20. XEM KỊCH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nghiệt súc, mày còn về đây làm gì!"

Người đàn ông giận dữ đập tay lên bàn khiến nước trong ly sóng sánh văng ra ngoài.

Tiêu Chiến điềm tĩnh nhìn hai người trước mặt, lôi từ trong túi ra một sấp ảnh đẩy tới trước mặt hai người.

Người phụ nữ thần sắc tái nhợt, run rẩy cầm lấy sấp ảnh. Trong đó là hình ảnh Tiêu Khải đang ăn chơi trong các quán bar, hai tay ôm mỹ nữ, miệng còn phả khói nghi ngút.

Tiêu Lẫm thấy được liền trợn mắt, quát lớn với vợ mình.

"Là bà cho nó về đây đúng không? "

Người phụ nữ chỉ phát ra vài âm thanh yếu ớt, sau đó lại dùng ngữ khí nghiêm nghị, hiên ngang nhìn anh.

"Mày muốn gì?"

Tiêu Chiến ngả người ra sau, không chút phòng bị nhắm nghiền mắt, đôi con ngươi bên trong xoay một vòng.

"Tôi chỉ muốn nói với hai người quản chặt quý tử của hai người một chút, nếu còn để hắn ta làm phiền tôi, tôi cũng không ngần ngại mà triệt hạ sản nghiệp ba đời nhà họ Tiêu đâu."

Tiêu Lẫm nghiến răng, dùng lời lẽ cay nghiệt đay nghiến đứa cháu của mình.

"Mày cũng đừng quên, thứ súc sinh như mày cũng mang họ Tiêu, bên trong mày cũng có một phần huyết mạch của nhà họ Tiêu."

"Vậy thì sao? Chẳng phải Tiêu Khải và Tiêu Diệc cũng như vậy sao?"

Nghe nhắc đến Tiêu Diệc, hai người đối diện chợt hốt hoảng, tay người đàn ông run lên, tách trà rơi tự do xuống nền nhà tạo nên tiếng vang chói tai.

Nhắc đến Tiêu Diệc chẳng khác nào nhắc đến vết nhơ của nhà họ Tiêu, sự việc mà bọn họ đã dùng gần một nửa gia sản để có thể ém xuống.

Tiêu Lẫm bỗng nhận ra điều gì đó, từ hốt hoảng bắt đầu chuyển sang dè dặt, lặng lẽ ra hiệu với người phụ nữ.

"Bọn.. bọn ta biết rồi, khi nào nó về đây ta sẽ dạy dỗ lại nó, nhất định không để nó làm phiền đến cuộc sống của con nữa."

Mà một màn này vừa hay thu vào tầm mắt Tiêu Chiến, khoé miệng không kìm được cong lên một đoạn.

"Không cần chờ đâu, nhân vật chính đã tới cửa rồi, mong là hai người nói được làm được."

Vẻ mặt Tiêu Lẫm chuyển từ xanh sang vàng rồi lại đỏ, Tiêu Khải quần áo xộc xệch, thở hồng hộc đứng trước cổng nhà.

Tiêu Chiến nhấp một ngụm trà, là trà xanh thượng hạng, Tiêu Gia vẫn luôn xa xỉ như vậy. Anh đặt hai tay lên thành ghế, như một vị thượng khách đang thưởng một vở kịch hay.

Tiêu Khải nhìn dáng vẻ Tiêu Chiến ung dung tự tại ngồi uống trà không nhịn được muốn lao lên, lại nhìn thấy vẻ mặt đen như đít nồi của ba mẹ mình thì dậm chân tại chỗ.

Tiêu Lẫm giận dữ đứng dậy, chỉ tay vào mặt con mình quát lên:

"Thằng con trời đánh này, mau quỳ xuống cho ta."

Tiêu Khải vội quỳ xuống, trong nhà hắn vẫn sợ nhất là người cha này, ông luôn lạnh lùng tàn nhẫn như một cỗ máy, chỉ có mẹ là luôn bao dung cho hắn. Nhưng khi hắn giương đôi mắt đáng thương đó lên, người phụ nữ ấy chỉ chầm chậm rút khăn tay lên lau nước mắt.

"Ba... Có chuyện gì vậy ạ? Có phải ba nghe nó nói bậy bạ gì rồi không?..."

Tiêu Lẫm lồng ngực phập phồng, bảo quản gia đem gia pháp ra, so với sản nghiệp nhà họ Tiêu thì một đứa con này đối với ông cũng chằng có giá trị gì.

Khoảnh khắc chiếc roi da được cầm lên, từng đợt quất xuống người Tiêu Khải. Tiêu Chiến không khỏi nhớ về ngày xưa, những ngày mà chiếc roi gia pháp đó chỉ có thể in lên da mình.

Tiếng thét chói tai vang to, tới khi hơi thở của Tiêu Khải dần trở nên thoi thóp, người phụ nữ nước mắt đầm đìa ôm lấy cánh tay chồng, cố gắng cứu lấy sinh mạng đang trên cửa tử của con trai.

Quả thật tàn nhẫn, Tiêu Lẫm thật sự đánh con mình tàn phế, e rằng cả đời này Tiêu Khải cũng không thể bước chân ra ngoài được nữa.

"Tiêu Chiến, con đã thấy rồi đó."

Tiêu Chiến cười nhẹ tiến tới, nụ cười khiến người ta lạnh sống lưng. Anh nhìn hai mẹ con đang ôm nhau dưới chân mình, lại tránh sang một hướng khác.

Dẫm lên máu thịt của thứ này, kiểu gì cũng thật bẩn chân.

"Hiện tại thì coi như êm xui đi."

"Ý con là sao?"

Tiêu Chiến thoả mãn bước ra cổng, cho tới khi cánh cổng khép lại, ý cười trên môi vẫn không nhạt đi một chút nào.

Thật lâu rồi mới có cơ hội ngắm nhìn đường phố nơi này, Tiêu Chiến đi loanh quanh suốt mấy giờ liền, trở về những nơi đầy hoài niệm.

Trong ký ức mơ hồ của Tiêu Chiến, có lẽ bức tường phía trước kia là nơi ngày đó là nơi khiến vết sẹo này xuất hiện. Anh lặng lẽ chạm tay vào tường xi măng thô cứng, không hiểu tại sao nước mắt lại rơi.

Đột nhiên có người đưa cho anh một chiếc khăn tay, Tiêu Chiến khịt khịt mũi, nhìn người kia chầm chậm lau nước mắt cho mình.

Người ấy ôm anh lấy anh, nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh như dỗ dành một người bạn nhỏ.

"Thì ra anh lén em về đây để khóc nhè đấy à?"

Tiêu Chiến nghe thấy lại bật cười, trái tim như được sửi ấm, anh đẩy người kia ra, chọt chọt tay vào lồng ngực cậu.

"Cũng có người lén đi theo để dỗ dành anh đây mà."

Bọn họ đến nơi anh vẫn hay trốn khi nhỏ, là một bãi cỏ xanh sau trường tiểu học, có con sông chảy ngang qua trông rất hữu tình.

Hai người nằm dài trên bãi cỏ, anh gối đầu lên tay chàng trai, nghe cậu thủ thỉ:

"Anh không hỏi tại sao em đến đây sao?'

Anh phì cười, đưa tay lên trong không trung như muốn nắm lấy đám mây đang lơ lửng.

"Biết hoa nở là được rồi."

Vương Nhất Bác bất mãn xoay đầu nhìn anh, ở khoảng cách gần như thế này, đột nhiên lại cảm thấy rung động. Cậu cũng bắt chước đưa tay lên, bất ngờ bao bọc lấy bàn tay của Tiêu Chiến.

"Bông hoa này cho dù trải qua một ngàn kiếp nữa cũng chỉ tình nguyện nở vì một mình anh thôi."

Tiêu Chiến không đáp, trông theo cách khác chính là đang chờ người thiếu niên kể chuyện.

"Hôm trước em vô tình gặp tên điên đó đang điên cuồng chạy trên đường, đi theo mới biết hắn đến nhà ga nên em cũng thu xếp để đến đây."

"Cửa hàng sửa chữa đến đâu rồi?"

"Ổn cả rồi, tuần này tụi nhỏ phải thi nên em cũng đóng cửa một thời gian."

Tiêu Chiến cười thầm, người bạn nhỏ của anh thật giỏi, luôn biết cách sắp xếp mọi thứ chu toàn.

"À, cho anh xem cái này."

Vương Nhất Bác ngồi bật dậy, mở điện thoại lên phát lại một chiếc video được quay màn hình.

"Cái gì thế? Tin tức gì lớn sao?"

Anh nhận điện thoại trên tay cậu, video vừa phát xong lại ngỡ ngàng nhìn người bạn nhỏ.

"Theo thông tin một công dân ẩn danh đã cung cấp nhiều thông tin về việc tập đoàn Châu Thị và làm ăn phi pháp, trốn thuế một thời gian dài. Cảnh sát thành phố hiện đang làm việc cùng các bị cáo để lấy lời khai."

"Châu Dĩ và Lý Lam cũng bị bắt khi đang cùng nhau chạy trốn ra nước ngoài, anh họ của anh cũng dính dáng đến việc cửa hàng của em nên chắc cũng không trốn được lâu. Nếu anh muốn, nhân tiện chúng ta cũng có thể hạ Tiêu Thị."

Vương Nhất Bác vừa dứt câu, nước mắt của Tiêu Chiến lại bắt đầu rơi, anh cũng không hiểu tại sao mình lại khóc, vừa lau đi lại trào ra không ngớt, Vương Nhất Bác đau lòng nắm lấy tay anh, tay kia xoa nhẹ sau gáy, ôm anh vào lòng.

"Em có rất nhiều điều muốn nói với anh nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu cả, em chỉ biết mình cần triệt tiêu những thứ có thể làm gián đoạn đến chúng ta. Bắt đầu từ Châu Dĩ, Lý Lam, nhưng em cũng chỉ là một người bình thường, không có tài năng đặt biệt, cũng không phải người có địa vị cao."

"Dù vẫn phải mượn sức của người khác nhưng em cũng đã cố hết mình, em muốn chứng minh cho anh thấy việc em muốn bảo vệ anh không chỉ là lời nói suông."

"Anh biết khởi đầu giữa chúng ta không hoàn hảo, cũng không giống những người khác nhưng khi cơ hội đến, chúng ta đều đã cố gắng vì người kia rất nhiều, anh hiểu điều đó và anh muốn nói rằng anh yêu em, bên cạnh đó anh cũng rất yêu những điều mà em đã làm cho chúng ta."

Anh muốn nói rằng anh yêu em, bên cạnh đó cũng rất yêu những điều em đã làm cho chúng ta.....
  

                           _Hoàn_

*Kết thúc nào của tui cũng trông vội vàng hết trơn he🥹


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net