Chương 11: Tâm sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kí túc xá là phòng hai người, hai bộ bàn tủ giường tổ hợp trái phải đối xứng. Bạn cùng phòng đi vắng, Tiêu Chiến trực tiếp đi đến tủ của mình tìm quần áo, quay đầu lại, thấy Vương Nhất Bác vẫn còn đứng ở cửa.

"Mau vào đi." Tiêu Chiến gọi cậu, xoay người ra ban công rút khăn tắm, nhắc nhở nói: "Nhớ đóng cửa lại."

"À..." Vương Nhất Bác nhích nhích hai bước, đóng cửa, đặt hộp bút vẽ lên bàn Tiêu Chiến, rồi lại đứng im bất động.

"Ai ya, cậu đứng ngây ra đó làm gì." Tiêu Chiến đành phải đích thân kéo người thanh niên vào trong phòng tắm, quần áo đặt trên kệ, anh chỉ vào vòi sen dặn dò nói: "Nhãn bị dán ngược đấy, bên trái mới là nước nóng, cậu đừng mở nhầm nhé, xả nước nóng ra rồi hẵng cởi quần áo."

Vương Nhất Bác nghiêng đầu, không dám nhìn anh: "Ừm, ừm, anh ra ngoài trước đi."

Tiêu Chiến vừa lùi ra cửa, liền nghe thấy bên trong có tiếng cài then, phồng má oán thầm: "Cậu là con gái sao, đề phòng tôi như vậy."

Tiếng nước chảy không ngừng, Tiêu Chiến ngồi trước bàn học, mở hộp bút chì màu ra, cầm từng cây lên xem, càng nhìn càng thấy thích. Từ nhỏ đến lớn, anh chưa từng thiếu thứ gì, học vẽ tranh, người trong nhà giống như hóa phép mua cho anh đủ loại bút lông màu vẽ, hàng hiệu có, hàng limited có, anh muốn dùng thì dùng, đắt mấy cũng chưa từng thấy tiếc.

Nhưng đến bộ này, lại thật sự có chút không nỡ... Đã hứa là sẽ vẽ tặng cho Vương Nhất Bác, vậy thì anh sẽ dùng bộ bút chì này, số còn lại cất đi làm kỉ niệm.

Bất tri bất giác nhìn đến mê mẩn, đợi đến lúc hồi lại thần, tiếng nước trong phòng tắm vẫn chưa hề dừng lại, đã hơn nửa tiếng rồi, tên ngốc đó tắm thôi mà cũng lâu như vậy.

Tiêu Chiến sợ cậu có vấn đề gì, đi qua gõ cửa hỏi: "Nhất Bác?"

Vừa gõ, bên trong 'xoảng' một tiếng như tiếng vòi hoa sen rơi trên mặt đất.

"Làm sao thế?" Tiêu Chiến lo lắng đập cửa, muốn đi vào, vặn vặn tay nắm, nhưng cửa đã bị chốt ở bên trong.

"Không, không sao." Vương Nhất Bác nói, "Tôi ra ngay đây."

Tiếng nước hai phút sau thì dừng lại, bên trong sột soạt một hồi, rất nhanh người thanh niên mở cửa bước ra, trên người mặc quần áo của Tiêu Chiến.

Áo thun cộc tay, quần dài thoải mái, dáng của hai người không chênh lệch nhiều, nhưng vai Vương Nhất Bác rộng hơn vai anh, anh bình thường mặc rộng thùng thình, ở trên người Vương Nhất Bác lại vô cùng vừa vặn.

"Có chật không?" Tiêu Chiến giơ tay kéo kéo thân áo, vẫn ổn, chất liệu co dãn tốt. Lúc thu tay lại chẳng may đụng phải cánh tay người thanh niên, nhất thời giật mình, "Sao lại lạnh như thế này? Cậu tắm nước lạnh??"

"Khụ." Vương Nhất Bác giấu tay ra sau lưng, cảm thấy xấu hổ như bị bắt gặp khi đang làm chuyện xấu, "Mát mẻ."

Tiêu Chiến tức giận giáo huấn: "Cậu không thể ỷ mình trẻ tuổi, làm hại sức khỏe như vậy!"

"Tôi khỏe lắm, sẽ không bị cảm."

"Cậu còn nói nữa!?"

Vương Nhất Bác tự vả vào miệng mình: "Tôi sai rồi, lần sau sẽ không dám nữa."

Tắm cũng đã tắm rồi, mắng cũng đã mắng rồi, anh đâu thể đẩy cậu ấy vào trong tắm lại lần nữa. Tiêu Chiến lườm cậu một cái, giơ tay nói: "Quần áo bẩn đâu? Đưa đây tôi giặt giúp cậu."

"Không cần! Để tôi mang về..."

"Đợi về đến nhà thì sẽ hôi mất." Tiêu Chiến chun chun mũi, bày ra bộ dạng ghét bỏ, "Ban công có máy giặt, phơi khô lần sau tôi sẽ mang đến cho cậu."

Lần sau, là một từ vô cùng hấp dẫn, đại diện cho ước định sẽ còn gặp lại. Vương Nhất Bác sao có thể phản kháng, ngoan ngoãn đem quần áo bẩn nhét vào trong bụng máy, nhìn Tiêu Chiến khom lưng thao tác máy giặt, trong lòng hạnh phúc muốn chết.

Gần đến giờ cơm tối, Tiêu Chiến nói ra ngoài ăn cơm trước, quần áo đợi lát nữa trở về rồi phơi sau.

Đang chuẩn bị xuất phát, bên ngoài có người gõ cửa. Tiêu Chiến tưởng là bạn cùng phòng không mang chìa khóa, mở cửa ra, lại nhìn thấy là một người đàn ông xa lạ, khoảng chừng năm mươi tuổi, tóc hai bên thái dương đã dần chuyển sang màu muối tiêu.

"Cậu là Tiêu Chiến?" Người đàn ông vẻ mặt sốt ruột, hỏi thẳng vào vấn đề, "Vương Nhất Bác có ở cùng cậu không?"

Thì ra là tìm Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến ngạc nhiên, đang định quay đầu lại thì Vương Nhất Bác đã vọt đến cạnh anh, trong mắt toàn là kinh hỉ.

"Thầy?" Cậu thanh niên hẳn là quen biết người đàn ông này, "Sao thầy lại ở đây?"

Trường mỹ thuật trung ương mới thành lập câu lạc bộ Street dance, mời Túc Vịnh về làm thầy giáo. Buổi chiều ông nghe học sinh nói chiến thắng là một người ngoài, xem lại video, người ngoài kia không ngờ lại rất giống Vương Nhất Bác. Túc Vịnh vô cùng kích động, cầm video hỏi khắp mọi nơi, không ai biết Vương Nhất Bác từ đâu đến, nhưng có học sinh nhận ra Tiêu Chiến, giờ phút này nhìn thấy bản thân Vương Nhất Bác, Túc Vịnh mới tin người đó đúng là cậu.

"Tiểu tử này." Túc Vịnh cảm xúc kích động, mãi không thốt nổi nên lời, bình phục mấy lần, cuối cùng mới thở dài một tiếng, "Đến Bắc Kinh từ lúc nào, sao không đến gặp thầy."

"Con xin lỗi." Cậu thanh niên mặt đầy áy náy.

Ánh mắt Tiêu Chiến di chuyển qua lại, anh nhìn ra Vương Nhất Bác và người đàn ông trung niên này không chỉ quen nhau, nói không chừng, ông còn là thầy giáo dạy nhảy cho Vương Nhất Bác.

Còn về việc tại sao không nhảy, cho đến bây giờ, Vương Nhất Bác mới chỉ hàm hồ nói một câu "Mẹ không cho", chi tiết khác cậu chưa từng đề cập, cho nên Tiêu Chiến cũng không chắc chắn, mình có nên tiếp tục đứng ở đây hay không.

Cho nên anh nói: "Tôi xuống dưới đợi cậu."

Bên cạnh cây ngô đồng có một bồn hoa, xung quanh được quây lại bằng gạch. Tiêu Chiến đi đi lại lại trên mép gạch, anh hiểu, ai mà chẳng có một số bí mật không thể nói cho người khác, chỉ đáng buồn là, anh lại là người khác.

Cũng chỉ khoảng 10 phút, Vương Nhất Bác cùng người đàn ông kia xuất hiện trước cửa kí túc xá. Người đàn ông kia nói lời tạm biệt rồi đi trước, Vương Nhất Bác chạy đến bên cạnh bồn hoa: "Đợi có lâu không? Cửa tôi giúp anh đóng lại rồi."

Lại nói: "Anh xuống đi, trên ấy trơn, cẩn thận ngã."

Tiêu Chiến bất động, chỉ bĩu bĩu môi, đại khái ở trong lòng Vương Nhất Bác, người bạn tốt nhất không có nghĩa là có thể chia sẻ tâm sự.

"Sao lại không vui nữa rồi?" Vương Nhất Bác ghé đến quan sát biểu cảm trên mặt anh, "Xin lỗi, sau này sẽ không để cho anh đợi nữa."

Tên ngốc này, lại hiểu nhầm ý, Tiêu Chiến "Hừ" một tiếng quay mặt sang chỗ khác: "Tôi nói tôi dưới đợi trước, mà cậu cũng để cho tôi đi thật, thậm chí còn không giới thiệu."

"Không phải, không phải." Tiêu Chiến vừa giận, Vương Nhất Bác liền lập tức hốt hoảng, lời cứ vậy tuôn ra như suối, "Thầy Túc là thầy giáo dạy nhảy của tôi, ngày trước từng phụ đạo cho tôi thi nghệ thuật, lâu ngày không gặp, vừa rồi tôi có chút ngơ, phản ứng lại thì anh đã chạy mất rồi."

"...Thi nghệ thuật? Cậu từng thi nghệ thuật?"

"Ừm."

Nói ra thì dài, Vương Nhất Bác dứt khoát kể lại từ đầu. Cậu từ nhỏ đã theo ba học nhảy đường phố, trong mắt cậu, ba là người sinh ra để nhảy, là vũ công ưu tú nhất. Nhưng thị trấn nhỏ không chưa nổi giấc mộng vũ công, lúc cậu lên cấp hai, ba muốn ra nước ngoài theo đuổi ước mơ, kiên quyết cùng mẹ ly hôn. Từ đó về sau mẹ không thích cho cậu nhảy, nhưng Vương Nhất Bác không từ bỏ, lúc ba đi để lại cho cậu một ít tiền, cậu dùng số tiền này để đăng kí cho các lớp học năng khiếu. Năm lớp 11, Vương Nhất Bác quyết định ghi danh vào trường đại học vũ đạo, thầy giáo lớp năng khiếu giới thiệu cho cậu một giáo viên dạy múa hiện đại chuyên nghiệp, tên là Túc Vịnh.

Túc Vịnh bình thường sống ở tỉnh, từng phụ đạo cho rất nhiều học sinh thi múa, vốn không muốn thu nhận học trò đến từ trấn nhỏ, không ngờ sau khi gặp Vương Nhất Bác, đối với thiên phú của cậu cực kì tán thưởng, không chỉ thu cậu làm đệ tử, còn đặc biệt thuê nhà ở trấn, để phụ đạo cho một mình cậu.

Lớp 12, Vương Nhất Bác dưới sự dẫn dắt của Túc Vịnh bắt đầu hành trình thi nghệ thuật, dựa vào thực lực của mình nhận được sự quan tâm của rất nhiều trường đại học lớn. Nhưng mỗi lần ra ngoài đều phải tìm lý do để qua mặt mẹ, giấy cuối cùng cũng không gói được lửa, có một ngày, Đặng Vân Phượng kéo cậu lại ở ga, bà nhận ra Túc Vịnh là bạn đại học của ba Vương Nhất Bác, một mực cho rằng chồng cũ ở phía sau thao túng, muốn cướp con trai ra khỏi tay bà.

Tâm trạng kích động Đặng Vân Phượng ngất xỉu tại chỗ, đưa đến bệnh viện thì được chẩn đoán mắc ung thư vú. Trước khi vào phòng phẫu thuật, bà chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó là Vương Nhất Bác từ nay về sau không được nhảy, cậu tuyệt đối không thể bỏ đi giống như ba mình.

Sau khi từ bỏ thi nghệ thuật, Vương Nhất Bác tập trung vào học môn văn hóa, nhưng bài vở đã bị cậu bỏ bẵng quá lâu, lại bởi vì chăm sóc mẹ mà không thể tập trung, điểm số cuối cùng chỉ vừa qua hệ chính quy, với một chuyên ngành mà cậu không hề hứng thú, tốt nghiệp xong cũng sẽ không có tiền đồ. Nghĩ đến tiền thuốc đặc trị mỗi tháng mấy ngàn của mẹ, Vương Nhất Bác cuối cùng quyết định, từ bỏ việc học để đi làm sớm.

Sau này chú Điền trên trấn mở một quán cơm nhỏ ở Bắc Kinh, anh em họ Điền dự định đi lên hỗ trợ, Vương Nhất Bác tính toán, cũng quyết định cùng họ đi đến Bắc Kinh. Nghe nói thầy Túc cũng đã chuyển đến Bắc Kinh làm việc, nhưng Vương Nhất Bác không có mặt mũi liên lạc với thầy, không ngờ hôm nay lại gặp thầy ở trường Tiêu Chiến.

Trước kia cho rằng, chuyện cũ sớm đã vùi sâu trong đất, nhưng bây giờ kể cho Tiêu Chiến nghe, nhìn thấy thần sắc không ngừng biến đổi của anh, kinh ngạc, rối rắm, lo lắng, thậm chí còn có một chút đau lòng, Vương Nhất Bác lần đầu tiên cảm thấy, đất mục cũng có thể nảy mầm.

"Nhất Bác..." Vành mắt Tiêu Chiến đỏ lên, một giây sau thì rơi nước mắt.

Anh lảo đảo bước xuống khỏi bồn hoa, Vương Nhất Bác vội vàng đỡ anh đứng vững, nói: "Đừng buồn, chuyện sớm đã qua rồi."

Nhưng câu an ủi này chỉ có thể phát huy tác dụng ngược, đôi mắt phượng xinh đẹp vừa chớp, nước mắt như những hạt châu không ngừng chảy xuống, đập vào trái tim non nớt của Vương Nhất Bác, nóng đến dọa người.

Người thanh niên luống cuống tay chân, cậu không biết an ủi người khác, chỉ biết móc ra khăn giấy, vụng về lau nước mắt cho anh.

"Aizzz, tôi vốn dĩ cảm thấy, chỉ có lỗi với một mình thầy Túc, bây giờ nhìn anh khóc, tự nhiên lại có lỗi với thêm một người nữa."

"Cậu chẳng có lỗi với ai cả." Tiêu Chiến sụt sịt mũi, rõ ràng Vương Nhất Bác mới là người vô tội nhất. Anh nhớ lại lần trước cãi nhau với Vương Nhất Bác, anh nói, cậu không nhảy thật sự rất đáng tiếc, đừng dễ dàng từ bỏ. Giờ phút này Tiêu Chiến hận không thể tát cho mình hai cái, từ bỏ vũ đạo, người đau khổ nhất tiếc nuối nhất rõ ràng là bản thân Vương Nhất Bác.

Lừng khừng một lúc, chạy đến chỗ liên hoan thì đã có chút muộn.

Trong phòng bày một cái bàn tròn lớn, mười mấy người đều đã đến đủ, để lại hai chỗ ngồi trống nhưng lại không ở cạnh nhau.

"Tiêu Chiến, bên này."

Một cô gái với mái tóc đen dài chỉ chỉ vị trí bên cạnh mình, Tiêu Chiến vẫy tay chào hỏi: "Từ Đóa? Cậu cũng đến à."

"Đúng vậy, đến đây làm việc, thuận tiện ăn chực một bữa, đều là bạn học cùng khoa."

Radar của Vương Nhất Bác bắt đầu phát tín hiệu cảnh báo, cái tên cộng với kiểu tóc, cậu lập tức nhận ra, người này chính là 'đen dài thẳng' trong truyền thuyết.

Tiêu Chiến không đi qua, mà nói với bạn học ngồi bên cạnh chỗ trống: "Có thể đổi một chút không, tôi muốn ngồi cùng bạn mình."

Một bạn học khác lại hô lên: "Cậu đến muộn nhất, phải tự phạt ba chén."

"Được, không thành vấn đề." Mặt bàn thủy tinh vừa chuyển, Tiêu Chiến cầm cái bình chia rượu, bên trong đã đựng sẵn hai lạng rượu trắng, "Nhưng bạn của tôi chỉ đến ăn cơm, mọi người không được bắt nạt cậu ấy."

Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến rót ra một chén nhỏ, uống cạn, lại rót đầy. Ba chén liên tiếp xuống bụng, tư thế rất phóng khoáng, chỉ là không biết tửu lượng thế nào, nhưng Vương Nhất Bác cũng không có lập trường uống thay cho anh.

Sau khi khai tiệc, không khí trên bàn dần dần trở nên náo nhiệt, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, phần lớn là dự định sau khi tốt nghiệp. Đa số đi làm, một phần nhỏ tiếp tục học tiến sĩ.

Vương Nhất Bác im lặng dùng bữa, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại. Cậu biết, mình không giống bọn họ, họ và Tiêu Chiến đều có tương lai tốt đẹp, còn cậu thì không.

"Ăn cái này." Tiêu Chiến cùng bạn học thảo luận phát triển nghề nghiệp, nhưng vẫn không quên chăm sóc cậu, mỗi lần chuyển qua một món mới, anh đều gắp một đũa đặt vào đĩa đồ ăn của Vương Nhất Bác, nhìn cậu bỏ vào trong miệng rồi mới hỏi, "Có ngon không?"

"Ừm." Nhận được câu trả lời khẳng định, vòng tiếp theo lại gắp thêm một lần nữa. Vương Nhất Bác bất đắc dĩ, "Đừng chỉ có gắp cho tôi, anh cũng ăn đi."

Trong phòng ồn ào, Tiêu Chiến đã uống thêm mấy chén ghé vào bên tai người thanh niên hắc hắc cười: "Hiếm hoi lắm cậu mới đến địa bàn của tôi, cứ để cho tôi phát huy phát huy."

Hô hấp trộn với mùi rượu, Vương Nhất Bác không có uống rượu, nhưng lại bị khí nóng bên tai làm cho đầu óc choáng váng.

Tiêu Chiến vốn là tiêu điểm của lớp, cả buổi lại cứ cùng Vương Nhất Bác châu đầu ghé tai, trên bàn liền có người đặt ra câu hỏi: "Chưa từng thấy Tiêu Chiến có bạn bên ngoài, nhìn thì cậu có vẻ nhỏ hơn bọn tôi một chút, cậu đang học chuyên ngành gì?"

Vô số ánh mắt đồng loạt chiếu tới, chủ đề bị dẫn lên người cậu, lại là bạn học của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không thể không đáp lại: "Không, tôi đi làm rồi."

"Ồ, cậu đang làm công việc gì?"

Bản thân câu hỏi rất bình thường, nhưng Vương Nhất Bác mím mím môi, khó có thể mở miệng. Shipper, chạy vặt, cậu dựa vào sức lao động của mình kiếm tiền, không có gì đáng xấu hổ, nhưng...cậu thực sự không muốn làm mất mặt Tiêu Chiến.

"Nghề tự do" Đang lúc khó xử, cậu nghe thấy Tiêu Chiến thay cậu trả lời.

Anh giữ thể diện cho cậu, khéo léo che đi, nhưng Vương Nhất Bác vẫn không vui nổi.

Nhìn không khí náo nhiệt thuộc về người khác, cậu đột nhiên rất muốn đổi công việc, không cần quá cao quý, nhưng ít nhất, không để Tiêu Chiến khó xử khi phải giới thiệu cậu với người khác.











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx