Chương 28: Nóng bỏng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoài nhiệm vụ được Tiêu Chiến giao cho, Vương Nhất Bác còn phải mua hoa và bánh ngọt, vừa rồi cậu cố ý không nhắc, là muốn cho anh được bất ngờ. Thọ tinh khẳng định sẽ nói là cậu lãng phí, nhưng cậu mặc kệ, sinh nhật người khác có gì, bảo bảo nhà cậu cũng nhất định phải có.

Cửa hàng bánh ngọt nổi tiếng mở cách tiểu khu không xa, đồng thời còn bán cả hoa tươi. Vương Nhất Bác trước đó một ngày đã liên hệ đặt trước, bây giờ chỉ việc đến lấy là được.

Mẫu bánh ngọt cậu chọn là con thỏ ôm thọ đào, hoa đương nhiên là những bông hồng đỏ nồng nhiệt nhất.

Lúc đợi nhân viên cửa hàng gói ghém, Vương Nhất Bác lấy hình vuông nhỏ trong túi áo ra, nhìn xem Tiêu Chiến muốn mua cái gì.

!!!

Tay cậu run lên, tờ giấy nhỏ cầm không vững rơi trên mặt đất, một nhân viên khác dự định ngồi xuống giúp cậu nhặt, nhưng Vương Nhất Bác đã cúi xuống trước, giấu nó vào trong lòng bàn tay, mặt vừa nóng vừa đỏ.

Tờ giấy trong tay giống như có lửa, trái tim không yên phận nhảy nhót điên cuồng. Vương Nhất Bác hoài nghi mình tưởng tượng Tiêu Chiến quá nhiều lần, cho nên bây giờ mới xuất hiện ảo giác; nhưng đợi đến khi cậu lén lút chạy ra góc nhà xem lại lần nữa, bên trên rõ rõ ràng ràng viết ba chữ: gel bôi trơn.

Chàng trai trẻ một tay ôm hoa, một tay xách bánh ngọt, đứng trước cửa nhà Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu, trái tim lại bắt đầu đập thình thịch.

Trên đường trở về, Vương Nhất Bác gần như không ngừng diễn tập, đợi lát nữa vào nhà sẽ tặng hoa cho Tiêu Chiến trước, cánh hoa có thể ngắt xuống rải lên giường, bánh ngọt đương nhiên cũng phải ăn, tốt nhất là được từ từ ăn trên người Tiêu Chiến. Cuối cùng là dùng gel bôi trơn...

Hai người sớm đã có rất nhiều thời khắc thân mật, nhưng bất luận là phương thức nào, đều không sâu sắc bằng việc được thực sự tiến vào cơ thể đối phương. Cậu không phải là không khát vọng, chỉ là bản thân lo lắng trùng trùng, mẹ thì vẫn chưa có dấu hiệu tiếp nhận, bản thân cậu bây giờ, làm gì có tư cách để sở hữu anh?

Vương Nhất Bác đã tạm ứng quá nhiều, rất nhiều lời hứa cậu đều chưa thực hiện được, vậy mà vẫn có thể tận hưởng trước sự tuyệt vời của Tiêu Chiến. Khoảng thời gian này còn hại anh cùng cậu khổ sở, những gì nợ anh nhiều đến không đếm xuể, trả cả một đời e là cũng không trả hết.

"Cạch" một tiếng, cửa đột nhiên mở ra, Tiêu Chiến xuất hiện trong tầm mắt của cậu, anh hình như vừa mới tắm xong, cả người toàn là hơi nước.

"Sao lại đứng ngây ra thế? Mau vào nhà đi."

Tiêu Chiến cái gì cũng không cần làm, chỉ cần đứng đó thôi, đã đủ khiến cho Vương Nhất Bác nghẹt thở, quần lót căng lên, tức đến khó chịu.

Cậu quyết định sẽ không nghĩ nữa, vô số trải nghiệm trong quá khứ đều đã chứng minh, nội tâm cho dù giằng xé cỡ nào, chỉ cần một mình ở cùng Tiêu Chiến, thân tâm căn bản sẽ mất kiểm soát.

Yêu chính là như vậy, không có cách nào khác.

Vương Nhất Bác đưa hai cánh tay vẫn giấu sau lưng đến trước mặt: "Bảo bảo, sinh nhật vui vẻ."

Tay trái là một bó hoa, tay phải là một hộp bánh sinh nhật, Tiêu Chiến kinh hỉ "Woa" lên một tiếng, rõ ràng là không giấu nổi ý cười, nhưng miệng thì vẫn lải nhải: "Em không thể tiêu tiền bữa bãi nữa có biết không? Chỉ riêng quần G thôi đã đủ đắt rồi."

Đúng như cậu dự đoán. Vương Nhất Bác mỉm cười, đưa bó hoa cho anh: "Vậy anh có thích không?"

99 đóa hồng đặt cạnh nhau, rực rỡ, mãnh liệt, tượng trưng cho sự cống hiến chân thành nhất, cho chân tâm nhiệt liệt nhất.

"Thích." Tiêu Chiến nhận bó hoa, đáy mắt sáng lấp lánh, nụ cười còn rực rỡ hơn cả hoa hồng, "Lần sau không được làm thế này nữa nhé!"

Hoa và bánh ngọt đặt trên bàn trà, Vương Nhất Bác dùng tốc độ nhanh nhất đi tắm rồi thay sang bộ đồ ở nhà mà Tiêu Chiến đã chuẩn bị sẵn cho cậu.

Mở cửa phòng tắm, cậu nhìn thấy bảo bảo của mình đang ngồi trên sofa, ngây ngốc vặn vẹo ngón tay, một lúc sau mới phát hiện mình đang bị người nhìn chăm chú, anh đột nhiên cảm thấy xấu hổ: "Em, em nhìn anh làm gì?"

Vương Nhất Bác hắng hắng giọng, đi về phía anh: "Em khát."

"Để anh rót cho em cốc nước."

Chàng thanh niên giơ tay chặn lại, đem con người vừa có ý định chạy trốn kéo vào trong lòng, mỉm cười nói: "Không uống cái đó."

Bốn mắt chạm nhau, Tiêu Chiến giống như bị ánh mắt của cậu làm cho giật mình, vội vàng di chuyển tầm mắt.

"Vậy uống cái gì?"

"Anh nói em uống cái gì?"

Vương Nhất Bác phát lực, bế bổng Tiêu Chiến, đi thẳng vào trong phòng ngủ. Ánh mắt cậu như một tấm lưới, khóa chặt con mồi dưới thân, nhưng Vương Nhất Bác biết, người thực sự bị khóa kì thực chính là bản thân cậu.

"Muốn uống cái này."

Cậu ngậm lấy môi anh, chọn cách mở màn bằng một nụ hôn cuồng nhiệt. Đầu lưỡi đâm thẳng vào trong, hàm răng không những không phòng bị, mà ngược lại còn mở ra nghênh đón. Cậu lập tức nếm được hơi thở chỉ thuộc về một mình Tiêu Chiến. Thỏa mãn, nhưng nó lại khơi dậy sự bất mãn lớn hơn...

"Ưm..."

Không còn là nhà kho sơ sài nữa, môi trường an toàn khiến cậu không chút kiêng kị, đè lên người Tiêu Chiến hôn say đắm.

Mới bốn giờ chiều, cách nửa đêm vẫn còn rất sớm, nhưng Vương Nhất Bác không thể đợi cũng không muốn đợi, dung nham ẩn dưới mặt đất không ngừng gào thét, chỉ cần một mồi lửa nhỏ, thiên lôi liền đánh thức địa hỏa.

Vương Nhất Bác hôn rất gấp, quấn lấy cái lưỡi mềm mại không buông, tham lam nuốt chửng chất lỏng ngọt ngào. Cậu thường nhắc nhở bản thân phải nhẹ một chút, nhưng bảo bảo của cậu rất ngọt, lại còn rất thơm, chỉ cần hôn một chút là nghiền, hận không thể nuốt người vào trong bụng, nhắc nhở thế nào cũng vô ích.

"Ưm..."

Dưỡng khí trong phổi không ngừng bị cướp đoạt, Tiêu Chiến thở dốc, rên rỉ đẩy đẩy, tay chạm phải cái hộp gồ lên trong túi áo cậu.

"Cái, cái gì vậy?"

Vương Nhất Bác không thể thực sự hôn ngất người ta, quay sang thưởng thức cần cổ, vừa gặm vừa nói: "Gel bôi trơn mà anh bảo em mua."

Tiêu Chiến im bặt, ngượng ngùng cắn ngón tay, để mặc cho người nào đó liếm láp cái cổ trắng hồng của mình, một lúc lâu mới giống như dồn hết dũng khí, nhỏ giọng nói: "Có muốn...thử không?"

Hô hấp của Vương Nhất Bác thoáng đình trệ, sau đó là một hơi thở nóng bỏng hơn thổi vào tai Tiêu Chiến: "Bảo bảo, anh đã nghĩ kĩ chưa? Anh có thật sự muốn không?"

Cậu hỏi như vậy, Tiêu Chiến tự nhiên lại cảm thấy có chút ấm ức, bĩu bĩu môi nói: "Anh chưa bao giờ do dự...Người luôn lo lắng, chẳng phải chính là em sao?"

Trái tim bất ngờ bị đánh mạnh một cái, Vương Nhất Bác dùng lực ôm Tiêu Chiến, hận không thể đem anh nhét vào trong người: "Xin lỗi, xin lỗi."

Là cậu hèn nhát, yếu đuối, lo trước lo sau, sợ không thể cho anh mọi thứ tốt nhất, mỗi một bước tiến lên đều phải nghĩ đi nghĩ lại.

Sự thật chính là, cậu không dũng cảm bằng Tiêu Chiến.

"Em, em sao lại xin lỗi anh? Em, a..."

Rất nhiều câu hỏi bị chặn lại, Vương Nhất Bác cởi khuya áo trước ngực Tiêu Chiến, cúi đầu ngậm lấy một bên hồng nhuận, không khách khí hút ra thành tiếng, hút cho đến khi đầu ngực cương cứng sưng lên thì mới chịu buông tha, giọng nói có chút run rẩy vì kích động: "Em xin lỗi trước, đợi lát nữa có thể sẽ làm đau anh."

Quần áo trên người bị cởi xuống, vứt đầy dưới đất, Vương Nhất Bác men theo từng tấc da thịt liếm xuống, Tiêu Chiến không ngừng run rẩy dưới cơ thể cậu, dường như không chỗ nào là không nhạy cảm.

"Nhất Bác, rèm cửa...sáng..."

Trong phòng chỉ kéo một lớp rèm mỏng, ánh sáng vẫn có thể chiếu vào, đủ để nhìn rõ hai người trên giường, Tiêu Chiến xấu hổ đến mức không biết phải nhìn vào đâu, nhưng Vương Nhất Bác thì lại rất thích nhìn anh trong lúc tình nồng ý đậm.

"Sáng một chút cũng tốt, em muốn nhìn bảo bảo của em."

Hôn đến bụng dưới, cái kia của Tiêu Chiến đã cứng lên, dựng thẳng tắp giữa háng, quan đầu là một màu hồng xinh đẹp. Vương Nhất Bác chỉ nhìn chằm chằm, còn chưa chạm vào, đã thấy dịch nhầy tiết ra từ đầu rãnh, trượt xuống một chút treo trên niêm mạc, giống như mời cậu thưởng thức, còn cậu thì thèm đến mức không ngừng nuốt nước bọt.

"Đừng nhìn nữa..." Tiêu Chiến thực sự không thể chịu nổi ánh mắt nóng bỏng đó, tóm một cái gối ôm trước ngực, dùng phương pháp này để chống lại cảm giác xấu hổ.

"Ừm, không nhìn, em sẽ ăn nó."

Há miệng ngậm vào nhục quan, đầu lưỡi quét hết toàn bộ dịch nhầy vẫn chưa đủ, còn hút tận vào trong mắt rãnh: "Bảo bảo, cho em thêm chút nữa."

"A..."

Vương Nhất Bác ngậm cái đó trong miệng nuốt lúc sâu lúc nông, Tiêu Chiến thoải mái cong chân, bấm vào ngón chân vào trong ga giường, Vương Nhất Bác tranh thủ cơ hội di chuyển đến giữa hai chân anh, quỳ thẳng người, ôm lấy cặp mông đầy đặn trong tiếng tim đập thình thịch, nhẹ nhàng tách sang hai bên.

Những nếp gấp màu hồng chụm chặt một chỗ với nhau, co thành một điểm bé xíu, bị cậu nhìn lâu quá, bất an vặn vẹo một chút, giống như con vật đáng thương sắp bị bắt nạt.

Tiêu Chiến kháng nghị: "Sao lại nhìn nữa..."

"Đẹp, bảo bảo...tại sao anh chỗ nào cũng đẹp?"

Cổ họng bị dục vọng xâm chiếm, trầm thấp khàn khàn, trụ thịt dựng thẳng trước người, hận không thể lập tức xông vào chiến đấu. Nhưng cậu lại nhìn một chút kích thước của mình, chênh lệch với cái lỗ nhỏ kia thực sự quá lớn, phải mở rộng nó ra trước đã...

Vương Nhất Bác mở nắp lọ gel bôi trơn, một hơi bóp luôn nửa lọ, bôi vào giữa khe mông. Tiêu Chiến cảm thấy lạnh, rụt người lại phía sau, nhưng liền sau đó, bàn tay mang theo nhiệt độ dán lên, ngón tay ở trước huyệt khẩu xoa nhẹ một lúc, sau đó từ từ tiến vào bên trong.

"Ư!"

Hai chân bất giác co lại, anh nghe thấy Vương Nhất Bác căng thẳng hỏi: "Đau không?"

Không đau, chỉ là một loại cảm giác dị vật lạ lẫm. Tiêu Chiến điều chỉnh hô hấp, nghĩ đến đó là ngón tay của Vương Nhất Bác, trái tim một trận nóng bừng, thân thể cũng thần kì thả lỏng.

"Không sao, không khó chịu."

"Bảo bảo, không thoải mái nhất định phải nói cho em biết."

"Em không động anh mới không thoải mái..."

Theo câu nói này, đường ruột vốn đang căng chặt bỗng nhiên co lại, Vương Nhất Bác cảm nhận được ngón tay bị hút vào trong, quá đòi mạng rồi...nếu thứ bị hút là cái kia của cậu, vậy thì dễ chịu phải biết.

Dục vọng thô cứng lại lớn thêm một chút nữa, phần đầu thậm chí còn rỉ ra một ít chất nhầy. Nhưng cậu vẫn rất kiên nhẫn, ngón giữa tiếp tục đẩy vào đẩy ra, cẩn thận xoa lên thành ruột ấm áp.

"A..."

Cuối cùng bức tường phía trước xuất hiện một mảng thô ráp, khi đầu ngón tay của cậu chạm nhẹ vào nó, Tiêu Chiến liền lập tức rên rỉ. Vương Nhất Bác cảm giác như mình phát hiện ra kho báu, ấn chỗ đó thành nghiện, Tiêu Chiến khuỵu gối trên giường, nhấc thẳng mông, phát ra một tràng tiếng kêu như nước.

"Nhất Bác, anh, anh cảm thấy lạ lắm."

"Bảo bảo, cảm thấy thế nào?"

Cảm thấy thế nào? Tiêu Chiến không thể hình dung, nó hoàn toàn khác với kích thích phía trước, giống như linh hồn bị 'điện giật' ở một tầng sâu hơn.

Gel bôi trơn dần dần hóa thành dạng nước, theo sự di chuyển của ngón tay vẩy ướt ga giường, chỉ riêng hậu huyệt thôi đã khiến Tiêu Chiến không chịu nổi, Vương Nhất Bác còn cúi người ngậm lấy cái vật thẳng đứng phía trước người anh, số lượng ngón tay dần dần chuyển thành ba ngón, mạnh mẽ trêu chọc điểm nhạy cảm kia.

Trước sau hai chỗ đồng thời được chăm sóc, anh cảm thấy mình như sắp phát điên, cả căn phòng được lấp đầy bởi những tiếng rên rỉ dục vọng, tiếng Vương Nhất Bác hút nhục quan, cùng tiếng ngón tay khuấy động hậu huyệt, khoái cảm như cơn sóng dữ cuốn phăng anh đi, phòng tuyến cao trào lung lay muốn đổ.

Giọng Tiêu Chiến mang theo một chút nức nở: "Nhất Bác, anh muốn bắn..."

Vương Nhất Bác nghe xong há miệng, chỉ dùng ngón tay tăng tốc ra vào, chuyên chú tấn công vào cái điểm gồ lên kia, trong tiếng hét thất thanh của Tiêu Chiến, tiểu nhãn trên quan đầu mở ra, dung dịch trắng đục bắn tung tóe lên bụng dưới bằng phẳng, tận cho đến khi không thể bắn thêm được nữa.

"A..."

Tiêu Chiến lúc cao trào đôi mắt mất đi tiêu điểm, hai má đỏ bừng, lồng ngực mãnh liệt phập phồng lên xuống. Kiều mỹ, diễm tình, là tiểu yêu tinh mà chỉ cần nhìn một cái là sẵn sàng vì anh rơi vào hồng trần. Ngón tay rút ra mang theo một ít chất lỏng, lỗ nhỏ đã được mở rộng, tạo thành một cái huyệt khẩu ướt át, chờ cậu tiến vào khai phá.

Sự kiên nhẫn của Vương Nhất Bác đã đến cực hạn, giọng nói vừa thô vừa khàn: "Bảo bảo, em muốn vào."

Hai mắt cậu nhìn chằm chằm, vươn tay với lấy cái bao cao su trước đó để ở đầu giường, lúc cậu xé bao Tiêu Chiến nghe thấy, nũng nịu hừ hừ: "Đừng, đừng đeo."

"Nhưng mà..." Cậu kì thực cũng muốn được trải nghiệm lần đầu tiên mà không có bất cứ trở ngại nào, nhưng trên mạng nói, nếu không đeo bao thì sẽ rất dễ phát sốt.

Tiêu Chiến bỏ cái gối trước ngực ra, giơ tay về phía cậu, ánh mắt lấp lánh: "Trực tiếp vào đi, Nhất Bác...anh muốn..."

Trong đầu nổ bùm một tiếng, chút lý trí cuối cùng rốt cục cũng phải đầu hàng. Vương Nhất Bác kéo tay Tiêu Chiến hôn một cái, quỳ lại giữa hai chân anh, kích động nói: "Em sẽ làm thật cẩn thật, không để bắn vào bên trong."

Cậu đỡ trụ thịt đặt lên huyệt khẩu, cọ cọ mấy cái để nó dính gel bôi trơn rồi mới hạ eo từ từ thâm nhập. Nếp gấp bị cự vật mạnh mẽ mở ra, biến thành vòng tròn thịt màu hồng bao quanh nhục quan.

"Ưm--!"

Quá chặt. Tiểu huyệt mới ăn được phần đầu đã chặt đến mức không thể tiến lên. Thông đạo vừa ẩm vừa ấm, cái cảm giác bị siết chặt đó khiến cậu thoải mái đến suýt mất hồn, thật muốn lập tức lao vào bên trong thảo phạt, nhưng sợ mạnh quá thì sẽ khiến Tiêu Chiến bị thương, cứ vậy mắc kẹt ở đó, không biết nên ra hay nên vào.

"Đau không?"

"Không đau, không đau, em mau vào đi."

Không đau là giả, huyệt khẩu lần đầu bị kéo giãn, đau như bị cắt bởi một con dao cùn, đến khoái cảm vừa rồi cũng không còn nữa. Nhưng anh vẫn muốn Vương Nhất Bác tiến vào, muốn cậu dùng cứ thứ vừa cứng vừa nóng kia lấp đầy sự trống rỗng mà các ngón tay để lại.

"A!" Lời vừa dứt, cự vật cứng rắn kia không còn do dự nữa, trực tiếp xâm nhập đến cùng. Quan đầu cọ qua điểm nhạy cảm, kích phát khoái cảm xoa dịu cơn đau. Cả người Tiêu Chiến run lẩy bẩy, bên trong căng quá, cơ thể anh đang được lấp đầy bởi Vương Nhất Bác, anh thậm chí còn có thể cảm nhận được gân mà mạch đập trên cái kia của cậu, 'thình thịch, thình thịch', cộng hưởng cùng với nhịp đập trái tim anh.

Vương Nhất Bác cúi xuống hôn lên khóe mắt anh: "Xin lỗi, xin lỗi bảo bảo, làm anh đau rồi."

"Anh khóc không phải vì đau..."

Mà là vì thỏa mãn, vì yên tâm. Tiêu Chiến mặc dù chưa bao giờ nói, nhưng trong khoảng thời gian này anh lúc nào cũng thấy thấp thỏm, sợ một ngày nào tỉnh dậy, Vương Nhất Bác sẽ nói với anh rằng, xin lỗi, anh đừng đợi em, em không thể kiên trì được nữa.

Nhưng lúc này, Vương Nhất Bác đang ở trong thân thể anh, hai người hòa vào làm một, ai cũng không thể tách rời.

Dừng lại một lúc, đợi Tiêu Chiến từ từ thích ứng, Vương Nhất Bác mới bắt đầu di chuyển nhẹ nhàng. Ban đầu cậu còn ra vào nông nông, thấy bảo bảo nhà mình không có phản ứng gì, tức thì trở nên lớn mật, gia tăng biên độ cùng tần suất, thử dùng quan đầu chọc vào chỗ ngón tay vừa mới tấn công.

"A...a..."

Trong việc làm Tiêu Chiến thoải mái, Vương Nhất Bác phải nói là thiên phú dị bẩm, năng lực lĩnh ngộ siêu mạnh, rất nhanh đã tìm được góc độ và lực đạo, khiến người dưới thân một lần nữa rơi vào vòng xoáy khoái cảm.

Bản thân cậu cũng sướng đến phát điên, huyệt đạo của Tiêu Chiến vừa trơn vừa chặt, cảm giác bị siết khi ra vào mỹ diệu tuyệt luân, mỗi một lần cắm vào, bên trong giống như có vô số cái miệng nhỏ hút lấy thứ kia của cậu, níu kéo cậu, năn nỉ cậu đừng có ra ngoài.

"Bảo bảo, sao có thể thoải mái thế này."

Da đầu Vương Nhất Bác tê rần, cậu muốn nhiều hơn, muốn được trải nghiệm một cách trọn vẹn. Cậu duỗi thẳng lưng, ôm lấy hai chân Tiêu Chiên, dùng bàn tay lớn của mình khóa chặt eo anh, cắm toàn bộ cái đó của mình vào trong cơ thể anh, ra vào liên tục, tận hưởng cảm giác bị siết bên trong huyệt đạo.

Thực sự quá chặt, quá thoải mái.

Bụng dưới đánh lên mông, tạo nên những tiếng 'bạch bạch' đầy mờ ám, Tiêu Chiến bị thúc đến chóng mặt, chút khoái cảm bạo phát kia càn quét khắp cơ thể, từ hậu huyệt truyền đến phía trước, kích thích con thú nhỏ sớm đã thức tỉnh sau những cuộc tấn công liên tục.

"A a...chậm, chậm một chút..."

"Xin lỗi, xin lỗi bảo bảo, em không chậm được."

Dưới hông mang đến một trận cuồng phong bạo vũ, Vương Nhất Bác làm đến đỏ mắt, cậu trước giờ cái gì cũng đều nghe theo Tiêu Chiến, Tiêu Chiến nói không muốn, thì cậu sẽ dừng lại; nhưng bây giờ khoái cảm xâm nhập thần trí, chiếm mất quyền kiểm soát cơ thể, Vương Nhất Bác bị dã thú dục vọng nhập, xông lên hết lần này đến lần khác, trải nghiệm khoái cảm hết lần này đến lần khác, dẫn theo Tiêu Chiến bước vào đại dương dục vọng.

"A...bảo bảo, đừng kẹp."

Tiểu huyệt của Tiêu Chiến co thắt lợi hại, Vương Nhất Bác suýt chút nữa thì bị kẹp bắn. Cậu không nỡ kết thúc ở đây, những vẫn cố nhịn, xoay đầu hôn lên bàn chân trần đang gác trên vai mình.

"Cái miệng bên dưới, sao lại giỏi hút như vậy."

Tiêu Chiến đã bước vào trạng thái, tạm thời quên mất cảm giác xấu hổ, lắc lắc mông cọ cọ, rên rỉ nói: "Đừng dừng lại..."

"...!" Vương Nhất Bác thật sự rất muốn tặng cả cái mạng này cho anh.

Trụ thịt chôn trong cơ thể không muốn đi ra, cậu kéo Tiêu Chiến dậy, ôm eo anh bế vào trong lòng, để anh dạng chân ngồi trên người mình.

"Ưm...sâu quá..."

Tư thế ôm chính diện, trọng lượng cơ thể khiến Tiêu Chiến một phát nuốt trọn cả cây. Vương Nhất Bác hôn môi anh, vật cứng điều chỉnh góc độ, thúc lên trên tìm kiếm điểm nhạy cảm, rất nhanh liền khiến bảo bảo trong lòng động tình, lộ ra tiếng rên rỉ giữa những nụ hôn gấp gáp.

Bạch bạch bạch bạch, những cú húc với biên độ nhỏ dần biến thành ra vào kịch liệt, thông đạo rất ướt, đến chỗ kết nối cũng một mảng lầy lội. Ban đầu đó là gel bôi trơn, nhưng sau khi ngón tay chạm vào công tắc bên trong tiểu huyệt thì chất lỏng chảy ra lại có một kết cấu hoàn toàn khác, chất lỏng đó chính là ái dịch của Tiêu Chiến.

Trái tim Vương Nhất Bác nóng bừng, cậu ôm chặt Tiêu Chiến, hạ thân không biết mệt mỏi ra ra vào vào. Thoải mái, thoải mái muốn chết, hôn thoải mái, làm tình cũng thoải mái, ôm bảo bảo nhà cậu làm tình sao có thể thoải mái đến vậy.

"A a...Nhất Bác...anh sắp, sắp không chịu nổi nữa rồi..."

Tiêu Chiến bị cậu làm cho choáng váng, toàn thân mềm nhũn, ngoại trừ rên rỉ chờ đợi cao trào thì cái gì cũng không thể làm được.

"Bảo bảo, em cũng muốn, cùng nhau."

Vương Nhất Bác vốn đang cố nín nhịn, nghe anh nói vậy không còn tiếp tục kiềm chế nữa, siết eo Tiêu Chiến lao đi như vũ bão, đem anh làm đến thất thủ.

Huyệt đạo cao trào không ngừng co thắt, Vương Nhất Bác thoải mái đến mức linh hồn như muốn thăng thiên, lại mạnh mẽ ra vào thêm vài cái nữa, trước khi bắn tinh cậu cắn chặt răng, muốn rút cái kia của mình ra khỏi cơ thể Tiêu Chiến.

"Đừng, đừng đi."

Mông Tiêu Chiến đè xuống, vòng tay ôm chặt lấy cậu, một đường bạch quang xẹt qua đại não Vương Nhất Bác, cậu bị dục vọng bắn tinh khống chế, không thể kiểm soát bản thân, gầm nhẹ một tiếng bắn sâu vào trong huyệt đạo.

Mùi vị cao trào quá tiêu hồn, Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến, cảm xúc trong lòng sôi trào mãnh liệt, cậu thực sự rất muốn cả đời này được ở cạnh anh, nhưng cậu không dám khẳng định, một người tốt như Tiêu Chiến, liệu có muốn ở đời ở cạnh cậu không?

Bảo bảo của cậu mềm giọng gọi một tiếng "Nhất Bác", cúi đầu chủ động tìm hôn, Vương Nhất Bác nhắm mắt động tình hồi ứng, lại cảm thấy mình đúng là vô dụng, Tiêu Chiến đương nhiên muốn cả đời ở cạnh cậu rồi.

Mặt trời bên ngoài cửa sổ đã bắt đầu xuống núi, tịch dương xuyên qua lớp rèm mỏng, chiếu lên thân ảnh quấn quýt trên giường, phản xạ ra một tầng mồ hôi lấp lánh.

Duy trì tư thế ôm nhau một lúc, Vương Nhất Bác lúc này mới ý thức được chuyện gì đã xảy ra, luống cuống rút mình ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx