Tiêu Chiến thật mạnh. Tiêu Chiến bị đau liền cắn răng chịu, miệng liến thoáng giải thích -"Không phải tại tôi...là hắn cố ý chọc giận tôi trước mặt anh mà!!".

Neil nằm luôn dưới đất, tỏ vẻ mình đang bị đánh đến ngất xỉu chân vẫn cọ nhẹ vào đùi Mạc Vân Đình vờ như cố ý lại như vô tình.

Vương Nhất Bác ép chặt Tiêu Chiến xuống đất, thiếu điều không dẫm mạnh một phát cho Tiêu Chiến in lốt luôn, Bạch Chính Dương nhìn tấm sơ đồ bị Tiêu Chiến động chạm đến nát lại nhìn Tiêu Chiến nói -"Chút nữa là rách rồi, nó mà rách cậu tha hồ mà vẽ lại!!".

Tiêu Chiến rên rỉ mấy tiếng trong cổ họng, tay còng ra sau lưng chạm vào cổ chân Vương Nhất Bác mắt nhìn hắn ướt nước nói -"Đau...Tôi biết sai rồi mà... Không có lần sau nữa!".

Mạc Vân Đình không chú ý nổi Tiêu Chiến vì Neil hắn càng ngày càng quá đáng, cọ chân ở đùi hắn đã đành đi hiện tại còn đê tiện chạm vào sau mông hắn, Mạc Vân Đình lườm Neil cảnh cáo nhưng thấy hắn đang giơ tay ra với vẻ mặt đau thương liền hất bay tay hắn luôn.

Neil ủy khuất một cục nói -"Cậu không đỡ nổi tôi dậy sao? Yếu sinh lý đến thế cơ à?!".

Hạ Tri nghe Neil nói xong liền đạp vào người hắn thêm một phát nữa rồi nói -"Đánh cũng không có oan ức gì!".

Cảm giác vừa nằm vừa ăn cơm lại còn bị chân đè nặng sau lưng nó chẳng dễ chịu chút nào, dù đói nhưng Tiêu Chiến cũng nuốt cơm không nổi, đút vào miệng được một miếng liền cứ ngậm đến mấy phút mới nuốt được.

Neil hắn thì vừa ăn vừa cười, hắn bị đánh là đáng đi nhưng nhìn Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác đè dưới chân lại càng sướng gấp bội, người như Tiêu Chiến hắn trị không nổi thì cũng vẫn có một người có thể trị được, xem sau này còn dám động tay động chân tùy ý mà nhảy lên đầu người khác ngồi nữa không.

Bị đè hơn một tiếng Vương Nhất Bác hắn mới tha cho, nhưng mà lần này hắn dùng một cái còng tay xích Tiêu Chiến luôn vào chân bàn không cho phép dịch chuyển khỏi chỗ.

Tiêu Chiến vừa tức giận vừa ủy khuất, không cãi được không đánh được chỉ có thể ngoan ngoãn quỳ dưới chân hắn tiếp tục làm việc, mười tám tuổi rồi Tiêu Chiến đương nhiên hiểu chuyện hơn lúc trước, biết nên cãi chỗ nào và nên ngoan ngoãn lúc nào.

Phàm là chỗ nào có Vương Nhất Bác thì nên thu đuôi lại, còn không thì tùy ý.

Nhưng mà tức giận hắn thì vẫn còn, thi thoảng hắn không chú ý để tay lên đầu gối, Tiêu Chiến liền há miệng cắn một cái cho bõ ghét. Hạ Tri nhìn thấy động tác đáng yêu của Tiêu Chiến liền bật cười, Lão Đại hắn thế mà để cho Tiêu Chiến cắn xong rồi thì cũng chỉ xoa đầu Tiêu Chiến một cái.

Quỳ nửa ngày trời, ba người kia thì chẳng sao chứ Tiêu Chiến thì đứng không nổi chân vừa đau vừa tê, nhóm người Bạch Chính Dương đều đã trở về chỉ còn Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ở lại.

Hắn tháo còng tay khỏi người Tiêu Chiến thu nó lại vứt lên bàn, Tiêu Chiến muốn bám vào người hắn đứng dậy nhưng lại bị hắn đè trở lại -"Anh....Anh làm gì vậy?!".

Tay Vương Nhất Bác đặt trên đầu Tiêu Chiến vuốt ngược lên mấy cọng tóc, giọng có phần nghiến lại nói -"Em tùy tiện đến mức nào rồi? Hiện tại đối với người ngoài có phải rất không biết kiêng nể?!".

Tiêu Chiến biết hắn vẫn còn tức giận chuyện trưa nay liền nói -"Là hắn chọc giận tôi!! Anh biết là hắn cố ý mà vẫn còn mắng tôi".

Vương Nhất Bác -"Trả lời câu hỏi của tôi!".

Tiêu Chiến ngẩn người một chút, sau đó ngước lên nhìn hắn -"Anh bắt nạt tôi đã đành, hiện tại người bên dưới anh cũng bắt nạt tôi, bọn họ chẳng ai để tôi vào mắt ngoài Hạ Tri ra không có ai thương tôi hết ngay cả anh cũng vậy".

Thấy Vương Nhất Bác chỉ nhìn mình mà không nói gì, Tiêu Chiến lại nói tiếp -"Anh có thích tôi đâu mà cứ ghen với cả thuộc hạ của mình? Anh nói tôi là đồ của anh nhưng anh cứ cư xử như sợ người khác cướp mất ấy, anh chẳng phải rất tự tin vào khả năng của mình à?"

Một mũi tên không trúng cái đích nào, nói với Vương Nhất Bác như nước đổ lá khoai hắn chẳng có chút gì gọi là phản ứng, người Vương Nhất Bác ngửa ra sau ghế nói -"Không ai dám đối mặt cướp em khỏi tay tôi, ngay từ đầu tôi đã nói trong từ điển của tôi không có hai chữ yêu và thích, ngược lại là em yêu tôi đến ủy khuất luôn sao?!".

Tiêu Chiến bị hắn làm cho ngẩn ngơ, hai mắt căng ra, câu cuối nghe được rõ nhất. Hắn biết cậu yêu hắn nhưng không hề đáp lại, còn hỏi cậu ủy khuất luôn sao? Vô lương tâm đến mức như vậy, nói như thế thì Tiêu Chiến bây giờ chẳng khác nào Neil cầu người mà không được.

Tiêu Chiến -"Anh...nói thế là có ý gì?!!".

Vương Nhất Bác không nói gì, hắn sử dụng đôi mắt mang nhiều ý nhìn Tiêu Chiến, cái cách mà hắn cao cao tại thượng nhìn xuống Tiêu Chiến làm cậu sợ hãi, đôi bàn tay ở dưới đất co thành nắm đấm mắt ướt một tầng nước nhưng lại không trào ra ngoài.

Vương Nhất Bác hắn là đang ngụ ý không chấp nhận tình cảm của Tiêu Chiến.

Rõ ràng là biết hắn có ý gì còn hỏi, đúng là bị ngu. May mắn rằng Tiêu Chiến không như Neil, không cho đi quá nhiều tình cảm, bây giờ dứt khoát còn được.

Vốn dĩ đã lường trước được, Tiêu Chiến không quá thất vọng nhưng tim thắt lại một nút thật chặt, trở về vị trí ban đầu, nếu không thể thoát khỏi vòng tay của hắn thì cũng có thể trở thành thuộc hạ của hắn, đến một lúc nào đó khoảng cách giữa Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác sẽ xa đi. Trong tương lai bất chợt sẽ xuất hiện người mà Tiêu Chiến thích, cũng sẽ xuất hiện người mà Vương Nhất Bác thích.

Tình yêu không thể nói trước được, nó đến thì cho dù lạnh nhạt như Vương Nhất Bác cũng phải thêm hai chữ yêu và thích vào từ điển của mình.

Tiêu Chiến bây giờ có thể tự tạo cho mình một vỏ bọc để bảo vệ bản thân, sự lạnh nhạt giống y đúc người của Vương Gia dứt khoát như cách mà Hạ Tri làm, lạnh nhạt như cách mà Lưu Vũ thể hiện. Không ai có thể nhìn thấu được tim Tiêu Chiến có hay không còn đón nhận một ai.

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác suốt năm phút, thẫn thờ đến mức hắn đi rồi cũng không biết. Chiều muộn đã buồn rồi, tâm trạng lại càng muộn phiền nhiều hơn.

Hạ Tri trầm lặng đứng dưới gốc cây, Vương Nhất Bác hắn đi qua Hạ Tri liền nói -"Nếu như ngài không thể cho Tiêu Chiến tình cảm, thì cũng đừng để em ấy chịu tổn thương nữa! lúc trước tôi còn cho rằng ngài không nhận ra tình cảm của mình, nhưng xem ra không phải!".

Vương Nhất Bác -"Cậu không có khả năng nhìn thấu tôi, tôi làm gì hay nghĩ gì cậu đều không thể biết! Tùy tiện nói ra một câu không phải ý hay, Tiêu Chiến cho dù chết cùng phải là người của tôi tình cảm không phải là thứ mà tôi cần, trung thành mới là quan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net