Chương 39: Vén mây

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn chấm nước, nhưng cảm giác tồn tại thì lại rất rõ ràng. Vương Nhất Bác toàn thân như bị điện giật, thất thần nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.

"Bây giờ có thể uống thuốc được chưa?" Tiêu Chiến đỡ cằm, nhẹ nhàng đổ thuốc vào miệng cậu.

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn nuốt xuống, quả nhiên rất ngọt, đến lồng ngực ngột ngạt cả một tối cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Cậu liếm liếm môi: "Em muốn uống nữa..."

"Đây là thuốc, không thể uống lung tung." Tiêu Chiến lại đứng dậy, rót cho cậu một cốc nước lớn, "Uống cái này đi, sốt thì phải bổ sung nhiều nước."

Giọng nói của anh dịu dàng hơn nước còn trái tim Vương Nhất Bác thì nóng hơn cả thân nhiệt, tầm mắt cứ dán chặt vào cánh môi anh đào. Khát quá, cổ họng cậu nóng như sa mạc, nhưng thứ có thể làm dịu cơn khát lại không phải là cốc nước kia.

Rầm. Người đang sốt mà sức lực chẳng nhỏ, cậu dùng lực đẩy ngã Tiêu Chiến lên ghế sofa, cúi đầu tìm kiếm nguồn nước.

"Ưm--!"

Nếu đã là mơ, thì cứ để cho cậu càn rỡ. Vương Nhất Bác nắm chặt cằm Tiêu Chiến, đầu lưỡi hung hăng xông vào khoang miệng, tham lam hút lấy cái lưỡi mềm mại của đối phương.

Ngọt quá, là hương vị mà cậu điên cuồng mong nhớ suốt ba năm nay. Trái tim giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đại não cũng sắp thiếu dưỡng khí, nhưng cậu không hề muốn dừng lại, cậu muốn hôn anh nhiều hơn, hôn anh sâu hơn, hôn thế nào cũng không thấy đủ.

Giấc mơ này đẹp quá, Tiêu Chiến ở trong mơ cũng rất đẹp, tay chỉ yếu ớt đẩy cậu hai cái rồi lại ngoan ngoãn đón nhận nụ hôn của cậu.

Không nhớ hai người đã hôn bao lâu, sau đó thuốc hạ sốt phát huy tác dụng, Vương Nhất Bác ngủ thiếp đi trên người Tiêu Chiến.

Mặc dù đang sốt, nhưng lần này cậu ngủ rất say, là giấc ngủ an ổn nhất suốt ba năm trời.

Tận đến buổi trưa ngày thứ hai Vương Nhất Bác mới từ từ tỉnh lại. Trong ý thức mơ hồ, cậu cảm nhận được mình đang nằm trên một cái giường êm ái, lật người một cái, má còn chạm phải cái gì mềm mại.

Đây là cái gì?

Mở mắt ra, cậu nhìn thấy nằm cạnh gối mình là một con thỏ bông màu hồng. Kí ức tối qua lập tức tràn vào trong não, cậu nhớ ban đầu mình chỉ định nhắm mắt dưỡng thần, ai ngờ lại nằm trên sofa ngủ quên đi mất, sau đó mơ thấy Tiêu Chiến ra ngoài tìm cậu, hôn cậu một cái, rồi bị cậu đè xuống dưới người...

Nhưng chỗ này, hình như...không phải sofa.

Vương Nhất Bác giật mình ngồi dậy, xác nhận đây là phòng ngủ của Tiêu Chiến, và con thỏ bông đang nằm bên cạnh cậu, chính là "Tiểu Tán" mà cậu trả cho anh.

Ba năm trước cậu làm bẩn Tiểu Tán, ba năm sau con thỏ bông màu hồng lại xuất hiện sạch sẽ trước mặt cậu, rõ ràng là đã được chăm sóc rất kĩ, cái miệng ba cánh khẽ nhếch lên, giống như đang nói "Đã lâu không gặp".

Cậu nằm trên giường Tiêu Chiến, bên cạnh còn có Tiểu Tán, cho nên những gì phát sinh tối qua không phải mộng cảnh, cậu thật sự đã hôn Tiêu Chiến...

Vương Nhất Bác sờ sờ môi mình, khóe môi không giấu nổi ý cười. Đúng là không uổng công đứng chờ dưới tuyết, Tiêu Chiến cho dù giận, nhìn thấy cậu bệnh cũng sẽ mềm lòng.

Nhưng Tiêu Chiến đâu?

Cẩn thận nhìn lại, trên tủ đầu giường có đặt một chai thuốc hạ sốt, một cái nhiệt kế cùng một bình giữ nhiệt, dưới bình giữ nhiệt có đè một tờ giấy.

"Anh phải đi Thâm Quyến một chuyến, nhiệm vụ công việc không thể hủy được."

Mới đọc xong câu đầu tiên, trái tim đã bị cứa ngay cho một nhát, cậu nhớ hôm qua Từ Đóa nói, Tiêu Chiến sắp cùng bạn gái đi Thâm Quyến, vậy bạn gái anh...chính là đồng nghiệp?

"Em ngủ dậy thì đo thân nhiệt, sốt hơn 38.5 độ mới được uống thuốc, nhớ là phải uống theo định lượng; nếu không thì chỉ cần uống nhiều nước, nước trong bình đủ uống một ngày. Trong nồi áp suất có cháo, trong chảo có hai quả trứng ốp, trước khi ăn nhớ quay qua lò vi sóng, đừng có ăn nguội."

Tất cả đều là căn dặn, Vương Nhất Bác đọc mà sống mũi cay cay. Bạn gái có là gì? Cậu có thể chờ cơ hội, đoạt lại anh trong tay người đó.

Vương Nhất Bác ôm Tiểu Tán, đặt dưới mũi hít ngửi, trên người nó toàn là mùi hương chỉ thuộc về Tiêu Chiến. Cậu cảm thấy hành động này của mình có chút biến thái, nhưng biết làm thế nào, người đi rồi chỉ có thể tìm 'thế thân' an ủi.

"Tao sẽ không bao giờ rời xa mày nữa."

Khi cậu trả lại nó cho Tiêu Chiến, cậu thực sự cho rằng mình đã hết cơ hội được ở gần anh; nhưng bây giờ cậu có năng lực ở lại Bắc Kinh, tình huống bây giờ nói thế nào cũng không thể tệ bằng ba năm trước.

Tiêu Chiến lúc này đã lên máy bay chưa nhỉ? Vương Nhất Bác gửi cho anh hình ảnh nhiệt kế, không ngờ lại lập tức nhận được điện thoại.

Nhìn thấy hai chữ 'Bảo bảo' xuất hiện cùng tiếng chuông quen thuộc, cảm giác mất rồi tìm thấy được chưa bao giờ chân thực đến thế.

Cậu thực sự đã trở về bên cạnh Tiêu Chiến.

"Alo?"

"Tại sao vẫn còn sốt nhẹ, có cần đi bệnh viện không?"

Tiêu Chiến chắc vẫn ở sân bay, xung quanh anh rất ồn, nhưng cũng không ảnh hưởng Vương Nhất Bác tận hưởng cuộc gọi.

"Em không sao, không khó chịu."

"Vậy em dậy ăn chút gì đi." Tiêu Chiến ngập ngừng, "Lúc anh đi thấy em ngủ say, nên không gọi em dậy."

Đây là đang giải thích với cậu? Trong lòng ngọt ngào, lá gan cũng bất giác lớn hơn một chút.

"Anh đi công tác với bạn gái à?" Nếu điện thoại di động có dây thì Vương Nhất Bác bây giờ chắc phải quấn 800 vòng xung quanh ngón tay.

Chuyện bạn gái, kì thực lúc vừa gặp nhau cậu đã muốn hỏi, chỉ là nhất thời không dám, sự chăm sóc của Tiêu Chiến tối qua đã cho cậu dũng khí. Hỏi thì hỏi rồi, nhưng quá trình chờ đợi trả lời mới thực sự đáng sợ.

"... Nếu anh nói phải, thì em cảm thấy thế nào?"

Trái tim đột nhiên thắt lại, mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng không có nghĩa là không đau lòng.

Vương Nhất Bác cố nuốt cục đắng trong miệng: "Cũng không có gì, anh nhớ giữ gìn sức khỏe."

"..."

Đầu bên kia đột nhiên im lặng, Vương Nhất Bác 'Alo' vài tiếng, nghe thấy loa phát thanh đang tìm Tiêu Chiến.

"Anh phải lên máy bay rồi, vậy nhé." Lúc anh lên tiếng, giọng tựa hồ đã lạnh đi vài phần.

"Được." Vương Nhất Bác một lần nữa dồn hết dũng khí, "Tiêu Chiến, anh có thể về sớm được không?"

"Không sớm được." Lạnh lùng bỏ lại một câu, Tiêu Chiến trực tiếp cúp máy.

Vương Nhất Bác thấp thỏm nhìn màn hình điện thoại, là ảo giác sao? Tiêu Chiến hình như lại giận rồi. Là trách cậu vượt quá giới hạn, không nên hỏi chuyện bạn gái?

Đang cắn móng tay suy nghĩ xem nên dỗ người thế nào chuông cửa vang lên. Vương Nhất Bác xuống giường, từ trong mắt mèo nhìn thấy Từ Đóa.

Đại tiểu thư vừa nhìn thấy cậu liền "Woa" một tiếng: "Sao lại biến bản thân thành bộ dạng này?"

Trên người cậu toàn là mồ hôi, lại không có linh đơn diệu dược nào đó bên cạnh, bộ dạng ốm yếu thảm hơn bao giờ hết.

"Sao cô lại ở đây?"

"Cậu nói xem sao tôi lại ở đây?" Từ Đóa chen vào, thưởng cho cậu cái nhìn bất mãn, "Chẳng lẽ là chủ nhà sợ cậu trộm đồ, phái tôi đến kiểm tra?"

Vương Nhất Bác mặt đầy vô tội: "Tôi không có động vào đồ của anh ấy..."

Từ Đóa không nhịn được cười, "Vương Nhất Bác cậu du học đến ngốc luôn rồi hả? Chẳng trách Tiêu Chiến lại tức đến thế."

Nhìn bộ dạng thích thú của cô, Vương Nhất Bác cuối cùng mới nghĩ ra, Tiêu Chiến nhất định là lo lắng cho cậu, cho nên mới cử Từ Đóa đến.

"Anh ấy nói với cô, tôi chọc giận anh ấy?" Vương Nhất Bác gãi gãi đầu, thành thật cầu cứu, "Cô có biết Tiêu Chiến vì sao lại giận không?"

"Biết, nhưng tôi không nói với cậu."

Vương Nhất Bác gấp muốn chết, lại thấy Từ Đóa cười hì hì: "Nhưng ba năm trước cậu bảo tôi giữ bí mật, tôi lại nói cho Tiêu Chiến biết, lần này bù lại coi như là hòa!"

Vương Nhất Bác chẳng dám tính toán với cô nàng gián điệp hai mang này, thành thật dỏng tai nghe ngóng.

Từ Đóa hắng hắng giọng: "Khụ, kì thực là, Tiêu Chiến không có bạn gái, cũng chẳng có người nào khác."

"?" Vương Nhất Bác vẫn chưa kịp phản ứng, "Hôm qua chẳng phải cô nói, anh ấy chuẩn bị Thâm Quyến với bạn gái?"

Đổi thành người khác cậu nhất định không tin, nhưng Từ Đóa giúp cậu vô số lần, sớm đã nằm trong danh sách tín nhiệm.

"Haizzz, tôi chỉ tùy tiện nói một câu, không ngờ cậu lại tin luôn."

"..."

Lượng tin tức quá lớn, đại não không load kịp, nhất thời có chút lag. Trong lúc bối rối, Vương Nhất Bác nhận ra đôi dép dưới chân không còn là dép đi một lần, mà đã được đổi thành dép đi trong nhà của ba năm trước, là Tiêu Chiến đặc biệt mua cho cậu.

Anh ấy vẫn còn giữ, anh ấy không vứt nó đi...

Trái tim lại nhảy nhót điên cuồng, cậu lật đật chạy vào trong bếp, cháo trong nồi không phải là cháo trắng, mà là cháo thịt băm với rất nhiều nguyên liệu, vừa nhìn đã biết được chuẩn bị từ sớm; còn hai quả trứng ốp trong chảo, được Tiêu Chiến dùng khuôn đổ thành hình trái tim.

Cậu đỡ trán, nghĩ về cuộc điện thoại vừa nãy.

"Anh đi công tác với bạn gái à?"

"...Nếu anh nói phải, thì em cảm thấy thế nào?"

"Cũng không có gì."

Xong rồi. Triệt để xong rồi.

Tiêu Chiến dẫn cậu về nhà, bị cậu hôn còn phải đỡ cậu lên giường. Vội đi công tác mà vẫn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho cậu. Còn cậu thì sao? Tỏ ra rộng lượng với một cô 'bạn gái'. Mặc dù trong lòng ghen tị phát điên, rộng lượng chỉ là giả vờ, nhưng trong mắt Tiêu Chiến, cậu chính là không thèm để ý.

Vương Nhất Bác lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã lăn ra đất.

"Này, cậu đừng có ngất, chuyện này cũng không thể trách tôi! Suy cho cùng là cậu không có niềm tin vào Chiến Chiến!"

Đúng, Từ Đóa nói không sai, Tiêu Chiến nhất định cho rằng, cậu chẳng hề tin tưởng anh ấy.

Vương Nhất Bác đau đầu đỡ trán, mặt đắng thành hoàng liên: "Chị...cô hại chết tôi rồi."

Chuyến công tác này Tiêu Chiến đi cùng bà chủ Trúc Báo - 'nữ ma đầu' nổi danh trong giới. Một năm trước người này đưa ra điều kiện hậu hĩnh, kéo ngôi sao thiết kế mới nổi Tiêu Chiến về dưới cờ của mình, dựa vào danh tiếng của anh tìm được thêm vài khách hàng lớn. Một năm nay, Trúc Báo giống như cái tên của mình, nghiệp vụ phát triển thế như phá trúc.

Trong đại hội tổng kết tháng trước, nữ ma đầu hứa sẽ cho Tiêu Chiến làm người hợp tác, ai ngờ anh lại nói muốn từ bỏ lợi ích trong tay, từ chức đi Pháp du học.

Mọi thuyết phục đều vô ích, tin tức truyền đến tai khách hàng, mấy hạng mục đang bàn cũng bởi nguyên nhân này mà tạm thời dừng lại. Nữ ma đầu gấp muốn chết, cầu cứu Tiêu Chiến đi cùng mình một chuyến, lấy ra phương án bàn giao ổn thỏa để thuyết phục khách hàng, chí ít không thể để mất hạng mục.

Phương án tuần trước đã gửi đi rồi mà khách hàng mãi không thấy rep. Lần gặp mặt này, người đứng đầu vừa vào liền lập tức tuyên bố, nếu hạng mục này không do Tiêu Chiến phụ trách, thì sẽ không thể giao cho Trúc Báo.

Nữ ma đầu tim lạnh như tro, đang định trở mặt với khách hàng thì lại nghe Tiêu Chiến nói: "Yên tâm, tôi sẽ làm tiếp."

Nữ ma đầu nhìn anh nửa ngày, tựa hồ không dám chắc chắn: "Cậu nói thật chứ?"

"Ừm."

"Không đi du học nữa?"

Tiêu Chiến gãi gãi mũi, có chút ngại ngùng: "Cẩn thận nghĩ lại, tôi vẫn không thể bỏ được công ty, bỏ được hạng mục này."

Nguyên nhân đương nhiên là bịa, nhưng nữ ma đầu và khách hàng đều rất vui mừng, lập tức hoàn thiện hợp đồng, còn sắp xếp cho hai người một bữa tiệc thịnh soạn.

Làm xong việc trở về khách sạn, đã là gần 11h đêm.

Từ sau khi xuống máy bay, cứ cách một lúc là điện thoại anh lại nhận được tin nhắn, tất cả đều là của Vương Nhất Bác. Múc bát cháo gửi một tin, ăn miếng trứng ốp gửi một tin, đo nhiệt độ hạ sốt gửi một tin, giặt đồ phơi đồ cũng gửi một tin, chuyện to chuyện gì cũng muốn báo cáo.

Tiêu Chiến lúc làm việc thích bật chế độ miễn làm phiền, chỉ cài đặt Vương Nhất Bác là trường hợp ngoại lệ. Nhưng ba năm nay, Vương Nhất Bác chưa từng dùng qua đặc quyền đó, tin nhắn qua lại giữa họ ít đế mức đáng thương.

Mà hôm nay, Tiêu Chiến hoài nghi lượng tin nhắn còn nhiều hơn ba năm cộng lại, cho dù không được anh rep, thì cũng chẳng hề ảnh hưởng đến nhiệt tình của chàng thanh niên. Vừa vào trong phòng, anh lại nhận được ảnh chụp vali của Vương Nhất Bác: "Em chuyển đồ của mình đến rồi."

Sợi tơ trong lòng giống như bị người nào đó gẩy nhẹ, Tiêu Chiến gõ chữ: "Sao em vẫn còn ăn vạ ở nhà anh?"

Mặt chữ nhìn có vẻ lạnh lùng, nhưng khóe miệng thì lại cong lên nhàn nhạt.

Yêu cầu video call bất ngờ được gửi đến, Tiêu Chiến không nhận, Vương Nhất Bác lại chuyển sang cuộc gọi thoại. Kiên trì gọi bảy tám lần, cuối cùng Tiêu Chiến mới bĩu bĩu môi ấn nút trả lời, còn cố ý tỏ ra hung dữ: "Làm cái gì vậy?"

Vương Nhất Bác chắc là đang thu dọn, đầu kia điện thoại thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng đóng mở cửa tủ: "Cái đó, em chỉ là muốn hỏi, hôm nay anh có khó chịu ở đâu không?"

Tựa hồ sợ anh không hiểu, lại bổ sung thêm một câu: "Bị em...bị em truyền nhiễm."

"..." Tiêu Chiến lập tức đỏ mặt, nghĩ đến cái hôn cường thế hôm qua, đầu ngón chân cũng thấy mềm nhũn.

"Tiêu Chiến? Không khỏe ở đâu phải nói cho em biết, dù sao lúc đó --"

"A a a không có không có! Em không được suy đoán linh tinh!"

"Ồ, được thôi, nghe giọng anh rất có tinh thần." Vương Nhất Bác ha ha cười ngốc, "Vậy bao giờ anh về?"

"Liên quan gì đến em?"

"Đương nhiên là có liên quan, thứ...thứ sáu này em thi đấu, anh có thể đến xem không?"

Tiêu Chiến "Hừ" một tiếng, tim còn nhũn hơn cả ngón chân, chỉ còn cái miệng là cứng: "Anh rất bận, có lý do gì đặc biệt hơn không?"

"Đúng là không có gì đặc biệt." Vương Nhất Bác ấm ức. Qua điện thoại, Tiêu Chiến thậm chí có thể tưởng tượng ra đôi mắt cún chờ mong của cậu, "Em muốn anh đến xem em, nếu anh đến em nhất định sẽ giành chiến thắng, lý do này đã đủ đặc biệt chưa?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx