Chương 2. Gặp gỡ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đến Cố Nguyệt chưa tới ba ngày đã tới Tết Trung thu, Vương Nhất Bác nghe tới chuyện này liền có chút phấn khích. Bởi vì y không phải loại người suốt ngày ru rú ở một chỗ vẫn có thể sống vui sống vẻ. Nói thẳng ra chính là thích cả ngày ở ngoài đường đi đông chạy tây, chỗ này nhìn một chút chỗ kia ngắm một tí. Từ nhỏ tới lớn ở Sơn Tuyết, Nhất Bác chỗ nào có thể đi đều đã đi hết rồi. Thế nên mấy hôm nay giả vờ làm một nữ nhi yếu đuối mỏng manh, đoan đoan chính chính khiến y vô cùng bức bối.

Quả nhiên, vừa ăn điểm tâm buổi chiều xong, Tuệ nhi - hầu nữ thân cận mà Hoàng hậu phái đến bên cạnh y - đã gõ cửa đi vào.

- "Công chúa, hôm nay là Tết Trung thu, Nhị Hoàng tử ngỏ lời muốn mời công chúa cùng mấy người bọn họ ra ngoài chơi lễ."

Nhất Bác gật đầu đồng ý, làm động tác như muốn thay y phục, bảo Tuệ nhi ra ngoài trước.

Mấy ngày nay y đều ở trong cung của mình, thế nên Nhị Hoàng tử gì gì đó, cũng chính là phu quân tương lai của y, y vẫn chưa thấy mặt một lần. Giờ hắn chủ động muốn gặp y, y cũng không hơi đâu mà từ chối. Vả lại, y còn muốn ra ngoài chơi.


Lần đầu nhìn thấy Nhị Hoàng tử, Nhất Bác đã cảm thấy không thích người này. Trực giác của y khá mạnh, nhìn người đều từ cái nhìn đầu tiên liền biết rõ tính tình người kia, không khỏi nghĩ thầm :"Cái tên này còn xấu hơn cả mình mà đòi làm phu quân tỷ tỷ. Mơ đẹp quá rồi đó!"

Nhị Hoàng tử nổi tiếng đẹp trai cả kinh thành này không ai không biết, thế mà Vương Nhất Bác vừa gặp đã chê người ta xấu. Kì thật cũng không thể trách y, chỉ có thể trách y được sinh ra đẹp trai soái khí hơn người. Gương mặt góc cạnh, xương hàm sắc nét, cặp mắt phượng hẹp dài trời sinh bá khí hơn người, sóng mũi cao thẳng với đầu mũi gọn gàng, đôi môi lúc nào cũng có một màu hồng tự nhiên, tóc mềm bay bay trong gió. Không nói thì thôi, càng nói lại càng thấy Vương Nhất Bác đã được tạo hóa ưu ái quá nhiều.

Nhị Hoàng tử dường như không hề nhận ra ánh mắt chán ghét mà Nhất Bác dành cho hắn không hề kiêng kị, quay sang hỏi y có muốn nếm thử kẹo đường hay không.

Vương Nhất Bác lắc đầu từ chối. Không phải vì y không thích vị Nhị Hoàng tử này, cũng không phải vì y khách sáo, mà là vì y không ăn được đồ ngọt, từ nhỏ đã không thích những thứ có vị ngọt rồi.

Công chúa Lộ Khiết, muội muội của Nhị Hoàng Tử , đứng bên cạnh liếc mắt nhìn hắn, tỏ rõ vẻ chế giễu hắn mời không được nương tử tương lai của mình ăn kẹo.

Tiêu Tử Ân thấy muội muội dám khinh thường mình, liền phóng ánh mắt về phía nàng, ý bảo coi chừng hắn.

Lộ Khiết giữ không nổi dáng vẻ nữ nhi, cười há há thành tiếng.

Vương Nhất Bác đến liếc cũng không thèm liếc bọn họ, đưa mắt nhìn xung quanh.

Khắp kinh thành này đều rực ánh đỏ, lồng đèn được treo khắp nơi, trên cánh cổng, trên bảng hiệu, trên các sạp bán hai bên đường, người qua kẻ lại đông như kiến, mấy đứa trẻ tụ tập thành đám, tay cầm lồng đèn rạng rỡ chạy nhảy đùa giỡn với nhau.

Náo nhiệt như vậy, lại khiến Nhất Bác có chút nhớ nhà. Chẳng biết phụ hoàng và tỷ tỷ giờ này như thế nào, đón lễ có vui vẻ không. Phụ hoàng y đã ngoài năm mươi, tuy người không nói, nhưng y cũng cảm nhận được phần nào mệt nhọc bởi cái vị trí tối cao kia. Còn tỷ tỷ y, từ nhỏ thể trạng đã yếu ớt, rất ít khi ra ngoài. Thế nên, y rất thích ra ngoài, sau đó về kể với tỷ tỷ thế giới bên ngoài kia ra sao. Y muốn trở thành đôi mắt của tỷ tỷ, nhìn và cảm nhận thế giới vạn sắc màu ngoài kia.

Không nghĩ thì thôi, nghĩ đến liền thấy buồn lòng.

- Nghiên Dương tỷ tỷ! Nghiên Dương tỷ tỷ!

Vương Nhất Bác giật mình, như vừa chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Y quay sang nhìn về phía Lộ Khiết.

- Ca ca ta hỏi tỷ có muốn đến Thanh Hoa Lâu ngồi chút không, đi cả buổi tối, muội cũng mỏi chân lắm rồi.

Y đương nhiên là không muốn rồi, mới ra ngoài có được một chút, chưa kịp đi bao lâu đã phải đến chỗ nào đó ngồi nghe bọn họ nói chuyện phiếm, có cho tiền y cũng không muốn nữa là. Thế nhưng, trên đời này có một số chuyện, không phải cứ không muốn là có thể không làm.

Nhất Bác đành gật đầu, theo bọn họ đến Thanh Hoa Lâu.


Thanh Hoa Lâu chính là thanh lâu lớn nhất ở Cố Nguyệt, tuy mang tiếng là thanh lâu, thật ra lại vô cùng đứng đắn. Nơi này chủ yếu phuc vụ trà nước, ca hát đánh đàn, không chỉ vậy còn có cả thư phòng để đọc sách. Ngồi nghe những người xung quanh tán gẫu, Vương Nhất Bác phong phanh biết được nơi này thuộc sở hữu của một vị nam nhân gia thế hiển hách nào đó, nhưng hình như là chưa có ai nhìn thấy mặt hắn ta. Không phải hắn che giấu hành tung, mà là vì hắn cả ngày ở trong phòng, không giao du với ai. Càng nghe càng thấy trái ngươc với Vương Nhất Bác.

Tiểu nhị dọn vài đĩa thức ăn ra, bê thêm một bình rượu sứ màu trắng trông rất đẹp mắt. Tiêu Tử Ân rót một ly rượu cho mình, cũng rót cho Nhất Bác một ly. Lộ Khiết hỏi hắn tại sao không rót cho nàng, hắn bảo nàng còn nhỏ, đừng có học theo người lớn. Nàng bất mãn chu môi.

- "Nghiên Dương tỷ tỷ mười bảy còn ta mười sáu, tại sao tỷ ấy uống được còn ta thì không?"

Tiêu Tử Ân nhấp một ít rượu, đặt ly xuống rồi điềm tĩnh nói với nàng :"Nhưng nàng ấy sắp gả cho ta, là người sắp có gia đình, còn muội thì sao? Muội đến tình cảm nam nữ còn chưa hay biết, như vậy thì đã lớn hay chưa?"

Lộ Khiết lườm hắn rồi cầm đũa lên ăn vài miếng thức ăn. Nàng cũng không thể nói với hắn rằng người nàng thích chính là Tam ca, nàng biết từ nhỏ đến lớn ca ca của nàng đều không vừa mắt y. Thế nhưng, trái tim đã trao ra, như thế nào nói thu hồi liền có thể thu hồi? Nếu có thể như vậy, thiên hạ này làm gì còn ai đau khổ vì tình nữa? Nếu có thể như vậy, tình yêu cũng chẳng còn mang ý nghĩa mà nó vốn có nữa rồi.

Tiêu Tử Ân ngồi đối diện với Nhất Bác, thấy y không động đũa, liền dừng cười mà hỏi sao y không ăn. Vương Nhất Bác chỉ lắc đầu.

Ba người ngồi nói chuyện vui vẻ, à không, chỉ có Tử Ân và Lộ Khiết vui vẻ nói chuyện thôi, còn Vương Nhất Bác chán sắp ngất rồi, chỉ muốn kiếm cớ gì đó để chuồn ra ngoài dạo vài vòng trước khi phải trở về hoàng cung thôi. Đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên vang lên tiếng đồ vật vỡ loảng xoảng, mặc dù bầu không khí ở đây náo nhiệt đến như vậy, cư nhiên tiếng vỡ này vẫn có thể khiến mọi người ngay lập tức im bặt, tiếng ca tiếng đàn của các cô nương cũng ngưng ngay, không biết nếu ở nơi im lặng thì sẽ lớn đến mức nào.

- "Gọi ông chủ khốn kiếp của mấy người ra đây! Ta muốn nói chuyện với hắn!"

Nhất Bác nhìn về phía người vừa nói, là một tên đàn ông dáng người cao lớn, trông rất gì và này nọ.

Tiểu nhị lúc nãy dọn thức ăn cho bàn của Nhất Bác chạy ra đứng trước mặt tên thô lỗ kia, nói hắn đi ngay lập tức, nếu không sẽ kêu người tống cổ hắn ra ngoài.

Tên kia nghe xong liền đi tới dùng chân đạp vào ngực tiểu nhị, trực tiếp khiến hắn văng ra xa mấy mét, nằm xụi lơ một chỗ. Người xung quanh thấy vậy, đã im lặng còn im lặng hơn. Vừa nãy im lặng để xem kịch hay, bây giờ im lặng vì sợ hãi, nhỡ may chọc hắn động đến mình, e rằng hôm nay đi lành lặn về bị thương.

Nhất Bác thấy vậy, rất muốn chạy đến cho tên kia ăn một cước, thế nhưng y đang là nữ nhi, ở đây còn có Tiêu Tử Ân và Tiêu Lộ Khiết, tuyệt đối không thể hành sự lỗ mãng.

- "Ta nói hôm nay ta đến đây, chính là để đòi món nợ ông chủ các ngươi còn thiếu ta. Các ngươi muốn sống thì kêu hắn ra đây, bằng không..."

- "Bằng không thế nào?"

Tất cả mọi người đều vô thức nhìn về phía phát ra lời nói kia, trong lòng âm thầm nổi da gà. Âm thanh vừa rồi nói ra, mười phần hết chín phần âm trầm lạnh lẽo. Ai biết nghĩ một chút đều an phận mà im lặng đưa mắt nhìn về phía hắn.

Người kia bước xuống từng bậc từng bậc cầu thang, tay phải cầm một chiếc quạt giấy có hình vẽ một khóm trúc xanh thẫm, đề thêm bên cạnh hai câu thơ "Hồng nhạn tại vân ngư tại thủy. Trù trướng thử tình nan ký."(1)

(1) Hai câu thơ trong Thanh Bình Nhac Kỳ 1 - Án Thù.

Dịch thơ:

Chim bay trên trời cá dưới nước.

Lòng này sầu muộn gửi cho ai.

(*) Chim bay ở trên trời, cá bơi ở dưới nước, ý nói hai người mỗi người mỗi ngả, tâm sự trong lòng khó mà nhắn gửi.

Ngay từ khoảnh khắc vừa nhìn thấy người kia, Vương Nhất Bác liền biết mình xong đời rồi.

Giống như bị lạc giữa rừng hoa, xung quanh có hàng ngàn hàng vạn con bướm, trong mắt lại chỉ có một chú bướm xanh thẫm xinh đẹp kia. Giống như đi bộ giữa ngày hè nắng chang chang, trên đỉnh đầu bỗng xuất hiện một tán ô che mát. Giống như dạo bước dưới rừng phong đỏ rực, giơ tay ra chỉ bắt được một chiếc lá phong. Giống như lạc vào trong bão tuyết mịt mù, bản thân vừa lạnh vừa đói, lại đột nhiên nhìn thấy ánh lửa rọi ra từ một ngôi nhà.

Vương Nhất Bác chưa từng có cảm giác này với ai, nhưng y biết rõ cảm giác này có nghĩa là gì. Chỉ là rất nhiều năm về sau khi nghĩ lại ngày hôm ấy, y vẫn không ngờ được, một khắc động tâm thời niên thiếu, lại chính là cả đời. Mà hai chữ "động tâm" này, lại khiến y đau khổ quá nhiều.

Tên đàn ông to lớn đó thấy có người kia xuất hiện, lại dùng giọng điệu kia để ngắt lời hắn, xem chừng có chút chột dạ. Thế nhưng nhiều người như vậy, nói cũng đã nói rồi, phóng lao thì phải theo lao.

Hắn hất cằm về phía người kia :"Bằng không, ta, hôm nay có chết cũng phải kéo theo ngươi."

Người kia nhếch môi, cười nhạt đủng đỉnh nói :"Kéo theo ta? Còn phải xem ngươi có bản lĩnh đó không đã."

Tên đàn ông nọ hô lớn một tiếng, chạy về phía người kia, dùng lực đẩy ra một nắm đấm. Không ngờ người kia lại xoay người né một cái, hắn không đấm trúng, đã vậy còn ngã ụp mặt xuống sàn, đụng vào bậc cầu thang, máu tuôn đầy miệng.

Hắn không phục, lại trở mình, định bụng kéo chân người kia. Người kia vừa định đạp cho hắn một cú, nhưng chân vừa giơ lên, Vương Nhất Bác đã bay đến đá hắn bay ra chừng một mét, đập vào thành cầu thang, ngất tại chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net