Chương 42: Cá nước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Môi lưỡi bá đạo chiếm lĩnh từng tấc da thịt non mềm bên trong khoang miệng, tay lớn khóa chặt phía sau, không cho Tiêu Chiến có không gian trốn tránh.

Tiêu Chiến cũng không hề có ý trốn tránh, cả người mềm nhũn dựa vào ngực cậu, còn chủ động đưa lưỡi nghênh đón. Vương Nhất Bác bị ghẹo cho hô hấp có chút loạn, háo hức ngậm hút cái lưỡi mềm mại đó, tiếng nước bọt quấn quýt vang vọng bên tai, kích thích trái tim nhảy nhót điên cuồng.

"Bảo bảo, em nhớ anh lắm, rất nhớ anh."

Tiếng rên rỉ kìm nén thỉnh thoảng lại lọt ra từ khoảng trống ít ỏi giữa những nụ hôn, đại não thiếu oxy nên cũng quên mất là họ vẫn còn đang ở trong bệnh viện.

Tiêu Chiến ngồi nghiêng nên giữa hai người vẫn còn một chút khoảng cách, Vương Nhất Bác không thể ôm anh vào lòng, trái tim cứ giống như bị khuyết một mảnh, chân không được động, cậu chỉ có thể ôm mặt Tiêu Chiến nói: "Lên đây."

Giọng điệu không thể cự tuyệt cùng nhiệt huyết trong mắt khiến hai chân Tiêu Chiến có chút tê tê, ý thức giống như bị mê hoặc, ngoan ngoãn cởi giày lên giường, đỏ mặt dạng chân ngồi trên đùi Vương Nhất Bác.

Dưới quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, cái đó của Vương Nhất Bác ngóc cao, sừng sững giữa hai người, may mà Tiêu Chiến mặc quần bò nên phản ứng không có lộ liễu như cậu.

"Em..."

"Đừng quản nó."

Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến, một lần nữa hôn lên, lồng ngực hai người cuối cùng đã có thể dán sát vào nhau, nhịp tim hỗn loạn hòa vào làm một, không phân biệt được bên nào hưng phấn hơn.

Nhưng con người chính là động vật tham lam, một phút trước cậu chỉ muốn ôm anh hôn anh, nhưng khi điều đó xảy ra cậu lại càng thèm muốn nhiều hơn. Bàn tay trở thành một phần dục vọng, cách một lớp áo len, không ngừng vuốt ve trên lưng Tiêu Chiến. Không biết ở lần vuốt ve nào, bàn tay luồn vào vạt áo xòe ra, chạm lên da thịt trơn mềm rồi tự mình có ý chí riêng, quyết không chịu ra ngoài nữa.

"Ưm..."

Thấy Tiêu Chiến không hề phản kháng, Vương Nhất Bác càng thêm lớn mật, một tay ấn sau gáy người yêu tìm kiếm nụ hôn, một tay thoải mái đi đến chỗ nào mà nó muốn, vuốt ve từng tấc da thịt trên lưng, rồi lại vòng đến trước ngực, tìm thấy hai điểm mong manh nhạy cảm, đầu ngón tay mới chỉ xoa nhẹ một cái, Tiêu Chiến đã toàn thân run rẩy, phát ra âm thanh rên rỉ như tiếng mèo con.

Chưa bao giờ đầu lưỡi cậu lại ghen tị với ngón tay như vậy, làm thế nào bây giờ, muốn liếm quá... Vương Nhất Bác bị dục hỏa thiêu đốt, cố gắng níu giữ một tia lý trí cuối cùng: "Y tá kia, sẽ không thật sự gọi bác sĩ đến chứ?"

Tiêu Chiến thở dốc, môi mọng lên vì bị mút nhiều, ghé vào tai cậu thì thầm: "Sẽ không có người đến... Anh khóa cửa rồi."

Nếu không tính nụ hôn trong lúc nửa tỉnh nửa mê, lần cuối cùng Vương Nhất Bác hôn Tiêu Chiến, là vào sinh nhật của anh ba năm trước. Ngày hôm đó, cậu không chỉ hôn anh, mà còn hoàn toàn được sở hữu anh, được nếm trải cảm giác sung sướng tột cùng, được cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất.

Sau đó, tình hình trở nên tồi tệ, Vương Nhất Bác sang Pháp, kí ức của một lần đó được cậu cẩn thận cất vào trong hộp, chỉ dám he hé mở ra nhìn mỗi khi đạt được thành tích lớn, coi như tự thưởng cho mình.

Nhưng lúc này, người trong mộng đang ở trong lòng, chiếc hộp giam giữ vỡ tan, kí ức giống như núi gầm biển thét, tất cả đều được đánh thức bên trong cơ thể. Vương Nhất Bác rõ ràng cảm nhận được mình đang bị dục vọng nuốt chửng, mà chẳng hề có sức chống cự.

Quần áo vướng víu trên người bị lột sạch, khoảnh khắc da thịt trần trụi chạm nhau, linh hồn không còn cảm thấy cô độc nữa.

Không còn quần áo che đậy, Tiêu Chiến đã không thể giấu nổi dục vọng cháy bỏng, ngực bị Vương Nhất Bác mút liếm, hai cây dục vọng đặt cạnh nhau, nóng đến muốn bốc cháy.

"A......!"

Chàng thanh niên giống như một con sói đói, miệng thưởng thức một viên, tay hung hăng nhào nặn một viên còn lại, còn không ngừng cảm thán "Ngon quá", chọc cho Tiêu Chiến xấu hổ đến mức chỉ có thể cắn ngón tay chịu đựng.

Ngực bị mút cho vừa sưng vừa đỏ, nhưng Vương Nhất Bác vẫn không thỏa mãn, ngược lại còn sinh ra dục vọng lớn hơn, bàn tay thò xuống bụng dưới hai người, nói với anh bằng cái giọng khàn đặc: "Bảo bảo, cho em nhé?"

Tựa hồ đoán chắc Tiêu Chiến sẽ không cự tuyệt, Vương Nhất Bác trực tiếp ấn nút hạ ngang giường, bao phủ anh bằng ánh mắt trần tục, vừa khẩn cầu lại vừa khống chế.

Tiêu Chiến đúng là sẽ không cự tuyệt, trên thực tế, tình yêu và dục vọng lúc nào cũng phải đến từ hai phía, ba năm nay, không chỉ có một mình Vương Nhất Bác nhớ anh.

Anh ngoan ngoãn dịch chuyển vị trí, xoay người dạng chân quỳ trước mặt Vương Nhất Bác, cúi xuống ngậm cự vật nào miệng trước khi cậu kịp phản ứng.

"Ưm......"

Khoái cảm trong nháy mắt xông lên tận đỉnh đầu, Vương Nhất Bác toàn thân tê rần, hơi ngẩng đầu liền nhìn thấy cự vật của mình đang ra vào trong miệng Tiêu Chiến, cái cảm giác vừa trơn lại vừa ướt át này, thực sự thoải mái muốn chết. Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cậu thở hổn hển, mãi mới tìm lại được quyền kiểm soát cơ thể, há miệng ngậm lấy vật cứng giữa hai chân Tiêu Chiến.

"A......"

Tiêu Chiến cũng không kìm được kêu lên thành tiếng, cự vật tuột ra khỏi miệng, lại được anh luống cuống bỏ vào.

Khẩu giao vốn là hành vi lấy lòng một bên, nhưng bởi vì quá khát khao đối phương, lấy lòng cũng trở thành một loại hưởng thụ. Dưới hai tầng xung kích, khoái cảm giữa chân càng thêm mạnh mẽ, cuốn người vào trầm luân rồi lại tung thẳng lên trời, miệng không có chỗ trống, những tiếng rên rỉ thoải mái chỉ có thể tràn ra từ khoang mũi.

"Bảo bảo, thấp một chút."

Tư thế nằm ngửa này, khiến Vương Nhất Bác không thể phát huy thoải mái, cậu ấn eo Tiêu Chiến xuống, để anh gần như cưỡi lên trên mặt cậu, thì mới có thể nuốt sâu hơn.

"A a... Không được..."

Ăn sâu quá, chóp mũi thỉnh thoảng lại chạm vào túi da mềm, chỉ một lúc, Tiêu Chiến đã bị cậu làm cho hai chân run rẩy, nũng nịu cầu xin: "Đừng...anh không muốn bắn như thế này..."

"Hả?"

Tiêu Chiến quay đầu lại, đuôi mắt đỏ hoe: "Muốn bên trong......"

Giọng nói nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu, nhưng lại làm chấn động màng nhĩ Vương Nhất Bác. Vào bên trong...cậu thề là cậu còn muốn hơn Tiêu Chiến, nhưng ở đây là bệnh viện, không có công cụ, chân cũng không được động, cậu sợ mình biểu hiện không tốt, có lỗi với lần đầu tiên của ba năm sau.

"Em sợ làm đau anh."

"Có thể dùng gel bôi điện cực......"

Chỗ gel còn thừa lúc làm điện tâm đồ, lúc này đang được để trên tủ đầu giường, Vương Nhất Bác không để ý, nhưng nó sớm đã lọt vào trong mắt Tiêu Chiến.

"Xin lỗi, bảo bảo, để anh đói rồi."

Tiêu Chiến tựa hồ đã dùng hết dũng khí cuối cùng, xấu hổ cúi đầu không chịu ngẩng lên. Vương Nhất Bác ôm lấy cặp mông đầy đặn, nhẹ nhàng tách ra, vui vẻ thưởng thức cúc hoa màu hồng nhạt đang ngượng ngùng co lại dưới cái nhìn nóng bỏng của cậu.

Lối vào chật như thế này mà vẫn muốn chứa đựng cái đó của cậu, nhớ lại khoái cảm khi bị huyệt đạo cắn hút, Vương Nhất Bác thèm đến mức liên tục nuốt nước bọt, cự vật dưới háng cũng hưng phấn phập phồng.

Cậu cầm tuýp gel bóp lên lòng bàn tay, dùng nhiệt độ của lòng bàn tay làm ấm một lúc, rồi mới bôi lên mông Tiêu Chiến.

"Bảo bảo, mấy năm em đi vắng, anh có từng chạm vào nó không?"

"...Không có..." Chạm qua một hai lần, chắc là không tính đâu nhỉ? Anh sợ quên mất cảm giác chấn động linh hồn mà Vương Nhất Bác mang lại cho anh, nhưng cố gắng thế nào cũng không làm được, cuối cùng đành phải từ bỏ.

"A......"

Khi một ngón tay của Vương Nhất Bác đâm vào, Tiêu Chiến phát hiện anh căn bản không quên, cơ thịt bên trong hậu huyệt gần như lập tức siết lại, dẫn ngón tay đến khu vực thoải mái bên trong kí ức.

Đầu ngón tay giống như có thiết bị định vị, trực tiếp tìm đến điểm gồ lên, vân tay thô ráp ấn lên nó chà xát, linh hồn anh giống như bị điện giật, tìm lại khoái cảm kịch liệt khiến anh run rẩy, khiến anh thần phục.

"Ưm... A..."

Thoải mái quá, cho dù anh đã siết chặt ga giường thì những tiếng rên rỉ vẫn tràn ra như nước.

"Bảo bảo, anh thật nhạy cảm, vừa chạm liền ướt."

Sao có thể không nhạy cảm được, huyệt đạo đói khát 3 năm, cuối cùng lại có thể nghênh đón người duy nhất khám phá ra nó, mỗi một tấc da thịt trong đó đều khao khát được chạm nhiều hơn, được cho nhiều hơn.

Không lâu sau anh cảm nhận được ngón tay thứ hai, ngón tay thứ ba gia nhập, lực đạo mạnh hơn một chút, chạm vào cũng dễ chịu hơn, Tiêu Chiến sớm đã quên mất thẹn thùng, miệng "i i a a", mông lắc lắc để những ngón tay có thể chạm vào điểm thoải mái.

"Bảo bảo, em muốn vào."

Vương Nhất Bác nằm ngửa, nhìn ngón tay mình đùa nghịch tiểu huyệt, tiếng nước ái muội càng lúc càng lớn, cự vật dưới háng cứng đến khó chịu, nếu không được Tiêu Chiến an ủi, cậu sợ nó sẽ nổ mất.

"Em đừng động, để anh."

Tiêu Chiến bò về phía trước, ngón tay tuột khỏi tiểu huyệt, khiến người không khỏi có chút hụt hẫng; nhưng một giây sau, anh nắm lấy vật có thể khiến anh vui vẻ hơn, xoay người dạng chân ngồi đối mặt với Vương Nhất Bác, để nhục quan nhắm chuẩn huyệt khẩu, từ từ ngồi xuống.

"Ưm..."

Vào được cái đầu, Tiêu Chiến nhíu mày, Vương Nhất Bác sợ anh đau, đang định bảo anh chậm chút thì Tiêu Chiến lại hạ eo, trực tiếp ngồi xuống.

"A......!"

Cự vật thô cứng đột nhiên bị huyệt đạo bó chặt, khoái cảm mãnh liệt dâng trào, âm tiết chưa kịp nói ra hóa thành những tiếng thở dốc, Vương Nhất Bác trong nháy mắt bay thẳng lên chín tầng mây, nếu bây giờ Tiêu Chiến dùng huyệt đạo co siết, cậu sợ là mình sẽ lập tức đầu hàng.

May mà, người ở trên cần nhiều thời gian thích ứng hơn cậu, sau mấy lần hít thở sâu, Vương Nhất Bác cuối cùng đã có thể kìm nén cảm giác muốn bắn.

Dục vọng lại bắt đầu rục rịch.

"Bảo bảo...động một chút."

Tiêu Chiến ngượng đến đỏ mặt, cổ cũng nhuộm một tầng đỏ hồng, anh cắn cắn môi, chống lên cơ bụng chàng thanh niên, khó khăn nhấc eo, rồi lại ngồi xuống. Động tác trông rất vụng về, nhưng khoái cảm mà nó mang lại thì lại vượt quá sức tưởng tượng, Vương Nhất Bác bị anh cưỡi, thoải mái đến suýt mất hồn.

Bên trong tiểu huyệt vừa ẩm vừa nóng, tựa như có vô số cái miệng nhỏ điên cuồng cắn hút côn thịt. Vương Nhất Bác sướng đến không chịu nổi, tay siết chặt eo Tiêu Chiến, không kìm được đẩy đẩy mấy cái.

Tiêu Chiến lo lắng hét lên: "Em không được động! Cẩn thận chân."

"Được, được, em không động, không động, bảo bảo, xin anh, hãy nhanh một chút, nhanh một chút."

Hai mắt bị dục hỏa thiêu đốt, Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiêu Chiến, bảo bối của cậu nhất định là yêu tinh biết bỏ bùa, giam giữ cả thể xác lẫn linh hồn cậu, khiến cậu cam tâm tình nguyện hiến dâng tất cả, chỉ mong được làm một con quỷ phong lưu mãi mãi sống bên cạnh anh.

Cậu đột nhiên rất hận cái chân phải của mình, nếu không phải vì nó vô dụng thì lúc này cậu đã là người chủ động, để bảo bối của cậu có thể cảm nhận được ba năm nhớ nhung nóng bỏng và mãnh liệt đến thế nào.

Chàng thanh niên giơ tay, Tiêu Chiến hiểu ý, nắm lấy tay cậu, mượn lực lên xuống. Sau khi thích ứng, việc cưỡi cũng không còn khó khăn nữa, Tiêu Chiến đã bắt đầu biết cách dùng cự vật để cọ qua chỗ ngứa, biết cách kẹp, biết cách nghiền, biết cách ngoáy hông.

Anh không dám tưởng tượng bộ dạng của mình lúc này, không dám cúi người nhìn côn thịt đung đưa trước thân, càng không dám nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất Bác, dứt khoát nhắm mắt lại, ngửa cổ, toàn tâm toàn ý tận hưởng cảm giác tuyệt diệu đến điên cuồng bên trong hậu huyệt.

Khoái cảm dâng lên tầng tầng lớp lớp, động tác lên xuống cũng càng lúc càng trơn tru, anh dần mất đi lý trí, nắm tay Vương Nhất Bác, để mặc cho dục hải cuốn trôi bản thân, tận tình lắc lư theo ý muốn.

"A......Nhất Bác... Nhất Bác..."

Nước chảy ra từ hậu huyệt theo từng động tác lên xuống, vẩy ướt vùng bụng của chàng thanh niên. Tiêu Chiến sớm đã ánh mắt rã rời, anh gọi tên cậu, ba năm qua, hơn một ngàn ngày đêm, anh đã gọi cậu vô số lần, và lần này, đã có người đáp lại.

"Bảo bảo, xin lỗi, em không chịu được nữa."

Vương Nhất Bác dùng lực, kéo Tiêu Chiến ngã lên người mình, cánh tay khóa chặt sau lưng anh, lấy cái chân trái không bị thương của mình làm điểm tựa, điên cuồng đẩy eo, đoạt lại quyền chủ động, hết lần này đến lần khác đem bản thân đẩy vào điểm sâu nhất.

Bạch bạch bạch bạch, tiết tấu dày và nhanh hơn Tiêu Chiến mấy lần, yêu thương quá nhiều, nhớ nhung quá nhiều, ngoại trừ việc điên cuồng thao khô tiểu huyệt, để Tiêu Chiến rên lên sung sướng, cậu thực sự không biết còn có thể phát tiết thế nào.

Khoái cảm giống như muốn đốt cháy hai người, giọng Vương Nhất Bác khàn đặc: "Bảo bảo, em thoải mái muốn chết, anh cũng rất thoải mái, phải không?"

"A......A a......"

Thắt lưng bị đẩy lên như đóng cọc, Tiêu Chiến không nói nổi nên lời, Vương Nhất Bác biết anh sắp đến, kì thực bản thân cậu cũng đã kiềm chế rất lâu. Cậu hôn lên cổ anh, thở dốc nói: "Bảo bảo, cùng nhau bắn nhé?"

Lời vừa dứt, Tiêu Chiến ở trong lòng cậu khẽ rùng mình, cậu cảm nhận được có mấy dòng chất lỏng bắn lên bụng mình, liền sau đó tiểu huyệt cũng vặn vẹo co thắt, hút cho cậu thân tâm đều muốn tan ra, cậu đẩy mạnh thêm mười cái nữa rồi mới thỏa mãn bắn vào bên trong hoa huyệt.

Trong cao trào, Vương Nhất Bác ôm chặt Tiêu Chiến, đột nhiên không dám tin rằng hai người đã xa nhau ba năm. Ba năm? Sao cậu có thể làm được... Nếu cho cậu làm lại lần nữa, cậu sợ mình sẽ không chịu nổi, sẽ ngạt thở mà chết.

Tiêu Chiến ngẩng đầu lên từ trên vai cậu, liếc nhìn cậu một cái, ngượng ngùng tìm kiếm một nụ hôn.

"... Nhất Bác..."

Vương Nhất Bác nhận được dưỡng khí từ nụ hôn của anh, thật tốt, họ sẽ không bao giờ phải xa nhau nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx