18.CẢNH CÁO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến tỉnh lại trong đêm, Vương Nhất Bác còn đang nằm gục bên giường bệnh, cảm nhận được người trên giường đang nhúc nhích liền bật dậy.

Tiêu Chiến thu chân ngồi gọn trên giường, nghiêng đầu dựa vào đầu gối nhìn cậu. Cả quá trình anh đều im lặng, hai người bốn mắt chạm nhau, vẫn không ai nói với ai câu gì.

Vương Nhất Bác không quen với sự im lặng này của anh, cậu đưa tay chạm nhẹ vào nơi gò má, cẩn thận từng chút vuốt ve.

Tiêu Chiến thở dài, đột nhiên mỉm cười nắm lấy bàn tay đang trên má mình, tư thế cũng chỉnh sửa lại cho nghiêm túc.

"Vương Nhất Bác, anh nhớ lại tất cả rồi"

Vương Nhất Bác không quá bất ngờ, bác sĩ cũng đã nói trước cho anh hai tình huống có thể xảy ra. Anh ấy có thể sẽ nhớ lại tất cả, cũng có thể sẽ lại không nhớ bất cứ gì.

Cũng vì quá khứ kia quá đỗi đau khổ, Vương Nhất Bác thật lòng không mong anh nhớ lại. Nhưng không thể chối bỏ mãi được, phần ký ức đó vốn thuộc về anh, nó buộc phải trở lại vào một ngày nào đó trong tương lai.

Tiêu Chiến thấy cậu khoé mắt ươn ướt, ấy thế mà Vương Nhất Bác lại trông như một con mèo nhỏ đang tủi thân đang cố nhịn xuống để không khóc.

"Anh tính xử lý đám người đó như thế nào?"

Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác lên giường cùng ngồi, sau đó lại ngả người vào lòng cậu. Vương Nhất Bác nhẹ nhàng dùng hai tay bao bọc lấy cả thế giới của mình, cằm gác lên vai anh.

Hai người trò chuyện đến khi trời sáng, cũng không cần ở lại bệnh viện thêm nên cùng về nhau về nhà.

Tiêu Chiến âm thầm cảm thán, ấy thế mà nhanh thật, mới đó đã qua nửa năm. Anh còn nhớ ngày đầu tiên trở lại là vào khoảng vừa lập thu, bây giờ nhìn lại cũng sắp xuân mất rồi.

Còn nhớ ngày đầu tiên gặp lại người ta lại khóc bù lu bù loa cả lên, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy hơi mất mặt. Cũng biết nhiều rất nhiều bí mật được cất giấu đằng sau, về niềm yêu của Vương Nhất Bác cũng như quá khứ của chính mình.

Chính Tiêu Chiến cũng có chút nghi ngờ bản thân mình, trừ những kẻ phiền phức thì mọi chuyện lại rất tốt, đẹp đẽ đến mức anh cảm thấy tất cả khéo chỉ là một giấc mơ.

Hai người hiện tại đang tay trong tay sánh bước, đi qua con đường quen thuộc mỗi ngày nhưng cảm xúc trong lòng lại rạo rực đến khó hiểu.

Không biết tại sao Vương Nhất Bác đột nhiên dừng lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn về phía trước, tay đang nắm cũng gia tăng lực đạo mà siết chặt.

Vương Nhất Bác buông tay anh lao về phía trước, ánh mắt Tiêu Chiến mông lung di chuyển theo bóng lưng cậu, phía bên kia là cửa hàng của Vương Nhất Bác... Cháy rồi!

Tiêu Chiến hốt hoảng chạy theo, trên mái bốc khói nghi ngút, ba đứa nhỏ đứng trước cửa một khoảng thật xa ho sặc sụa, thoáng qua có thể thấy vết khói đen bám trên gò má.

Vương Nhất Bác liếc ba đứa nhỏ xem tình hình, sau đó không màng tiếng la hét của mọi người mà lao vào đám cháy.

Tiêu Chiến thấy cảnh đó tim như hẫng đi một nhịp, định lao vào nhưng bị ba đứa nhỏ cùng mọi người kéo lại, ôm chặt không cho vào.

Lửa bên trong cháy dữ dội, từng món hàng trong cửa hàng bị thiêu rụi, mùi cao su cháy nồng nặc trong không khí. Tiêu Chiến thật sự rất loạn, em ấy chạy vào trong đó làm gì cơ chứ?

Trái tim co thắt từng đợt dữ dội, anh hít một hơi sâu, cố kìm nén dòng nước mắt chực trào nơi khoé mắt. Không để ý xung quanh nữa mà hét vào trong:

"Vương Nhất Bác!"

"VƯƠNG NHẤT BÁC!"

Đến câu thứ hai, bóng người từ trong nhà vụt ra, Vương Nhất Bác ôm mặt ho, bụi bẩn cùng tro bụi bám khắp cả người, trên tay còn lại đang bế một con mèo chân ngắn, lông dài của nó bị cháy xém, một phần lông đã bị khói nhuộm đen.

Tiêu Chiến từ trong đám người lao ra, nắm lấy tay Vương Nhất Bác lật qua lật lại kiểm tra. Qua một lớp áo có thể cảm nhận rõ ràng da của cậu bị hun đến nóng hầm hập, da mặt cũng đỏ cả lên.

Vương Nhất Bác áy náy đưa con mèo sang chỗ Hoa Hoa, đội cứu hoả cũng đã tới, ai nấy lo việc của mình. Tiêu Chiến từ nãy đến giờ không lên tiếng nữa, nhưng cậu cảm nhận được bàn tay đang đặt trên vai cậu đang run rẩy.

Vương Nhất Bác ôm anh vào lòng, không ngừng xin lỗi anh:

"Em xin lỗi, chỉ là lúc đó không nghĩ gì nhiều, nó cũng là sinh mạng.."

Nói đến đây người trong lòng liền giãy giụa đẩy cậu ra, nói hơi lớn tiếng:

"Sinh mạng của nó là sinh mạng, vậy sinh mạng của em không phải là sinh mạng à? Em cũng không biết nói với anh một tiếng nào hay sao? Em..em có biết anh đã sợ hãi đến mức nào không hả Vương Nhất Bác!"

"Bảo bảo.. em xin lỗi, lúc đó em thực sự không nghĩ nhiều như vậy.."

"Em nói xem, em mà có mệnh hệ gì anh biết phải làm sao đây. Em bị ngốc à?"

Tiêu Chiến nghẹn ngào đấm vào lồng ngực Vương Nhất Bác, lại vô tình nhớ đến kiếp trước. Studio mới mở của anh cũng bị cháy, Vương Nhất Bác cũng lao vào đám cháy để cứu anh, nhưng lúc đó anh không có ý gì như cảm kích.

Vương Nhất Bác bị phỏng cánh tay phải do che chắn cho anh, nhưng lúc ra khỏi đó anh liền trách cậu, không có lấy một lời cảm ơn.

Anh nhớ lúc đó bản thân đã nói một câu y hệt vừa rồi:

"Vương Nhất Bác, cậu bị ngốc à?"

Cậu ấy nhịn đau kiểm tra xem anh có bị thương hay không, nhưng anh lại hất tay cậu ấy. Vẻ mặt mất mát ấy rõ ràng đã khiến anh đau lòng nhưng anh vốn không muốn bản thân chấp nhận điều đó.

Thì ra lúc đó cảm xúc của cậu ấy cũng giống như anh bây giờ, đau đớn và hoảng loạn.

Con mèo chân ngắn trên tay Hoa Hoa meo lên một tiếng, kéo Tiêu Chiến trở về thực tại.

"Con mèo này từ đâu ra vậy?"

Vương Nhất Bác sờ đằng sau gáy, ngại ngùng nói:

"Em mua nó về tặng anh, muốn để anh bất ngờ nên giấu nó ở đó, không ngờ là sẽ ra thành như vậy."

Lại ấp a ấp úng, tay chỉ vào nhúm lông bị đốt cong vèo đen thui của con mèo:

"Anh thấy đó, nó bị cháy mất rồi"

Tiêu Chiến dở khóc dở cười, đón lấy con mèo vuốt ve. Con mèo nhận được cảm giác thoải mái hừ hừ trong cổ họng, lại kêu lên vài tiếng meo meo.

"Xem ra đều ngốc như nhau"

"Vương Nhất Bác, sao lại thành thế này?!"

Hai âm thanh cùng lúc vang lên, Trần Vũ mặc thường phục từ xa chạy tới âm thanh có hơi to.

Vương Nhất Bác nghiêm túc nhìn vào trong tiệm, đồ đạc cùng hàng hoá bên trong hầu như đã bị thiêu rụi, sổ sách, giấy tờ cũng đã hoá tro.

"Không rõ, vừa đi ngang đã thấy cháy thành như vậy rồi"

Trần Vũ khoanh tay nhìn Vương Nhất Bác, lại nhìn Tiêu Chiến, cuối cùng là ba đứa nhỏ đang lấm lem bụi bẩn.

Lúc này A Lạc như nhớ ra cái gì đó, lục trong túi quần ra một mảnh giấy đã nhăn nhó.

"Cái gì đấy?"

Trần Vũ nhíu mày nhìn A Lạc đang làm phẳng mảnh giấy nhỏ.

A Lạc đưa mảnh giấy cho Trần Vũ cùng Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến xem. Trong lúc hai người kia còn ngây ngốc thì Tiêu Chiến đã tức khắc nhận ra nét chữ này là của ai.

Trên mảnh giấy nhăn nheo viết hai chữ: 'Cảnh cáo!'

Nhưng đến khi hai người kia nhìn anh, Tiêu Chiến lại lắc đầu vờ như không biết. Nếu là người ngoài như Trần Vũ sớm đã tin rằng Tiêu Chiến quả thật không biết, nhưng cái biểu cảm này với Vương Nhất Bác lại không phải xa lạ gì.

Cậu nắm chặt tay, trong lòng lại dấy lên thành một mớ hỗn độn.

Lần này anh ấy lại muốn tự mình làm gì đây?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net