Chương 13: Hổ thẹn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Tiêu Chiến mơ hồ mở mắt, trời mới mờ mờ sáng. Trong phòng không bật đèn, có chút tối, anh lắc lắc đầu, không thấy khó chịu, còn ngủ một giấc rất ngon, cũng không biết là thuốc giải rượu phát huy tác dụng hay là vì Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác...

Nghĩ đến cậu, Tiêu Chiến giơ tay sờ, nhưng bên cạnh lại không có ai. Nghiêng đầu nhìn, phát hiện người thanh niên đang ngồi ngủ gục bên giường, cánh tay tì xuống dưới mặt.

Đã xảy ra chuyện gì vậy, rõ ràng anh nhớ trước lúc nhắm mắt, đã kéo cậu ta lên giường mà, hơn nữa còn nằm rất gần...chẳng lẽ là ảo giác do say rượu?

Tiêu Chiến ngơ ngác ngồi dậy, vừa ngồi thẳng, thanh niên bên giường cũng tỉnh ngủ, cậu ngẩng đầu, trên mặt còn hằn vết tì đo đỏ.

Bốn mắt chạm nhau, ánh mắt Vương Nhất Bác có chút tránh né, giống như là đang căng thẳng, lời nói ra cũng trở nên lắp bắp: "Tôi, tôi đi mua đồ ăn sáng."

Nói xong xoay người đứng dậy, kéo cửa chạy ra ngoài.

Tiêu Chiến ngơ ngác sờ sờ mặt, chẳng lẽ mình sau khi tỉnh rượu xấu lắm, mới khiến cho người ta sợ như vậy? Anh xuống giường, vào phòng tắm rửa mặt, vừa soi gương vừa hồi tưởng lại. Chẳng lẽ tối qua anh uống nhiều thất thái, Vương Nhất Bác chê anh phiền phức? Chê anh làm bậy?

Càng nghĩ càng cảm thấy bực, anh đâu có phiền phức cũng đâu có làm bậy, anh rõ ràng đã rất rộng lượng đã rất khắc chế hành vi lời nói, Vương Nhất add wechat Từ Đóa, anh thậm chí còn không yêu cầu cậu xóa!

Vương Nhất Bác lao ra khỏi kí túc xá, lúc này đang đứng dưới gốc cây ngô đồng.

Tối qua cậu cứng đến khó chịu, đợi Tiêu Chiến ngủ say mới lén lút vào nhà vệ sinh giải quyết, lúc trở lại thì thấy Tiêu Chiến đã đạp chăn, chân lộ ở bên ngoài. Anh vẫn mặc cái quần dài ban ngày, Vương Nhất Bác không dám thay quần ngủ cho anh, lúc này hai cái cổ chân kia giống như hạ bùa, đợi đến lúc cậu hồi lại thần, thì bàn tay cậu đã bao phủ lên nó, đúng là tinh tế giống như tưởng tượng.

Vương Nhất Bác lại không biết xấu hổ mà cứng lên, vội vã chạy vào nhà vệ sinh tắm nước lạnh. Để tránh thú tính trong người đại phát, làm ra chuyện không thể cứu vãn, cậu không dám lên giường nữa, bê ghế ngồi bên cạnh giường, sau nửa đêm thì ngủ quên lúc nào không biết.

Trước khi bị động tĩnh của Tiêu Chiến đánh thức, cậu đang có một giấc mơ đẹp, trong mơ Tiêu Chiến muốn uống nước, lại không chịu ngồi dậy, sóng mắt lưu chuyển nhìn cậu cười. Vương Nhất Bác uống một ngụm nước trong tiếng tim đập như sấm, cúi người dùng miệng đút cho anh. Một ít nước tràn ra khỏi khóe miệng, Tiêu Chiến thè cái lưỡi đỏ hồng liếm liếm, Vương Nhất Bác giữ lấy đầu anh, điên cuồng ngậm lấy cái lưỡi. Hình ảnh sau đó lập tức thay đổi, quần áo trên người không còn, cậu đè trên người Tiêu Chiến càn rỡ lắc lư, chỉ cảm thấy chỗ kia vừa cứng vừa nóng, phải cọ xát vào người Tiêu Chiến thì mới dễ chịu.

Cho nên khi vừa mở mắt, thấy Tiêu Chiến đang ngồi trước mặt mình, cậu suýt chút nữa thì đã nhào đến.

May mà cậu chạy nhanh, trong phòng cũng tối, cho nên cái lều giữa chân mới không bị phát hiện.

Vương Nhất Bác ra đường tìm hàng bán đồ ăn sáng, chưa đến 6h, KFC vẫn chưa mở cửa, cậu tìm được một nhà bán sủi cảo, điều kiện vệ sinh cũng không tệ, mua bánh bao, canh thịt bò, hoành thánh và một phần sủi cảo chiên, mang về cho Tiêu Chiến chọn.

Về đến kí túc xá, Tiêu Chiến đã rời giường thay xong quần áo, hai người ngồi cạnh nhau trước bàn học ăn bữa sáng.

"Làm sao vậy, không ngon à?" Vương Nhất Bác phát hiện anh ỉu xìu, mỗi món cũng chỉ thử một miếng, "Để tôi đi mua cái khác."

Nói xong lau miệng đứng dậy, Tiêu Chiến kéo cậu lại: "Không cần! Đồ ăn nhà này ngon lắm, qua 7h là phải xếp hàng."

"Vậy anh ăn thêm một ít nữa đi." Vương Nhất Bác đẩy hộp đựng bánh bao đến trước mặt anh, "Tối qua anh chỉ uống rượu, cũng chẳng thấy ăn được miếng cơm nào."

Câu nói này dường như khiến Tiêu Chiến vui hơn một chút, trên mặt xuất hiện ý cười: "Cái này mà cậu cũng biết."

Anh ăn hết một cái bánh bao, lại uống thêm hai ngụm canh, khuấy khuấy thìa trong bát, làm bộ vô tình hỏi.

"Tối qua cậu còn chưa nói, cậu add wechat Từ Đóa để làm gì?"

Vương Nhất Bác ngây người, cậu vốn đã để ý những lời Từ Đóa nói, chỉ là chưa biết phải hỏi thế nào. Tối qua Từ Đóa lại gửi cho cậu tài liệu của hai công ty, luận quy mô và địa vị trong ngành, người ngoài ngành như cậu cũng có thể nhìn ra, Bách Nguyên cao hơn Trúc Báo vài bậc.

Bộ dạng do dự này rơi vào trong mắt Tiêu Chiến, lại trở thành tội chứng của trong tâm có quỷ, anh tức giận ném cái thìa trong tay xuống: "Có phải cậu muốn hẹn hò với cô ấy không?"

Người thanh niên vội vàng nuốt miếng bánh trong miệng, còn chưa nhai xong, nghẹn đến đỏ cả mặt: "Lại nghĩ oan cho tôi rồi, tôi hẹn cô ấy làm gì?"

Vương Nhất Bác luống cuống giải thích: "Cô ấy hỏi tôi, Trúc Báo đưa cho anh điều kiện gì, tại sao anh lại không muốn đến Bách Nguyên làm việc."

Lần này đến phiên Tiêu Chiến giật mình, cổ từ từ nhuộm lên một tầng ửng đỏ, anh cúi đầu cười ngượng: "Thật đúng là, cô ấy nói với cậu chuyện này làm gì."

"Cô ấy nói với tôi, Bách Nguyên đối với anh mà nói là sự lựa chọn tốt nhất." Người thanh niên nghiêm túc nhìn vào mắt Tiêu Chiến, "Tôi muốn hỏi anh một câu, những gì cô ấy nói là thật chứ?"

Vương Nhất Bác quá nghiêm túc, chưa bao giờ cậu dùng biểu cảm này nói chuyện với anh, Tiêu Chiến không thể nói dối, hàm hồ "Ừm" một tiếng: "Cũng được."

"Ừm" xong lại không cam lòng, vốn tưởng anh ở lại Trúc Báo, Vương Nhất Bác phải vui mới đúng, tại sao bây giờ lại giống như tra hỏi.

Thế là anh cứng cổ, dỗi hờn nói: "Tôi ở lại khu công nghiệp, cản trở cậu sao?"

Trước đây, chỉ cần anh tức giận, Vương Nhất Bác đều sẽ lập tức xuống nước dỗ anh. Nhưng lần này, Tiêu Chiến lại giống như đánh lên bông gòn, cái mà anh nhận được, chỉ là sự trầm mặc của người thanh niên.

Trong phòng rất lâu không có tiếng động, lâu đến mức Tiêu Chiến cũng dần dần mất đi nhuệ khí, anh bắt đầu dao động, bắt đầu hoài nghi, có lẽ anh chỉ là tự mình đa tình, Vương Nhất Bác căn bản không cần anh ở lại.

Một tràng những tiếng tít tít vang lên phá vỡ sự im lặng khó chịu, là tiếng chuông báo thức của Vương Nhất Bác, 6h30, cậu phải ra ngoài làm việc rồi, để kịp thời gian giao đồ ăn sáng.

Vương Nhất Bác ấn tắt báo thức, hít một hơi thật sâu, khi cậu quay sang nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt đã bớt đi một phần dịu dàng, thêm một phần cứng rắn.

"Tiêu Chiến, đừng vì tôi mà thay đổi cuộc đời mình." Cậu nói, "Tôi không gánh nổi."

Lời này thật quá tổn thương, Tiêu Chiến ấm ức muốn chết, cảm giác giống như lấy mặt nóng đặt lên mông lạnh, rồi còn bị một cước đá ra.

Gánh không nổi? Ở trong lòng Vương Nhất Bác, anh rốt cuộc là gì? Người qua đường?

"Cậu bớt tự luyến! Ai nói vì cậu! Tôi là thích Trúc Báo quy mô nhỏ, người ít, đoàn đội nhiệt tình, không được sao?"

"Anh tự quyết định là được." Vương Nhất Bác nhắm nhắm mắt, đứng dậy, giống như hạ quyết tâm, "Quên mất không nói, tôi dự định nghỉ việc ở quán cơm Tiểu Điền, sau này sẽ không chạy ở khu công nghiệp nữa."

"Cái gì..."

Tiêu Chiến sửng sốt, trơ mắt nhìn Vương Nhất Bác đi ra ngoài, tiếng đóng cửa khiến anh hồi lại thần, nhìn ra ngoài ban công mới để ý thấy, bộ quần áo hôm qua giặt đã bị Vương Nhất Bác mặc đi, đồ đang phơi trên dây là quần áo mới giặt của Tiêu Chiến.

Đến cái cớ trả quần áo gặp mặt, cũng không còn nữa. Tiêu Chiến nội tâm hối hoảng, điện thoại rung lên, là tin nhắn của Vương Nhất Bác:

"Nếu sự tồn tại của tôi khiến anh phải hạ mình, tôi hi vọng mình chưa từng xuất hiện."

Bảo vệ kết thúc, nhiệm vụ duy nhất chỉ còn lễ tốt nghiệp. Khoảng thời gian này khá rảnh, việc Tiêu Chiến thường làm nhất, chính là vẽ tranh, món quà sinh nhật mà anh đã hứa, cuối cùng cũng có thời gian thực hiện.

Nhưng Tiêu Chiến không ngờ, Vương Nhất Bác lại quyết đoán như vậy; sự quyết đoán ấy thể hiện ở chỗ, từ sau khi anh tức giận block cậu ấy, cậu ấy chưa từng một lần add lại anh.

Tiêu Chiến không hiểu, cho dù không muốn anh kí hợp đồng với Trúc Báo, Vương Nhất Bác cũng có thể nói chuyện nhẹ nhàng mà, cần gì phải vạch rõ quan hệ như vậy, là sợ anh bám lấy cậu, bắt cậu phải chịu trách nhiệm?

Bức tranh mỗi ngày được lấp đầy, còn trong lòng mỗi ngày một trống rỗng, món quà này, còn có thể tặng được nữa không?

Anh từng đến khu công nghiệp Thần Hi một lần, HR của Trúc Báo hẹn anh gặp mặt. Tiêu Chiến cố ý đến vào buổi trưa, ở dưới lầu đợi một lúc, nhưng người anh đợi được lại là Điền Châu. Điền Châu nói Vương Nhất Bác đã xin nghỉ việc, mấy hôm nay cũng không nhìn thấy cậu.

Trái tim giống như bị kéo xuống đáy cốc. Thì ra Vương Nhất Bác không có nói đùa, cậu nói được làm được. Phần hợp đồng kia, Tiêu Chiến cũng không dám kí.

Một ngày trước lễ tốt nghiệp, Tiêu Chiến đến trường nhận trang phục, đi qua quảng trường hoạt động, nhìn thấy câu lạc bộ Street dance đang luyện tập, Túc Vịnh cũng có mặt ở đó.

"Thầy Túc."

Tiêu Chiến chủ động chào hỏi, Túc Vịnh mời anh ngồi xuống băng ghế dài bên đường.

"Lần trước quá đường đột, còn chưa kịp làm quen."

"Em là Tiêu Chiến, khoa thiết kế thị giác."

"Ừm, Nhất Bác nói với tôi rồi." Thầy Túc cười nói, "Ngày hôm trước gặp mặt, ban đầu nó vẫn rất trầm mặc, về sau nhắc đến em, nó mới bắt đầu mở máy."

Tiêu Chiến buồn bã cúi đầu, sống mũi cay cay. Hình ảnh Vương Nhất Bác vì anh battle, dường như đã trở thành quá khứ.

"Tôi muốn nhờ em một việc. Có thể thuyết phục Vương Nhất Bác, gặp ba nó được không."

Vương Thiên Phàm đi sang Pháp theo đuổi ước mơ, mấy ngày trước đã trở về nước, muốn gặp mặt con trai, nhưng Vương Nhất Bác cự tuyệt.

Thỉnh cầu của thầy Túc khiến Tiêu Chiếu vừa buồn lại vừa kinh ngạc, theo như những gì Vương Nhất Bác nói, cậu đã hứa với mẹ, sẽ không nhảy và không liên lạc với ba mình nữa. Chuyện cũ trong nhà, Vương Nhất Bác vẫn luôn giấu rất kĩ, chịu kể cho anh đã là đột phá lớn lắm rồi, Tiêu Chiến gần như không tìm được thân phận và lập trường để can thiệp sâu hơn nữa.

Huống hồ, thầy Túc còn chưa biết, cái người nhắc đến anh liền như máy đổ dầu, đã mấy rồi chẳng thèm để ý đến anh.

Cuối cùng, Tiêu Chiến chỉ có thể nói: "Nếu Nhất Bác hỏi ý kiến em...em sẽ thử, tìm hiểu suy nghĩ thật của cậu ấy."

Buổi tối nằm trên giường kí túc xá, những lời mà thầy Túc nói cứ lặp đi lặp lại trong đầu, trằn trọc khó ngủ. Vương Nhất Bác mấy hôm nay, có phải vì phiền chuyện của ba, cho nên mới không tìm mình? Ngộ nhỡ cậu ấy muốn tâm sự, gửi tin nhắn phát hiện đã bị mình block...thì có buồn không?

Tiêu Chiến trong lòng khó chịu, đột nhiên cảm thấy mình rất tệ, động một chút là block người ta, còn trách người ta không chủ động.

Anh cắn cắn môi xem lại nhật kí trò chuyện, giữa hai người họ, bất luận là nói cái gì, Vương Nhất Bác vĩnh viễn thuận theo anh, dỗ dành anh, sự bướng bỉnh của anh lúc nào cũng được chiều chuộng. Tiêu Chiến nghĩ, mình với người khác đâu có vậy... Đều là bị cậu ấy chiều hư, sao lần này lại không chiều mình nữa...

Anh mím môi, kéo Vương Nhất Bác ra khỏi blacklist, ngón tay dừng trên bàn phím, muốn nói gì đó, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Do dự mấy giây, khung trò chuyện đột nhiên nhảy ra một đoạn văn dài.

"12h rồi, bây giờ em mới tắt app, chắc anh đã ngủ rồi nhỉ? Ngày mai là lễ tốt nghiệp của anh, nghỉ ngơi sớm nhé, dùng trạng thái tốt nhất để nhận bằng tốt nghiệp. Anh mặc áo học vị chắc sẽ đẹp lắm, đáng tiếc em không được nhìn thấy... Nửa tháng rồi, có còn giận em không? Hi vọng sẽ không ảnh hưởng đến tâm trạng của anh. Tiêu Chiến, xin lỗi, là em không tốt."

Nước mắt cứ vậy trào ra, chớp nhẹ một cái, nhỏ xuống màn hình.

"??? Đã gửi đi rồi?"

"Em không còn ở trong blacklist nữa???"

"Tiêu Chiến, xin lỗi."

Tên ngốc này, không add lại anh, mỗi ngày đều ngốc nghếch gửi tin nhắn cho một dấu chấm than sao? Mắt lại nhòa đi, màn hình cũng mờ, Tiêu Chiến cầm khăn giấy lau điện thoại, video call đột nhiên gọi đến, anh không để ý ấn phải nút nhận.

U U hai tiếng, mặt Vương Nhất Bác bất ngờ xuất hiện, Tiêu Chiến giật mình, vội vàng úp điện thoại lên giường, mặt anh đang nhòe nhoẹt như vậy, sao có thể gặp người!

"Anh đang khóc à?" Vương Nhất Bác ở bên kia điện thoại lo lắng gọi, lòng nóng như lửa đốt, "Có phải là anh đang khóc không, anh cầm điện thoại lên, để tôi xem nào."

"Tôi không có!"

"Được được được, không khóc, anh cầm điện thoại lên, tôi muốn nhìn thấy anh."

Tiêu Chiến sụt sịt mũi, lau khô nước mắt, soi mình ở trong gương, xác nhận mọi thứ vẫn bình thường, mới lật điện thoại lên, đặt ở trước ngực.

Nửa tháng không gặp, Vương Nhất Bác nhìn tiều tụy hơn trước rất nhiều, viền mắt đỏ hoe, trong mắt còn có tơ máu.

Bây giờ anh mới hiểu, thế nào là chớp mắt đã vạn năm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx