40-41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến: Vương Nhất Bác em còn không về anh sẽ không để ý đến em nữa.

Vương Nhất Bác: Không nghe thấy, không nghe thấy zzZ


40

Thật ra lúc dì hàng xóm gõ cửa báo tin Tiêu Chiến cũng đã đuổi kịp Vương Nhất Bác rồi.

- Ây dô!!! Tiểu Chiến, Nhất Bác nhà cậu khóc làm Đậu Đậu cũng không vui theo rồi, có phải cậu mắng thằng bé không? Sao nó lại đau lòng thế!

- Cậu mau ra xem xem, nhỡ nó nghĩ quẩn thì không hay đâu.

Dì hàng xóm vừa dứt lời Tiêu Chiến đã cầm vội cái áo khoác đuổi theo Vương Nhất Bác. Anh đứng trong thang máy nhìn vệt nước lấm tấm dưới chân, lòng bỗng dưng nhói một cái.

Giận thì giận nhưng anh vẫn lo cho Vương Nhất Bác hơn.

Tiểu yêu tinh ngốc nghếch nhà Tiêu Chiến gặp chuyện gì cũng chỉ biết chạy về ôm anh, bây giờ Tiêu Chiến mặc kệ cậu rồi nhỡ nhóc nhà anh lại làm chuyện gì dại dột thì sao.

Tiêu Chiến lái xe theo tuyến bus Vương Nhất Bác đã lên, sau đó lại theo người đến tiệm bánh ngọt, chẳng qua anh không đi vào mà ngồi ở cửa hàng tạp hóa phía đối diện, theo dõi sát sao người đang bận rộn chạy tới chạy lui trong tiệm bánh.

Tiêu Chiến càng ngồi càng bực bội, mông anh còn đau lắm đây này, ngược lại cái tên Vương Nhất Bác kia lại đi mở cửa bán hàng.

Tiểu vô tâm!!!!

Vương Nhất Bác ở trong tiệm bận rộn mấy tiếng thì Tiêu Chiến cũng ngồi ở đó mấy tiếng, trong lúc chờ cậu anh còn ăn hết một đống đồ ăn vặt mà bình thường không dám ăn, vừa ăn vừa dùng ánh mắt công kích Vương Nhất Bác.

Một mình anh ăn hết mấy đồ ngon này đấy, không thèm cho cái đồ kia ăn!!

Tức chết anh mà!

Nhưng sau khi ăn hết đống đồ ăn vặt rồi mà tâm trạng của Tiêu Chiến cũng không khá lên được chút nào, anh lấy chiếc nhẫn trong túi ra, sống mũi cay cay.

Đồ ngốc Vương Nhất Bác, anh giận mà không biết dỗ anh lấy một câu hả, dỗ một câu thôi anh cũng không giận dai thế này, anh nào nỡ hung dữ với cậu chứ.

Bầu trời dần chuyển màu, Tiêu Chiến đợi có chút chán, cuối cùng không nhịn được chống cằm ngủ gật, khi tỉnh lại thì tiệm bánh đã tắt đèn rồi.

- A xi ba...

Tiêu Chiến ảo não vò đầu, đấm đấm hai chân vì ngồi lâu mà tê rần, đứng lên chuẩn bị về nhà.

Anh nghĩ rồi, chỉ cần Vương Nhất Bác dỗ anh lần nữa anh sẽ thỏa hiệp, dù sao chiến tranh lạnh để lâu cũng không có lợi ích gì.

Lúc Tiêu Chiến ra thang máy đã nhìn thấy ngay thân ảnh Vương Nhất Bác biến mất nhanh như một cơn gió ở cầu thang bộ, anh lập tức đuổi theo.

Đêm đến gió lớn nổi lên, Tiêu Chiến trốn phía sau cửa tầng thượng nghe hết cuộc đối thoại của lão yêu quái với Vương Nhất Bác, từ bình tĩnh đến tức giận cuối cùng là sợ hãi, thời khắc mấu chốt Tiêu Chiến liền bất chấp tất cả chạy ra cứu người, nhưng vẫn chậm một bước.

Chỉ chậm một chút xíu mà thôi.

Nếu lúc đó anh chạy nhanh một chút thì Vương Nhất Bác cũng không phải biến mất, biến mất như chưa bao giờ xuất hiện qua. Nếu anh sớm chạy ra thì chuyện đã không đi đến bước này.


Tiêu Chiến nhìn trứng trang điểm nhỏ nằm yên trên kệ, nhịn không được đỏ khóe mắt.

Đồ ngốc Vương Nhất Bác, làm gì cũng không thèm để ý cảm nhận của người khác, nhẫn đã tặng người ta rồi mà sao người lại biến mất chứ.

Tiêu Chiến càng nghĩ càng khó chịu, anh co người trên ghế sofa không ngừng lau nước mắt.

- Vương Nhất Bác em đừng không để ý đến anh, anh sai rồi.

- Em trở lại đi, anh không bao giờ giận dỗi vô cớ nữa

- Bánh ngọt em làm anh sắp ăn hết rồi, không ngon tẹo nào, em về làm cái mới cho anh nhé.

Khóc một hồi lâu Tiêu Chiến liền mệt mỏi thiếp đi.

Thời gian trôi qua, nhiệt độ ban đêm càng ngày càng giảm, gió to luồn qua khe cửa sổ chưa đóng kín lạnh lẽo khiến Tiêu Chiến giật mình thức giấc. Anh chậm rãi ngồi dậy ôm lấy trứng trang điểm chạy vào phòng ngủ, để Vương Nhất Bác vào vị trí cậu hay nằm, đắp chăn cho cậu.

- Bo Bo không lạnh, ca ca đắp chăn cho em, chúng ta đi ngủ thôi.

Tiêu Chiến hít hít nước mũi chui vào chăn, nghiêng người nhìn miếng trứng trang điểm im ắng nằm bên cạnh, anh dịch sát người qua nhẹ nhàng hôn lên thật khẽ:

- Ngủ ngon bảo bối.

Ngủ một giấc thật ngon, ngộ nhỡ mai tỉnh dậy Vương Nhất Bác đã về rồi, Tiêu Chiến gắng gượng nở nụ cười tươi, âm thầm an ủi chính mình.

Mai Vương Nhất Bác mà về anh sẽ không giận cậu nữa, phải ôm cậu trứng trang điểm của anh thật chặt, nói với cậu một câu xin lỗi.


41.

Hôm sau Tiêu Chiến bị ánh mặt trời gọi tỉnh, vừa tỉnh là lập tức nhìn qua bên cạnh, nhưng lại không gặp được người mình muốn gặp liền thất vọng quay mặt đi.

- Sao vẫn chưa về vậy hả?

Tiêu Chiến tức giận đấm mấy đấm vào chăn:

- Đồ quỷ nhỏ mọn Vương Tiểu Mỹ.

Đợi khi anh ngồi dậy mới cảm thấy đầu hơi choáng váng, phỏng là tối qua trúng gió cảm lạnh rồi, chỉ là nhiệt độ cơ thể chỉ nóng lên một chút, chắc sẽ không có vấn đề gì.

Tiêu Chiến với điện thoại nhắn cho Tiểu Nguyệt một tin để cô điều chỉnh lịch trình trống một khoảng thời gian.

Việc quan trong nhất của anh bây giờ là ở cùng Vương Nhất Bác, anh sẽ không buông tha bất kỳ cách nào để cậu có thể khôi phục.

Thông báo cho Tiểu Nguyệt xong anh liền rời giường chuẩn bị đến trước tủ tìm thuốc uống, cảm lạnh không thể không chữa, anh cũng không phải nữ chính nhu nhược yếu đuối trong mấy bộ phim ngôn tình, không đến mức tự chà đạp bản thân.

Uống mấy viên thuốc, vị đắng lan tràn trong miệng khiến Tiêu Chiến bị sặc ho khan vài tiếng, anh vội vàng lấy viên kẹo trong hộp ra bỏ vào miệng, lúc này mới giảm được vị đắng.

Tiêu Chiện ngậm kẹo ngẩn người nhìn hộp kẹo đặt trên bàn tiếp khách, vị ngọt đầu lưỡi làm anh nhớ tới hồi còn giành giật với Vương Nhất Bác chỉ để ăn thêm một viên kẹo.


- Anh không thể ăn nữa, sẽ hỏng hết cả hàm răng cho coi!

Vương Nhất Bác như gà chọi nhỏ bảo vệ nghiêm ngặt hộp kẹo của mình, tay còn đưa ra trước giữ khoảng cách nhất định với Tiêu Chiến.

- Anh chỉ ăn nốt viên nữa thôi, ăn xong hôm nay sẽ không ăn nữa, em cho anh đi.

Tiêu Chiến nuốt nước miếng, ánh mắt rơi vào trên mặt Vương Nhất Bác, anh như yêu tinh thời cổ đại mê hoặc cậu:

- Em cho anh kẹo rồi anh cho em hôn hôn nhé?

Thỏa đáng thế này anh không tin Vương Nhất Bác còn nhịn được.

Quả nhiên, cậu bắt đầu lung lay, Vương Nhất Bác cắn cắn môi, đôi mắt không tự chủ nhìn vào đôi môi hơi cong của Tiêu Chiến, tay ôm kẹo run nhè nhẹ, đến ánh mắt cũng hấp háy:

- Vậy... chỉ có thể ăn một viên thôi đấy.

- Ừm ~ anh nghe em.

Tiêu Chiến nheo mắt đưa tay ra làm tư thế đòi kẹo:

- Anh muốn ăn sô cô la.

Vương Nhất Bác mím môi gật gật đầu đẩy nắp hộp lấy ra một viên sô cô la đặt vào tay Tiêu Chiến:

- Cho anh.

Tiêu Chiến nhìn sô cô la hạt phỉ trên tay, mày không tự giác nhíu lại:

- Anh không muốn ăn vị này, anh muốn ăn sô cô la trắng cơ.

Vương Nhất Bác a một tiếng lấy lại viên trên tay Tiêu Chiến rồi lại cúi đầu cặm cụi tìm, còn vừa tìm vừa lẩm bẩm:

- Chô cô la trắng... chô cô la trắng...

- Tìm được chưa?

Tiêu Chiến ngó ngó vào hộp.

Vương Nhất Bác lắc đầu nói:

- Có phải anh ăn hết rồi không?

- Làm sao có thể, lần trước còn một viên anh không nỡ ăn nên để dành đó.

Tiêu Chiến chắc như đinh đóng cột nói.

- Em tìm tiếp đi.

Vì vậy Vương Nhất Bác lại cẩn thận tìm lại một lần, sau khi không tìm được liền nhụt chí đưa cả hộp cho Tiêu Chiến:

- Anh tự tìm đi, em không tìm thấy.

Tiêu Chiến chỉ dùng chút kế nhỏ đã lấy được hộp kẹo, anh vui vẻ cho tay vào tìm, đôi mắt cơ linh đảo loạn:

- Ai da Vương Nhất Bác, quần áo trong máy giặt anh quên chưa phơi rồi, em đi phơi đi không hỏng mất.

Trứng trang điểm lập tức nghe lời đến phòng tắm cầm quần áo, vừa đi vài bước liền nhớ ra phải hỏi xem Tiêu Chiến giặt quần áo gì? Kết quả vừa quay đầu lại liền bắt gặp tiểu hồ ly này đang liều mạng nhét kẹo vào túi áo.

- Yaaaaaa! TIÊU CHIẾN!!

Vương Nhất Bác hét to, hai bước thành một chạy nhanh về đoạt lấy hộp kẹo, hai người liều mạng tranh nhau, trong lúc hỗn loạn Tiêu Chiến nhanh tay nhét mấy viên vào miệng, mặt tỏ vẻ đắc chí lắm, nhìn như đang thách thức em làm gì được anh nào.

Nhưng chiêu này cũng không địch lại được Vương Nhất Bác, cậu duỗi tay nắm lấy cằm Tiêu Chiến, tay còn lại bóp miệng anh hét:

- Há mồm! Nhanh há mồm!

- A...a...a...a! Ưm...ư...!

Tiêu Chiến ra sức chống cự, chết cũng không há mồm, không há!

- Đồ xấu xa Tiêu Chiến!

Vương Nhất Bác tức giận phồng lên như cá nóc, trước mắt cậu mà con chuột nhỏ này cũng dám trộm hết kẹo, tôn nghiêm của trứng bị khiêu khích cực kỳ nghiêm trọng.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác không bắt mình nhả kẹo ra nữa liền yên lòng hưởng thụ, đã nhai lại còn phát ra âm thanh, vẻ mặt hưởng thụ khiến Vương Nhất Bác càng tức giận.

- Anh chờ đó!!

Vương Nhất Bác đe dọa xong liền ôm kẹo chạy vào phòng ngủ, đóng cửa rầm một cái rõ to.

- Hờ, chờ thì chờ, chẳng lẽ anh phải sợ em chắc.

Tiêu Chiến khinh thường không sợ trời không sợ đất nằm trên sofa bắt chéo chân rung rung đùi.

5 phút sau Vương Nhất Bác chạy vù ra nhanh như một cơn gió, tay ôm hộp kẹo tay cầm điện thoại, trên mặt còn đọng vài giọt nước mắt, cậu đứng trước mặt Tiêu Chiến như dân chụp ảnh hướng camera về phía đại gia Tiêu Chiến, mặt ngưng trọng nói với người trong điện thoại:

-Dì ơi nhìn này! Con nói thế nào anh ấy cũng không nghe, đã hỏng hết cả hàm luôn rồi.

Tiêu Chiến sửng sốt vài giây liền lập tức nhảy dựng lên tránh né camera, vừa trốn vừa mắng:

- Được lắm Vương Nhất Bác, em lại dám đi tìm trợ thủ.

Vương Nhất Bác nhạy bén theo sát di chuyển của Tiêu Chiến, đưa di động sát mặt anh, vừa dỗi vừa gào:

- Dì ơi dì mau kêu anh ấy đi! Cứ thế này răng anh ấy sẽ sâu hết mất!

- Tiêu Chiến! Cậu cút ra đây cho tôi! Tôi nói bao lần phải tiết chế cái mồm cậu lại rồi? Từ nhỏ đã chịu bao khổ cậu quên hết rồi đúng không???

Tiếng mắng giận dữ của mẹ Tiêu tràn ra màn hình kích thích thần kinh Tiêu Chiến làm anh chạy trối chết, đang trốn cũng không quên đánh Vương Nhất Bác:

- Đồ mách lẻo, đồ mách lẻo!

- Lại còn dám bắt nạt Tiểu Bác, cậu chờ đấy Tiêu Chiến, giờ tôi mua luôn vé máy bay đến Bắc Kinh đánh nát mông cậu...

Cuối cùng Tiêu Chiến cũng phải khuất phục, tự tay viết xuống bản cam kết tuyệt đối sẽ không trộm kẹo ăn nữa chuyện này mới coi như xong.


Nhớ lại hồi ức Tiêu Chiến luôn nhịn không được cười khẽ, cười xong lại muốn khóc, anh nhịn lại nước mắt trực trào mở hộp kẹo ra, thấy bên trong đều là sô cô la mình thích ăn liền suýt nữa không kìm được.

Trước khi đi cậu còn không quên đổ đầy kẹo cho anh, đúng là đồ tồi, đây không phải là muốn răng anh sâu hết sao?

- Đồ xấu xa.

Ngoài miệng Tiêu Chiến nói vậy nhưng tay lại nhẹ nhàng vuốt ve chữ "hộp kẹo" Vương Nhất Bác tự tay ghi dán bên ngoài vỏ hộp, giờ anh đã biết ý nghĩa của câu "Nhìn vật nhớ người" rồi.

Kẹo bên trong anh không nỡ ăn, anh phải chờ Vương Nhất Bác về rồi mới ăn, một người ăn thì có nghĩa gì chứ, anh phải ăn trước mặt cậu, phải khiến cậu tức chết.

Thời điểm cất hộp kẹo vào tủ anh lại vô tình thấy được két sắt nhỏ màu hồng.

Tiêu Chiến kinh ngạc nhìn trong chốc lát, đột nhiên kích động lôi nó ra.

- Mật khẩu, mật khẩu là gì...

Tiêu Chiến run rẩy ấn mấy con số, quả nhiên, là sinh nhật anh.

Két sắt "kéttt" một tiếng mở ra, anh nhìn một chồng tiền dày trước mắt lại nhịn không được rời mắt đi.

Đồ đần này!

Tiêu Chiến lau nước mắt, ngực phấp phồng, anh sắp bị "di sản" của Vương Nhất Bác làm tức chết rồi.

Hoãn lại chốc lát Tiêu Chiến mới dám quay lại nhìn về phía két sắt, ngoài tiền mặt thì bên trong còn có một quyển album với một quyển sổ đặt đè lên điện thoại của Vương Nhất Bác.

Hiển nhiên, trong két sắt này là tất cả đồ vật quý giá nhất của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến cắn môi lấy hết ra xem, càng nhìn hai mắt lại càng mơ hồ, nước mắt như mưa rơi xuống mặt thảm.

Bên trong album là ảnh chụp của anh với Vương Nhất Bác, lưu giữ lại những khoảnh khắc trong cuộc sống của hai người.

Trước kia lúc nào Vương Nhất Bác cũng cầm cái máy ảnh mini chụp này chụp nọ, Tiêu Chiến ăn cơm cũng chụp, lúc chơi game cũng đem ra chụp khiến anh cảm thấy phiền, anh nhéo mặt cậu chất vấn có phải cậu muốn đem hình anh đi bán lấy tiền tiêu vặt không hả?

- Còn lâu nhé! Em giữ cho mình thôi!

Lúc đó Vương Nhất Bác mới bỡ ngỡ đến thế giới này, bị bắt nạt cũng không biết đáp trả, chỉ có thể ôm chặt bảo vệ máy ảnh của mình:

- Anh đã nói cho em cái này rồi còn gì!

- Có cho cũng không phải để em suốt ngày chụp ảnh anh, tiểu tư sinh!

Tiêu Chiến tức giận cướp lấy máy ảnh của Vương Nhất Bác, nói muốn tịch thu.

- Không được A A A A! A A A A...

Vương Nhất Bác phóng ra chiêu công kích âm thanh, hét to như cái loa phường.

Tiêu Chiến bịt tai lôi Vương Nhất Bác ra khỏi phòng ngủ, bảo cậu cút ra ngoài mà kêu.

- Cho em chụp anh đi mà! Nhỡ sau này không gặp được, em lấy gì mà chụp!

Vương Nhất Bác điên cuồng gõ cửa.

Tiêu Chiến tức giận trợn mắt:

- Không gặp được càng tốt, anh mày bớt lo.

Ai mà ngờ câu vui đùa hôm đó lại là một câu thành sấm, Tiêu Chiến lưu luyến vuốt ve ảnh chụp trong tay, nhìn ảnh tự sướng ngốc nghếch của Vương Nhất Bác không rời, không khỏi cười khẽ:

- Ngốc.

Xem xong album anh lại mở sổ ra, cái này khác với phương pháp bí truyền trong tiệm bánh, cuốn này là nhật ký của Vương Nhất Bác.

Cũng miễn cưỡng coi là nhật ký đi, ghi chép bên trong không phải liền mạch từng ngày, cũng chỉ là lúc cảm xúc của cậu xúc động kịch liệt mới viết, mỗi tờ cũng chỉ có vài câu ngắn, mấy câu mắng người không nhiều lắm, đa phần toàn là ghi luôn vào trọng tâm.

Tiêu Chiến hít hít mũi mở tờ thứ nhất, bên trên dán hình SpongeBob cùng với 3 chữ xiêu xiêu vẹo vẹo "Vương Nhất Bác", anh nhìn lại không tự giác mím môi cười.

- Gì cũng thấy ngốc... học sinh tiểu học.

Tiêu Chiến mỉm cười lật sang trang tiếp theo, ngày đầu tiên được ghi là vào tuần thứ 2 khi Vương Nhất Bác đến với Tiêu Chiến, lúc đó hai người đã làm thân rồi, cả ngày anh không đánh em thì em cũng đánh anh, vừa ngây thơ vừa vui vẻ, mấy tờ sau là mấy chuyện hàng ngày đáng yêu, đa số toàn là lúc Vương Nhất Bác tức giận mới viết vào.

Tiêu Chiến thấy đây chẳng phải là nhật ký gì, có mà sổ ghi thù thì có.


Ngày 3 tháng 4 năm 2021

Hôm nay Tiêu Chiến lại bắt nạt mình, mình rất tức giận, thế nên mình đã ăn hết sạch bánh dẻo, cho Tiêu Chiến khóc thét!


Ngày 1 tháng 5 năm 2021.

Hôm nay là Quốc tế Lao động, Tiêu Chiến nói anh ấy là công dân lao động vậy nên đã giao hết việc giặt quần áo với lau dọn nhà cửa cho mình vì mình không phải công dân lao động, mình không hiểu!


Ngày 5 tháng 8 năm 2021

Hôm nay ăn hết bánh ngọt rồi, ăn rất ngon, Tiêu Chiến chúc mình sinh nhật vui vẻ.

Sao anh ấy biết hôm nay là sinh nhật mình nhỉ?


Ngày 2 tháng 10 năm 2021

Hôm nay ở phòng làm việc Tiêu Chiến mắng mình là heo, rất lớn tiếng, mình rất giận, sau này không thèm để ý ảnh nữa!


Ngày 31 tháng 1 năm 2022

Theo Tiêu Chiến về nhà đón năm mới, tuy mình không biết năm mới là gì nhưng chắc sẽ rất vui.


Ngày 5 tháng 2 năm 2022

Tết thật tốt, mình thích Tết, tại sao không phải ngày nào cũng là Tết nhỉ?


Ngày 7 tháng 2 năm 2022

Tiêu Chiến xấu lắm, mình không bao giờ thích ảnh nữa, anh khóa khu bình luận rồi, mình rất tức giận!!!


Ngày 7 tháng 2 năm 2022

Mình nói dối, mình vẫn thích ảnh, chúng mình hôn rồi, giờ đã là người yêu, yêu đó nha!!!


Ngày 15 tháng 2 năm 2022

Mua được nhẫn rồi!!!


Ngày 12 tháng 3 năm 2022

Mình làm Tiêu Chiến giận rồi, anh ấy không để ý mình nữa, làm sao bây giờ.


Ngày 13 tháng 3 năm 2022

Ca ca, xin lỗi, em đi đây.

Chúng ta ở dưới chăn tiếp tục yêu nhau!

(Ở dưới chăn: 下被子Xià bèi zi, kiếp sau: 下辈子Xià bèi zi, bạn Bo bạn ấy viết sai chính tả)


Tờ cuối cùng mực vẫn còn mới, nước mắt Tiêu Chiến nhỏ giọt thấm nhòe mặt chữ.

Được kẹp với tờ cuối là một tờ giấy đỏ, đây là "Giấy đăng kí kết hôn" Vương Nhất Bác tự làm. Vì Vương Nhất Bác không có căn cước công dân nên cũng không thể làm giấy đăng ký kết hôn được, nhưng cậu lại rất muốn có, thế là Vương Nhất Bác tự vẽ cho mình luôn, kéo Tiêu Chiến ra chụp ảnh đôi rồi cẩn thận dán lên, bên dưới còn có chữ ký của cả hai, vì là tự làm nên giấy cũng không có gì cầu kỳ, Vương Nhất Bác thậm chí còn ấn dấu vân tay màu xanh lên trên.

- Tại sao lại ấn màu xanh lá?

Tiêu Chiến nhăn nhó bị Vương Nhất Bác cưỡng chế ấn dấu tay lên, cạn lời gào:

- Xấu như ma ấy!

- Không xấu, không xấu!

Vương Nhất Bác như lấy được bảo bối, vui vẻ hiện hết lên trên mặt:

- Đỏ xứng với xanh, đẹp mà!

- Chả hiểu thẩm mỹ kiểu gì.

Tiêu Chiến nhỏ giọng thổ tào.

Vương Nhất Bác dắt tay Tiêu Chiến, đặt tờ giấy trước ngực sến sẩm nói:

- Như vậy chúng ta có thể bạch đầu giai lão rồi ~

Tiêu Chiến thẹn thùng xoa xoa mặt:

- Gì chứ.

- Bạch đầu giai lão anh không biết hả?

Vương Nhất Bác tưởng Tiêu Chiến không hiểu ý nghĩa của cậu này:

- Chính là chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời đó, từ tóc đen đến đầu bạc, mãi mãi không xa rời.

Mãi mãi không xa rời, một câu vô cùng đơn giản lại cho anh cảm giác an toàn, anh cắn môi nhìn Vương Nhất Bác, hai mắt long lanh ươn ướt:

- Được, chúng ta bạch đầu giai lão.


- Cái gì mà bạch đầu giai lão, gạt người.

Tiêu Chiến nhìn hai dấu vân tay giao nhau trên giấy nghẹn ngào nói:

- Vương Nhất Bác, em là cái đồ lừa đảo, anh không bao giờ tin tưởng em nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net