7.EM ĐÃ LUÔN CHẠY VỀ PHÍA ANH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba Tiêu cùng Vương Nhất Bác ngồi xuống sofa. Ông khó hiểu nhìn cậu rồi lại nhìn vào phía bếp.

"Hai đứa từ khi nào? Nó mới vừa xuất viện hơn một tháng, sẽ không nhanh như vậy chứ?"

"Ba"

"Con không cần nói đỡ cho nó, ta là ba nó, ta hiểu. Đây là thiệt cho con, Nhất Bác"

Nếu là người khác nghe chắc chắn sẽ nói ba Tiêu có vấn đề, ai lại nói về con trai mình như vậy chứ.

Nhưng chỉ có Vương Nhất Bác biết rõ tâm ý của ông. Tiêu Chiến trước kia là người cả thèm chóng chán, tính tình ương bướng, lúc quen tên kia là một ngoại lệ. Ba Tiêu sợ mọi chuyện tiến triển quá nhanh sẽ là vì Tiêu Chiến muốn làm tổn thương Vương Nhất Bác.

"Ba, con hiểu ý của ba, nhưng con tin tưởng anh ấy, anh ấy thay đổi rồi ba"

"Ừm, tùy con"

Tiêu Chiến từ trong phòng bếp bê ra hai ly chanh mật ong, cẩn thận đặt xuống bàn. Ba Tiêu quan sát từng cử chỉ, chi tiết nhỏ từ hai người, lại thở dài lắc đầu.

Bữa ăn không quá ồn ào, chỉ có tiếng sôi ùng ục của nồi lẩu. Tiêu Chiến gắp một đũa rau mùi lớn nhúng vào nồi lẩu, sau đó lại bỏ vào chén của Vương Nhất Bác.

Ba mẹ Tiêu chưa hết ngỡ ngàng, lại nghe con trai vừa đang chăm chú tiếp tục những đũa tiếp theo vừa nói:

"Ăn nhiều cho mau lớn"

"Anh cứ coi em như là con nít ấy"

"Em chính là con nít"

Mẹ Tiêu suýt thì rơi cả đũa, con trai bà đổi tính khác đến vậy à.

Chỉ có ba Tiêu vẫn trầm mặc như cũ, dù Vương Nhất Bác không có quan hệ huyết thống gì với nhà họ Tiêu, nhưng ông xem cậu như con ruột, bất cứ ai cũng không được gây tổn thương cho đứa nhỏ này, dù đó có là con trai của ông. Ông đã từng cho Tiêu Chiến rất nhiều cơ hội nhưng anh vẫn không biết sửa sai, bây giờ đột nhiên thay đổi như vậy, ai mà tin cho được chứ.

Bàn ăn lại im bặc, không ai nói với ai câu gì. Không hỏi công việc, càng không nhắc tình duyên. Cứ thế đến lúc trong phòng bếp, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến chen nhau bên cái bồn rửa bé xíu, xì xào nói chuyện.

"Vừa nãy ba bảo em cái gì thế?"

Vương Nhất Bác cười cười, vừa đưa chiếc đĩa đầy bọt sang chỗ anh vừa nói:

"Ba sợ anh làm em buồn"

"Biết ngay mà"

"Chẳng phải anh cũng thường làm em buồn sao?"

"Gì cơ? Em nói lại xem nào"

Tiêu Chiến đưa cổ tay lên để hờ lên vai Vương Nhất Bác vờ lay người.

"Anh hay bỏ bữa làm em buồn"

"Thằng nhóc thối"

Tiêu Chiến cười cười đánh vào mu bàn tay cậu, tự mình suy ngẫm lại một chút.

Năm năm trước, sau khi rời bệnh viện lại tá túc tại nhà bạn thân, ngu muội chạy theo Châu Dĩ, quỳ xuống trước mặt anh ta không khác gì một con chó ngu ngốc.

Tiêu Chiến thật sự không ngờ, người mà bản thân chạy theo bấy lâu lại là người đẩy anh vào địa ngục, còn người anh ghét bỏ lại là người âm thầm bảo vệ anh. Vương Nhất Bác vì anh mà bỏ cả sự nghiệp, thậm chí hi sinh cả tính mạng vì anh, cậu ấy tốt như thế, anh xứng sao?

Ba Tiêu lo rất đúng, làm sao có thể tin tưởng được đứa con này chứ, một đứa chỉ luôn đem lại phiền não và đau khổ cho mọi người. Nhưng ông trời đã cho anh thêm một cơ hội, phải làm sao mới có thể thay đổi được số mệnh? Phải làm sao để bù đắp cho cậu ấy đây?

Vương Nhất Bác thấy anh hơi thất thần liền lau sạch tay kéo anh lên phòng, Tiêu Chiến hoàn hồn lại bản thân đã ngồi trên giường của Vương Nhất Bác rồi.

Vương Nhất Bác ngồi dưới sàn, trong tay cầm một chiếc hộp gỗ đã cũ. Ngón cái nhẹ nhàng miết lên nắp hộp, lại nở một nụ cười thoáng qua.

Nụ cười nhẹ như gió Xuân lướt qua tim Tiêu Chiến, cảm giác ngứa ngáy làm anh có chút đứng ngồi không yên, lại bắt đầu khẩn trương.

"Em đã luôn chạy về phía anh, Tiêu Chiến"

Vương Nhất Bác không ngẩn đầu, trông rất hoài niệm dán đôi mắt vào chiếc hộp gỗ. Muốn kể cho anh nghe một vài chuyện, lại trông như đang độc thoại chính mình.

"Năm em mười bảy tuổi, anh nhớ không?"

"Hôm đó trời mưa to, rất to. Lúc đó các bạn học đều đã về cả rồi, em không muốn khiến ba mẹ lo lắng vì em bệnh đâu, nên em đã chờ rất lâu để trời ngừng mưa"

"Nhưng ông trời không nghe được lòng em thì phải, mưa ngày càng to, trời cũng chập tối. Em nhớ rõ bóng dáng của anh ngày hôm đó, với cái dáng vẻ buồn cười vì không tình nguyện mà đến đưa ô cho em, em rất cảm động."

Cạch một tiếng, Vương Nhất Bác mở toang chiếc hộp gỗ, bên trong có hai viên kẹo trái cây có giấy gói màu đỏ cùng rất nhiều hạc giấy đủ màu. Cậu cầm lên một viên, tay kia nắm lấy bàn tay anh đặt lên.

"Anh đưa em bốn chiếc kẹo màu đỏ, anh nói rằng hôm nay anh và bạn trai cãi nhau vì anh ta không chịu bỏ hút thuốc, anh mua cho anh ta kẹo nhưng anh ta không nhận. Anh lười vứt nên bảo em tùy ý xử lý chúng."

"Có lẽ anh không biết, sau hai viên kẹo, em cũng đã bỏ thuốc rồi"

Vương Nhất Bác kể lại một cách điềm nhiên, dường như đó chỉ là một trong những điều rất bình thường trong chuỗi ngày cậu thích anh. Chính là anh luôn làm tổn thương cậu dưới nhiều hình thức, chính cậu cũng đã quen rồi.

"Hôm sinh nhật em mười tám tuổi, khi đó em đang đi dạo ở công viên, không ngờ lại trùng hợp gặp được hai người đang cãi nhau một trận to, anh ta đập vỡ bình thủy tinh mà anh tặng, đống hạc giấy này rơi tứ tung dưới đất, em nghĩ anh cũng không cần nên đã lén nhặt lại một vài con"

"Nửa năm trước, em thấy anh ta đi vào khách sạn cùng người khác nên mới không kìm được mà đánh anh ta, cũng không ngờ anh sẽ phản ứng như vậy. Thật xin lỗi, em chỉ là không muốn anh tổn thương"

"Em đã luôn dùng cách của bản thân mình để chạy về phía anh. Nhưng hình như em lại đi sai đường mất rồi, càng tiến tới lại càng xa anh hơn một chút, lúc nhận ra đã cách anh một đoạn rất xa rồi"

Tiêu Chiến sững người, sau những lần cố ý, anh cũng không biết bản thân đã vô tình tổn thương Vương Nhất Bác nhiều đến thế.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt cũng đỏ hoe. Anh không nhịn nỗi nữa, nước mắt cứ thế trượt dài xuống gò má sau đó tí tách rơi.

"Anh xin lỗi"

Chó chết! Đến mức này cũng chỉ biết xin lỗi.

"Tiêu Chiến, anh có thấy em đáng thương không?"

"Anh..."

Không ngờ đến Vương Nhất Bác lại đột ngột hỏi câu đó, anh không biết phải trả lời thế nào. Không có một câu trả lời cụ thể nào cho tâm trạng hỗn độn ngay bây giờ của anh, nếu nói không chắc chắn là nói dối. Nhưng nếu nói cậu đáng thương, sau này tiến tới yêu đương, cậu ấy cũng sẽ nghĩ rằng anh thương hại cậu ấy mà thôi.

"Nếu anh thấy em đáng thương, anh có muốn bù đắp cho em không?"

"Anh có!"

"Vậy anh làm người yêu em đi, từ từ bù đắp cho em. Nếu như bây giờ anh chưa yêu em, thì hãy cứ để em yêu anh trước, đến khi nào anh yêu em thì bù đắp cho em sau."

"Vương Nhất Bác"

"Tại sao em lại tốt với anh đến vậy?"

Vương Nhất Bác bò lên giường ngồi, quay sang ôm chầm lấy anh, sau đó lại tách người ra, đặt nhẹ lên môi anh một nụ hôn.

"Đừng bao giờ hỏi em tại sao lại tốt với anh nữa"

"Nếu ông trời đã cho em cơ hội, em sẽ không lãng phí đâu"

"Em nói gì vậy?"

"Không có gì đâu. Vậy anh có đồng ý làm bạn trai em không?"

Tiêu Chiến gác cằm lên vai cậu, bắt đầu giọng mũi, thanh âm phát ra khàn khàn.

"Em rõ ràng đã biết câu trả lời rồi"

"Em muốn nghe anh nói"

"Anh cũng muốn làm bạn trai em. Chúng ta hẹn hò đi."

Không hiểu sao Vương Nhất Bác lại thấy hơi bồn chồn, cụp mi vùi đầu vào hõm cổ anh.

Lời này... Là thật sao..?

//

Châu Dĩ bước ra từ phòng tắm khách sạn, vết thương lần trước bị Vương Nhất Bác đánh đến bấy nhầy cũng đã kết vảy. Hắn nhíu mày nhìn bản thân trong gương, trên tay cầm hộp thuốc tan máu bầm thoa lên những vết tím mờ nhạt trên thân thể.

Tay kia vẫn còn đang nâng điếu thuốc rít một hơi dài. Cô gái tóc vàng khoả thân nằm trên giường nghịch điện thoại dời mắt, bò ra khỏi chăn theo tư thế con mèo, như một yêu nữ hút hồn bày ra một bộ dạng quyến rũ.

"Anh Châu, cần em giúp không?"

"Cút!"

Cô gái nhíu mày, nhặt đống quần áo rơi tứ tung dưới đất mặc vào, với tay lấy túi xách trên tủ sau đó luyến tiếc rời đi.

"Sau này lại gọi cho em nhé"

Hắn không đáp, cho đến khi nghe tiếng đóng cửa mới nhìn sang. Nửa thân trên để trần bước ra ban công phì phò điếu thuốc trong tay.

"Dễ dàng vậy sao... Tiêu Chiến?"

Châu Dĩ nghiến răng, mắt đăm đăm vào bóng dáng cô ả tóc vàng vừa đi ra từ đại sảnh.

Nửa năm trước, Châu Hàn đổ bệnh, bắt đứa con trai ăn chơi lêu lổng ngoài kia về tiếp quản Châu Thị, trông hắn sắc mặt phơi phới, không giống như kẻ bị vứt đi từ lâu. Châu Hàn nhiều lần gặng hỏi xem hắn lấy tiền ở đâu ra mà sống đến hiện tại, hắn chỉ cười không đáp.

Hắn vì hôn nhân sắp đặt với Lý gia mà bỏ nhà đi, cha hắn chẳng quản nổi đứa con trai này. Châu Hàn đau đầu vì thằng con của ông, hẹn hò với một thằng con trai khác mấy năm bên ngoài, không còn ra thể thống gì cả.

Châu Dĩ gặp Tiêu Chiến năm mười chín tuổi, cái tuổi mà hắn nổi loạn, ngông cuồng nhất. Hắn cũng không biết bản thân liệu đã thực sự yêu chưa, ở bên nhau ngần ấy năm, thứ hắn quan tâm là Tiêu Chiến có rất nhiều tiền, đủ cho những cuộc vui mà cha hắn không thể chu cấp được cho hắn.

Nhưng Tiêu Chiến lại quá dè dặt, yêu nhau ba năm cũng chỉ đến mức hôn môi, cũng không cho phép hắn làm chuyện quá giới hạn, giả vờ thanh cao gì chứ, hắn lại bắt đầu chán ghét anh.
Dục vọng không thể kìm nén quá lâu, không phải Tiêu Chiến, cũng có thể là một người khác. Có lần một, sẽ có lần hai và nhiều lần nữa.

Lần đó không may bị Vương Nhất Bác phát hiện, đánh hắn đến thừa sống thiếu chết. Hắn hận cái nhà đó, nói lời chia tay với Tiêu Chiến, dù gì tài sản cũng đã nằm trong tay hắn cả rồi.

Điện thoại trong túi reo lên, hắn lại rít một hơi thuốc rồi nghe điện thoại:

"Vương Nhất Bác đã báo danh rồi"

"Tốt. Các người cứ thế mà làm đi, lau tay sạch vào"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net