58-60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác: 🥺

Tiêu Chiến: Đừng hòng bắt nạt Trứng của anh!!!

-------------------------------

58.

-... Cái gì?

Tiêu Chiến kinh hãi, đũa trong tay không cầm chắc "cạch" một cái rơi xuống đất.

Vương Nhất Bác không bất ngờ nhìn thấy biểu cảm kinh hỉ trên mặt Tiêu Chiến, nhưng cậu không hề muốn thấy, biểu cảm này của anh như đang sỉ nhục cậu.

- Hôm nay em thấy được một cửa hàng đồ ngọt, trên biển hiệu in một cái trứng trang điểm.

Vương Nhất Bác cầm đũa tách thịt sườn ra, tiếp tục nói:

- Sau đó em gặp được một người, hắn hỏi em về từ bao giờ?

Vương Nhất Bác kẹp miếng thịt đã bóc xong bỏ vào miệng chậm rãi nhai, ăn xong cậu mới giương mắt nhìn thẳng vào Tiêu Chiến.

Cậu đặt đũa xuống, tay để trên mặt bàn, bả vai hơi nhún lên:

- Ca, anh đoán xem, lúc đó em đã nói gì?

Tiêu Chiến cũng dần dần nghe ra giọng điệu của Vương Nhất Bác không đúng, anh ngượng ngùng nhặt đũa lên, lắc đầu:

-... Anh không biết.

- Em nói, em chưa từng rời đi.

Mắt Vương Nhất Bác đỏ dần:

- Cho nên, em không biết... người hắn nói có phải là em không?

Vương Nhất Bác đau lòng cúi đầu, nước mắt men theo gương mặt nhỏ giọt xuống đất. Cậu không muốn anh nhìn thấy nước mắt của mình, vì vậy liền đứng dậy chạy nhanh vào phòng nhỏ của mình.

Cửa cạch một tiếng đóng lại, Vương Nhất Bác khổ sở ngồi dưới đất, nước mắt làm nhòe đôi mắt.

Vừa nãy cậu không dám nhìn vẻ mặt của Tiêu Chiến, nhưng Tiêu Chiến nhất định vô cùng thất vọng đi, bởi vì Vương Nhất Bác thật chưa có trở về, ngồi trên mặt bàn vẫn là cái "đồ giả".

Vương Nhất Bác co người thành một cục nhỏ, cậu nhìn căn phòng đáng yêu tràn đầy ấm áp này, nhìn lò nướng phủ lớp vải chống bụi trong góc, nhịn không được khóc lớn.

Hết thảy ở đây đều không thuộc về cậu, căn phòng này là Tiêu Chiến với Vương Nhất Bác trước kia bố trí, đây là nhà của bọn họ, không phải nhà của cậu.

Tiêu Chiến vừa nghe thấy tiếng khóc của cậu liền nhanh chóng chạy đến trước cửa phòng của Vương Nhất Bác, nhưng vừa nắm tay nắm cửa anh lại do dự.

Bây giờ đầu óc Tiêu Chiến rất loạn, xác thực vừa Vương Nhất Bác hỏi anh cũng tưởng rằng cậu đã khôi phục trí nhớ, Nhưng dựa theo tình hình hiện tại anh ý thức được cũng không phải như vậy.

Nếu Vương Nhất Bác trở về thì bây giờ đã ôm anh khóc rống lên rồi, chứ không phải Vương Nhất Bác ủy khuất phải chạy vào phòng nhỏ, còn không dám nhìn anh lấy một cái.

Xem ra bạn nhỏ vẫn là bạn nhỏ, chẳng qua là bạn nhỏ đã biết chuyện trước khi mất trí nhớ thôi.

Tiêu Chiến thở dài, đứng trước cửa nghe tiếng khóc nức nở của cậu, trong lòng nhói đau.

Mặc kệ nó, ai thèm quan tâm chuyện như thế nào, anh không thể đứng im nhìn Vương Nhất Bác buồn được.

Lúc bị Tiêu Chiến kéo vào lòng, Vương Nhất Bác vẫn còn khóc đến nấc lên, cậu muốn đẩy Tiêu Chiến ra, không muốn anh nhìn thấy bộ dạng đáng thương của mình. Nhưng sức lực của Tiêu Chiến rất lớn, cậu không đẩy được.

Hơn nữa cái ôm này rất ấm áp, cậu không nỡ đẩy.

Tiêu Chiến cảm nhận được bé con trong ngực khóc đến cả người phát run, vội vàng ôm cậu chặt hơn chút nữa, tay đặt sau đầu cậu vuốt ve:

- Ổn rồi ổn rồi, ca ca ở đây, không khóc không khóc.

Vương Nhất Bác càng khóc càng thương tâm, cậu vừa khóc vừa nói Tiêu Chiến không phải là ca ca của cậu, hai tay lại nắm chặt góc áo anh, như cún con dầm mưa, đáng thương nắm lấy người hảo tâm duy nhất có thể cứu mình.

- Nói bậy gì đấy, anh không phải ca của em còn có thể là của ai?

Tiêu Chiến tức giận nhìn Vương Nhất Bác, giọng trầm hẳn xuống.

- An.. anh là ca ca của người kia, em không phải... em không phải Vương Nhất Bác của anh, anh đang đợi em biến mất... sau đó chờ người đó về đúng không?

Vương Nhất Bác hoảng đến độ nói lộn xộn, hai mắt đẫm lệ nhìn Tiêu Chiến, tay nắm chặt:

-... Mấy thứ trong két em đã thấy hết rồi.

Lúc này Tiêu Chiến mới biết bé con nhà mình bị làm sao, anh thở dài, cầm tay Vương Nhất Bác muốn trấn an đồ ngốc cứ thích đi vào ngõ cụt.

- Em ngốc à Vương Nhất Bác, dù là em của thời gian nào đều là em cả.

Vương Nhất Bác lại lắc đầu:

- Không giống nhau.

- Không giống chỗ nào?

Tiêu Chiến hỏi ngược lại:

- Em vẫn luôn là yêu tinh bảo vệ của anh, từ ngày em biến thành người đến giờ đều chưa từng rời xa anh.

Vương Nhất Bác không nói, hai mắt tròn xoe nhìn Tiêu Chiến, cậu còn có chút nghĩ không thông.

- Đần quá đi.

Tiêu Chiến nắm trọn hai tay cậu tiếp tục giải thích:

Kể cả là nhỏ hay lớn em đều là trứng trang điểm anh yêu nhất.

Nghe thế Vương Nhất Bác lại muốn khóc, nhưng cậu cố kiềm lại, nước mắt đảo quanh hốc mắt.

- Nhưng... nhưng em cảm thấy anh càng yêu em của trước kia.

Vương Nhất Bác mím môi mếu máo nói.

Tiêu Chiến đập đập chân cậu tức giận nói:

- Nhảm nhí! Ai nói em thế?

Vương Nhất Bác rụt rụt, vẫn thấy không được tự nhiên:

- Nhưng em không nhớ gì hết, còn hay bắt nạt anh, không hề giống em của trước kia.

Thiếu niên 17-18 tuổi là thời kỳ mẫn cảm nhất, bọn họ thường sẽ rất để ý cái nhìn của người khác, mẫn cảm về việc người khác có quan tâm mình hay không. Đặc điểm này có thể nhìn thấy rất rõ trên người Vương Nhất Bác, cậu thật ra rất quan tâm việc người Tiêu Chiến yêu không phải là mình,

Nên cậu mới ủy khuất như vậy, ủy khuất đến nỗi muốn mình nhanh chóng biến mất.

Nhưng cậu không để ý một điểm rất quan trọng là Tiêu Chiến chưa từng thờ ơ với cậu, hơn nữa vẫn luôn rất yêu cậu.

Bất kể là lúc bi bô mới tập nói hay lúc tiểu học, đến thời kỳ thiếu niên phản nghịch của bây giờ, Tiêu Chiến chưa từng coi cậu không phải là Vương Nhất Bác.

Từng hình thái đều là Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến vẫn coi Vương Nhất Bác là nửa kia của mình, không phải cha con, không phải anh trai, là người yêu dắt tay nhau đến bạc đầu giai lão, là người quan trọng nhất suốt đời không buông.

Dù cho bây giờ Vương Nhất Bác còn không hoàn toàn khôi phục trí nhớ, nhưng thân thể của cậu hoàn toàn bình thường, chỉ cần cái này là đủ. Điều Tiêu Chiến muốn cũng chỉ là Vương Nhất Bác khỏe mạnh bình an ở bên cạnh mình, không hơn không kém.

Hơn nữa Tiêu Chiến đã chuẩn bị tâm lý cho tình trạng xấu nhất, mặc dù Vương Nhất Bác mãi mãi không khôi phục trí nhớ anh cũng sẽ luôn ở bên yêu tinh của mình, yêu lại từ đầu có gì đáng sợ, dù sao anh có rất nhiều thời gian, cùng lắm thì dành ra cả đời.

Cho nên khi Vương Nhất Bác khóc nói "hy vọng cậu biến mất" Tiêu Chiến như bị đập tảng đá to vào ngực, vừa đau vừa chua xót, sau cơn đau cũng chỉ lưu lại đau lòng.

Tiêu Chiến hoàn hồn, nhìn gương mặt nhỏ tràn đầy tội nghiệp của Vương Nhất Bác trịnh trọng nói:

- Em sai rồi, từ đầu đến cuối người anh yêu vẫn luôn là em,

Tiêu Chiến đau lòng lau nước mắt cho cậu:

- Không sao, không có trí nhớ chúng ta cùng tìm, dù phải tìm bao lâu anh cũng không vứt bỏ em.


59.

Tiêu Chiến mở két sắt ra, từ khi Vương Nhất Bác đi anh chỉ dám mở một lần, hôm nay lấy ra chỉ có cảm giác thoải mái.

Anh quyết định thẳng thắn nói hết thảy về quá khứ của hai người cho cậu, hơn nữa chuyện này cũng không có gì phải giấu, dù sao đây là hồi ức của cả hai.

Hai mắt Vương Nhất Bác sưng húp, cậu nhìn anh lấy đồ trong két đặt hết lên bàn, nghi hoặc hỏi:

- Anh làm gì vậy?

- Không phải em muốn biết chuyện của trước kia à?

Tiêu Chiến cười nhéo nhéo mặt cậu:

- Anh kể cho em nghe.

Tiêu Chiến mở nhật ký của Vương Nhất Bác ra, kể lại cho cậu từng sự kiện được viết trong đó, bắt đầu từ lúc hai người gặp nhau đến lúc xảy ra chuyện.

Vương Nhất Bác không ngờ Tiêu Chiến sẽ tự nói với mình, trong lòng cảm thấy ấm áp cùng cảm động. Cậu biết Tiêu Chiến thật sự đã buông xuống khúc mắc, không hề đem cậu trở thành hình dạng của trước kia mà thật sự là chính cậu, chính là "Vương Nhất Bác".

- Khi đó em ngốc nghếch lắm, cả giặt tất sẽ trở lên thông mình mà cũng tin, cười chết mất. Lúc đó em còn tranh giặt tất cơ.

Tiêu Chiến vừa nói vừa cười, anh quay lại nhìn phản ứng của Vương Nhất Bác, nhìn thấy hai mắt sáng long lanh của cậu, chứng thích sự đáng yêu của anh lại tái phát.

Thế là Tiêu Chiến chậm rãi tiến gần, mắt cong cong nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác nói:

- Biết không, mỗi lần em có vẻ mặt này anh sẽ làm một việc.

Vương Nhất Bác lắc đầu, nghe lời nói:

- Không biết.

Tiêu Chiến giảo hoạt cười nhích lại, nhanh như chớp chạm nhẹ lên môi Vương Nhất Bác:

- Hôn ngất em đó vật nhỏ à.

Hai người nói hết nỗi lòng, quan hệ cũng hòa hoãn hơn rất nhiều, lúc ngủ Vương Nhất Bác ngoan ngoãn tựa vào vai Tiêu Chiến nghe anh tiếp tục kể chuyện của trước kia.

Nói đến chuyện học làm bánh Vương Nhất Bác đột nhiên vỗ đầu, sau đó chân trần chạy ra phòng khách lật áo khoác của mình ra, lúc tìm được sổ công thức lại vội vàng chạy về, phủi phủi chân mấy cái rồi nhấc chăn chui lại vào lòng Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến bị lạnh run run vài cái, nhưng vẫn kẹp lấy hai chân bị lạnh của Vương Nhất Bác vào giữa đùi mình, vừa sưởi ấm cho cậu vừa nói:

- Sao lại chạy chân trần như cún con thế, nếu có lần sau liền đánh mông em,

- Ai da!!! Cho anh xem thứ tốt nè.

Vương Nhất Bác lè lưỡi, đưa Tiêu Chiến xem quyển sổ kia:

- Đây là Quý Hướng Không cho em đó, nói là tìm được trong quầy hàng.

Tiêu Chiến cầm lấy sổ mở ra nhìn nhìn, nhịn không được bật cười,

- Anh cười gì?

Vương Nhất Bác khó hiểu:

- Không phải ghi rất chi tiết đó sao.

- Anh cười em ngốc.

Tiêu Chiến lật đến tờ cuối cùng cho cậu xem cái hàng "Tuyệt bút của đại sư làm bánh Vương Nhất Bác", bất đắc dĩ nói:

- Vương Nhất Bác em xem nhiều phim quá rồi.

Vương Nhất Bác bĩu môi:

- Nào có.

Tiêu Chiến cất sổ vào tủ đầu giường, thở dài:

- Vương Nhất Bác, em nhiều trò quá đi.

- Thì... thì không phải anh cũng thích đó sao.

Vương Nhất Bác nói xong liền chúi trong chăn, cả ngốc mao cũng ngại ngùng giấu đi.

Ngại quá đi...

Vương Nhất Bác trùm chăn kín mít, cầu trời cầu phật Tiêu Chiến không nghe thấy câu vừa nãy cậu nói.

Tiêu Chiến thấy phản ứng của Vương Nhất Bác thì hơi bất ngờ, anh như thấy được Vương Nhất Bác của trước kia, nhưng lập tức anh liền bình tĩnh lại, tự nói với mình không thể lại phân chia rõ ràng như vậy,

- Này em xấu hổ cái gì, trước kia làm này làm nọ với anh không phải là em à?

Tiêu Chiến cười xấu xa như lưu manh không sợ trời không sợ đất tiến vào chăn nắn cậu.

Vương Nhất Bác trong chăn không ngừng kêu ai da ai da, nói Tiêu Chiến phải yêu trẻ, nhưng cậu lại quên mất trước kia là ai không kính già trước.

Tiêu Chiến gối tay nhìn bé con nhà mình, thỉnh thoảng lại ghẹo vài câu, không khí vừa ấm áp vừa vui vẻ.

Kỳ thật bây giờ Vương Nhất Bác cũng chỉ là đứa trẻ chưa đến 20 tuổi, cho dù có lớn thêm mấy tuổi cũng chỉ đến độ tuổi lúc cậu mới đến bên Tiêu Chiến, trong đầu ngoài ăn uống ngủ nghỉ vui chơi thì cũng chỉ toàn Tiêu Chiến Tiêu Chiến Tiêu Chiến, vừa ngốc vừa đáng yêu.

Mà theo thời gian trôi qua Vương Nhất Bác cũng không ngừng trưởng thành, cậu đã dần dần ra khỏi thời kỳ phản nghịch, có độc lập tư tưởng cùng suy nghĩ, bắt đầu hiểu được quý trọng, không hề như một thú non động một cái là xù lông, mà là một yêu tinh thành thục rồi.

- Chúng ta đi ngủ đi.

Vương Nhất Bác lộ ra đôi mắt, đôi mắt của cậu vẫn chưa hoàn toàn sắc bén như lúc trưởng thành, lúc nhìn lên tròn tròn đáng yêu cực.

Tiêu Chiến chưa từng nhìn kỹ gương mặt của trứng trang điểm vào thời kỳ này, anh vươn tay kéo cái chăn đang che mặt cậu xuống, tỉ mỉ ngắm nhìn cậu.

Vẫn là tiểu suất ca, nhưng là tiểu suất ca vẫn đang phát triển, ngũ quan vừa vặn mới nảy nở, vừa non nớt vừa trắng mềm. Tiêu Chiến xoa xoa tay, đúng thế, anh lại bắt đầu ngứa tay rồi.

Trước kia vì Vương Nhất Bác xấu tính quá nên Tiêu Chiến đã lâu không ôm ôm ấp ấp rồi, ngay cả má sữa ngày xưa anh thường xoa xoa cũng không dám sờ.

Nhưng giờ đâu giống xưa, cơ hội của anh đến rồi.

-A...! Anh làm gì thế!

Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến bổ nhào, má thịt bị cắn, cậu còn chưa được Tiêu Chiến "sủng ái" như vậy bao giờ nên còn chưa thích ứng kịp, mới đầu còn tưởng Tiêu Chiến muốn đánh mình, thế là sợ quá nhắm tịt mắt lại.

Tiêu Chiến cũng chỉ cắn yêu một cái, sau đó thơm thơm mấy cái, lúc nhìn đến bộ dạng như tráng sĩ anh dũng hy sinh của cậu anh liền sửng sốt một chút, đau lòng hôn Vương Nhất Bác:

- Sao? Hôn em mà cũng không được à?

Vương Nhất Bác chậm rãi mở mắt, sau đó lắc đầu giải thích:

- Không phải, chỉ là em có chút không quen.

Dù sao trước kia Tiêu Chiến chưa từng thân mật với cậu như vậy, hai người cũng chỉ có lúc lên giường làm chuyện đó mới hôn, còn là do Vương Nhất Bác ép buộc anh, không giống như bây giờ.

Đối với việc này Tiêu Chiến cũng rất bất đắc dĩ, anh thật sự muốn gõ cái đầu nhỏ của Vương Nhất Bác, nhìn xem trong đầu cậu rốt cuộc đang nghĩ lung tung cái gì.

Nếu anh không muốn cậu ép được anh chắc!

- Không quen?

Tiếu Chiến híp mắt, anh chọt chọt má phải của Vương Nhất Bác, sau đó liền ngậm lấy đôi môi mềm mại như thạch đông của cậu:

- Thì giờ làm thành thói quen cho em.

Tiêu Chiến bày ra hết kỹ năng của mình cho Vương Nhất Bác cái hôn triền miên, hôn xong đến anh cũng thấy ngượng:

- ... Thế nào? Thấy quen chưa?

Vương Nhất Bác kinh ngạc mở to mắt, mặt hồng như đít khỉ, qua rất lâu mới hồi thần.

Tiêu Chiến buồn cười:

- Ngốc rồi à?

Vương Nhất Bác lắc đầu, vừa nín thở nên giờ giọng vẫn còn hơi nghẹt nghẹt:

- Em chết rồi.

Tiêu Chiến lập tức che miệng cậu, không cho phép cậu nói:

- Xả xui xả xui.

Vương Nhất Bác lại lắc đầu, đầu chúi vào trong hai đầu gối, lộ ra sau cổ với vùng lưng đỏ rực, vài giây sau lại mạnh ngẩng đầu, tay lớn ôm cổ Tiêu Chiến kéo anh chui vào chăn.

- Làm gì thế Vương Nhất Bác!

Tiêu Chiến ra sức giãy dụa, muốn bảo vệ cái quần lót cũng như vật che chắn cuối cùng của mình.

- Anh nói đi, hửm?

Vương Nhất Bác nhìn như sắp nổi giận:

- Em hình như hiểu được rồi, đồ hồ ly tinh này!

- Anh không có.... A! Đừng sờ anh!

Tiêu Chiến bị ngậm lấy miệng, ngay cả giãy giụa cũng không thốt ra lời.

Nhưng rất nhanh Tiêu Chiến liền ngừng lại, chuyên chú hưởng thụ. Bởi vì anh biết bây giờ Vương Nhất Bác không phải muốn làm, không phải nhất thời hưng phấn mà đang biểu đạt tình yêu, nên giãy giụa cũng không có ý nghĩa gì, còn không bằng thả lỏng hưởng dụng thiếu niên vừa bổ vừa ngon này.


60.

Vương Nhất Bác suy nghĩ thật lâu, vẫn quyết định lần nữa học làm bánh.

- Nhất Bác nếu em không thích cũng không cần miễn cưỡng.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ nhìn bé con kiên định ngồi đối diện, khuyên cậu một câu.

Vương Nhất Bác lắc đầu, cậu cầm chặt tay Tiêu Chiến nghiêm túc nói:

- Nhưng em còn chưa thử mà, không thử làm sao biết có thích hay không?

Cuối cùng Tiêu Chiến cũng thỏa hiệp, anh thở dài:

- Được rồi, anh đưa em đến chỗ Thái Đinh.

Tên này có chút quen quen, nhưng Vương Nhất Bác không nhớ đã nghe qua ở đâu, cậu buồn rầu nhíu mày. Bỗng nhiên nhớ ra thầy Thái Đinh...hình như hôm đó Quý Hướng Không có nhắc đến.

Hóa ra là lão bà của Quý Hướng Không.

Vương Nhất Bác bỗng nhiên bừng tỉnh, đề nghị với Tiêu Chiến:

- Em có thể đi cùng với Quý Hướng Không không?

- Có thể

Tiêu Chiến gật đầu:

- Điều kiện là bạn tốt của em phải đồng ý mới được.

Vương Nhất Bác nhăn nhíu mày:

- Bọn em không phải bạn tốt.

Tiêu Chiến trợn mắt, nghĩ thầm không biết là ai ngay cả sinh hoạt chồng chồng cũng chia sẻ với Quý Hướng Không được, bây giờ lại nói không phải bạn tốt.

- Nhưng em có thể thử kết bạn, bắt đầu từ con số 0.

Vương Nhất Bác lầm bầm bần lầu bầu, sau đó thương lượng với Tiêu Chiến:

- Em có nên nói cho cậu ấy em là trứng trang điểm không?

Tiêu Chiến bị cậu chọc cười:

- Em thử xem, nếu anh có thể tiếp thu thì cậu ta cũng có thể.

Vương Nhất Bác phối hợp gật đầu, tay sờ cằm suy nghĩ:

- Em cảm thấy cậu ta có thể tiếp nhận, bởi vì cậu ta còn trẻ chứ không phải người già.

Tiêu Chiến nhún vai:

- Mong thế.


- Cậu nói thật ra cậu là yêu tinh, còn là trứng trang điểm!?

Quý Hướng Không rất là vi diệu nhìn Vương Nhất Bác , gầm gừ đứng lên:

- Vương Nhất Bác! Nói dối mũi sẽ dài ra đấy cậu biết không.

- Mình không biết

Vương Nhất Bác lo lắng bịt mũi:

- Nhưng mình không nói dối.

Quý Hướng Không vẫn không tin, hắn cảnh giác nhìn Vương Nhất Bác, đưa tay nắm vai cậu:

- Cậu nói thật cho mình, có phải cậu đang chơi trò nói thật hay thử thách không?

Vai Vương Nhất Bác bị bóp có chút đau, cậu hất tay Quý Hướng Không ra, không vui nói:

- Mình thật sự đang nói thật.

- Mình không tin.

Quý Hướng Không căn bản không tin trên thế giới có yêu tinh, hắn chỉ tay vào Vương Nhất Bác nói:

- Trừ khi bạn biến hình cho mình xem.

Vương Nhất Bác chần chờ nói:

- Cậu muốn xem thật à?

- Ừm.

Thế là Vương Nhất Bác đành phải theo ý hắn, "póc" một cái biến về trứng trang điểm nhỏ rơi trên ghế sofa, tỏ rõ thế giới này thật sự không phải chỉ tồn tại mỗi chủ nghĩa duy vật.

- Vãi chưởng, mẹ nó trứng trang điểm thật.

Quý Hướng Không ngây ngốc nhìn cái trứng nằm trên ghế, thậm chí còn đang lắc lư theo tiết tấu. Tự dưng hai mắt trợn ngược, vô cùng mất mặt bất tỉnh rồi.


=============================== 

A Hoa: liền 3 chương nhé!!! 😌😌😌


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net