Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau ngày Tiêu Chiến tỉnh lại, mỗi khi tan ca Tiêu Lạc đều nhanh chóng thu dọn đồ chạy đến bệnh viện với anh, để anh một mình với tên Dư Vỹ Kỳ đó quả thật không an tâm chút nào.

Làm việc căng thẳng suốt một ngày dài, nhưng Tiêu Lạc vẫn đối với Tiêu Chiến rất chi là dịu dàng. Dường như cô đã để lại hết căng thẳng ở trụ sở mà trưng ra một dáng vẻ an tĩnh nhất của bản thân, dường như người dễ cáu giận ở trụ sở với cô là hai người hoàn toàn khác nhau. Vương Nhất Bác đối diện với một Tiêu Lạc ít trẻ trâu thế này cũng có chút không chấp nhận được, mà Tiêu Chiến cũng không cảm thấy khá hơn cậu là bao.

Hôm nay chỉ có Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngồi ăn tối cùng nhau, Tiêu Lạc phải về nhà dọn dẹp, mấy ngày rồi không ai về dọn. Bố mẹ cô đều đang bận tối mặt, họ làm ổ ở trụ sở rồi. Còn Tiêu Lạc thì chỉ cần hết giờ làm sẽ chạy thật nhanh đến bệnh viện, gần như một tuần nay không ai về nhà. Căn nhà nhỏ bị ghẻ lạnh sắp khóc.

Quần áo mặc một tuần rưỡi cũng sắp hết, về nhà lấy thêm tiện thể giặt giũ, lau dọn nhà cửa. Là do Tiêu Chiến bảo cô về nhà một chuyến, chứ đối với Tiêu Lạc thì chỗ áo quần đấy vẫn đủ để cô mặc một tháng. Dù sao cũng chỉ quanh quẩn ở gần đây, cũng không đi coi mắt hay mấy thứ tương tự, ăn mặc đẹp làm gì?

Bên ngoài dường như đang có chuyện gì đó, theo kinh nghiệm hành nghề của Tiêu Chiến thì có lẽ có bệnh nhân không qua khỏi, người nhà không chịu được cú sốc nên la hét làm loạn. Trái ngược với bên ngoài ồn ào, không gian trong phòng lại yên tĩnh đến lạ, ăn cũng không phát ra tiếng. Tiêu Chiến quyết định lên tiếng trước, "Cảnh sát Vương này, cái cậu Tiểu Tán gì đó là người yêu của cậu à?"

Vương Nhất Bác đang nhai cơm suýt thì sặc, cậu uống một ngụm nước, "Sao anh biết?"

Kỳ lạ, rõ ràng chỉ là hỏi có phải người yêu không, cớ sao Vương Nhất Bác lại có cảm giác vụng trộm bị chính cung phát hiện thế này?

"Nghe A Lạc nói thế, lúc trước cậu ấy có đến đây kiểm tra sức khỏe mấy lần." Tiêu Chiến nuốt hết thức ăn trong khoang miệng nhỏ, nói.

Cánh tay đang vươn ra gắp thức ăn của Vương Nhất Bác khựng lại, cậu đưa mắt nhìn anh, "Kết quả kiểm tra thế nào?"

"Ung- vẫn ổn, nhưng lâu rồi không thấy đến tái khám." Tiêu Chiến cho rằng bệnh tình của Tiểu Tán tệ như thế mà cậu vẫn không nói với Vương Nhất Bác thì hẳn là có lý do riêng, mặc dù bác sĩ thì không được che giấu tình trạng bệnh với người nhà bệnh nhân, nhưng Vương Nhất Bác cũng chỉ là người yêu thôi. Hơn nữa, hôm qua nghe Tiêu Lạc nói hai người chia tay rồi. Vương Nhất Bác nhướn mày rồi tiếp tục ăn tối, trông rất ung dung, không có gì là lo lắng.

Ăn tối xong, Vương Nhất Bác rửa qua loa chén đĩa rồi ngồi ở sô pha chơi PUBG, Tiêu Chiến ngồi bên cạnh xem cậu chơi, thích thú ra mặt. Vương Nhất Bác chốc chốc lại nhìn anh, nhếch môi cười như muốn nói: Thấy thế nào? Cool không? Soái không?

Chơi xong một trận gần ba mươi phút, Vương Nhất Bác được Top1 cũng như chứng nhận MVP* với hai mươi ba kills, cậu cười nửa miệng đầy tự hào nhìn Tiêu Chiến bên cạnh.

"Giỏi thật đấy!"

"Thường thôi thường thôi, lâu rồi không chơi lại, không còn giữ vững phong độ trước đây nữa."

"Cũng quá giỏi rồi, mấy ai được như cậu đâu chứ."

Vương Nhất Bác cười đắc ý, "Anh muốn chơi không? Tôi dạy anh, chơi PUBG cũng đơn giản thôi."

Bất ngờ được rủ rê chơi game, Tiêu Chiến không biết phải làm sao. Ba mươi năm nay anh có biết game là gì đâu chứ?!

Anh thu lại ánh mắt ngưỡng mộ, khẽ thở dài nói, "Tôi chơi không giỏi, sẽ kéo chân cậu."

"Phải thử mới biết chơi giỏi hay không. Vả lại, làm gì có ai mới chơi lần đầu đã giỏi đâu? Chỉ sợ bác sĩ Tiêu bận cứu người không có thời gian chơi với tôi thôi."

"Có bận cũng sẽ dành ra một chút thời gian chơi cùng cậu mà." lời này Tiêu Chiến nói ra với âm lượng rất nhỏ, tưởng chừng như chỉ có mỗi mình anh nghe thấy, nhưng không, Vương Nhất Bác nghe không thiếu chữ nào. Cậu giả ngốc hỏi lại, "Gì đấy? Nói xấu tôi à?"

"Không có!"

"Ngoan, lấy điện thoại ra, tôi dạy anh." Vương Nhất Bác cười mỉm, đưa tay vò rối mái tóc đen nhánh của anh. Tiêu Chiến bước đến giường tìm điện thoại của mình rồi quay lại ngồi bên cạnh cậu.

Tải game về, tạo tài khoản, Vương Nhất Bác cũng tạo cho mình thêm một tài khoản phụ. Tên tài khoản của Tiêu Chiến là yjzq1005, còn của cậu là dx0805. Có ý nghĩa thế nào chỉ mình họ biết, người ngoài như chúng ta không biết được, có lỡ biết cũng vờ như không biết đi.

Vương Nhất Bác chơi game rất giỏi, hướng dẫn người khác càng giỏi hơn, chưa đến một tiếng sau Tiêu Chiến đã có thể tự chơi rồi.

"Quào, bác sĩ Tiêu thật thông minh, tôi hết biết phải hướng dẫn cái gì cho anh nữa rồi."

"Không đâu, là cảnh sát Vương dạy tốt."

Hai người vui vui vẻ vẻ cùng nhau chơi game đến hơn mười giờ đêm. Tiêu Lạc xách theo quần áo và đồ dùng trong vài ngày còn lại trở lại bệnh viện, đằng sau còn có Tiểu Tán.

Nụ cười của Tiểu Tán vẫn đáng yêu như trước đây, nhưng đứng trước nụ cười ấy Vương Nhất Bác không còn cảm giác rung động nữa. Tiểu Tán gật đầu chào Tiêu Chiến, ghé vào tai Vương Nhất Bác nói nhỏ, "Em có chuyện muốn nói với anh, có thể ra ngoài nói không?"

Từ khi Tiểu Tán bước vào phòng, tâm trạng thích thú của Vương Nhất Bác đã vơi đi rất nhiều, hành động vừa rồi của Tiểu Tán càng làm cậu mất hứng.

Không vui là thế, nhưng Vương Nhất Bác là người trọng tình trọng nghĩa, Tiểu Tán ít nhiều gì cũng từng là người cậu yêu, cũng phải nói chuyện rõ ràng một lần. Cậu gật đầu đồng ý, quay sang vuốt mấy cọng tóc dính trên trán Tiêu Chiến, nói với anh: "Tôi đi một chút rồi về, mệt thì ngủ trước nhé. Cần gì cứ gọi Tiêu Lạc, anh bảo muốn ăn bánh tráng nướng Đà Lạt nó cũng bay sang Việt Nam tìm mua cho anh."

Tiêu Chiến bị cậu chọc cho cười, "Hai người cứ thong thả nói chuyện."

Mỉm cười chào anh, Vương Nhất Bác hướng cửa phòng bước đi, ung dung đi ngang qua Tiêu Lạc tạm ngừng dọn dẹp phòng mà tặng cho cô một ánh nhìn có chút tức giận.

Vương Nhất Bác rời đi khoảng mười phút, Tiêu Lạc cũng muốn rời phòng nhưng lại bị Tiêu Chiến giữ lại.

Cô nói, "Chiến, anh đừng giữ em, em phải đi xem xem hai người đó nói gì!"

Tiêu Chiến giữ chặt tay cô, "Chuyện của mấy người yêu nhau, em xem làm gì?"

Tiêu Lạc ra sức cạy tay anh trai, "Cái hôm anh tỉnh lại, Nhất Bảo đã nhắn tin chia tay rồi còn đâu. Cái cậu Tiểu Tán là bám mãi không buông Nhất Bảo nhà mình, phải ngăn lạiiii- á!"

Cô vừa nói hết câu, Tiêu Chiến liền buông ra. Vừa nãy dùng nhiều sức, Tiêu Lạc theo quán tính mà ngã chỏng vó.

"Mau đứng lên, anh với em đi hóng hớt."

Cười khà khà trong lòng, Tiêu Chiến ơi Tiêu Chiến à, anh vẫn không thay đổi chút nào.

Hai năm trước khi Tiểu Tán tỏ tình Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cũng cùng cô chen chúc trong bụi cây hóng chuyện. Để rồi phải chứng kiến cảnh Vương Nhất Bác một tay ôm eo một tay nâng mặt người thương, để người ấy tựa đầu lên bờ vai vững chắc của mình. Nhưng lần này là chia tay, không phải tỏ tình, Vương Nhất Bác sẽ không ôm Tiểu Tán, đúng chứ?

...Ừ thì là Tiêu Chiến nghĩ sai, vì khi đưa mắt nhìn lén qua khe cửa của sân thượng, hình ảnh đập vào mắt anh còn nóng bỏng hơn hai năm trước: Tiểu Tán ngồi lên lan can, hai chân quấn chặt lấy eo cậu, hai tay vòng qua cổ Vương Nhất Bác, chủ động ngậm lấy môi cậu trao đổi nước bọt. Cách một khoảng trống nhưng tiếng môi lưỡi quấn lấy nhau cùng tiếng nước bọt chem chép vẫn vô cùng rõ ràng. Nhìn kĩ sẽ thấy phét mơ tuya quần Tiểu Tán mở ra rồi. Thắc mắc vì sao thấy được chứ gì? Không nói đâu, nói mất vui.

Nhìn thấy cảnh người lớn này, Tiêu Lạc bất chợt lấy tay che mắt. Nếu cô nhớ không nhầm thì đây là lần đầu tiên hai người đó hôn nhau, quào, lần đầu mà đã nóng bỏng mắt thế này thì lần thứ N+1 sẽ như thế nào nhỉ? Rồi cả khi đè nhau lên giườ- á á á lạc đề. Tiêu Lạc ngước mặt lên nhìn Tiêu Chiến, anh không nói gì cả, chỉ im lặng nhìn về phía hai người đang quấn môi lưỡi lại với nhau.

Tiêu Chiến thu lại ánh mắt, đứng thẳng lưng đạp mạnh vào cánh cửa cái rầm, rồi xoay người đi về phòng. Tiêu Lạc lẽo đẽo theo sau anh, sợ hãi nhiều chút trong lòng.

Trở lại phòng bệnh, Tiêu Chiến nói anh buồn ngủ, rồi tắt đèn leo lên giường trùm chăn kín mít. Tiêu Lạc nhìn anh, đi đến nhặt Quý ngài Bọt Biển bằng bông mà anh làm rơi lên, đặt bên cạnh. Tiêu Chiến bật dậy quăng nó đi, rồi chui rúc lại vào trong chăn. Thở dài một tiếng, cô nói: "Anh, buồn à?"

Tiêu Chiến không đáp.

Cô nói tiếp, "Em không biết vì sao lại hôn nhau, cũng không biết vì sao Vương Nhất Bác không đẩy Tiể- cậu ta ra, nhưng em biết Bác đệ không nguyện ý hôn cậu ta đâu. Thật ra có thể nghĩ theo hướng Bác đệ bị ép hôn, tình cảnh vừa rồi cũng khó mà đẩy cậu ta ra được. Lỡ dùng lực nhiều thì cả hai người cùng rơi tự do xuống đất luôn á. Nên là anh cũng không cần buồn quá đâu ha!"

Đưa mặt ra khỏi chăn, Tiêu Chiến mấp máy môi như muốn nói điều gì đó. Một lát sau anh nói, "Lỡ như Vương Nhất Bác nguyện ý hôn thì sao?"

"Thì anh cứ coi đấy là nụ hôn chia tay đi, đằng nào cũng chẳng phải nụ hôn đầu của Nhất Bảo."

"Hôn chia tay mà mãnh liệt thế à? Thiếu điều muốn đè nhau ra làm tại chỗ luôn ấy."

"À vậy anh có nhớ lần kia không? Cái lần mà Vương Nhất Bác tròn mười tám tuổi ấy, ừm, là cái hôm sinh nhật thứ mười tám của cậu ấy. Để em nhớ lại xem hôm đó hai người làm gì nhau... Hình như là có hôn nhỉ? Đúng rồi, Vương Nhất Bác lần đầu uống rượu, say quá làm càn, muốn trải nghiệm cảm giác làm người lớn, nhưng không thể cùng em thực hiện vì cậu ấy bảo em bê đê, càng không thể làm với Kiên Quả vì nó là mèo, cuối cùng cậu ấy pick anh đó. Hai người hôn nhau, cũng mút lưỡi kinh lắm, mút chụt chụt luôn, xong còn đè nhau lên giường, cởi áo cởi quần ra... í hí sau đó còn gì thì chỉ hai người biết, em và Kiên Quả bị đá ra phòng khách ngủ rồi hihi. Nhưng mà đêm đó anh không rời khỏi phòng Vương Nhất Bác, em ngủ cũng không ngon, anh rên lớn quá- á đau!" Tiêu Lạc ngồi bên giường vuốt vuốt chiếc cằm trụi lũi như mấy cụ ông vuốt râu, hồi tưởng lại đêm định mệnh ấy, rồi bị Tiêu Chiến đá một cái té xuống thềm.

Bị té đau nhưng cô vẫn cười hề hề tiếp tục nói, "Đến tận chín giờ sáng hôm sau anh mới rời khỏi phòng cậu ấy, môi sưng hết cả lên, trên cổ toàn là dấu hôn hồng hồng đỏ đỏ. Đi còn không nổi, em phải dìu anh về. Về đến giường là anh ngủ mất tiêu, cả người nhếch nhác, bèo nhèo. Em lau người cho anh thì thấy hí hí hí, thấy cả người anh nào là dấu hôn, dấu tay, dấu răng, và đỉnh điểm chính là hí hí, đằng sau của anh sưng tấy, rất nhiều con cháu của Vương Nhất Bác chảy ra á. Vất vả cho anh rồi, Bác đệ tuổi ăn tuổi lớn, tinh lực có thừa, anh phải đáp ứng cậu ấy cả đêm quả thật không dễ dàng."

Mặt Tiêu Chiến đỏ bừng, nhớ lại đêm đó, Vương Nhất Bác say rượu loạn tính, làm anh cả một đêm, đến năm giờ sáng mới chịu ngủ. Cái eo nhỏ của Tiêu Chiến bị hành sắp hỏng, chỉ muốn vứt đi luôn. Sau đêm đó Vương Nhất Bác chẳng nhớ gì, nhưng Tiêu Chiến thì nhớ mãi, một đời trai của anh cứ như vậy mà bị một thằng nhóc vừa đủ tuổi vào tù cướp mất.

"Đừng nhắc lại nữa, đi ngủ đi."

Cười hi hi thêm hai tiếng, Tiêu Lạc cũng chịu đi ngủ. Nằm trên chiếc giường xếp, cô lại nói, "Lần đó Vương Nhất Bác chơi trần luôn, ghê gớm thật, bắn hết vào bên trong anh, tưởng làm vậy sẽ có em bé hay gì? Sau đó anh dành cả mấy tiếng đồng hồ trong phòng tắm để lấy hết con cháu cậu ấy ra, haiz."

Ngay lúc này Tiêu Chiến chỉ muốn có một cây dao để giết người bịt miệng mà thôi, nhớ gì kĩ dữ thần!

Khi Vương Nhất Bác trở lại thì Tiêu Chiến đã ngủ mất rồi, Tiêu Lạc vẫn ngồi ôm laptop gõ gõ bấm bấm gì đó.

Cậu nhìn Tiêu Chiến đang say giấc, cầm lấy Quý ngài Bọt Biển bằng bông nằm lăn lóc dưới sàn, đặt bên cạnh anh. Vương Nhất Bác vẫn nhớ chính cậu là người mua nó cho anh, nó đã ở bên cạnh anh được ba năm rồi. Chỉnh lại mép chăn cho anh, Vương Nhất Bác chỉ chỉ ra ngoài, muốn Tiêu Lạc ra ngoài nói chuyện.

Lưu bản thảo, tắt máy, hai người lên sân thượng nói chuyện.

"Chia tay chưa?" Tiêu Lạc bỏ tiền vào máy bán nước tự động, mua hai lon coca cola cho mình và Vương Nhất Bác, thuận miệng hỏi.

Nhận lấy coca cola, Vương Nhất Bác bật nắp, đáp: "Chia tay rồi."

"Chia tay rồi nhưng vẫn ôm ôm ấp ấp, vẫn hôn nhau cơ đấy!"

"Lúc nãy là cậu à? Có Tiêu Chiến không?"

"Đội trưởng Vương cậu nói xem, tôi không thích Tiểu Tán, luôn mong hai người chia tay, nhưng tôi đã bao giờ đập phá đồ vì tức giận khi cậu quen cậu ta bao giờ chưa?"

"Cũng đúng nhỉ... Lúc nãy là Tiểu Tán bất ngờ kéo tớ, tớ không đẩy em ấy ra được, nếu không cả hai sẽ cùng té lầu, đành mặc cho em ấy muốn làm gì thì làm. Cậu cũng ở đó, hẳn là cũng thấy chỉ có mình em ấy chủ động, tớ không phản ứng."

Tiêu Lạc uống cạn lon coca, không thông báo trước mà ném vào người Vương Nhất Bác, "Vậy cậu giải thích thế nào về việc khóa quần cậu ta mở ra? Trời nóng quá mở ra cho mát à?"

Vương Nhất Bác lách người né lon coca, "Tớ còn không biết vụ khóa quần, mắt cậu tốt ghê hê hê hê."

"Dùng scope 15x zoom là thấy thôi, nãy mang theo AWM nữa." Tiêu Lạc cười đùa, "Chính thức kết thúc rồi à, với Tiểu Tán? Tình yêu hai năm của cậu đấy."

"Ừ, chính thức kết thúc rồi."

"Cậu ta không níu kéo, kinh thật. Mà chẳng phải lúc trước vẫn yêu thương nhau lắm à? Sao đùng một cái nói chia tay là chia tay luôn vậy?"

"Không biết, chỉ là cảm thấy tớ không còn cảm giác với em ấy, hết yêu chính là hết yêu."

Mặc dù Vương Nhất Bác không nói ra, nhưng trong lòng Tiêu Lạc biết rõ, Tiểu Tán tặng cho cậu ấy một cặp sừng. Nhưng Vương Nhất Bác không muốn nói, cô cũng không gặng hỏi, "Cũng tốt, còn nhiều người tốt hơn, ví dụ như Tiêu Chiến nè."

Vương Nhất Bác vỗ đầu cô một cái, mắng: "Nói nhảm." xong quay lưng đi.

"Đi đâu đấy?"

"Về ngủ, Tiêu Chiến ở một mình trong phòng và Dư Vỹ Kỳ chưa rời khỏi bệnh viện đâu."

Ừm hứm, mấy hôm nay trực ở bệnh viện cũng vì gã Dư Vỹ Kỳ này.

☆☆☆

*MVP: viết tắt của Most Valuable Professional. Có thể hiểu theo nghĩa là người chơi xuất sắc nhất trận đấu đó, với cả team địch và team mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net