22-25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

22.

Vẻ mặt Tiêu Chiến âm trầm, anh đặt điện thoại trong tay xuống, nhìn sang trứng trang điểm ngồi cách anh không xa đang chăm chú chơi switch, nặng nề thở dài.

Vì buổi livestream hôm qua mà hai người lên cả bảng hotseatch, Vương Nhất Bác còn vì vậy mà tăng thêm vài vạn fan, thật ra Tiêu Chiến không quan tâm cái này lắm, thậm chí lúc nhìn đoạn video cut còn cười lăn cười bò.

Nhưng có người thích thì cũng có người ghét, một nhóm người tự dưng đùng đùng vào weibo của Vương Nhất Bác thóa mạ cậu, nói rất khó nghe. Anh lướt xem vài cái, đại khái là nói Vương Nhất Bác cọ nhiệt gì đó, thậm chí còn có người nói sẽ công kích thân thể.

Đến mức này thì sao Tiêu Chiến có thể nhịn được nữa, anh vào nick phụ chiến đấu anh dũng một trận, nhưng mà anh chẳng có mấy từ để mắng người ta, thế là thất bại toàn tập.

Không được! Sao có thể bị mấy người này bắt nạt được! Tiêu Chiến oán giận, nghĩ đến lúc Vương Nhất Bác nhìn thấy mấy lời này chẳng phải sẽ ức chế đến nỗi cắn ngón tay, khóc hức hức hức sao.

- Phiền quá, phiền chết mất!

Tiêu Chiến đấm đấm gối ôm, vì không có chỗ phát tiết mà phát cáu, cũng vì không bảo vệ được Vương Nhất Bác mà tức giận.

Vương Nhất Bác rất nhạy cảm với phản ứng của Tiêu Chiến, cậu dùng vài phút đánh xong ván game, sau đó đứng dậy tới chỗ Tiêu Chiến:

- Anh sao thế?

- Không có gì.

Tiêu Chiến chán chường ghé vào sofa, vùi mặt vào cánh tay nói:

- Đang cảm thấy bực.

- Sao anh lại bực?

Vương Nhất Bác quyết tâm hôm nay phải an ủi được Tiêu Chiến, kéo cái người đang nằm sấp dậy.

Tiêu Chiến bị cậu kéo lảo đảo một cái, bực tức trong lòng như đã tìm được chỗ phát tiết, anh thở phì phì mắng Vương Nhất Bác:

- Vì em đấy! Cái đồ ngốc không tim không phổi chỉ biết ăn thôi!

Vương Nhất Bác lộ ra vẻ mặt vô tội, cậu chỉ là muốn an ủi Tiêu Chiến thôi mà, sao còn chưa kịp an ủi mà đã bị người kia mắng té tát rồi.

Đúng là không thể nói lý lẽ được mà.

Thế là cậu rất không phục gào một cái nhào về phía Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến đương nhiên cũng không phải ăn chay, vén tay áo hung hăng nghênh chiến.

Mẹ Tiêu vì nghe thấy âm thanh mà chạy tới hiện trường, may mắn kịp ngăn cản hai con người đang chuẩn bị đánh nhau kia, bà kéo hai người đang xô xát ra:

- Hai đứa làm gì thế! Sao tự dưng lại đánh nhau!

Kỳ thật cũng không tính là đánh nhau, phải gọi là Vương Nhất Bác đơn phương chịu đòn.

Sức của Vương Nhất Bác không khỏe bằng Tiêu Chiến, mới vài phút đã bị anh áp chế đến không động đậy được tay chân.

Đầu tóc cậu rối tung như ổ gà, mũ cảm xúc cũng bị Tiêu Chiến ném ra xa hơn một mét, cả người cuộn lại nằm trên sofa, trên cổ còn có cái dấu răng mới tinh. Thấy mẹ Tiêu đến, mắt Vương Nhất Bác liền lóe lên tia hy vọng:

- Dì ơi, cứu con...

Cuối cùng biện pháp giải quyết là mẹ Tiêu để hai người nắm tay nhau rồi nói xin lỗi.

Tiêu Chiến trừng mắt:

- Xin lỗi được chưa.

Mẹ Tiêu tức giận suýt chút thì xỉu:

- Nói lại!

Vương Nhất Bác dùng mọi thủ đoạn, mềm nhẹ nói anh ơi, em xin lỗi, mắt ngập nước bắt đầu tự trách:

- Là em không tốt, em không nên như thế, là lỗi của em...

Tiêu Chiến ngơ luôn. Được lắm, được lắm đồ trứng trà xanh!

Mẹ Tiêu đau lòng vô cùng, bà bỏ tay Tiêu Chiến ra, yêu thương xoa xoa mặt Vương Nhất Bác:

- Ai dô!!! Ai dô!!! Đừng khóc đừng khóc, con khóc làm dì đau lòng chết mất thôi.

Dứt lời, mẹ Tiêu liền trừng mắt quát Tiêu Chiến:

- Còn không mau ra dỗ đi! Chồng chồng với nhau thì có khúc mắc gì lớn chứ?!

- Mẹ! Bọn con không phải quan hệ đó!

Tiêu Chiến khóc không ra nước mắt, giơ tay đầu hàng:

- Thật sự không phải mà!

- Vậy thì nó cũng là em trai con!

Mẹ Tiêu kéo Vương Nhất Bác đến trước mặt Tiêu Chiến:

- Dỗ nhanh lên!

Tiêu Chiến chịu nhục gằn từng chữ:

- Xin lỗi, đừng có khóc nữa.

- Vậy ca ca còn thích em không?

Vương Nhất Bác nháy mắt mấy cái, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống, kỹ thuật diễn còn hơn cả ảnh đế.

- ... Thích, thích em nhất, nhất em rồi.

Tiêu Chiến cắn răng nói.

Mẹ Tiêu thỏa mãn nhìn hai người làm lành xong mới yên tâm rời đi.

Thấy mẹ vừa đi, vẻ mặt Tiêu Chiến thay đổi còn nhanh hơn lật bánh tráng. Anh vụt cái bịt miệng Vương Nhất Bác, tay còn lại ghìm cổ cậu rồi kéo người vào phòng ngủ cho cậu một trận.

- Còn giả vờ đáng thương nữa không?

Tiêu Chiến nhéo mạnh mông Vương Nhất Bác, hung dữ hỏi.

Vương Nhất Bác im như chim cút, cắn môi mếu máo nói không dám nữa, nói xong lại dán vào vai Tiêu Chiến như keo 502:

- Anh đừng giận mà, em sẽ không như thế nữa đâu.

- Được rồi, anh không giận.

Tâm tình Tiêu Chiến không tốt, anh vò loạn tóc Vương Nhất Bác:

- Anh là vì chuyện khác.

Vương Nhất Bác lén lút nắm lấy góc áo Tiêu Chiến:

- Có thể nói với em không?

- Nói thì em cũng chả giúp được gì.

Tiêu Chiến đưa tay lấy điện thoại của Vương Nhất Bác, mở weibo ra nhấn nhấn bấm bấm.

Vương Nhất Bác tò mò ghé đầu vào xem, thấy Tiêu Chiến khóa mất khu bình luận của cậu.

- Không được!

Vương Nhất Bác vươn tay ngăn cản lại bị Tiêu Chiến né tránh, điện thoại vung qua vung lại giữa hai người. Tiêu Chiến hiếm thấy mà lộ ra vẻ mặt nghiêm túc. Anh không quan tâm thái độ của Vương Nhất Bác mà trực tiếp khóa lại khu bình luận.

- Sao anh phải khóa bình luận!

Vương Nhất Bác có chút tức giận, tài khoản cậu khổ công cày cấy, niềm vui duy nhất mỗi ngày là đọc các bình luận thú vị của mọi người, bây giờ bị khóa rồi thì cậu còn xem cái gì nữa.

Mấu chốt chính là, cậu không biết chức năng mở khóa nằm ở đâu!

- Anh làm thế là vì tốt cho em thôi,

Tiêu Chiến ném di động trả lại cho Vương Nhất Bác, hai tay đút túi, vẻ mặt bất đắc dĩ.

- Đây không phải vì tốt cho em, anh làm thế là vì anh thôi!

Vương Nhất Bác tức giận mặt đỏ rần, cậu nhìn chằm chằm vào điện thoại, mồm nhanh hơn não mà trách cứ Tiêu Chiến

Trong cuộc sống của Tiêu Chiến có rất nhiều điều thú vị, mà của cậu lại trống không. Mỗi lần Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến được giao tiếp với mọi người, cậu đều rất hâm mộ, nhưng mỗi lần cậu nói muốn kết bạn lại đều bị Tiêu Chiến từ chối.

- Em quá đơn thuần, người như em rất dễ bị người khác lừa gạt.

Đây là lý do Tiêu Chiến cho cậu, tuy Vương Nhất Bác thấy ủy khuất nhưng cậu vẫn nghe lời Tiêu Chiến. Anh là chủ nhân của cậu, cậu không muốn làm chủ nhân của mình buồn.

Nhưng mà tài khoản này là liên kết duy nhất của cậu với thế giới bên ngoài, mỗi ngày cậu đều rất chăm chỉ quản lý. Mỗi bức ảnh đăng lên, cậu đều tỉ mỉ kiểm tra thật lâu, từng bình luận cậu đều nghiêm túc đọc qua. Từ những dòng bình luận đó cậu mới hiểu được rất nhiều điều mới mẻ mà bản thân chưa từng được trải nghiệm, cũng quen được rất nhiều bạn bè.

Tuy rằng chưa từng gặp họ nhưng trong lòng Vương Nhất Bác đã coi mọi người là bạn tốt rồi, vậy là ngoài Tiêu Chiến ra, cậu cũng đã có bạn.

- Vương Nhất Bác!

Tiêu Chiến nhíu mày quát:

- Anh vì tốt cho em cũng là sai sao?!

- Đúng, em là yêu tinh, nhưng em cũng có suy nghĩ riêng của mình mà, giữa hai chúng ta là quan hệ bình đẳng! Mỗi lần anh đều nói là vì tốt cho em, nhưng anh có biết em nghĩ thế nào không?

Càng nói Vương Nhất Bác càng sa sầm, mũ cảm xúc biến thành màu xanh thẫm. Bây giờ cậu rất đau lòng, rất rất đau lòng, không muốn để ý đến Tiêu Chiến xấu xa này nữa!

Người vốn đang ngồi trên giường theo tiếng "póc" liền biến mất, để lại một cái trứng trang điểm nho nhỏ quật cường lẻ loi nằm nguyên chỗ, nếu để ý sẽ phát hiện ra cả cái trứng đã ướt đẫm rồi.

- Không thèm nói với em.

Tiêu Chiến cũng không phải là người hiền lành. Anh đi nhanh ra phòng ngủ, "Rầm" một tiếng đóng mạnh cửa phòng, không thèm quay đầu lại nhìn Vương Nhất Bác.

Để cho cái trứng này tự kiểm điểm trong này đi.


23.

Mẹ Tiêu nhìn con trai đang ngồi trong phòng khách bực bối nhấn điều khiển loạn xạ, bà nghi hoặc quay đầu nhìn thoáng qua phòng ngủ hỏi:

- Đây là làm sao, không phải vừa làm hòa rồi à?

Tiêu Chiến hừ lạnh một tiếng, thanh âm không lớn không nhỏ nhưng cũng đủ để người trong phòng ngủ nghe thấy rõ ràng:

- Hòa cái gì mà hòa? Con không có làm sai!

Mẹ Tiêu mờ mịt, bà đứng lên đi gõ cửa phòng ngủ, gõ mãi vẫn không thấy ai ra mở cửa. Thế là bà lại đi về nói với Tiêu Chiến:

- Con ra xem xem là làm sao, mong là không xảy ra chuyện gì.

- Em ấy thì giỏi quá rồi, còn có thể có chuyện gì.

Tiêu Chiến hừ một cái, tốc độ chuyển kênh lại nhanh hơn tí nữa.

Còn lâu anh mới đi dỗ Vương Nhất Bác, mọi lần toàn là anh dỗ cậu, phiền lắm rồi, lần này không thèm dỗ!

- Nhất Bác? Nhất Bác ơi, con có sao không?

Mẹ Tiêu kiên trì gõ cửa, không thấy có động tĩnh gì liền trực tiếp vặn cửa vào, nhưng trong phòng lại không có một bóng người:

- Hả, đi đâu rồi?

Tiêu Chiến sớm đã nhịn không được, quay đầu lại xem tình huống bên kia, nhìn xong lại ngồi ngay ngắn xem ti vi, nhỡ mẹ Tiêu đột nhiên về phòng khách mình lại không kịp quay đầu lại.

Đương nhiên không có người rồi, bây giờ cậu là chỉ là cái trứng trang điểm, Tiêu Chiến oán thầm.

- Tiêu Chiến! Không thấy Nhất Bác đâu cả!

Mẹ Tiêu lo lắng đi qua hỏi anh, lôi người dậy đi tìm.

- Không cần tìm đâu.

Tiêu Chiến sờ mũi nói:

- Để con vào xem.

Tiêu Chiến trực tiếp chạy đến cạnh giường, nhưng tìm mãi vẫn không thấy cái trứng nhỏ kia đâu.

Anh nghi hoặc đi quanh giường một vòng, vẫn không thấy bóng dáng Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến đi qua mở tủ quần áo tìm thử, cũng vẫn không thấy.

Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ rơi xuống gầm tủ rồi?

Tiêu Chiếu đưa tay đẩy tủ đầu giường ra, cúi xuống nhìn vào gầm tủ, nhưng vẫn không tìm thấy Vương Nhất Bác.

- Cái quỷ gì thế này....

Tiêu Chiến bực bội gãi đầu, cuối cùng đi vào phòng vệ sinh tìm.

Nhất định là ở trong này, Tiêu Chiến chắc chắn nghĩ.

Quả nhiên, Vương Nhất Bác đã biến lại về hình người, ngây ngốc ngồi trên bồn cầu. Thấy Tiêu Chiến đi vào cậu cũng chỉ ngước mắt lên nhìn một cái rồi lại cúi xuống.

-... Đừng nháo nữa được không.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ ngồi xuống trước mặt Vương Nhất Bác, giọng anh dịu xuống dỗ cậu:

- Là vấn đề của anh, anh không nên không hỏi ý kiến đã tự tiện động vào tài khoản xã hội của em.

Vương Nhất Bác hít hít mũi, cúi đầu, nước mắt lã chã rơi. Dáng vẻ vừa trầm mặc lại bất lực của cậu khiến Tiêu Chiến thấy áy náy vô cùng.

- Đừng ngồi trong này nữa, về phòng đi, nhé?

Tiêu Chiến nắm tay Vương Nhất Bác dẫn người ra ngoài. Tay nhóc con có chút lạnh, không biết đã ngồi trong này bao lâu rồi.

Vương Nhất Bác trầm mặc đi sau Tiêu Chiến, kêu cậu làm gì cậu liền làm cái đó, lúc nằm trên giường mặt vẫn không hề có biểu cảm nào, tinh thần sa sút cực kỳ.

Tiêu Chiến cởi giày nằm xuống cùng Vương Nhất Bác, nhìn vào mắt cậu nói:

- Nhất Bác, em phải biết rằng trên thế giới này không phải chỉ có mỗi người tốt. Em gặp được quá ít người, không biết trên đời này có bao nhiêu người xấu, việc xấu. Thế nên anh phải bảo vệ em, anh không muốn em bị tổn thương.

Tiêu Chiến thở dài, duỗi tay ôm Vương Nhất Bác vào lòng:

-.... Vừa nãy anh không nên quát em, anh xin lỗi.

Nghe vậy Vương Nhất Bác liền lặng lẽ nức nở, đánh nhẹ Tiêu Chiến mấy cái, vài phút sau lại ra vẻ kiên cường lui về vị trí của mình, mạnh miệng nói mình không có khóc.

- A~ vậy vừa nãy là cún con đang khóc đúng không?

Tiêu Chiến giảo hoạt đảo mắt, tay chỉ vào chỗ ướt trên áo mình:

- Áo anh bị sao ấy nhỉ, không hiểu sao lại bị ướt một mảng lớn này.

Vương Nhất Bác mếu máo hừ hừ, lại nhẹ nhàng kéo tay Tiêu Chiến nói:

- Sau này không được hung dữ với em như thế nữa nhé, không được không để ý đến em.

- Được, anh bảo đảm.

Tiêu Chiến cười nói.

Bầu không khí giữa hai người bắt đầu trở nên kỳ quái, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, mím môi cười ngọt ngào.

- Cười cái gì đó?

Tiêu Chiến hơi ngượng ho một tiếng.

Mắt Vương Nhất Bác đảo vòng, dịch sát vào Tiêu Chiến, hai má nhiễm lên đóa mây hồng, chu miệng "chụt" một cái lên môi Tiêu Chiến.

-!

Hai mắt Tiêu Chiến trừng lớn, nhiệt độ trên môi nhanh chóng tăng cao. Anh nhìn ánh mắt ngượng ngùng của Vương Nhất Bác, hình như đã hiểu được thứ gì đó.

- Sao lại hôn anh!!

Tiêu Chiến xấu hổ mặt đỏ như gấc, anh đẩy Vương Nhất Bác một cái, vội vàng tìm chỗ trốn.

- Không cho trốn!

Vương Nhất Bác túm lấy tay Tiêu Chiến, đặt tay anh lên ngực mình hỏi:

- Anh cảm nhận được không?

Tiêu Chiến đương nhiên là cảm nhận được, lồng ngực dưới lòng bàn tay nóng vô cùng , tim đập cực kỳ nhanh.

- Tiêu Chiến, em thích anh, anh biết đúng không?

Vương Nhất Bác mở to hai mắt, tuy rằng cậu nói rất thẳng thắn trực tiếp, nhưng cái cổ đỏ ửng đã bán đứng tâm trạng khẩn trương của cậu rồi.

Tiêu Chiên ngơ ngẩn tại chỗ, cái miệng nhanh nhảu bình thường khịa cả thế giới giờ phút này như bị dán băng dính, không thốt ra được lời nào.

- Thật ra em biết hôm đó anh đã ước điều gì.

Vương Nhất Bác tiếp tục nói:

- Là anh muốn một người bầu bạn, một người yêu, nên em mới xuất hiện trước mặt anh.

Tiêu Chiến trợn tròn mắt:

- Làm sao em biết?

Vương Nhất Bác lộ ra nụ cười xấu xa:

- Thì em biết chứ sao, em có siêu năng lực đó.

Siêu năng lực cái bép, ngay cả pháp thuật trưởng thành cũng là xin lão yêu quái dạy cho đấy, nếu không phải cậu uy hiếp sẽ đi méc vợ lão việc lão trộm mua thuốc lá thì còn lâu lão mới nói cho cậu nguyện vọng của Tiêu Chiến.

- Thiên cơ bất khả lộ!

Lão yêu quái túm râu, cuống đến độ giậm chân.

Vương Nhất Bác chẳng thèm ngó tới, cầm sách nguyện vọng bắt đầu tìm, vừa tìm vừa lẩm bẩm:

- Cháu tìm nguyện vọng của vợ cháu thì có gì mà thiên cơ với chả khả lộ!

Suýt nữa thì Tiêu Chiến đã quên cái trứng trước mắt này không phải người thường, là yêu tinh thần thông quảng đại!

- Chắc em nhìn nhầm rồi, ngày đó Tiểu Nguyệt cũng ước mà, nói không chừng em là yêu tinh của em ấy đấy....

Tiêu Chiến cãi ngang.

Vương Nhất Bác nghe thế mặt lập tức xụ lại, cậu hung hăng bổ nhào vào Tiêu Chiến, nhéo mặt anh nói:

- Nói linh tinh, nguyện vọng của Tiểu Nguyệt em cũng nhìn rồi nhé, chị ấy muốn một đứa con cơ. Sao nào, em đi làm con trai 20 tuổi của chị ấy nhé?

- Cho nên là, anh nghe lời em đi.

Vương Nhất Bác hôn mấy cái lên môi anh:

- Nếu anh không theo á, nhân duyên của anh đến cái nào em liền phá cái đó, đến một cái em phá một cái, đến hai cái em phá cả đôi, cho anh đời đời kiếp kiếp làm cẩu độc thân.

Đấy mọi người ra đây mà nghe, nó trù tôi ghê chưa!

Tiêu Chiến thẹn quá hóa giận, ngẩng đầu cắn mạnh vào cái má sữa phính lên vì đắc ý kia, sau đó lật người đè Vương Nhất Bác ở dưới thân:

- Được lắm, anh thấy em không phải yêu tinh bảo vệ gì đó, mà là quỷ gây sự đúng không?

Vương Nhất Bác bị cắn cũng không phản kháng, híp mắt cười ngốc nghếch:

- Kệ anh, thích gọi thế nào thì gọi, dù sao em cũng chấm anh rồi.


24.

Không khí lúc ăn cơm tối có gì đó không đúng lắm, cụ thể là cái ánh mắt đẩy đưa cò cưa của hai người nào đó cùng gương mặt anh da đen hỏi chấm của mẹ Tiêu.

Vương Nhất Bác: Lão bà ơi ~

Tiêu Chiến: Tém tém lại đi em!

Mẹ Tiêu: Ủa ủa ét ô ét, không phải đang cãi nhau à, sao lại làm hòa rồi, chẳng lẽ mình mộng du?


25.

Ngày nghỉ tết thì lúc nào cũng qua nhanh, nháy mắt Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác lại phải quay về làm việc rồi. Trước khi đi mẹ Tiêu ôm lấy hai đứa con, hôn mỗi người một cái, ngậm ngùi dựa vào lòng ba Tiêu.

- Con đi đây mẹ, đợi hôm nào được nghỉ chúng con lại về thăm hai người.

Tiêu Chiến ngậm ngùi, chờ cha mẹ rời đi anh mới kéo vali vào wc.

- Nhanh biến nhỏ đi, trễ giờ bay bây giờ.

Tiêu Chiến cầm khăn giấy lau nước mũi, lấy cái hộp đựng trứng trang điểm sang chảnh xịn xò từ trong túi ra.

Đúng là thân phận khác trước thì đãi ngộ cũng thay đổi.

Vương Nhất Bác gật đầu, trước đó còn gặm Tiêu Chiến một lúc mới lưu luyến mà biến thành trứng trang điểm.

- Ngoan nhé, lần này anh nhất định sẽ nhớ phun nước cho em.

Tiêu Chiến chọc chọc trứng trang điểm mềm mại mấy cái, nhẹ tay nhẹ chân bỏ Vương Nhất Bác vào túi.

Ai có thể ngờ tới bạn trai của mình lại là cái trứng trang điểm nhỏ này đây. Tiêu Chiến vui sướng thỏa mãn đeo kính râm lên, một tay đút túi một tay kéo vali, hùng dũng hiên ngang đi lên máy bay.

--------------------

Gương mặt mẹ Tiêu kiểu:

=============================

Bé Trứng là chốn bình yên đầy dễ thương của tui ó. Tui quyết tâm không để em nó flop được!!!!!!!!! AAAAAAAAAAAAAAAA....

Cơ mà đừng giục chương, vì sao á? ì tác giả cả tháng nay không ra chương mới rồi, tui là tui đang nghĩ cho các cô ó, chứ không lại dừng đúng chỗ ba chấm như chương mới nhất thì các cô sẽ thấy thật nà đau nòng nhắm nhuôn....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net