16-18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhớ xem video bên trên nhó......

----------------------------

Vương Nhất Bác: ấy dô em biến lớn rồi, Ố em lại nhỏ đi rồi~

Tiêu Chiến:...

16.

Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn chàng trai đang mặc áo ngủ bị ngắn còn một mẩu, bất giác lùi về sau mấy bước, trong cổ họng phát ra thanh âm nuốt nước miếng rõ ràng.

Nếu anh không nhìn nhầm thì chàng trai đang mặc áo ngủ bò sữa, gần lông mày có một nốt ruồi nhỏ, tuy rằng thành thục hơn nhiều so với thiếu niên lúc trước nhưng trên mặt vẫn còn hai cái má sữa đáng yêu này không phải trứng trang điểm của anh thì còn ai vào đây?

- Em đẹp không?

Trứng trang điểm đã lớn đắc chí cười, tự luyến hất hất mái vứt một cái nhìn đầy rù quyến sang cho Tiêu Chiến:

- Đẹp cũng không đến nỗi nhìn ngơ người luôn thế chứ?

Bây giờ Tiêu Chiến mới kịp phản ứng lại, mặt đỏ rần, anh giả vờ bình tĩnh nhưng ánh mắt thì lại liếc tới liếc lui không dám nhìn thẳng Vương Nhất Bác:

- Cái đó, ờm..., em khỏe hơn chút nào chưa, anh mua đồ ăn nè.

Vương Nhất Bác vuốt cằm nghiền ngẫm nhìn Tiêu Chiến, hai chân dùng lực cong người bật dậy:

- Tiêu Chiến, anh đang xấu hổ đúng không?

Tiêu Chiến lập tức phản bác:

- Quần què! Anh không có!

- Có thì nói có đi ~ có gì mà không dám thừa nhận.

Vẻ mắt Vương Nhất Bác chảnh cún trông cực đáng yêu, kết hợp với gương mặt lạnh lùng của cậu khi trưởng thành, nhìn cậu bây giờ trông như chú mèo Ba Tư đang cáu giận:

- Thừa nhận thích em khó đến thế sao?

Hai mắt Tiêu Chiến trợn to, ngón tay đang vịn lên mép bàn bất giác bám chặt, anh ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác với mái tóc xõa lộn xộn từ trên giường đứng dậy, đang chầm chậm tiến tới chỗ mình.

Ôi thần linh ơi, ngài cho con hỏi sao tên này trưởng thành lại câu nhân đến thế hả ngài.

Hai mắt Tiêu Chiến đảo loạn, tâm tư trong lòng như hạt giống  nhanh chóng nảy mầm

- Thế này là sao, không phải em không biết phép thuật à?

- Không nói cho anh.

Vương Nhất Bác giơ tay làm hành động kéo khóa miệng, cậu không thèm nói cho Tiêu Chiến biết mình làm sao mà lớn được đâu:

- Sau này em là người lớn rồi nhé, anh không thể coi em là trẻ con được.

- Có lớn thì vẫn là nhóc con!

Tiêu Chiến trừng Vương Nhất Bác:

- Anh vẫn sẽ là lão đại!

Vương Nhất Bác mông lung hừ hừ hai tiếng, chậm rãi đi đến trước mặt Tiêu Chiến, mắt ngước lên nhìn vài lần, cậu ảo não mắng nhỏ:

- Đáng ghét, sao vẫn còn thấp hơn mấy phân thế này.

Tiêu Chiến nhanh chóng liền biết Vương Nhất Bác đang làm gì, rất tự nhiên duỗi tay mà vỗ vài cái lên đầu Vương Nhất Bác như đang giã tỏi, giọng vừa đắc ý vừa khinh thường:

- Lớn rồi thì sao? Còn không phải vẫn thấp hơn anh à trứng trang điểm nhỏ?

Vương Nhất Bác tức giận trợn mắt, vừa định đánh anh vài cái lại bị Tiêu Chiến đè lên giường, còn lấy danh nghĩa là muốn kiểm tra hàng mới mà bị niết má sữa.

- Tiêu Chiến! Anh đừng có quá đáng!

Vương Nhất Bác trưởng thành kèm theo đó là sức lực cũng lớn hơn, tay cậu sờ lên mông Tiêu Chiến, không lưu tình nhéo mạnh một cái.

Tiêu Chiến cũng không chịu yếu thế, phẫn nộ nhe răng thỏ cắn lấy cằm Vương Nhất Bác:

- Đồ lưu manh! Anh cắn chết em!


17.

Không đến vài phút Tiêu Chiến đã quen thuộc với hàng mới Vương Nhất Bác, cái tên này căn bản chỉ là bình mới rượu cũ, cho dù có lớn thì tính tình vẫn như trẻ con, phối hợp với cái áo ngủ ngắn cũn kia nhìn lại càng ngốc hơn mấy lần.

- Em muốn có điện thoại! Anh mua cho em điện thoại đi!

Vương Nhất Bác thở phì phì tháo xuống cái iwatch, nói chỉ có học sinh tiểu học mới đeo cái này, lần trước cậu ở đoàn phim còn bị con gái của phó đạo diễn cười nhạo.

- Em muốn điện thoại làm gì, có cho em cũng đâu biết dùng.

Tiêu Chiến nằm dài trên sofa đọc sách, hoàn toàn không để tâm đến yêu cầu của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác lập tức nêu ra 3 lý do chính cần có điện thoại:

- Đầu tiên, bây giờ em là người lớn rồi, cần có cái điện thoại riêng. Thứ hai, em không muốn đeo đồng hồ điện thoại kia nữa, quá ngây thơ. Thứ ba, em muốn tự mình mua sắm online!

Tiêu Chiến nhô đầu ra ngó cậu:

- Mua sắm? Em lại muốn mua cái gì? Lego lần trước mua cho em còn chưa ghép xong đâu.

- Anh quản em làm gì!

Vương Nhất Bác giả vờ hung dữ trừng mắt, kết quả một giây sau liền ôm đùi Tiêu Chiến cầu khẩn:

- Anh ơi xin anh mà, mua cho người ta đi mà, em thật sự rất muốn có điện thoại...

Zhu: mé nó, để mama mua cho con nhé! mải mải mải 2 cái nhuôn được hông?

Tiêu Chiến bị cậu làm nũng đến phiền, chỉ có thể gật đầu đồng ý:

- Trong ngăn kéo còn có cái cũ của anh đó, em cầm lấy mà dùng.

Vương Nhất Bác lập tức hưng phấn nhảy dựng lên ôm Tiêu Chiến hôn mấy cái thật kêu lên má, chỉ kém điều tung Tiêu Chiến lên trời thôi.

Tiêu Chiến bị hôn  chụt chụt, đầu óc vận hành chậm nửa nhịp, anh nhíu mày ngơ một lúc, sau đó liền nhìn về phía Vương Nhất Bác hỏi:

- Em không có chứng minh thư cũng không có thẻ ngân hàng, em tiêu tiền của ai?

Mắt Vương Nhất Bác mở to, thẹn thùng cho anh thêm mấy cái hôn gió:

- Đương nhiên là của anh rồi~

Tiêu Chiến:...

Cuối cùng thì Vương Nhất Bác cũng có điện thoại riêng, cậu như nhặt được chí bảo nâng trong lòng bàn tay chơi, ngay cả lúc ăn cơm cũng không buông điện thoại ra.

- Mẹ nó, còn chơi nữa anh mày lấy cái búa đục nát cái điện thoại này em tin không?

Tiêu Chiến như cha già muốn hất tung cái bàn cơm tất niên, anh vỗ mạnh cái đũa lên bàn, mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Vương Nhất Bác.

- Dạ dạ dạ, em tin.

Vương Nhất Bác lưu luyến đặt điện thoại xuống, cắn đũa bắt đầu nhìn đồ ăn, sau đó nhặt hết cà rốt trong bát để lên giấy ăn, lại gắp hết tỏi trong bát Tiêu Chiến chuyển qua bát mình, cầm bát lên ăn nhanh như gió cuốn, nhìn chẳng khác nào con heo con.

Tiêu Chiến thấy hành động của cậu thì cơn giận nguôi đi hơn nửa, mím môi cười gắp một đũa thức ăn bỏ vào trong bát của heo con, cười nhẹ hỏi:

- Anh nghe Tiểu Nguyệt nói em lập tài khoản trên weibo hả? Hửm, chuẩn bị làm streamer Mukbang hả?

- Cái gì streamer Mukbang?

Vương Nhất Bác đặt bát xuống, quai hàm phính phính như chuột Hamster:

- Em là streamer cuộc sống hằng ngày đấy, có rất nhiều người thích em nhé.

Tiêu Chiến nhíu mày:

- Vậy sao?

- Vâng, em có hơn 3 vạn fan rồi đó.

Vương Nhất Bác cắn một củ tỏi, nghiêm túc trả lời.

- Em đăng ảnh selfie lên à?

Trong lòng Tiêu Chiến có đã có dự đoán.

Vương Nhất Bác gật đầu, hỏi làm sao anh biết.

- Vậy em nói cho anh bình thường bình luận nhiều nhất dưới bài của em là gì?

Tiêu Chiến đặt đũa xuống, xẻ nửa bát cơm anh không ăn hết cho Vương Nhất Bác, cầm cốc nước cam lên uống một hớp tiếp tục hỏi:

- Có phải là " ca ca đẹp trai quá", "Em rất thích ca ca" không?

- Không phải.

Vương Nhất Bác nhận lấy bát  cơm, mở bình luận trong bài đăng mới nhất của mình cho Tiêu Chiến xem.

[ Hôm nay cũng ăn rất ngon, mama có thể yên tâm rồi ~]

[ Ăn nhiều tỏi rất tốt cho sức khỏe, con trai con ăn nhiều một chút!]

[ A a a a a heo nhỏ! Ma ma yêu con!!]

Bình luận cuối cùng còn được Vương Nhất Bác trả lời: [ Tôi không phải heo]

Tiêu Chiến lướt thêm vài cái, lại ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác, sau đó Phụt một cái bật cười.

- Anh cười gì?

Mắt Vương Nhất Bác phát sáng nháy nháy:

- Bọn họ đều rất tốt, rất quan tâm em.

- Đúng rồi, đã coi em như con trai ruột của mình luôn rồi.

Tiêu Chiến ăn no đứng lên vận động, trên mặt mang vài phần cười nhạo, đi vài bước đến bên Vương Nhất Bác ngắt cái tai nhìn trông cũng rất mềm của cậu.

- Chúc mừng em, vị streamer cuộc sống.

Vương Nhất Bác xuýt xoa kêu đau, cứu cái tai của mình từ trong tay Tiêu Chiến, sau đó hỏi anh vừa nãy là có ý gì.

- Không có ý gì, chỉ chúc mừng em bây giờ có rất nhiều fan mama thôi, heo con.

Tiêu Chiến càng nói càng nhịn không được, cuối cùng còn cười ra tiếng, vừa ngẩng đầu liền thấy mặt mũi tiểu yêu tinh tràn đầy tức giận.

- Ôi cười chết mất, em bày ra vẻ mặt gì đó?

- Tiêu Chiến! Anh dám cười nhạo em! Chịu chết đi!

Vương Nhất Bác bắt chước hành động kẹp tay cù nách Tiêu Chiến:

- Để mạng lại!

- Được rồi được rồi không đùa với em nữa...

Tiêu Chiến ôm bụng cười không ngừng, lật người nằm sấp, nghỉ ngơi trên sofa, thuận tiện còn uy hiếp Vương Nhất Bác:

- Ăn xong thì vứt hộp cơm vào túi rác, nếu không mai sẽ không đặt cơm cho em nữa.

Vương Nhất Bác ngồi lại bàn ăn, vừa nghe Tiêu Chiến nói liền giãy nảy vỗ bàn:

- Em có thể tự kiếm tiền rồi nhé, anh đừng có mà nói thế với em!

- Em kiếm được tiền gì, nhận mấy quảng cáo nhỏ đủ tiền cơm mỗi ngày của em sao?

Tiêu Chiến yên lặng liếc mắt:

- Còn không phải nhờ kim chủ anh đây nuôi em.

Vương Nhất Bác không phục nhưng cũng không có gì để nói, chỉ có thể leng keng leng keng chọc chọc bát cơm, giống như con dâu bị mẹ chồng mắng nhưng lại không dám cãi lại.

Tiêu Chiến nằm vài phút đồng hồ lại đứng lên, anh rất có tự chủ của một nghệ sĩ, tuyệt đối sẽ không cho mình có bụng bia. Thế là anh lại đến bên cạnh Vương Nhất Bác bắt đầu trêu ghẹo tiểu yêu tinh.

- Nè, em biết kim chủ có nghĩa là gì không?

Vương Nhất Bác lắc đầu, thành thực nói không biết.

- Vậy em đăng một bài weibo hỏi một cái.

Tiêu Chiến toàn thân đều phát ra hơi thở xấu xa, khuyến khích Vương Nhất Bác đăng weibo, muốn xem cậu xấu mặt.

- Không muốn, em có thể lên baidu

(Baidu của Trung Quốc cũng tương tự như Google)

Vương Nhất Bác không có ngốc đâu nhé, cậu mở trình duyệt lên tìm kiếm từ khóa "Kim chủ là gì"

Kim chủ chính là "người có tiền" " người đầu tư", kim chủ là chỉ người có tiền có quan hệ lợi ích với mình, ví dụ như: Thuê, mua bán, bao dưỡng v.v...

Vương Nhất Bác càng đọc càng không hiểu, cậu xóa đi tìm kiếm cũ, nhập vào câu mới.

- Em tìm cái gì đó?

Tiêu Chiến tò mò chen vào xem cùng, đọc lên câu cậu tìm:

- Bao dưỡng là có ý gì?

- Bao dưỡng tức là căn cứ vào lợi ích thiết lập lên quan hệ giao lưu thân mật , nói thô tục chính là vì tiền mà hình thành quan hệ thân thiết, thường sẽ dùng điều kiện làm tiền đề cho hành vi giao hợp.

Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến hỏi tưởng anh cũng không biết, cho nên đọc lên cho anh nghe cùng, nói đến câu cuối cùng thanh âm đột nhiên phóng đại, nghi hoặc nhìn Tiêu Chiến:

- Cái gì là hành vi giao hợp?

Trứng trang điểm nhỏ đơn thuần nháy nháy mắt, tò mò nhìn con người tri thức phong phú bên cạnh.

Hai chân đang lắc lư của Tiêu Chiến chậm rãi ngừng lại, anh ấp úng cả buổi cũng không nói ra được lời giải thích dễ hiểu nào, mắt thấy Vương Nhất Bác lại muốn tìm tiếp liền cuống cuồng cướp điện thoại của Vương Nhất Bác, nói là đã đến lúc tịch thu điện thoại rồi.

- Rõ ràng còn một tiếng nữa mới đến lúc trả điện thoại mà!

Vương Nhất Bác vì bị cướp điện thoại mà tức giận, lúc này cậu liền phát huy bản lĩnh của một yêu tinh trưởng thành, vật một cái đè Tiêu Chiến lên sofa.

- Vương Nhất Bác! Em dám đánh anh!!

- Em không có đánh anh! Chỉ đè anh một cái thôi!

- Phản rồi đúng không!? Đừng có mà chạy! Đưa điện thoại đây!

- Em không đưa! Anh đây là... đây là phạm luật!

- Phạm cái beep luật, ở đây anh chính là luật!!

Cuối cùng Vương Nhất Bác thông qua đủ loại thủ đoạn, làm nũng, ăn vạ, lấy trộm, cuối cũng cũng lấy được điện thoại của mình.

[giao hợp là gì]

Ối giồi ôi t lại cười ẻ........

Bảo bảo hiếu kỳ âm thầm trùm chăn tìm tòi, năm phút sau liền mặt đỏ tới mang tai chui ra khỏi ổ chăn, sau đó kéo cái tay Tiêu Chiến đang ôm eo mình lên trên một chút.

Vương Nhất Bác như củ khoai lang tím nằm sấp trên gối đầu, trong mắt cùng khóe miệng nhếch lên của cậu không giấu được niềm vui, cậu im lặng cười trong chốc lát, quay người ôm Tiêu Chiến vào lòng, như con cún mà nhích nhích thân mình, chu miệng đụng một cái rất nhẹ lên môi anh, sau đó mới ngọt ngào mà tiến vào mộng đẹp.


18.

Chớp mắt đã đến cuối năm, bộ phim của Tiêu Chiến cũng quay đến kỳ cuối, thế nên năm nay anh sẽ về nhà ăn tết.

Anh và Vương Nhất Bác chuẩn bị túi lớn túi nhỏ, sau khi chúc năm mới nhóm Tiểu Nguyệt liền vui vẻ chuẩn bị về nhà.

Vì Vương Nhất Bác không có chứng minh thư nên trong khoảng thời gian bay chỉ có thể ủy khuất cậu biến về hình dạng trứng trang điểm, ngoan ngoãn nằm trong túi áo Tiêu Chiến.

- Anh phải nhớ bỏ em ra hít thở không khí đấy.

Trước khi biến thân Vương Nhất Bác lại dặn Tiêu Chiến thêm một lần:

- Còn phải phun chút nước cho em nữa, nếu không em sẽ khát.

Mặt Tiêu Chiến lạnh te mở cái hộp trứng trang điểm ra kêu Vương Nhất Bác nhanh nhảy vào, lần này mà trễ máy bay sẽ bắt cậu cõng anh về.

Vương Nhất Bác ủy khuất nhìn Tiêu Chiến, nhỏ giọng niệm chú ngữ, "Póc" một cái biến về nguyên hình.

Tiêu Chiến cười he he vài tiếng, nắm Vương Nhất Bác lên nhét vào hộp, nhét hộp vào trong túi còn không quên vỗ vỗ vài cái, lớn tiếng đáng yêu nói:

- Nghỉ ngơi cho tốt nhé trứng trang điểm nhỏ!

Trên đường bay Tiêu Chiến cảm thấy tai mình chưa bao giờ dễ chịu như bây giờ, anh ngồi trên máy bay yên ổn ngủ một giấc, thẳng đến lúc máy bay hạ cánh mới vào wc thả Vương Nhất Bác ra.

- Ngủ có ngon không?

Vương Nhất Bác nghiến răng nghiến lợi nhìn dung nhan Tiêu Chiến tỏa sáng.

Tiêu Chiến hớn hở gật đầu:

- Nhờ hồng phúc của em, cũng không tệ lắm.

Vương Nhất Bác thở phì phì nhéo vai Tiêu Chiến bắt đầu ăn vạ, chất vấn anh vì sao không lấy cậu ra cho cậu hít thở không khí, còn không thèm phun nước cho cậu nữa.

- Anh là nhân vật công chúng đấy! Nếu để ai nhìn thấy anh cầm cái trứng trang điểm xoay tới xoay lui còn ra thể thống gì, anh còn muốn cái mặt nhé!

Vẻ mặt Tiêu Chiến đau khổ biện minh cho mình, vất vả giãy ra ma trảo của Vương Nhất Bác, xoay người đeo lên kính râm khôi phục lại thành thỏ con sức sống tràn đầy:

- Nhanh lên đi, anh phải về nhà ăn ngon!

Tiêu Chiến có nói trước cho cha mẹ là mình muốn dẫn bạn về cùng đón năm mới với nhà, hai ông bà còn vì vậy mà đến sân bay đón người.

- Trời lạnh vậy còn tới, con đã bảo hai người ở nhà chờ bọn con rồi mà.

Tiêu Chiến đưa vali cho cha, dắt Vương Nhất Bác qua giới thiệu với hai người:

- Đây là Vương Nhất Bác, bạn của con.

- Con chào chú dì ạ

Vương Nhất Bác híp mắt cười đến là ngọt, vừa anh tuấn vừa ngoan ngoãn đứng cạnh Tiêu Chiến, quả thực đúng chuẩn hình tượng con rể của mẹ rồi.

Mẹ Tiêu vừa liếc liền thích nhóc con đẹp trai này, lấy bao lì xì từ trong túi ra đưa cho Vương Nhất Bác.

- Con cám ơn dì!

Vương Nhất Bác từ chối không được liền nhận lấy, cậu lén lút ấn xuống xem xét độ dày của lì xì, hưng phấn túm lấy tay Tiêu Chiến nói thầm:

- Em có tiền rồi nè!

Tiêu Chiến nghe vậy hừ hừ hai cái đáp lại, kêu Vương Nhất Bác ít nói lại, nếu cha mẹ anh mà phát hiện thân phận cậu thì khó mà giải thích.

- Em là yêu tinh chứ không phải đồ ngốc.

Vương Nhất Bác thở phì phì rút tay về, mặt nhỏ nhíu chặt cáu kỉnh.

Tiêu Chiến thấy cậu lại bắt đầu nháo, đẩy cậu lên xe xong là móc viên kẹo từ túi ra nhét vào miệng cậu:

- Vâng vâng tiểu tổ tông của anh, em lợi hại nhất!

Về đến nhà mẹ Tiêu liền đưa cho hai người áo ngủ lông xù mới mua. Tiêu Chiến là thỏ con còn Vương Nhất Bác là heo nhỏ. Nhất là sau khi khi nhìn thấy Vương Nhất Bác mặc áo vào, miệng cười đến không khép được:

- Dễ thương quá!!!

- Dì ơi! Còn có cái khác không, con không muốn con heo đâu!

Vương Nhất Bác ngồi trên giường bày ra vẻ mặt cầu xin, lỗ tai heo trên mũi theo động tác của cậu mà rủ xuống.

- Ha ha ha ha ha đừng có đổi cho em ấy! Cái này đi!

Tiêu Chiến cười đến đau cả bụng, anh ít khi nhìn thấy dáng vẻ khuất phục không dám phản kháng của cậu, có chút hả hê.

- Các con chơi đi, đến giờ cơm mẹ khắc gọi.

Mẹ Tiêu đóng cửa giúp hai người, tùy các con nháo thế nào thì nháo.

Tiêu Chiến lấy chân đá đá mông heo của Vương Nhất Bác kêu cậu ngồi xa một chút:

- Đợi lát nữa ăn cơm đừng có nhiều chuyện, nếu dám cáo trạng anh đánh chết em,

Vương Nhất Bác vẫn còn tức giận đâu, cậu không khách khí vỗ trả một phát vào mông Tiêu Chiến nói:

- Vậy anh phải đáp ứng điều kiện của em.

Tiêu Chiến "Ối!!" một tiếng, chống tay nhìn Vương Nhất Bác:

- Còn dám đưa điều kiện với anh cơ đấy? Nói xem, em có điều kiện gì?

Vương Nhất Bác nghe xong lập tức nhảy phốc một cái ngồi lại lên giường:

- Anh livestream cùng em được không?

Tiêu Chiến ngơ một giây, duỗi tay chỉ chỉ chính mình:

- Anh? Livestream?

- Dạ

Vương Nhất Bác gật đầu, cậu đưa điện thoại của mình cho Tiêu Chiến xem, tiếp tục giải thích nói:

- Hôm đó em đăng ảnh em chụp cùng anh lên bọn họ đều rất kích động, kêu em phải live.

Tiêu Chiến nghe cậu nói lập tức lăn dậy, anh đoạt lấy điện thoại của Vương Nhất Bác, tỉ mỉ nhìn bài weibo đó.

May mà Vương Nhất Bác chỉ nói bọn họ là bạn cũ chứ không nói gì khác, lúc này Tiêu Chiến mới nhẹ nhàng thở ra.

- Có được không ca? Anh lộ mặt một chút là được.

Vương Nhất Bác mong chờ nhìn Tiêu Chiến, hai tay chắp vào thành động tác nhờ vả:

- Xin anh mà, em đã đồng ý với họ rồi.

- Vậy em báo đáp anh thế nào đây?

Tiêu Chiến nhíu mày, không từ chối cũng không đồng ý.

Vương Nhất Bác đến trước mặt Tiêu Chiến ủn , miệng ngọt như bôi mật:

- Ca ca nói gì em đều đồng ý hết.

Điều kiện mê người như vậy Tiêu Chiến làm sao cầm cự được, anh vuốt cằm, ánh mắt quét qua quét lại trên mặt Vương Nhất Bác đánh giá:

- Như vậy đi, trước cứ nợ anh đã, sau này đòi lại được không?

Vương Nhất Bác đương nhiên là lập tức đồng ý, chân thành ngẩng đầu:

- Không thành vấn đề!

-----------

Hoa: Bé trứng nhà ta đã lớn rồi đó anh Chiến ơi, vừa rù quyến vừa ngọt ngào ~ Ngại ngùng chi mà khum mlem nào🌝🌝🌝

Zhu: cái chương này phải kể công tui chửi nó từ tối đến giờ đấy! Cảm ơn tui đi, không cần đa lễ! há há há há há há há bé trứng của tui bé nhớn nhồi....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net