50-52

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác: Daddy~

Tiêu Chiến: Con trai ngoan chụt chụt chụt


------------------------------------------------------------

50.

Tiêu Chiến suýt nữa bị cái âm thanh "Thiếu niên Tiền Phong" hét cho ngã ngửa ra sau, anh lấy tay đỡ lấy bàn, ép chính mình không được ngã, sau đó nghiêm trọng nhìn con khỉ con đứng trên giường đang âm ĩ.

- Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác!

Tiêu Chiến hô hai tiếng, cố gắng khiến cậu đừng có  phát điên nữa.

Vương Nhất Bác nghe tiếng lập tức ngừng lại, bé ngồi trên giường, lại còn rất biết xấu hổ dùng chăn che kín nửa thân dưới, hai mắt bling bling phát sáng nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, mấp máy môi.

Tiêu Chiến nghi hoặc nhíu mày, anh thật sự không nghe rõ nhóc này đang lầm bẩm cái gì. Vì vậy liền ghé sát vào nghe, hình như nhóc con ngày đang hát gì đó, nhỏ giọng ngâm nga rất có giai điệu.

- Hát cái gì thế, hát to lên xem nào!

Tiêu Chiến nghiêng đầu lắng nghe.

Mặc dù đã lớn hơn nhưng trên mặt Vương Nhất Bác còn chưa mất đi cái má mochi, chỉ là không mềm mềm phính phính rõ ràng như trước thôi.

-Come on, nghịch chiến, xông lên nào! Át chủ bài phải thật cuồng dã! Chiến đấu chính là khởi điểm cho sự quật cường của chúng ta...

Hoa: (Bài hát của "Nghịch Chiến" của Trương Kiệt)

Vương Nhất Bác đột nhiên bắt đầu solo, cứ hát là hai cái má sữa lại rung rung, ánh mắt sắc bén lại kiên định khiến Tiêu Chiến nhìn thấy cũng nhịn không được sợ run cả người.

Chết thật rồi~, thời kỳ nổi loạn đến rồi

- Bác ca, Bác ca đừng hát nữa, bình tĩnh lại nào.

Tiêu Chiến suy yếu che ngực, đi qua xốc chăn lên:

- Để anh kiểm tra xem hàng họ có đúng không đã.

Động tác xốc chăn của Tiêu Chiến đã kích thích cực lớn đến lòng tự trọng của Bác ca thời Thiếu niên Tiền phong, bây giờ là thời kì quan trọng hình thành lòng tự trọng. Quan niệm thà chết vinh còn hơn sống nhục bây giờ đang chiến cứ toàn bộ đại não bé.

Hơn nữa Tiêu Chiến còn cực kỳ thẳng thắn mà nhìn tới nhìn lui phần dưới, thậm chí còn dùng tay búng chim của bé một cái, đúng là khiến người khác không thoải mái mà!

- Đừng động vào tôi!

Vương Nhất Bác thẹn quá hóa giận nhìn chằm chằm vào người con trai trước mặt, nổi giận đùng đùng nói:

- Kể cả anh lớn lên có đẹp thì cũng không thể vũ nhục người khác!

- Cứ vũ nhục em đấy! Rồi sao?

Tiêu Chiến chống đối lại, càng nói tay càng có sức đi nhéo nhéo mông Vương Nhất Bác:

- Chỗ nào của em anh chưa thấy qua chứ?

- Anh còn như vậy tôi hét lên đó!!

Vương Nhất Bác cuộn người thành hình tôm luộc không cho Tiêu Chiến sờ, miệng vẫn còn gào to.

Tiêu Chiến nở nụ cười, mắt híp híp nhìn Vương Nhất Bác nói:

- Hét đi Bác ca, tìm Trương Kiệt đến cứu em đi?

- Anh!

Vương Nhất Bác tức giận nhìn Tiêu Chiến, bị nói nghẹn họng.

Tiêu Chiến kiểm tra một lượt, phát hiện Vương Nhất Bác ngoại trừ biến lớn ra thì không có vấn đề gì anh mới yên tâm.

- Anh là ai?

Vương Nhất Bác bất giác nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến hỏi.

- Anh là ba em.

Tiêu Chiến đến đầu cũng chẳng buồn ngẩng.

- Tôi không tin, anh trẻ thế này sao có thể là ba tôi được.

Vương Nhất Bác rõ ràng không tin anh, cậu kéo lại chăn che lên người:

- Anh tên gì?

- Ba tên Tiêu Chiến

Tiêu Chiến nhún vai, anh cố ý thở dài giả vờ như rất thương tâm:

- Quả nhiên con trai lớn rồi liền không nghe lời, haizz.

- Đồ lừa đảo!

Vương Nhất Bác hô to:

- Tôi họ Vương, anh không phải ba của tôi!

Tiêu Chiến mặt không biến sắc ngoáy ngoáy lỗ tai, sau đó bắt đầu nghiêm trang nói bậy nói bạ:

- Mẹ con họ Vương, con theo họ mẹ.

Vương Nhất Bác vẫn là chưa tin:

-.... Vậy anh nói xem mẹ tôi tên gì?

Tiêu Chiến lê gối qua nằm xuống nhắm mắt lại nói:

- Vương Tiểu Mỹ.

Nói thế cũng không sai, đời trước của trứng trang điểm nhỏ không phải là cái trứng trang điểm lớn à.

Xét thấy thái độ thành thật lúc nói của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác thật đúng là tin, bé của bây giờ dễ lừa hơn lúc bình thường nhiều, ngốc nghếch chết, còn cho rằng mình rất thông minh.

Đại thông minh* cũng là thông minh, không sai nhỉ?

(Hoa: Đại thông minh hàm ý ngu ngốc)

- Mẹ con đâu?

Vương Nhất Bác nháy mắt mấy cái.

-... Em ấy là bác sĩ không biên giới, một năm chưa chắc đã về được mấy lần.

Tiêu Chiến ho một tiếng, mặt không đổi sắc nói.

Vương Nhất Bác chậc chậc nói hiểu rồi.

Đúng là dễ lừa, Tiêu Chiến yên lặng liếc cậu một cái.

Bây giờ trí nhớ của Vương Nhất Bác như một đứa trẻ, bởi vì lúc trước quá nhỏ nên trí nhớ vẫn luôn mơ hồ, còn có chút đứt quãng. Gặp phải các vấn đề về thiết hụt ký ức như không thể hiểu được sự vật thế giới này, không quen người nào.

Nhưng Vương Nhất Bác vẫn có cảm giác thân thuộc với Tiêu Chiến, thế nên bé vô cùng ỷ lại anh, cũng cực kỳ dễ dàng tin tưởng Tiêu Chiến.

Nói đơn giản chính là ngoài Tiêu Chiến ra ai cũng không tin.

Náo loạn nửa ngày Tiêu Chiến cũng thấm mệt. Anh mệt mỏi mò điện thoại ra bắt đầu mua quần áo cho Vương Nhất Bác, mua từ đầu đến chân.

Nuôi nhóc này đúng là tốn cơm tốn gạo, nhoáng cái đã phải mua quần áo mới.

Vương Nhất Bác quấn thành con nhộng chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, bé cọ đến bên cạnh Tiêu Chiến, mắt sáng ngời nhìn vào điện thoại trong tay anh, hai mắt tràn ngập hâm mộ:

- Đây là cái gì ạ?

- Điên thoại đó.

Tiêu Chiến nhấn nhấn nhấn mua mua mua, lại đặt thêm đơn đồ ăn ngoài, anh ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác:

-Điện thoại của con trong ngăn kéo

- Con cũng có á!?

Vương Nhất Bác vui mừng nói

- Nếu con muốn mang iwatch cũng được

Tiêu Chiến thừa cơ đoạt lại một nửa cái chăn, anh buồn ngủ, vừa đặt đầu xuống gối mắt đã mở không nổi rồi.

Lúc này Vương Nhất Bác học khôn, bé lật người xuống giường, kéo ngăn kéo lấy ra điện thoại của mình. Bé hiếu kỳ chọc chọc màn hình, lại phát hiện màn hình không sáng lên như điện thoại của Tiêu Chiến.

- Ba ơi điện thoại của con không sáng.

Lúc nhờ người miệng Vương Nhất Bác cứ như bôi mật ấy, nắm sữa bịch bịch chạy đến bên Tiêu Chiến lắc lắc người đang mơ màng.

Tiêu Chiến "Chậc" một tiếng, nhắm mắt mò lấy điện thoại của Vương Nhất Bác nhấn giữ nút bên sườn điện thoại vài giây rồi ném lại xuống giường:

-..... Cấm xem mấy cái không lành mạnh.

- Vâng.

Vương Nhất Bác nhặt lên điện thoại hưng phấn mở khóa màn hình, bắt đầu nghiên cứu đồ chơi mới.

Sau khi khởi động máy điện thoại bắt đầu bắn ra loạt tin nhắn dọa bé Vương Nhất Bác sợ đứng hình, cậu chép miệng nhìn con số đỏ đỏ 999+ nhỏ nhỏ hiển thị ở trên đầu app weibo, hết sức tò mò ấn vào.

Bài cuối cùng mà Vương Nhất Bác lớn đăng đã cách đây 2 tháng, đám fan đang rất lo lắng cho cậu, còn tưởng cậu với ca ca cãi nhau hoặc trong nhà đã xảy ra chuyện, mỗi ngày đều có rất nhiều bình luận với tin nhắn riêng, thậm chí còn vừa đau lòng vừa đếm xem bảo bảo nhà mình đã biến mất bao nhiêu ngày rồi.

Tất cả mọi người đều nhớ Vương Nhất Bác nhưng không có cách nào nghe ngóng được tin tức của cậu, còn có người vào weibo của Tiêu Chiến hỏi thăm, nhưng tiếc là đều bị mắng mà thất vọng đi ra.

Vương Nhất Bác mím môi nhìn tin nhắn rất lâu, bé lướt lại weibo của mình, phát hiện người sử dụng tài khoản này là một người lớn tuổi hơn nhưng lại giống cậu như đúc, càng kỳ lạ là người này còn cùng họ cùng tên với mình.

Đầu nhỏ của Vương Nhất Bác nhanh chóng vận hành, nhưng phần cứng lại quá non, mười mấy giây sau cậu liền từ bỏ suy nghĩ.

Nhưng trứng trang điểm nhỏ của chúng là một bạn nhỏ tốt bụng mà, bé không đành lòng nhìn đám fan bi thương ngược thành dòng sông, nên là bé quyết định thay Vương Nhất Bác lớn đăng bài.

Dù sao Tiêu Chiến đã nói điện thoại này là của mình rồi, đăng một bài chắc cũng không sao nhỉ?

Thế là Vương Nhất Bác hớn hở nhấn vào dấu cộng trên weibo, sau đó tiện tay chụp một tấm góc chăn, ấn mở mic chuyển giọng thành chữ:

- Tôi rất khỏe, cảm ơn mọi người đã quan tâm.

Tiêu Chiến bị thanh âm của Vương Nhất Bác đánh thức, nhắm mắt cau mày kéo Vương Nhất Bác vào lòng như đang ôm một vật rất trân quý, anh vô thức cọ cọ mặt nhóc con, sau đó mới yên lòng chìm vào giấc ngủ.

Vật nhỏ trong chăm vùng vẫy vài cái, Vương Nhất Bác ló đầu ra, ngốc mao trên đầu lộn xộn, bé tốn sức chín trâu hai hổ kéo điện thoại đến trước mặt mình ấn gửi xong mới tiếp tục khám phá thế giới mới.



51.

- Lúc nào con phải đến trường vậy ba?

Vương Nhất Bác cắn miếng trứng rán nhìn "ba ba" của mình, vừa hỏi vừa lo lắng, bé nhìn thấy học sinh tiểu học bị trường học hút hết dương khi trên tiktok nên bây giờ đang rất là sợ hãi, sợ chốc lát bị Tiêu Chiến đưa đi trường học.

Tiêu Chiến đang trong phòng bếp múc cháo nghe vậy thì sửng sốt, anh bưng chén cháo ra bàn ăn, suy nghĩ một chút đáp:

- Con muốn đi học hả?

Đương nhiên không muốn rồi! Vương Nhất Bác khẩn trương cầm lấy đũa, mắt trợn tròn nhìn Tiêu Chiến, nhưng không thể làm hỏng hình tượng trẻ ngoan của mình được, bé giả vờ:

-.... Vâng, tuổi này con nên đến trường học mà, chỉ có học tập mới có thể khiến con trở thành người giỏi giang.

Vương Nhất Bác nghiêm chính nói.

- Đi, chờ tí nữa ba đưa con đến trường.

Tiêu Chiến tiếp lời.

!!

Vương Nhất Bác lập tức luống cuống, bé nhả miếng trứng trong miệng ra, kích động đứng lên:

- Nhưng hôm nay con thấy không khỏe lắm.

Nói xong còn giả vờ như bị bệnh, che ngực khụ khụ khụ

Tiêu Chiến:....

Vật nhỏ này, biến thành bộ dáng nào cũng lanh lợi cơ trí ha.

Thế là Tiêu Chiến cũng diễn theo cậu, giả vờ như rất đáng tiếc nói:

- Vậy đúng là không được rồi, thế nay con cứ nghỉ ngơi đi, mai ba lại đưa con đi.

- Ngày mai con cũng không khỏe!

Vương Nhất Bác suy yếu ngồi thượt xuống ghế, ngay cả đũa cũng cầm không nổi:

- Con còn phải nghỉ ngơi ở nhà vài ngày nữa.

Tiêu Chiến liếc bé, tiếp tục trêu nói:

- Được rồi, vậy ba mời thầy giáo dạy gia sư cho con, còn là học sinh ngoan mà, thiếu một buổi học là không được đâu.

Vương Nhất Bác quả thực muốn xé nát cái miệng nói xằng nói bậy của mình, bé khóc không ra nước mắt nhìn bát cơm yên lặng tự khuyến khích mình:

- Hy vọng học tập có thể như ăn cơm trứng rán.

Tiêu Chiến sắp bị bé chọc cười ngất đến nơi rồi, Vương Nhất Bác đúng là tấu hề từ nhỏ đến lớn, còn dễ lừa nữa chứ.

Có cái đặc thù một tuần lại lớn thêm một tí của bé nên Tiêu Chiến cũng không dám đưa bé đến trường, nhỡ đâu bị người phát hiện sẽ bắt Vương Nhất Bác đến viện nghiên cứu nào đó làm thí nghiệm thì đúng là hỏng bét.

Tiêu Chiến ngừng cười, bảo Vương Nhất Bác yên tâm ăn cơm, còn anh lấy điện thoại ra bắt đầu công việc.

Vừa vào weibo đã ngửi thấy mùi khác lạ, Tiêu Chiến nhìn vào khu bình luận nhìn thấy toàn là "A A A". Anh nghi hoặc nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác ngồi bên cạnh còn đang phiền muộn, mắt đảo đi đảo lại mấy cái nhấn vào trang chủ weibo của Vương Nhất Bác.

Anh biết chắc là trứng trang điểm mini này gây chuyện mà.

Ảnh Vương Nhất Bác chụp vô cùng vi diệu, không lộ ra quá nhiều tin tức nhưng lại chụp lộ ra tí tí cái gáy của anh, tí này cũng đủ dùng rồi, một vài thứ không thể nói cũng đã được tiết lộ.

1L: Nếu đây không phải là ai đó tôi thề tôi sẽ trồng cây chuối ăn shit.

2L: Lâu chủ... địa chỉ cô ở đâu, tôi ship cho cô 1 đống mới ra lò.

3L: Đây không phải trọng điểm! Trọng điểm là hai người đó thật sự ở cùng nhau.!!

4L: Có nửa cái gáy mà má cũng nhìn ra được là ai? Mấy má là Sherlock Holmes à?

5L: Mẹ nó fan cứng Tiêu Chiến 6 năm đây, không phải là Tiêu Chiến tôi nuốt luôn cái điện thoại.

6L: Đây là Tiêu Chiến?! Cấp cứu cấp cứu, real rồi a a a a a a a

7L: Mặc kệ người này là ai, tiểu Bác nhà chúng ta trở lại rồi là ổn hết rồi!!

Tiêu Chiến đặt điện thoại xuống bàn, yên lặng cầm thìa húp cháo, tâm trạng bây giờ của anh rất phức tạp, không phải vui cũng chẳng phải buồn, anh không biết miêu tả thế nào, dù sao chính là rất phức tạp.

Vương Nhất Bác nhỏ thay Vương Nhất Bác lớn công khai trong âm thầm, nếu là trước kia Tiêu Chiến chắc chắn vui đến nở hoa. Nhưng lúc này công khai không phải cái trứng trang điểm ban đầu của anh mà là một cái trứng còn vì cái chuyện đi học mà sầu bị khổ não ngồi ngay đây này.

Trận công khai này, là công khai, cũng không phải là công khai.

Tiêu Chiến thở dài, chống cằm nhìn học sinh tiểu học đang ăn trứng rán, cực kỳ mất hứng bĩu môi.

- Có chuyện gì thế ba, sao ba lại không vui?

Trứng trang điểm nhỏ rất biết nhìn tâm tình người khác.

-... Không có gì đâu con trai, ba nhớ mẹ con rồi,

Tiêu Chiến vẫn không quá thích ứng cách xưng hô này, chột dạ sờ mũi.

Vương Nhất Bác chạy đến cạnh Tiêu Chiến, vô cùng lão làng vỗ vỗ vai anh như chị em tốt an ủi:

- Không sao đâu ba, chúng ta có thể gọi điện cho mẹ mà, lúc đó con cho ba nói nhiều vài chút.

Tiêu Chiến tràn đầy cảm động nhìn con trai mình, nắm bàn tay bé cảm ơn:

- Được, cảm ơn con trai.

Sau khi ăn cơm xong Tiêu Chiến định mang Vương Nhất Bác đến công ty một chuyến, anh còn có công việc chưa xử lý xong, lại lo lắng trạng thái chưa ổn định của Vương Nhất Bác nên đã quyết định dẫn nhóc đến công ty.

- Lúc đến không được chạy loạn, ngoan ngoãn ngồi trong văn phòng chờ ba biết chưa?

Tiêu Chiến thắt dây an toàn cho Vương Nhất Bác, lại từ trong xe lấy ra hộp kẹo đưa cho Vương Nhất Bác.

- Này ăn đi,

Vương Nhất Bác thấy kẹo làm thủ công thì hết sức tò mò:

- Đây là kẹo mẹ làm ạ?

Tiêu Chiến bất ngờ:

-Sao con biết?

- Con không biết, con cảm thấy thế.

Vương Nhất Bác xé vỏ kẹo cắn hết một nửa, nửa còn lại đưa lên miệng Tiêu Chiến:

- Ba ơi ăn kẹo nè

Tiêu Chiến lại bắt đầu nhớ trứng trang điểm lớn rồi, anh mím môi ngậm lấy kẹo, đỏ hốc mắt khởi động xe, suýt nữa không cầm được khóc thành tiếng.

Không được, không được, không thể khóc, không thể để con trai cười nhạo được!

Tiêu Chiến nhịn xuống nước mắt, răng dùng lực cắn kẹo, kết quả dùng lực nhiều quá cắn nát kẹo còn cắn cả vào đầu lưỡi mình đau đến nước mắt tuôn trào

Vương Nhất Bác thấy thế hoảng quá, bé vội vàng nhổm qua giúp Tiêu Chiến lau nước mắt, vừa lau vừa đau lòng:

- Ba à ba đừng khóc, hay là chúng ta gọi cho mẹ luôn giờ nhé, con không nói chuyện với mẹ nữa, cho ba nói hết được không?

Tiêu Chiến mượn đau khóc một trận, anh kéo Vương Nhất Bác vào lòng ôm chặt lấy bé.

-... Bảo bảo ngoan, chỉ cần con ở bên ba là được.

Tiêu Chiến vuốt vuốt đầu nhỏ của Vương Nhất Bác, lau nước mắt nhìn con trai nghe lời hiểu chuyện của mình:

- Con hôn ba một cái được không?

Vương Nhất Bác lập tức hôn một cái lên mặt Tiêu Chiến, hôn xong còn thấy chưa đủ, mỗi bên má lại hôn một cái, mũi hôn xong rồi, trán cũng phải hôn. Lúc Tiêu Chiến chu môi chuẩn bị nhận cái hôn cuối thì Vương Nhất Bác lại lùi ra sau, bé che lại môi Tiêu Chiến vô cùng đứng đắn nói:

- Miệng không thể hôn được, phải để dành cho mẹ.

Quá là cảm động mà, Tiêu Chiến rưng rưng nhìn Vương Nhất Bác ngoan ngoãn bên cạnh, hóa ra có một đứa con trai biết dỗ người hiểu chuyện lại ấm lòng như vậy.

Thiếu niên nổi loạn biến thành vật nhỏ ấm áp, một mình Tiêu Chiến kiên cường đã lâu giờ rốt cuộc cùng tìm được một bến cảng nho nhỏ rồi, trạm dừng chân nhỏ cũng đủ để anh tạm thời nghỉ ngơi.

Hai người ôm trong chốc lát mới bắt đầu xuất phát đi đến công ty, Vương Nhất Bác không chơi điện thoại nữa, bé sợ tâm trạng của Tiêu Chiến lại sa sút nên trên đường vẫn luôn chcọ anh cười, hát ngân nga hát cả một quãng đường.

Tiêu Chiến cũng dần vui vẻ trở lại, anh càng nhìn mặt nhỏ của trứng trang điểm lại càng thích, trong lòng cũng không khó chịu nữa.

Trứng trang điểm nhỏ cũng là trứng, còn hơn là phải ôm trong lòng một cái trứng trang điểm thật.

- Đến rồi, xuống xe đi.

Tiêu Chiến xuống xe trước, sau đó mở cửa bên ghế lái phụ cởi dây an toàn cho Vương Nhất Bác, vừa cởi vừa nói:

- Cần ba ôm con vào không?

- Không cần đâu ba.

Theo Vương Nhất Bác thì nam tử hán không cần phải ôm:

- Con có thể tự đi.

Tiêu Chiến cười khẽ, càng xem càng thấy đáng yêu. Anh nhịn không được nhéo má sữa của Vương Nhất Bác một cái, mềm mụp đáng yêu chết người mất thôi.

- Vậy phải nắm chặt tay ba nha!

Tiêu Chiến chỉnh lại mũ với kính râm, sau đó đưa tay ra trước mặt Vương Nhất Bác:

-Bảo vệ ba nhé.

- Không thành vấn đề!

Vương Nhất Bác vỗ ngực hùng dũng, hiên ngang dắt tay Tiêu Chiến:

- An toàn của ba để con bảo vệ cho.


Hôm nay Vương Nhất Bắc mặc quần yếm, chân củ cải trắng nõn đi đôi giày Rubber durk, đầu còn đội cái mũ siêu nhân điện quang, thấy thế nào cũng là một cục đáng yêu di động.

Tiêu Chiến được cậu dỗ đến mềm nhũn, anh sắp bị ngon ngọt của nhóc này làm cho choáng rồi đây, giờ anh đã tiến vào trạng thái mê muội Vương Nhất Bác nói gì cũng nghe rồi.

Lúc đến trước cửa công ty Tiêu Chiến mới hồi thần lại, anh điều chỉnh lại biểu cảm, ngồi xuống dặn dò Vương Nhất Bác xong mới dẫn bé vào.

- Tiểu Nguyệt em đến đây.

Tiêu Chiến chỉnh lại quần áo cho Vương Nhất bác, lại giám sát bé uống nước xong mới giao bé cho Tiểu Nguyệt, trước khi đi vẫn không ngừng dặn dò không được cho Vương Nhất Bác ăn đồ linh tinh, càng không được để bé đi chơi lung tung.

- Em biết rồi Tiêu ca, anh yên tâm.

Tiểu Nguyệt cười tủm tỉm dắt tay Vương Nhất Bác mang bé vào văn phòng, lấy kẹo phô mai từ trong ngăn kéo ra đưa cho Vương Nhất Bác:

- Cho nhóc nè, chị cho em ăn ngon.

Vương Nhất Bác lại ngoan ngoãn chắp tay sau đít lắc lắc đầu nói không muốn.

- Sao thế? Chị không phải người xấu đâu.

Tiểu Nguyệt tò mò nhìn Vương Nhất Bác, càng nhìn càng thấy quen:

- Em tên gì thế?

- Em tên Vương Nhất Bác ạ, cảm ơn chị nhé nhưng ba không cho em ăn đồ linh tinh

Trứng trang điểm nhỏ ôm balo của mình ngồi trên sofa, lấy kẹo nugat của "mẹ" làm ra bóc ăn.

Tiểu Nguyện đứng đơ một cục, cô không dán tin nhìn nhóc con ngồi cách đó không xa, sau đó véo mạnh đùi mình một cái

Nhóc con này bảo mình cũng tên Vương Nhất Bác?

Hơn nữa còn giống như đúc với Vương Nhất Bác lớn!

Não Tiểu Nguyệt vận hành tốc độ tên lửa, ánh mắt cô sáng ngời nhìn Vương Nhất Bác, trong đầu đột nhiên hiện lên một câu chuyện cẩu huyết.

Lâu lắm rồi cô không gặp được Vương Nhất Bác, hỏi Tiêu Chiến anh cũng chỉ sa sút khổ sở không nói gì, nếu cô không đoán sai thì Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác chắc là chia tay rồi.

Xong sau khi chia tay Tiêu Chiến không buông bỏ được Vương Nhất Bác nhưng lại không cách nào quay lại, thế nên đã tìm một đứa trẻ ở cô nhi viện lớn lên giống Vương Nhất Bác nuôi ở bên mình làm Vương Nhất Bác bản mini! Không đúng, có thể nói là con dâu nuôi từ bé!

Ông trời ơi, máu chó quá đi! Ngụy phụ tử văn đây mà!!


Lúc Tiêu Chiến làm xong việc đến đón Vương Nhất Bác bỗng nhiên cảm nhận được ánh mắt kỳ quái của Tiểu Nguyệt, anh nghi hoặc hỏi:

-Làm sao vậy?

Tiểu Nguyệt phức tạp nhìn Tiêu Chiến và con dâu nuôi từ bé của anh, cực kỳ đau lòng thở dài:

- Tiêu ca, anh... anh... làm vậy có đáng giá không?

Tiêu Chiến tiếp túc nghi hoặc:

- Hả? Cái gì đáng giá cơ?

- Được rồi...

Tiểu Nguyệt bụm ngực đau đớn nói:

- Anh vui là được.

Tiêu Chiến quay đầu nhìn Vương Nhất Bác nhỏ giọng hỏi:

- Cô ấy làm sao vậy?

Vương Nhất Bác lắc đầu nhỏ giọng trả lời:

- Không biết, chắc bị ngốc rồi.

Hai ba con trao đổi ánh mắt, Vương Nhất Bác nhảy vào lòng Tiểu Chiến, sau đó hai người nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

- Ba à, cái chị kia không phải bị ngốc thật chứ?

Vương Nhất Bác gian nan hỏi trong lúc Tiêu Chiến đang chạy như điên.

- Ba không biết!

Tiêu Chiến dùng lực nhấn thang máy:

- Đi mau đi mau

Anh đoán rằng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net