1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thể loại: ngọt, hiện đại, H-, niên thượng công.

"Chú ơi, em hỏi chú này." Em rời khỏi bàn học, bước đến quỳ thấp trước mặt tôi, em cười tươi, môi em tựa đóa anh đào xinh đẹp, rộ lên giữa đất trời âm u.

Hiện tại đang độ gần tháng Giêng, sắc trời chuyển giao từ đông lạnh sang xuân ấm nên vẫn còn một màu xám xịt, cái khí se lạnh vẫn bao trùm khắp gian phòng nhỏ này, bủa vây lấy em và tôi.

"Chú có thương em không?"

Tôi nhìn em khó hiểu, sao em lại hỏi như vậy chứ?

"Chú trả lời em đi." Em lay lay cánh tay tôi, đôi mắt phượng to tròn, đen láy tựa hòn bi ve chớp chớp, như một đứa trẻ nhỏ đang cầu xin lấy một thanh kẹo đường.

"Chiến sắp 18 tuổi rồi đó." Tôi khẽ tay lên chóp mũi chun chun của em, trong lòng không biết nên khóc hay cười.

Tôi nên mừng vì em sắp được đoàn tụ cùng mẹ ruột hay nên buồn vì sắp không còn được nom em nữa?

Tháng trước mẹ em gọi cho tôi nói rằng muốn đón em về rồi. Mười năm qua cô ấy đã tự gây dựng sự nghiệp riêng, hiện tại đã là chủ một xưởng may quy mô vừa. Tuy mẹ em không giàu nứt đổ vách, nhưng cũng thuộc dạng khá giả, chứ đâu có như tôi, một ông chú sắp đến tuổi lại còn nghèo, ngày ngày cặm cụi viết mấy thể sách nhạt nhẽo, không còn hợp thị hiếu về đời sống bình dị, về mối tình trai lặng lẽ mãi chẳng thể phơi bày.

Em sắp 18 rồi, cuộc đời em sắp sang trang mới rồi, tại trang mới này em sẽ dần tốt hơn.

Phải, tôi nên vui mới đúng.

Cả đời này, cầu mong em an nhiên là chấp niệm sâu nặng nhất của tôi.

"Sắp 18 tuổi thì sao chứ? Em vẫn chỉ là bé con của chú thôi." Em ôm lấy hông tôi, dụi đầu vào lớp áo len cũ đã bị bông lên, đầu mũi em khịt khịt tựa một loài mèo nhỏ, "Đố chú, mùi em yêu thích nhất là gì?"

"Là gì cơ?" Tôi luồn tay vào từng nhành tóc mềm của em xoa xoa, có lẽ em không biết tôi thích nhất là mùi tóc em.

"Mùi áo len của chú ấy!" Em ngẩng đầu thốt lên.

"Mùi này nè, nó theo em từ nhỏ tới lớn, em bệnh, nó nom em, em khóc nó lau nước mắt, ôm lấy em thật chặt."

Tôi nghe em liến thoắng, đôi mắt ấy mỗi lúc càng rực rỡ, từng giây từng phút đều gắt gao bao trọn hình bóng tôi, sưởi ấm lấy trái tim chưa ngày nào vơi bớt đi tự ti cùng hèn nhát này.

Ôi Chiến ơi, sao mà tôi thương em quá. Em cứ như thế này, làm sao tôi nỡ để em đi?

Ôi Chiến ơi, ôi tình trai tình trai của tôi ơi, tôi thật muốn ôm em thật chặt, đặt em mãi trong đáy mắt này, giấu em mãi trong trái tim này, khảm em mãi trong cơ thể này, để đời này, kiếp này, đời sau, kiếp sau, em sẽ mãi mùa xuân của tôi, là mặt trời của tôi, là tất cả sự bình an của tôi, là tất cả nhưng chỉ của riêng mình tôi thôi.

"Em khen chú rồi, chú mau trả lời em đi." Em bĩu môi, trong giọng nói ngọt ngào còn có chút dỗi hờn.

"Chú có thương em không?"

Em hỏi tôi lần nữa, tôi lại trả lời đời lần nữa.

Có, tôi có thương em chứ, thương hơn bất cứ điều tốt đẹp gì.

"Nếu chú ngại nói miệng, thì chú hành động thôi cũng được."

"Có hay không, chú gật đầu đi."

Tôi gật đầu.

Em cười càng rạng rỡ, ánh sáng hắt ra từ ô cửa sổ chiếu lên gò má em hây hây, hai cái răng thỏ duyên càng làm em trông như tiên hạ phàm, vô tình lạc vào tay kẻ đạm bạc này.

"Em cũng thương chú nữa."

"Chị Tư bảo, chị đồng ý gả cho anh Hai vì chị cũng thương anh như anh thương chị nhiều."

"Vậy nên là..." Em cầm lấy tay tôi áp lên gò má dần ửng hồng chẳng rõ vì lạnh hay vì ngại, "Chú ơi, tháng sau em đủ 18 tuổi rồi chú gả cho em nha."
.

Năm mười tám em lớn
Không còn thích la cà
Ngâm khúc nhạc xuân sớm
Hay sà vào lòng tôi.

Sao mà em lớn vội?
Để tôi ngày già đi
Em - cậu nhóc xuân thì
Yêu thương tôi làm chi?

"Chú viết bài này cho em hả?" Em dùng giọng điệu thơ ngây nghiêng đầu hỏi tôi, mái tóc mềm mượt đã lâu chưa cắt của em cọ vào cằm nhồn nhột. Tôi khẽ cúi đầu lén hít lấy mùi thơm của chúng. Thật lạ, cùng một mùi dầu gội kia mà, sao chúng lại tỏa hương trên tóc em?

"Chiến đừng đọc, thơ ngang thôi."

Em nhíu mày ngẫm nghĩ, cứ như tờ giấy kia đang hút lấy tầm mắt em vậy. Bước sang tuổi mười tám rồi, sao em vẫn hoài trẻ con đến thế?

Hôm tôi tiễn em về nhà mẹ, lòng ủ dột hệt một kẻ thất tình. Ở bên em bao nhiêu năm rồi, giờ phải xa em, tôi cũng thấy day dứt chứ. Tối ấy, tôi còn định mua bia về nhậu một trận sảng khoái, tạm biệt tình trai tôi, tạm biệt em bé của tôi. Nào ngờ tối cùng ngày, em nhấn chuông cửa, trên tay vác theo hai ba cái bị nặng trịch những đồ.

"Em xin mẹ cho em chuyển đến ở cùng chú. Mẹ thương em mà, kì kèo qua loa rồi cũng gật đầu đồng ý."

Giây phút ấy, tim tôi đập rộn ràng, tôi muốn chạy đến ôm siết lấy em, hôn lên trán em đằm thắm, bế em lên âu yếm trong lòng. Ôi Chiến ơi, bé con của tôi, tôi trót thương lấy em sâu đậm mất rồi.

Làm sao tôi ngăn con tim mình yêu em, khi cái tôi này đã vì em mà hạ xuống, dung hòa cùng em đây?

"Chú viết tiếp đi, có ngang thì em cũng đọc." Em ngẩng đầu lên, ánh mắt hai ta bắt gặp. Nhoẻn miệng cười, tôi xoa vầng trán trắng mịn kia.

"Sau này sẽ không ngang nữa."

"Thật thế ạ?"

"Ừ." Tôi hôn lên mái tóc em, có mùi gỗ phơi. Là mùi em thích nhất, cũng là mùi tôi yêu "Sau này chúng sẽ trầm đấy."

Em cười khúc khích hỏi lại: "Là sao hả chú?"

"Vì tôi đang nặng tình."

Bỗng, em ngồi bật dậy. Cả thân thể em ngã vào lòng này, mặt đối mặt, đáy mắt em lay lay hình bóng của gã say mê cơn dục vọng.

Vòng tay em choàng ôm lấy cổ tôi, đôi môi xinh xắn dần tiến tới, phả hơi thở ấm nóng vào bên gò má: "Em thấy mình lạ lắm, cho em hôn chú, nhé?"

Tôi khẽ cười, đưa tay nâng cằm em lên. Dục vọng luôn đánh bại lý trí mà, bao năm rồi, tôi nhẫn nhịn bao năm rồi. Năm nay em mười tám, năm nay tôi giải thoát cho mình.

"Em có muốn tôi không?" Tôi xoa eo em vài cái thật khẽ, cảm giác như não mình sắp nổ tung ra. Âm thanh nơi cuống họng em ngọt ngào kêu lên một tiếng, em ngượng ngùng mím môi nhìn chằm chằm tôi.

Đôi mắt đen láy kia quá đỗi mơ hồ, em cúi đầu muốn hôn nhưng tôi đã kịp thời tránh đi. Bĩu môi một cái, dường như không muốn tiếp tục nữa, em cố vùng vẫy khỏi vòng tay đang siết chặt thân mình.

Tôi luồn tay vào lớp áo mỏng, mân mê phần lưng láng mịn. Em hoảng hốt ưỡn người về phía trước, chiếc cổ thon dài kia đập vào tầm mắt, nó thôi thúc tôi cắn lên đó. Con tim đập nhanh từng hồi, bàn tay vuốt ve đến vùng ngực săn chắc kia.

"A...chú ơi." Giọng nói em nâng cao lên, mông lung, kích tình. Căn phòng chẳng mấy chốc trở nên ám muội, quái dị. Mảnh thơ tôi chắp vá vào một tối trống rỗng đã vương trên sàn nhà lạnh lẽo.

Bên tai tôi chỉ còn nghe tiếng em gọi mình, sao em lại ngọt ngào đến thế? Sao tôi lại yêu em đến thế? Tôi muốn nuốt chửng em, giấu em cho riêng mình. Bé con của tôi, tình trai của tôi, ôi em ơi...

"Chiến của tôi, em có muốn tôi không?" Tôi hỏi lại, đôi tay không nghe lời dần lần mò đến những nơi bí mật, nơi mà chưa một ai khai phá suốt mười tám năm của em.

"Em..." Em ngại ngùng thật lâu, tôi dừng động tác mình ở nơi tư mật kia lại. Cả người em nhúc nhích không yên, em nắm lấy tay tôi tự an ủi cho chính mình. Tiếng va chạm của da thịt và lớp vải vang lên trong không gian tĩnh mịch. Chúng cộng hưởng cùng mỗi hồi em rên lên, hơi thở em càng lúc càng dồn dập. Qua hồi lâu, em ngẩng cao cổ phóng thích ra toàn bộ tâm tư mình chôn kín ngần ấy năm.

Tôi kinh ngạc nhìn em, rồi nhân lúc tôi mất tập trung, em đã hôn lên môi tôi một cái mạnh mẽ.

Bộ dạng ngả ngớn mút lấy môi dưới tôi, khóe mắt liếc xuống nơi tâm hồn đang vươn cao: "Đừng hỏi em, chú cũng muốn em mà."

Giờ thì tôi đã biết thế nào gọi là "thiên thần sa ngã" rồi.

Sau đó, chúng tôi đã trải qua một đêm tình ái khó quên.

#shasa
#danne

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net