Chương 10 - Hồi phục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày sau đó Vương Nhất Bác cũng tỉnh lại nhưng dù có dồn hết sức cũng chỉ nhất được ngón tay hay gật nhẹ đầu một cái , kể cả lên tiếng gọi người cũng không nỗi .

Trước mắt chính là màn đen sâu thăm thẳm , Vương Nhất Bác thật sự rất muốn khóc . Dù sao sợ bóng tối chính là điểm yếu của cậu nhưng cậu lại chẳng thể rơi lệ , nó đau khủng khiếp, đau rát đến chịu không nổi .

Cậu cứ nằm đó ngày qua ngày , không nói gì được với ai cũng chẳng muốn làm gì . Ăn xong rồi lại ngủ , ngủ dậy lại ngồi thẫn thờ . Quách Thừa cũng bận trăm công ngàn việc không có nhiều thời gian dành cho cậu . Mỗi lần y đến phòng đều thấy Vương Nhất Bác cứ thẫn thờ nghiêng đầu vào cửa sổ . Dáng vẻ cô đơn lạc lõng đến đau lòng . Y cứ sợ cậu sẽ mức chứng trầm cảm nhưng may mắn , cậu đã mạnh mẽ hơn .

Vương Nhất Bác cứ thế đối diện với những ngày tháng sống trong bóng tối lạnh lẽo và những cơn đau kéo dài .

Nỗi cô đơn lạc lõng bao trùm lấy cậu . Trong thế giới của cậu chỉ chứa một màu đen buồn tẻ . Ngày qua ngày nằm trên giường khiến cậu nhàm chán khủng khiếp nhưng chẳng thể thay đổi .

Đôi chân không cho phép Vương Nhất Bác được di chuyển .

Đêm cũng như ngày , ngày cũng như đêm .

Tự rót cho bản thân cốc nước cũng chẳng thể .

Vương Nhất Bác thầm rủa bản thân chính là thứ vô dụng nhất thế gian .

Làm sao lại được phép sống cơ chứ !?

Rồi một tháng lặng lẽ trôi qua , Quách Thừa cũng bắt đầu sắp xếp liên hệ bác sĩ phẫu thuật cho cậu . Nhưng vấn đề là y chẳng nhận được cuộc gọi nào của Vương Vũ Hân trừ dòng tin nhắn cách đó 1 tuần .

" Tao có việc chưa về được . Cứ tiến hành điều trị . "

Sau đó , Vương Nhất Bác và Quách Thừa liền nhận được tin Vương Vũ Hân đã bao nguyên chiếc máy bay để 2 người sang Đức . Hàn Canh cũng có mặt ,  mang theo " cái giác mạc sống " Vương Ngân còn nhóc Vương Tử Kì phải ở lại giữ nhà . Vương Nhất Bác qua Đức đồng thời điều trị của chân lẫn mắt .

Khoảng thời gian ghép giác mạc chính là khoảng thời gian khủng hoảng đầu tiên của cậu . Thuốc tê tan đi, những đau đớn bắt đầu " cấu xé " tấm thân mong manh của Vương Nhất Bác .

Cậu ngày qua ngày lẳng lặng ngày ngày chịu đựng nếu không có gì bất trắc thì tầm vài tháng nữa cậu đã có thể tháo băng .

Nhưng chưa đầy một tháng cơ thể cậu lại bất ngờ bài xích giác mạc của Vương Ngân .

Quách Thừa liền dùng tiền mua giác mạc tương thích với mắt của cậu để phẫu thuật gấp .

Thế giới này là vậy đó có tiền là có tất cả thôi .

Mua được giác mạc Vương Nhất Bác lại phải lên giường phẫu thuật lần nữa để ghép lại giác mạc .

Nhiều khi cậu thấy có tiền đúng là đáng sợ thật . Thiếu gì mua đó . Dù nó có là tính mạng con người đi chăng nữa .

Cậu cảm thấy tội lỗi nhưng cậu vẫn còn muốn được nhìn thấy thế giới . Cậu không muốn tiếp tục chìm trong màn đêm nữa . Ác mộng thế này đã quá đủ rồi .

Lần này cậu thật sự may mắn vì phẫu thuật đã thành công . Cơ thể cậu không còn bài xích nữa . Chỉ nghĩ đến việc vào tháng nữa bản thân sẽ lại được nhìn thấy ánh sáng Vương Nhất Bác đã vui vẻ không nguôi .

Thời gian cứ thế trôi qua , Vương Nhất Bác cuối cùng cũng đã tháo được băng .

Giây phút đầu tiên khi được nhìn thấy lại ánh sáng khiến cậu không kiềm được muốn rơi lệ .

" Đừng khóc Nhất Bác . Còn không mắt em sẽ đau lắm đó . "

" Dạ . Không khóc . "

Vương Nhất Bác mếu máo mỉm cười ôm lấy Quách Thừa .

" Thừa ca ... "

" Sao ? "

Quách Thừa buông con dao đang gọt táo cho Vương Nhất Bác ra . Vuốt vuốt tóc cậu hỏi .

" Chị hai ... khi nào mới đến gặp em vậy ? "

" Em muốn gặp nó có chuyện gì quan trọng không ? "

" Từ ngày bắt đầu điều trị đến giờ chị hai chưa từng đến gặp em "

" Chắc nó bận ấy mà . Không sao đâu . "

" Dạ ... "

* khụ khụ khụ  ... *

Vương Nhất Bác đang nói liền ngưng bặt , nhăn mặt ôm lấy bụng . Quách Thừa hiểu ý nhanh chóng lấy thuốc và nước . Vương Nhất Bác ho mấy cái ai ngờ lại ho ra cả máu . Quách Thừa đưa nước và thuốc cho cậu rồi đưa khăn .

Vương Nhất Bác lau đi vết máu còn vươn trên môi , mỉm cười . Nụ cười bi thương của cậu như thấm sâu vào tâm trí của Quách Thừa . Y dọn dẹp lại mớ hỗn độn đấy hỏi .

" Nhất Bác ... em đã bao giờ hối hận chưa ? "

" Hối hận ... "

Mắt cậu nhìn xuống đường gượng cười nói .

" Chưa bao giờ ... Em chưa bao giờ hối hận vì yêu anh ấy . "

" Haizz ... Vương Nhất Bác em chính là ví dụ điển hình cho hai từ Ngu Ngốc và Mù Quáng đấy . "

" Vũ Hân nói chỉ có 2 năm để khiến Tiêu Chiến yêu mình . Nếu không em bắt buộc phải buông bỏ . "

Quách Thừa thở dài bất đắc dĩ nói .

" Dạ . Em nhớ rồi . "

Bệnh dạ dày của cậu ngày càng nặng , nhưng Vương Nhất Bác chẳng ăn nổi thứ gì . Cơn đau hành hạ ngày đêm khiến cậu ăn cũng chẳng ngon . Khiến dạ dày cũng báo động .

" Em muốn khi nào chữa chân ? "

" Tuần sau được không Thừa ca ? "

Vương Nhất Bác vươn mắt nhìn Quách Thừa .

" Cũng được . Nhưng em phải chuẩn bị tinh thần đấy . Nó không đơn giản như ghép giác mạc đâu ... "

Quách Thừa ái ngại nhìn cậu nhưng bắt gặp ánh mắt cương định của cậu liền bất đắc dĩ đồng ý .

Đúng như lời y nói . Nó không hề đau đớn như ghép giác mạc mà là đau đớn gấp vạn lần .

Nhất là khoảng thời gian đầu phẫu thuật nối gân . Đôi chân của cậu từ không có cảm giác gì bỗng trở nên đau nhói . Cậu tưởng tượng như nó đang bị một chiếc xe cán qua cán lại đến nát nhừ .

Đau nhức đến độ cậu chẳng thể ngủ yên . Cơn đau từ chân kéo đến khiến cậu như sống không bằng chết .

Vương Nhất Bác bị bệnh tật hành hạ ngày càng gầy đi . Tính cách cũng dần thay đổi . Từ một cậu nhóc hoạt bát , vui vẻ dần trở nên trầm lặng , thu bản thân lại như muốn cách biệt hoàn toàn với thế giới , lời nói cũng sắt bén như đao nếu không muốn gọi là giỏi lời ngoan độc .

Nhưng điều duy nhất cậu không thay đổi chính là thái độ của mình đối với Vương Vũ Hân , Quách Thừa và Tiêu Chiến .

Tính cách của cậu thay đổi quá nhiều khiến Quách Thừa sợ hãi , lại phải nhờ đến sự can thiệp của bác sĩ tâm lý .

Kết quả lúc đó thật sự khiến Quách Thừa hoảng hồn , cậu đã bắt đầu trầm cảm nhẹ , nhờ phát hiện sớm nên Vương Nhất Bác vẫn có thể nhanh chóng hồi phục . Từ lần đó Quách Thừa đã để mắt tới cậu hơn .

Ngày qua ngày đôi chân của Vương Nhất Bác cũng dần hồi phục . Cậu bắt đầu có thể đi đứng trở lại .

Giai đoạn tập đi lại từ đầu thật sự rất khó khăn . Vương Nhất Bác tốn gần một năm mới có thể hoàn toàn bình phục .

Giây phút được xuất hiện về nước , Vương Nhất Bác chỉ muốn nhảy cẫng lên . Ríu ra ríu rít khiến Quách Thừa bật cười . 

Cứ thế Vương Nhất Bác trở lại cuộc sống bình thường với sự bảo hộ trong bóng tối của Vương Vũ Hân .

Suốt thời gian đó cô cũng chẳng tới gặp cậu .

Lần bị Vương Khải Âu bắt về là lúc Vương Nhất Bác đang trên đường đi học về sợ cậu lại gặp nguy hiểm nên Vương Vũ Hân chuyển luôn trường cho cậu . Sợ Vương Nhất Bác đi học xong về nhà cô lại quá xa nên mua hẳn mảnh đất đất xây luôn căn biệt thự gần trường để cậu thuận đường qua lại .

Vương Vũ Hân cứ nghĩ chuyển trường cho cậu rồi sẽ khiến em mình không phải gặp Tiêu Chiến một thời gian . Nào có ngờ vừa ngày thứ 2 đến trường Vương Nhất Bác đã thấy anh đụng độ với học sinh trong trường . Kết quả thì ...

Lại nằm viện ...

Nhưng cũng vì việc đó mà Vương Vũ Hân một lần nữa xuất hiện .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC