12.QUÁ KHỨ CHƯA BIẾT TỚI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến ngủ không sâu giấc liền bị cái xoa đầu của cậu đánh thức, khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau Vương Nhất Bác dường như thấy mắt anh giống quả bóng nước, liền động sẽ vỡ tan ra. Anh ôm lấy cổ cậu mà nức nở lên, Vương Nhất Bác chỉ biết vuốt lưng anh vỗ về.

"Ngoan, nín đi nào"

"Cún con ngốc, bùa bình an mà cũng làm rơi được"

"Gì cơ ạ?"

Tiêu Chiến chui ra khỏi lồng ngực cậu, lấy từ trong túi ra một tấm bùa bình an. Vương Nhất Bác trợn tròn mắt nhìn xuống cổ, quả nhiên là bị rơi mất rồi.

Vương Nhất Bác thoáng chút trầm mặc, tai nạn ở kiếp trước không đáng kể nhưng lần này lại nghiêm trọng đến vậy, vẫn là nên cảnh giác một chút.

Sau lần đó bị tai nạn, nơi làm việc tạm bợ của Tiêu Chiến và bạn bè đại học của anh không hiểu vì sao lại đột ngột bốc cháy, may mắn là không ai gặp nguy hiểm, và hơn hết là cậu biết chính ai là người gây ra những chuyện này.

Vương Nhất Bác nhìn người yêu nhỏ dụi dụi mắt, trong lòng lại dâng lên một sự sợ hãi, cầu xin người giữ bình an cho anh ấy, còn lại cậu sẽ tự lo liệu mọi việc.

Tiêu Chiến rời đi vào sáng hôm sau, anh về nhà chuẩn bị đồ ăn cùng quần áo vài ngày tới cho Vương Nhất Bác. Ba đứa nhỏ nấp sau cánh cửa lúc này mới dám tiến vào.

"Sao lại đến đây hết vậy? Ai trông cửa hàng?"

"Đóng cửa một chút thôi ạ"

Lạc Lạc nhìn sang Đông Đông, Đông Đông nhìn sang Hoa Hoa, ba đứa nhỏ nhìn nhau do dự không dám nói, chốc sau Lạc Lạc tự mình lên tiếng.

"Ông chủ?"

"Hửm?"

"Anh đã từng thấy ông chủ lớn nổi giận chưa?"

Vương Nhất Bác hơi ngẫm nghĩ, lúc trước Tiêu Chiến còn không để cậu vào mắt, nói chi đến nổi giận với cậu.

Nhưng tại sao lại hỏi như vậy? Vương Nhất Bác khó hiểu nhìn Lạc Lạc.

"Thật ra hôm qua anh ấy đến cửa hàng lấy mũ bảo hiểm của hôm chủ không nói không rằng đến một căn biệt thự, người vừa ra liền đánh người ta tới tấp. Tên đó không hiểu sao lại cười rộ lên, còn nói những lời khó nghe, lại còn ghé vào tai anh ấy. Sau đó anh ấy bừng bừng sát khí bóp cổ anh ta đẩy vào tường, thì thầm gì đó với anh ta."

Vương Nhất Bác nhất thời cả kinh, Tiêu Chiến đánh nhau sao? Anh ấy sao lại biết đánh nhau chứ. Từ lúc cậu quen biết anh ấy, anh luôn giữ nguyên một thái độ lạnh lùng, trầm mặc đó, từ khi nào lại biết đánh nhau rồi?

"Mấy đứa không ph..."

"Anh không cần nghi ngờ tụi em, nhưng em cảm nhận anh ấy thật sự rất khác. Hoàn toàn không giống vẻ nhu hoà như bình thường."

Trong lúc cậu còn đang ngẩn ngơ trên giường bệnh thì có người gõ vào vách tường. Tiếng gõ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, là Cố Ngụy đến.

Ba đứa nhỏ ra ngoài đóng cửa lại, không gian bên trong chỉ còn hai người họ. Vương Nhất Bác phức tạp nhìn Cố Ngụy.

"Anh ấy đánh người...anh có biết không?"

"Vừa mới nghe các người nói chuyện xong đấy"

"Anh kể tôi nghe đi, anh ấy làm sao vậy? Không phải trước giờ luôn là người điềm đạm sao?Anh ấy ít nói, rất hiền lành.."

"Đừng nghĩ rằng cậu hiểu cậu ấy"

Cố Ngụy lên tiếng ngắt lời Vương Nhất Bác. Người ngồi trên giường bệnh ngẩn ra, vẻ ngoài không biểu hiện nhiều ngưng hai tay đã nắm chặt từ bao giờ.

"Thật ra Tiêu Chiến không phải kiểu người như cậu nói"

Vương Nhất Bác không đáp, chỉ chăm chú lắng nghe.

"Tôi và cậu ấy là bạn từ thuở nhỏ, không phải bạn thời cấp ba. Tiêu Chiến không nhớ những điều đó"

Vương Nhất Bác khó hiểu nhìn Cố Ngụy, anh ta đang kể chuyện quái gì vậy?

"Tiêu gia trước kia và Cố gia chúng tôi là hai nhà có quan hệ rất tốt nên chúng tôi từ bé đã chơi chung với nhau."

"Cậu ấy trước kia là người có xu hướng bạo lực và bị bệnh tâm lý rất nặng do môi trường sống thuở bé"

Cố Ngụy dời tầm mắt, xoay xoay chiếc móc khoá hình thỏ con trong tay.

Vương Nhất Bác có chút mờ mịt, từ lúc bước chân vào nhà họ Tiêu chỉ biết đến một Tiêu Chiến lạnh lùng, luôn xa lánh mọi người còn chuyện Cố Ngụy vừa kể, kiếp trước chính Vương Nhất Bác cũng không phát hiện ra.

"Lần đó không may bị đám du côn chặn đường tống tiền, Tiêu Chiến vì bảo vệ tôi mà đánh nhau với bọn họ, cậu ấy dường như mất kiểm soát đánh bọn họ đến máu me đầy người. Tôi thật sự rất hoảng, lúc sau cậu ấy chợt tỉnh, đột nhiên xoay người nhìn tôi cười rồi nói xin lỗi "

"Hôm sau lại bị chặn đường nhưng bọn chúng đông hơn, bọn nó đập đầu cậu ấy vào thành tường rồi ném xuống hồ. Tôi lại không biết bơi, chỉ biết vừa khóc vừa hô hoán lên cho mọi người đến cứu nhưng chẳng có ai cả. Một tên trong đám đó thấy cậu ấy sắp chết ngạt mới xuống kéo cậu ấy lên, nhưng cả người cậu ấy đều rất lạnh, hôn mê bất tỉnh suốt nửa tháng trời. Sau khi tỉnh dậy liền không nhớ gì nữa"

"Lúc đó tôi đứng trước mặt cậu ấy, cậu ấy chỉ cười rồi hỏi tôi là ai vậy, ha...hah.."

"Đều tại tôi, là tôi hại cậu ấy.."

Cố Ngụy không kìm được xúc động, hai dòng nước nóng hổi tràn ra khỏi khoé mắt. Tất cả đều tại anh, là anh hại Tiêu Chiến, bao năm qua đều phải sống trong cơn ác mộng ngày đó, thật sự không dễ dàng gì.

Hai tay Vương Nhất Bác siết chặt thành nắm đấm, giận dữ trút xuống thành giường.

"Cả bố mẹ tôi và bố mẹ cậu ấy đều đồng ý không nhắc gì về chuyện này nữa, cũng bảo tôi lánh đi một thời gian để tránh kích động làm cậu ấy nhớ lại quá khứ. Sau đó tôi sang nước ngoài học tập một thời gian, lúc quay về trùng hợp vào chung một lớp với cậu ấy."

"Tôi có chút khó xử nhưng Tiêu Chiến hoàn toàn xem tôi là một người mới vừa xuất hiện trong cuộc đời của cậu ấy, lại cảm thấy cậu ấy có chút xa cách với người khác. Trong tiềm thức của cậu ấy luôn tự thôi thúc bản thân tránh xa mọi người để tránh làm hại những người khác, chính cậu ấy cũng không hiểu tại sao."

"Đến khi cậu ấy quen Châu Dĩ, chỉ có mình cậu ấy và hắn là không biết, hắn chính là một trong những người góp mặt trong vụ việc năm đó, vì việc xấu hắn làm ra quá nhiều nên mới không nhớ rõ. Từ bé đến lớn, hắn thích gì làm đó, đều sẽ có người sau lưng hắn thu dọn tàn cuộc nên hắn mới không biết trời cao đất dày."

"Lúc đó tôi đã dùng mọi cách để khuyên bảo cậu ấy nhưng không thành, lại bị cậu ấy cắt đứt liên lạc"

Cố Ngụy cười khổ, quay về phía cửa, lần nào cũng hèn nhát như vậy, anh nợ Tiêu Chiến nhiều hơn một lời xin lỗi.

Lần buông tay đó đã gián tiếp đốc thúc Tiêu Chiến càng lún sâu vào hố đen, dẫn đến cái tương lai đen tối chết tiệt kia. Lúc nào cũng vậy, là anh đem lại xui xẻo cho cậu ấy, lần nào cũng là anh hại cậu ấy.

"Không cần tự trách, anh đã rất cố gắng rồi"

Lúc này anh mới lại nhìn Vương Nhất Bác, không dặn dò gì nhiều vì anh biết từng bước đi của cậu ấy đều vì Tiêu Chiến, nhất định sẽ không làm tổn thương người kia.

Vương Nhất Bác dường như được mở ra một ý nghĩ gì đó, bản chất Tiêu Chiến của năm đó không phải hoàn toàn chán ghét cậu hay không để cậu vào mắt, những điều ấy đều là đang cố gắng để bảo vệ cậu.

Lại nghĩ về Châu Dĩ, con chó điên đó còn làm ra bao nhiêu điều xấu xa gì mà cậu không biết nữa đây. Nghe đến việc hắn tham gia vào sự việc đó đã khiến Vương Nhất Bác muốn điên lên tìm hắn tính sổ.

Vương Nhất Bác thừa nhận, ở kiếp trước chính cậu cũng không phải thứ gì trong sạch, cũng vì cậu làm bọn họ trở nên căng thẳng nhưng cậu không hề cảm thấy bản thân đã làm gì sai, bất cứ ai cũng không có quyền làm tổn thương anh ấy.

Tiêu Chiến bây giờ đã là rất tốt rồi, cái quá khứ đau thương kia vẫn là nên theo thời gian chìm xuống đáy hồ ký ức đi.

Sau chuyện này, cậu càng ý thức được tầm quan trọng của sự việc hơn, đến lúc cần phải hành động rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net