Chương 36: Lưỡng tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa tuyết năm nay đến đặc biệt sớm, vừa mới bước vào tháng 11 mà đã phải mặc áo trong áo ngoài.

Mùa đông năm đó, Tuệ Cách phát sinh một chuyện lớn, khi tất cả ánh mắt bên ngoài đều tập trung vào vụ tố tụng, thì phía cảnh sát đột nhiên thông báo họ đã nắm được bằng chứng mới, liên quan đến tội danh ăn cắp và lạm dụng quyền lực. Mấy nhân viên nòng cốt của Tuệ Cách bất ngờ bị bắt, trong đó có một vị quản lý cao cấp và hai vị cấp trung.

Sau một thời gian thẩm tra, chân tướng sự việc cũng dần dần bại lộ. Thì ra bên trong công ty vẫn luôn tồn tại một mạng lưới lợi ích, bọn họ lợi dụng chức quyền, không chỉ ăn cắp vật liệu kiếm lời phi pháp mà còn uy hiếp một nhân viên vô tội ép cậu nhận tội thay mình.

Tiêu Tuệ cũng nhân cơ hội này thanh tẩy môn hộ, để còn có thể tập trung vào cuộc chiến bản quyền.

Về phần video, từ đầu đến cuối không ai nhắc đến, Tiêu Tuệ dùng một số thủ đoạn không chính thống, dọn dẹp sạch sẽ mọi dấu vết để lại. Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, bà mới nói cho cháu trai biết chuyện Vương Nhất Bác gặp bà, đồng thời đưa cho bà đoạn ghi âm bằng chứng.

"Thằng nhóc đó tự thú, là để bảo vệ con."

Tiêu Chiến nghe xong vừa tức vừa thương, nhưng bất ngờ không? Kì thực thì chẳng có gì bất ngờ, Vương Nhất Bác chính là như vậy, tình nguyện từ bỏ bản thân, cũng không nỡ để anh chịu thiệt.

Tối hôm đó, anh dùng bút màu mà Vương Nhất Bác tặng soạt soạt mấy đường, vẽ con thỏ tai dài đang nhéo mặt một con heo, chụp ảnh up lên trang cá nhân, chỉ cho một người nhìn thấy.

Sáng hôm sau ngủ dậy, nhận được một like.

Đến mùa xuân, hạng mục thiết kế do Tiêu Chiến chủ trì đạt được giải thưởng Tân Duệ, lấy 'xuân ý' làm chủ đề, nhưng nhân tố chính là tuyết và người tuyết, thông qua điều hòa màu sắc, đem hai khái niệm nóng lạnh hoàn mỹ dung hòa vào làm một.

Lúc nhận giải có người hỏi anh, tại sao lại nghĩ đến việc dùng nguyên tố tuyết lạnh để biểu đạt xuân ý? Anh đáp, tuyết mặc dù lạnh, nhưng người cùng bạn ngắm tuyết lại ấm, khi nào gặp được người ấy, thì đó chính là mùa xuân.

Giữa hè, anh em họ Điền hẹn anh tụ tập, Điền Châu nửa đùa nửa thật nói, Vương Nhất Bác đi Pháp mà giống như nhân khẩu mất tích, muốn biết được động thái của cậu chỉ có thể thông qua Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến cười đáp: "Nhất Bác tất cả đều tốt, chỉ là rất bận."

Họ lại cảm thán, yêu xa, chắc là vất vả lắm.

Anh nhẹ nhàng nói, cũng bình thường.

Chỉ có Từ Đóa là hiểu rõ nội tình, mấy lần hỏi anh: "Cậu và Vương Nhất Bác rốt cuộc là như thế nào?"

Như thế nào, Tiêu Chiến cũng không biết nữa, nửa năm qua, họ đều bận rộn với công việc của mình, không có video call, không có tin nhắn qua lại như những người yêu nhau, nhưng mỗi lần anh đăng bài trên trang cá nhân, bất luận là tự viết hay là chia sẻ, bất luận là thú vị hay là nhạt nhẽo, sáng sớm ngủ dậy đều sẽ nhận được một like của Vương Nhất Bác.

Chỉ là ấn like, chưa bao giờ bình luận.

Có đôi lúc nhớ nhung quá nhiều không có chỗ xả, nửa đêm mất ngủ up một cái story, đến sáng sớm sẽ nhận được tin nhắn của Vương Nhất Bác.

Cậu nói: "Tiêu Chiến, anh có ổn không?"

Tiêu Chiến ngủ một giấc đã lấy lại tỉnh táo, lại có thể lý trí trả lời: "Nhất Bác, anh rất ổn."

Lâu dần, chuyện này trở thành một loại ăn ý.

Sinh nhật của Tiêu Chiến là vào mùa thu, lúc này anh đã được lên chức tổ trưởng, các đồng nghiệp muốn thay anh tổ chức, nhưng đã bị anh nhẹ nhàng cự tuyệt, tự mình mua hoa hồng và bánh kem, trở về nhà một mình uống rượu.

Uống cho đến khi nửa say nửa tỉnh, anh nằm trên giường, dựa vào men rượu, tưởng tượng Vương Nhất Bác vẫn còn bên cạnh.

Đúng 0h, Vương Nhất Bác gửi cho anh một tin nhắn thoại, giọng nói trầm trầm tựa hồ cũng theo hơi rượu.

Cậu nói: "Tiêu Chiến, sinh nhật vui vẻ."

Tiêu Chiến cầm điện thoại khóc không thành tiếng, trong lòng gào thét "Anh rất nhớ em", nhưng tay thì lại đánh chữ trả lời: "Đồng nghiệp tổ chức sinh nhật cho anh! Yên tâm đi, anh rất vui vẻ."

Thu qua đông tới, một năm cứ vậy mà lặng lẽ kết thúc. Mỗi khi có tuyết, Tiêu Chiến lại âm thầm nuối tiếc, trừ lần đầu gặp mặt, họ vẫn không đợi được cơ hội cùng nhau ngắm tuyết.

Có người nói, yêu xa là khảo nghiệm định lực và kiên nhẫn nhất, bất luận xa cách bao nhiêu, múi giờ chênh lệch thế nào, cũng nhất định phải chia sẻ với nhau từng chút một về cuộc sống.

Cũng có người nói, yêu giống như nắm cát trong lòng bàn tay, nắm càng chặt, mất càng nhanh, thả lỏng mới là thượng sách.

Càng nhiều người nói, tình cảm dù có sâu đậm cũng không chiến thẳng nổi thời gian và khoảng cách, khi bạn cần một người, người ấy lại không ở bên cạnh, lâu dần, nhiệt tình từ từ biến mất, chỉ còn lại lạnh lẽo và thất vọng, đối sách gì đó cũng vô dụng.

Nhưng vượt qua năm thứ nhất, Tiêu Chiến tin rằng, anh và Vương Nhất Bác, không giống mọi người.

Qua năm mới, vụ kiện bản quyền của Tuệ Cách cũng dần đi vào hồi kết, đối thủ cạnh tranh năm lần bảy lượt không đưa ra được bằng chứng thuyết phục, cuối cùng tại phiên sơ thẩm, thẩm phán bác bỏ yêu cầu của bên nguyên.

Bên nguyên lập tức kháng cáo, cố ý kéo vụ kiện sang phiên phúc thẩm, nhưng có kinh nghiệm lần trước, gia đình Tiêu Chiến cũng không còn quá lo âu, nói chung binh đến tướng chặn, nước đến đất che.

Ngoại trừ công việc và kiện tụng, Tiêu Chiến dành hết thời gian còn lại cho gia đình, kéo ba mẹ cùng anh chạy thể dục buổi sáng, mời chuyên gia quản lý sức khỏe điều chỉnh thân thể cho ba.

Mùa hè, Tiêu Chiến tham gia một buổi họp lớp, một bạn học nữ nào đó nhiều năm không gặp, vừa từ bên Pháp trở về. Trong bữa tiệc cô nói trên wechat có một nhóm lưu học sinh Trung Quốc, sau khi buổi họp lớp kết thúc, Tiêu Chiến gọi cô lại, hỏi cô trong nhóm có biết người nào học trường vũ đạo không.

Bạn học nữ mặc dù cảm thấy kì lạ, nhưng vẫn nhiệt tình gửi cho anh một phần danh thiếp, còn giúp anh chào hỏi.

Tiêu Chiến ôm tâm trạng thấp thỏm, add lưu học sinh tên "Ken". Đối phương accept rất nhanh, hỏi anh có chuyện gì cần giúp đỡ; Tiêu Chiến gửi cho đối phương một cái hồng bao 2000, Ken trả lời bằng một chuỗi chấm hỏi.

"??????"

"Thật ngại quá, tôi muốn tìm cậu hỏi thăm tin tức một người, đây là tiền cọc."

"Ai?"

Với trái tim rạo rực, anh gõ ra ba chữ: "Vương Nhất Bác."

Không dám ôm hi vọng quá lớn, không ngờ đối phương lại nói: "Tôi biết cậu ấy!"

Hồng bao 2000 phát huy uy lực, Ken bắt đầu thao thao bất tuyệt, nói dự bị bên Pháp bình thường phải học một năm rưỡi, cậu biết Vương Nhất Bác là vì, người này chỉ dùng nửa năm là đã thông qua, thuận lợi tiến vào chính quy, hơn nữa còn kí hợp đồng với vũ đoàn DK nổi tiếng, bình thường ngoại trừ lên lớp chính là tập nhảy, ngày ngày đi sớm về khuya, đến chủ nhật cũng không thấy nghỉ, là nhân vật được giới lưu học sinh bàn tán ầm ĩ.

"Tóm lại cậu ấy là một thần nhân, nhưng cậu ấy không biết tôi, đều nói cậu ấy tương đối quái gở, chẳng thấy qua lại với ai, cũng chưa từng tham gia vào các buổi tụ hội."

Đột nhiên nhân được một đống tin tức về Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến tâm trạng ngổn ngang, trong lòng vừa chua lại vừa mềm. Tên ngốc đó, mắc gì phải liều mạng như vậy... Thời gian dự bị rút ngắn một năm, điều đó có nghĩa là, cậu ấy có thể trở về sớm hơn một năm?

Nghĩ sắp đến sinh nhật Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến nhờ vả nói: "Có thể làm phiền cậu, giúp tôi mua hai đôi bảo vệ đầu gối không?"

Anh lập tức chuyển cho Ken một vạn tệ, lại gửi thêm một bức ảnh, trên ảnh là miếng bảo vệ đầu gối mà anh chọn từ năm ngoái, là một nhãn hiệu rất dễ mua ở Paris, chỉ là vẫn chưa có cơ hội tặng cậu.

"Hai đôi, để cậu ấy có cái thay đổi, số tiền còn lại coi như phí vất vả, cảm ơn cậu."

Ken kinh ngạc: "Đại gia, anh không sợ tôi lừa đảo sao."

Người là do bạn học cũ giới thiệu, đương nhiên sẽ không lừa đảo, nhưng nếu thực sự có người dùng Vương Nhất Bác để lừa Tiêu Chiến, anh kiểu gì cũng bị sập bẫy.

"Lúc tặng cậu cứ nói, là quà tặng miễn phí của hội lưu học sinh." Tiêu Chiến dặn đi dặn lại, "Tuyệt đối không được nhắc đến tôi."

Thực tế chứng minh, Ken không những không lừa đảo, mà còn là một đồng đội đáng tin cậy, cậu thành công tặng hai đôi bảo vệ đầu gối vào đúng ngày sinh nhật Vương Nhất Bác.

Xong việc cậu báo cáo với Tiêu Chiến: "Người này khá ương, ban đầu còn kiên quyết không nhận, cứ nói cái gì mà vô công bất thụ lộc, sau đó nhìn thấy là bảo vệ đầu gối thì ngây ra một lúc. Hắc, mà kể ra cũng lạ, loại anh chọn có thêu một hình còn thỏ, tôi còn tưởng đàn ông đàn ang khẳng định không thích."

"Ừm, cảm ơn cậu!"

Vương Nhất Bác chịu nhận, Tiêu Chiến cũng rất vui. Anh đặc biệt chọn nhãn hiệu này, bởi vì logo của họ rất giống con thỏ tai dài mà anh đã tặng cho Vương Nhất Bác, nhưng đã bị Vương Nhất Bác trả lại.

Chớp mắt lại đến sinh nhật Tiêu Chiến, anh vẫn giống như năm ngoái đón sinh nhật một mình, nhưng tối nay anh không đợi được lời chúc lúc 0h của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến sợ cậu xảy ra chuyện, đến wechat cũng không gửi nổi, lại sợ cậu chuyện gì cũng không có, chỉ là quên mất mà thôi, dù sao họ cũng đã chia xa gần hai năm rồi.

Hai năm này, Tiêu Chiến nỗ lực sống tốt, cố gắng bảo vệ sự cân bằng giữa hai người, cho nên khi sự cân bằng này có nguy cơ bị phá vỡ, anh lại cảm thấy thấp tỏm, không biết phải làm thế nào.

Mới hai năm, Vương Nhất Bác đã thay đổi rồi sao?

Suy nghĩ vớ vẩn đến chiều, Ken gọi điện nói cho anh biết, Vương Nhất Bác đêm qua sốt cao nhập viện, lúc này còn đang truyền dịch.

Bởi vì Tiêu Chiến lúc nào cũng gửi hồng bao, Ken dần quen với việc nghe ngóng động tĩnh từ Vương Nhất Bác. Bắt đầu từ cái ngày nhận được bảo vệ đầu gối, Vương Nhất Bác giống như bị cái gì kích thích, dưới điều kiện áp lực vốn đã rất nặng, cậu còn giảm bớt giờ nghỉ gia tăng thời gian luyện tập. Mệt mỏi quá độ trong thời gian dài, không ốm mới lạ.

"Tôi ở bệnh viện chăm sóc cậu ấy, bác sĩ nói không sao, nghỉ ngơi vài ngày là ổn, yên tâm đi."

Nghe thấy Vương Nhất Bác bị bệnh, Tiêu Chiến lòng đau như cắt, hận không thể tát bản thân một cái. Mình sao có thể nghi ngờ cậu ấy?

Hai người cách xa tám ngàn cây số, ngoại trừ bất lực khóc lóc, anh cái gì cũng không làm được, kí thác hi vọng duy nhất ở trên người Ken.

Tiêu Chiến gửi vào tài khoản của Ken một vạn Euro: "Phiền cậu dựa theo danh sách này mua cho cậu ấy một ít đồ dinh dưỡng, nếu được, giúp cậu ấy đổi sang một phòng bệnh khác."

"...Anh đại gia, hai người rốt cuộc có quan hệ gì?" Ken không chỉ hỏi qua một lần, nhưng cũng biết Tiêu Chiến sẽ không trả lời, "Được, phải giữ bí mật, tôi hiểu."

Bỏ lỡ sinh nhật Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không nói "Sinh nhật vui vẻ", chỉ có ngày ra viện là gửi một tin nhắn: "Tiêu Chiến, anh vẫn ổn chứ?"

"Nhất Bác, anh rất tốt." Lần này anh trả lời thêm một câu: "Em cũng phải sống thật tốt nhé, không cần nhớ anh."

Sang năm thứ ba, vụ kiện bản quyền của Tuệ Cách và đối thủ cạnh tranh rốt cuộc cũng có kết luận cuối cùng, trên cơ sở duy trì kết quả từ phiên sơ thẩm, ở phiên phúc thẩm này, thẩm phán còn bổ sung thêm công ty cạnh tranh bắt buộc phải công khai xin lỗi Tiêu Dũng và Tuệ Cách.

Đến bây giờ, Tiêu gia mới được giải phóng khỏi việc kiện tụng, Tiêu Chiến cuối cùng cũng đã dỡ bỏ được áy náy trong lòng.

Dồn hết toàn lực, để ý Vương Nhất Bác.

Kênh thông tin của anh không có mình Ken nữa, bởi vì trên mạng đã bắt đầu search động thái liên quan đến Vương Nhất Bác. Từ sau khi có được thành tích trong một cuộc thi dành cho diễn viên mới, cậu bắt đầu đại diện DK tham gia đủ mọi cuộc thi lớn nhỏ, theo thành tích trên bảng xếp hạng tăng lên từng ngày, càng lúc càng có nhiều người để ý đến cậu, cậu dần trở thành vũ công có chút tiếng tăm trong giới Hiphop.

Tiêu Chiến đặc biệt mua một cái ipad mới, chỉ dùng để sưu tầm các video nhảy của Vương Nhất Bác, trước khi ngủ xem đi xem lại, để có thể dễ dàng nằm mơ thấy cậu.

Vương Nhất Bác ở trên sân khấu tự tin cường đại, hào quang bắn ra bốn phía, quả nhiên vũ đạo mới là thế giới thuộc về Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến nhìn cậu từng bước trưởng thành, vừa vui lại vừa tự hào, năm xưa là anh cắt bỏ đi nửa cái mạng, bây giờ nhìn lại, tất thảy đều xứng đáng.

Nhưng đêm khuya thanh vắng, Tiêu Chiến thỉnh thoảng cũng thấy hụt hẫng, người trong video tựa hồ cách anh rất xa, sớm đã không còn là Vương Nhất Bác ôm anh trong lòng, nói "Em không thể sống thiếu anh" nữa.

Thực sự khiến Tiêu Chiến hoảng loạn là, có một ngày Ken đột ngột hỏi anh, Vương Nhất Bác có phải là thích con trai không?

Tiêu Chiến giật mình, còn tưởng là Vương Nhất Bác một lúc nào đó vô tình nhắc đến mình; nhưng Ken lại nói, cậu ấy nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi lái xe sang, đứng ở cổng trường đợi Vương Nhất Bác, không biết hai người nói gì mà Vương Nhất Bác thường ngày lãnh đạm lại kích động đến mức luống cuống tay chân, cuối cùng thì nhào đến ôm lấy anh ta.

"Người đó tên Connell, con trai của chủ tịch DK, đúng chuẩn phú nhị đại."

Hình ảnh tưởng tượng khiến Tiêu Chiến như rơi vào hầm băng, trái tim lạnh đến mức sắp không còn đập nữa. Anh một chút chuẩn bị tâm lý cũng không có, cho dù người nói đều nói, yêu xa thông thường đều sẽ kết thúc khi một bên thay lòng đổi dạ, nhưng đó là Vương Nhất Bác của anh, Vương Nhất Bác cũng có thể thích người khác sao?

Thời gian đó Tiêu Chiến ở trên mạng điên cuồng tìm kiếm thông tin về Connell, phát hiện người này khá thân với Vương Nhất Bác, thường xuyên ở trên mạng khen ngợi kĩ thuật nhảy của cậu, còn từng khoe khoang Vương Nhất Bác đặt tên tiếng Trung cho hắn, Khang Nại.

Càng xem nhiều, tim lại càng trầm xuống. Anh không thể không suy một vấn đề hiện thực, nếu Vương Nhất Bác thích người khác, thì anh phải làm thế nào?

Khi thời gian chia cách của hai người sắp tròn ba năm, lần đầu tiên Tiêu Chiến đứng giữa ngã tư đường mà không thể nhìn rõ phương hướng tương lai.


==========
Hôm nay 2c nhé, các bác mau khen tôi đi😎


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx