Chương 20: Cọng rơm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ lúc đi làm đến giờ mỗi tuần Vương Nhất Bác chỉ được nghỉ một ngày, không phải chế độ quy định, mà là công ty đang vào mùa cao điểm, cuối tuần cũng phải sắp xếp giao hàng. Vốn dĩ mọi người trong tổ nên trực luân phiên, nhưng cuối tuần được nghỉ, ai cũng không muốn tăng ca, đẩy qua đẩy lại cuối cùng vẫn đẩy đến tay Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác vui vẻ tiếp nhận nhiệm vụ, cậu biết bản thân xuất phát muộn, thì phải nỗ lực gấp đôi gấp ba người khác. Chỉ có một vấn đề duy nhất là, bớt một ngày được gặp Tiêu Chiến, cậu sẽ nhớ anh.

Chủ nhật Tiêu Chiến thường về nhà ba mẹ, để cậu có thể yên tâm làm việc; nhưng hôm qua Vương Nhất Bác vừa hôn được crush, buổi tối nằm trên giường kí túc xá mất ngủ cả đêm, hôm nay tăng ca liên tục phân tâm, thỉnh thoảng lại liếc điện thoại xem Tiêu Chiến có nhắn tin cho cậu hay không.

Tới gần trưa, khung chat cuối cùng mới nhảy ra một tin nhắn mới: "Nhất Bác, anh đang ăn cơm với ba mẹ, nhiều đồ ăn ngon lắm! Em đã ăn cơm chưa?"

Gửi kèm có một bức ảnh, đúng là rất phong phú, Tiêu Chiến có thể ăn ngon, Vương Nhất Bác cũng cảm thấy yên lòng.

"Anh ăn nhiều một chút nhé. Bữa sáng em ăn muộn, vẫn chưa đói, xíu nữa sẽ đến canteen"

"Vậy anh ăn xong với ba mẹ, đóng gói một phần mang qua cho em nhé? Em đợi anh nha!"

Tiêu Chiến muốn đến tìm cậu... Vương Nhất Bác thương anh thời gian nghỉ ngơi còn phải chạy ra ngoài, mặc dù ngón tay đã gõ ra hai chữ 'Không cần', nhưng vẫn chậm chạp không chịu gửi đi.

Aizzz, thật muốn gặp anh ấy. Nhưng cậu còn phải làm việc, cho dù người thật sự đến, cậu cũng không có thời gian ở cùng anh ấy.

Đang do dự thì Tiêu Chiến lại gửi tin nhắn: "Anh mang theo bảng vẽ, buổi chiều ở trong văn phòng em vẽ tranh."

Người mà cậu nhớ nói muốn cùng cậu tăng ca, Vương Nhất Bác mừng như nhặt được vàng, tức tốc trả lời: "Được!"

Cậu cảm thấy kiếp trước hẳn là mình đã cứu cả một dải ngân hà.

Một tiếng sau Tiêu Chiến xuất hiện trước cửa văn phòng Vương Nhất Bác, xách theo hộp cơm bốn tầng, cười giống như tiên ốc hạ phàm.

"Vẫn còn nóng đấy, mau qua ăn đi!" Tiêu Chiến bày các món ra bàn, ăn đã ăn rồi, chỉ ngồi bên cạnh nhìn Vương Nhất Bác ăn.

Vương Nhất Bác ăn được mấy miếng, đột nhiên nhớ ra điều gì, đứng dậy lấy áo khoác của mình phủ lên người Tiêu Chiến: "Điều hòa có chút lạnh."

Anh lại mặc quần cộc hở cổ chân ra ngoài, trước đây cậu chỉ dám âm thầm lo lắng, nhưng bây giờ Vương Nhất Bác tiến bộ rồi, trực tiếp ngồi xuống ôm trong lòng bàn tay: "Đợi qua mùa hè, đừng mặc quần cộc nữa có được không?"

"Nhưng anh chỉ có loại quần này thôi, trừ phi em mua cho anh một cái."

Tiêu Chiến vừa làm nũng, trái tim Vương Nhất Bác lập tức nhũn ra: "Mua, mua!"

Bao nhiêu tiền cũng được, nhịn ăn nhịn mặc cũng phải mua cho anh.

Đang ăn cơm thì bảo vệ lên tầng kiểm tra, nhìn thấy Tiêu Chiến cũng không hề tỏ ra kinh ngạc, còn rất tự nhiên chào hỏi anh.

"Anh Chiến, lại đến tìm bạn à?"

"Phải, cảm ơn cậu đã cho tôi vào nhé."

"Chuyện nhỏ thôi mà, lần trước..." Còn chưa nói xong, bộ đàm đã kêu lên rẹt rẹt, bảo vệ đáp một tiếng, "Đội trưởng tìm tôi, vậy tôi đi nhé."

Vương Nhất Bác nhai cơm mà biểu cảm giống như đang nhai kẻ thù: "Anh mới đến hai lần mà đã để người ta gọi anh 'anh Chiến', ngày xưa em phải gặp anh 23 lần mới dám nói câu đầu tiên!"

Tiêu Chiến phì cười: "Cái gì vậy trời, chẳng lẽ em còn tranh sủng với một nhân viên bảo vệ?"

"Nhân viên bảo vệ cũng có nhiều người biến thái lắm, hồi em mới đến Bắc Kinh đã từng làm bảo vệ 3 tháng."

"Em...còn từng làm bảo vệ?"

"Hồi ấy quán cơm Tiểu Điền mới mở, chưa có nhiều khách." Vương Nhất Bác vô tư kể, "Người không có bằng cấp đến Bắc Kinh, phần lớn đều làm bảo vệ."

Tiêu Chiến ngây người, nụ cười đóng băng trên mặt, xoay người giả vờ cầm bảng vẽ.

Ăn xong bữa tiệc mà Tiêu Chiến mang đến, Vương Nhất Bác ngâm nga đi rửa hộp cơm, trở về bắt đầu chỉnh lại danh sách đơn hàng buổi sáng, giữa chừng còn phải nghe điện thoại khách hàng, kiểm tra kế hoạch xuất kho buổi chiều.

Tiêu Chiến nhìn thì giống như đang tập trung vào máy tính bảng, kì thực vẫn luôn âm thầm quan sát Vương Nhất Bác, nhìn cậu chạy đi chạy lại giữa văn phòng và kho, bận tối mắt tối mũi.

Trong đầu hiện ra những lời mà cô anh nói.

"Nhân viên mới mỗi tuần đầu được tổ trưởng chấm điểm, HR đã cho cô xem điểm của bạn con, đánh giá không được tốt cho lắm."

Tiêu Chiến không tin: "Sao có thể như thế được... Cậu ấy mỗi ngày đều đi sớm về trễ, đến chủ nhật cũng phải tăng ca."

"Cô cũng đã xem bảng chấm công, xét theo thời gian đi làm, cậu ấy đúng là đã rất nỗ lực, nhưng với kinh nghiệm quản lý nhiều năm của cô, trừ phi cậu ấy cùng bị tổ trưởng và trưởng bộ phận nhắm vào, hoặc là..." Cô anh tìm một cách diễn đạt uyển chuyển, không nói cậu trình độ thấp năng lực không đủ, mà là "cậu ấy không hợp với công việc."

Không hợp? Khoảng thời gian này, họ thường xuyên trao đổi với nhau về công việc, Tiêu Chiến có thể cảm nhận được Vương Nhất Bác xử lý nghiệp vụ đâu ra đấy, nhưng nghe cô anh nói xong, bản thân tự nhiên cũng có chút nghi hoặc.

Mặt trời dần ngả về Tây, gửi xong một lô hàng, Vương Nhất Bác lại quay về văn phòng xử lý biên lai, ngẩng đầu lên thì phát hiện Tiêu Chiến đang chằm chằm nhìn cậu.

"Sao thế?"

Tiêu Chiến cắn cắn môi, "Nhất Bác...em làm công việc này, có vui không?"

"Sao lại đột nhiên hỏi vậy?"

"Thì là, sợ em vất vả."

"Em không ngại vất vả, chưa kể em còn học được rất nhiều thứ." Vương Nhất Bác cười nói, "Là anh vất vả mới đúng, được nghỉ còn phải cùng em tăng ca."

"Là anh muốn vậy!"

"Em làm việc cũng rất vui, anh yên tâm đi."

Tiêu Chiến tự trấn an bản thân, Vương Nhất Bác dù sao cũng chưa trải qua môi trường công sở, có lẽ còn cần một khoảng thời gian nữa.

Anh tạm thời gác chuyện này sang một bên, bởi vì trước mắt vẫn còn một chuyện quan trọng hơn: thứ bảy tuần sau, chính là sinh nhật Vương Nhất Bác.

Bức tranh mà anh muốn tặng cậu ấy sớm đã hoàn thành, vẽ cảnh hai người gặp nhau trong tuyết. Một người trong đó giơ điện thoại, trên màn hình và ngoài màn hình, người anh chụp cũng đang nhìn anh.

Anh đặt tên cho bức tranh là 'Destiny', chữ kí 'Yibo & XZ.', giấu ở mặt sau bức tranh, để xem tên ngốc này bao giờ thì mới phát hiện ra.

Nhưng chỉ tặng tranh thì vẫn chưa đủ, còn phải chuẩn bị thêm một món quà nữa. Tiêu Chiến không biết nên tặng cái gì, đắt không được mà rẻ lại càng không được. Hai ngày trước đang ngồi vắt óc suy nghĩ trong văn phòng, Từ Đóa vừa vặn đi qua, anh liền kéo cô trưng cầu ý kiến.

"Tôi có một người bạn, sắp đến sinh nhật, cậu nói quà tặng..."

Còn chưa nói xong, Từ Đóa đã ghét bỏ 'Xì' một tiếng: "Sắp đến sinh nhật Vương Nhất Bác? Vậy thì dễ ợt, cậu chỉ cần buộc một cái nơ lên đầu là được."

Nói xong đạp giày cao gót lộc cộc chạy về phía văn phòng lãnh đạo.

Mặt Tiêu Chiến như sắp khét đến nơi? Còn có thể tự biến mình thành quà tặng? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hình như...cũng khá hợp lý...

Vương Nhất Bác không nhớ sinh nhật của mình, phỏng chừng cũng đã quên luôn chuyện bức tranh; Tiêu Chiến cố ý không nhắc nhở cậu, len lén lên kế hoạch bất ngờ: Chiều thứ sáu anh xin nghỉ nửa ngày, đi chợ mua trước thức ăn, đích thân làm một bàn tiệc, sau đó tặng cậu bức tranh. Về phần buổi tối... Tiêu Chiến hí hửng nghĩ, cùng nhau chờ qua 0h, Vương Nhất Bác khẳng định sẽ không nỡ đi.

Để có thể xin nghỉ nửa ngày, Tiêu Chiến phải tăng ca hoàn thành bản thiết kế mà tổ trưởng phân phó. Sáng thứ sáu thuận lợi được tổ trưởng phê chuẩn, Tiêu Chiến vui vẻ bắt xe đi thẳng ra chợ.

Tài xế hiếu kì, nhìn anh qua kính chiếu hậu: "Chàng trai trẻ, đi chợ mua rau à?"

Tiêu Chiến hào hứng: "Vâng, chuẩn bị cơm tối."

"Ồ, thanh niên bây giờ ít người nấu cơm lắm."

"Tại cháu thích."

Không phải anh thích công việc nấu cơm, mà là nấu cho ai ăn.

Nửa đường anh nhận được điện thoại từ một số lạ, Tiêu Chiến tưởng là của khách hàng, không nghĩ nhiều vội vàng nghe máy.

"Alo?"

Đối phương có chút do dự: "Tiêu Chiến phải không?"

"Vâng" Giọng nói không quen, nhưng hình như đã từng nghe qua, "Ai...đấy ạ?"

"Chú là Vương Thiên Phàm." Tựa hồ sợ anh không nhớ ra, đối phương bổ sung thêm một câu "Là ba của Vương Nhất Bác."

Vương Thiên Phàm hẹn Tiêu Chiến ở quán cafe lần trước.

Tiêu Chiến vốn đã đi được nửa đường, anh đến sớm hơn ông, đợi một lát mới thấy Vương Thiên Phàm xuất hiện.

Chỉ là Vương Thiên Phàm không đến một mình, nói một cách chính xác là ông không thể đến một mình, bởi vì ông đang ngồi xe lăn, cần có Túc Vịnh đẩy.

"Tiêu Chiến, xin chào, lại gặp nhau rồi."

Tiêu Chiến ngơ ngác đứng dậy, Túc Vịnh đi đến trước bàn, xốc Vương Thiên Phàm lên trong ánh mắt ngỡ ngàng của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến giống như tỉnh mộng, muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng Vương Thiên Phàm đã ngăn anh lại, dùng cánh tay chống người ngồi xuống, mỉm cười nói: "Nếu cần phải hai người đỡ, thì chú triệt để phế rồi."

Nhân viên phục vụ mang cafe và điểm tâm đến, giúp đỡ đem xe lăn đẩy sang một bên.

Túc Vịnh ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chiến, áy náy nói: "Ngại quá, chiếm dụng thời gian của cậu."

"Không sao..."

Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, lần trước ba Vương cũng đến rất sớm, sau đó Vương Nhất Bác kéo mình bỏ đi, cũng không thấy ông đứng lên đuổi theo một bước.

Vương Thiên Phàm cũng không lòng vòng: "Chuyện du học của Nhất Bác, chú muốn nhờ con giúp đỡ."

Họ tìm anh là vì cái gì, Tiêu Chiến đại khái đã có thể đoán được, nhưng anh không biết mình có thể giúp được điều gì.

"Chú muốn con...khuyên Nhất Bác?"

"Không phải." Vương Thiên Phàm lắc đầu, "Không còn kịp nữa rồi. DK chọn người có giới hạn tuổi tác, đơn bắt buộc phải nộp trước 23 tuổi."

Tiêu Chiến kinh ngạc, ngày mai chính là 5/8, vậy là hạn chỉ còn đến 12h đêm nay? Trong lòng anh vô cùng mâu thuẫn, nửa tiếc cho cơ hội khó kiếm, nửa lại đang len lén mừng thầm, là thời gian không đợi người, chứ không phải anh cản đường Vương Nhất Bác.

Anh nắm chặt cốc cafe: "Không kịp cũng...không còn cách nào khác."

"Không, vẫn còn cách." Túc Vịnh quay sang nhìn anh, "Bởi vì là do chủ tịch DK giới thiệu, bên trường cũng sẽ bớt khắt khe hơn, tài liệu cần chuẩn bị, ví dụ như điểm thi nghệ thuật, video, chú đều đã chuẩn bị hết rồi, bây giờ chỉ còn thiếu hai thứ."

Vương Nhất Bác kí tên lên đơn và kết quả thi Đại học.

Thời gian này Vương Thiên Phàm vẫn luôn liên lạc với Vương Nhất Bác, nhưng thái độ của cậu rất cứng rắn, một chút suy nghĩ cũng không cho, cho nên ông chỉ có thể lựa chọn đường vòng.

"Người Trung Quốc trong mắt người nước ngoài đều như nhau, chú muốn nhờ con, kí thay cho Vương Nhất Bác, nếu chú ghi lại, trường học chắc sẽ chấp nhận."

"Sao có thể!" Tiêu Chiến không ngờ lại là giúp chuyện này, sự kháng cự của anh không phải vì đây là hành vi gian lận, mà còn vì Vương Nhất Bác đã quyết định không đi, anh kí tên thay cậu há chẳng phải đồng nghĩa với việc phản bội?

Vương Thiên Phàm sốt sáng nghiêng người về phía trước: "Chú có thể nhìn ra, con rất quan tâm đến Nhất Bác, Nhất Bác không được học Đại học, chẳng lẽ con không thấy tiếc cho nó? Trơ mắt nhìn nó từ bỏ cơ hội cuối cùng trong đời, hơn nữa còn là cơ hội học chuyên ngành mà nó thích nhất!?"

Tiêu Chiến trầm mặc không nói, sắc mặt trắng bệch hơn cả màu giấy. Vương Nhất Bác đi du học, anh có muốn để cậu đi không? Thời gian này, Tiêu Chiến từng tự hỏi bản thân vô số lần, kết luận là, vừa muốn lại vừa không muốn.

Muốn, là vì như vậy sẽ tốt cho Vương Nhất Bác, anh thương cậu không được học Đại học, thương cậu phải từ bỏ vũ đạo, càng thương cậu phải chịu ánh mắt khinh miệt của người đời.

Không muốn, là vì thời gian du học quá dài, giả dụ chỉ có ba năm, Tiêu Chiến nguyện ý đợi cậu, nhưng thời gian học cộng với thời gian trói buộc hợp đồng, Vương Nhất Bác đi chuyến này ít nhất cũng phải bảy tám năm.

Bảy tám năm không được ở cạnh nhau... Đời người có được mấy lần bảy tám năm. Chỉ mới nghĩ thôi, Tiêu Chiến đã thấy đau như dao cắt.

"Kì thực, chú cũng không muốn ép buộc Nhất Bác." Vương Thiên Phàm lúc này đã bớt kích động, buồn bã thở dài một tiếng, "Chú tôn trọng tất cả mọi lựa chọn của nó, nhưng tiền đề là, lựa chọn đó phải được suy nghĩ thật kĩ."

Dừng lại một lúc, ông lộ ra thần sắc buồn bã: "Chú chỉ sợ thằng bé vì quá hận chú, nên mới không tiếp nhận cơ hội. Cho nên chú mới muốn nộp đơn trước, từ giờ đến lúc phê chuẩn vẫn còn mấy tháng nữa, nó có thể từ từ suy nghĩ."

Nhưng nếu đơn không được nộp, thì sẽ hoàn toàn không có cơ hội. Tiêu Chiến giữ chặt cái ly, các khớp ngón tay bị ấn đến trắng bệch.

Lời cự tuyệt nghẹn trong cổ họng, lung lay muốn đổ, Túc Vịnh lên tiếng, bỏ thêm cọng rơm cuối cùng: "Cậu có biết cơ hội này, là ba Nhất Bác lấy cái gì đổi không?"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx