Chương 6: Hoang mang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác gần đây vì dạy Tiêu Chiến nhảy, thời gian buổi tối không nhận đơn cho nên thu nhập tháng này cũng bị giảm mạnh.

Sau khi tạm biệt Tiêu Chiến, cậu vốn định quay trở về kí túc xá thay quần áo, sau đó tranh thủ chạy đơn, nhưng lúc này trong đầu cậu chỉ toàn là ánh mắt Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác giống như người mất hồn, ngồi tàu điện ngầm về nhà mà còn ngồi quá trạm, lên cầu thang thì suýt bị vấp ngã, làm gì còn tâm trí để mà làm việc.

Cậu nằm vật ra giường, để mặc bản thân chìm đắm trong nỗi nhớ mong Tiêu Chiến, bất luận mở mắt hay là nhắm mắt, tất cả đều là nụ cười của người ấy.

Mũ được đặt cạnh gối, chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể ngửi thấy hương chỉ thuộc về Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến...

Dục vọng thầm kín chạy khắp cơ thể, máu nóng xuất phát từ tim, sôi trào tụ lại ở bụng dưới.

Muốn ôm anh ấy, muốn hôn anh ấy, muốn đến mức tim đau, chỗ đó cũng đau.

Rèm cửa khép chặt, đèn trong phòng cũng tắt, chỉ có ẩn mình trong bóng tối, Vương Nhất Bác mới không cần khắc chế, mới dám thừa nhận tâm tư không trong sáng của mình. Cậu sớm đã nổi dục niệm bẩn thỉu với Tiêu Chiến, ngoài mặt thì tỏ ra nghiêm túc, nhưng trong lòng thì lại thèm muốn cơ thể anh, muốn biến anh thành của riêng mình, chỉ đón nhận tình yêu của một mình cậu.

Vương Nhất Bác không thể chịu đựng được nữa, cậu kéo khóa quần, giải phóng con dã thú đã bị kìm kẹp quá lâu, tưởng tượng Tiêu Chiến đang ở chỗ này, ngồi ở bên giường và nhìn cậu.

"Tiêu Chiến, bảo bảo...em rất nhớ anh." Vương Nhất Bác thấp giọng thì thầm. Cậu lén lút gọi anh bảo bảo, kể từ lần Tiêu Chiến bị sốt, mặc quần áo ở nhà mở cửa cho cậu, cậu đã rất muốn gọi anh như vậy.

"Ưm..."

Hơi thở của Vương Nhất Bác càng ngày càng gấp, cậu cầm lấy cái mũ của Tiêu Chiến đội lên mặt, tưởng tượng Tiêu Chiến đang bịt mắt cậu, nằm cạnh cậu, dùng những ngón tay thon dài ôm lấy cơ thể cậu.

Khoái cảm trào dâng như sóng biển, Vương Nhất Bác hít hà mùi hương chỉ thuộc về Tiêu Chiến, cự vật giữa hai chân phồng lên vì hưng phấn, chất lỏng trong suốt chảy ra từ lỗ chuông, bị tay lớn biến thành chất bôi trơn, khiến việc giải phóng cũng trở nên nhẹ nhàng.

Bảo bảo, sắp không nhịn nổi nữa rồi.

Bụng dưới một trận căng cứng, lòng bàn tay khống chế cự vật, bắn ra rất nhiều chất lỏng màu trắng đục.

Vương Nhất Bác thở hổn hển, đại não dưới khoái cảm cao trào nhất thời bị mất đi lý trí, cậu gỡ cái mũ xuống ôm chặt vào lòng.

Sau khi dục vọng qua đi, cảm giác tội lỗi bắt đầu ập đến. Chết tiệt, sao cậu lại có thể làm ra hành động này với cái mũ của Tiêu Chiến... Rồi bây giờ làm thế nào để trả lại anh đây?

Vương Nhất Bác đã hơn một lần nhắc nhở bản thân mình, không được vượt quá giới hạn bạn bè, nhưng giới hạn này ngày nào cũng lung lay, thậm chí còn đang có dấu hiệu sụp đổ, hoặc cũng có thể nó sớm đã không còn tồn tại, chỉ là cậu vẫn luôn tự dối mình mà thôi.

Đại thọ 60 tuổi của ba Tiêu, mẹ Tiêu hôm nay tự mình vào bếp, mười hai món bày đầy một bàn, tài nghệ nấu ăn vẫn không hề giảm sút.

Góp mặt còn có vợ chồng cô anh, chú Từ và con gái chú ấy - Từ Đóa. Ba mẹ Tiêu Chiến đều là giáo sư đại học, cô làm kinh doanh, chú Từ vừa là bạn thân của ba mẹ, vừa là đối tác làm ăn của công ty cô, thường xuyên qua lại với gia đình Tiêu Chiến.

Tiệc gia đình vĩnh viễn không tránh được chủ đề cưới hỏi, mẹ Tiêu nhìn Từ Đóa lớn lên, sớm đã coi cô như một nửa con gái trong nhà, nằm mơ cũng hi vọng con gái biến thành con dâu cho nên lời nói cũng không ngừng ám chỉ xa gần.

Tiêu Chiến ban đầu không định lên tiếng, nhưng chú Từ sau khi uống vài ly, bất ngờ tiết lộ: "Tôi nghe Đóa Đóa nói, nó tan làm thường đến chỗ Chiến Chiến, hai đứa nói chuyện hợp lắm."

Đây không phải lần đầu mọi người muốn ghép họ lại với nhau. Trước kia Tiêu Chiến chẳng để tâm, mặc trưởng bối muốn nói gì cũng được, nhưng hôm nay anh lại tự nhiên thấy tức.

"Từ Đóa tìm con chỉ là vì công việc." Hai người bằng tuổi, đều tốt nghiệp từ trường Mỹ thuật trung ương, nhưng Từ Đóa không học nghiên cứu sinh, tốt nghiệp Đại học xong liền trực tiếp lựa chọn đi làm, "Cô ấy gần đây đang phụ trách thiết kế một sản phẩm mới."

Tiêu Chiến nói xong quay sang nhìn Từ Đóa, cố gắng tìm kiếm liên minh: "Phải không?"

Từ Đóa sở hữu một mái tóc dài đen mượt như nước, lúc ăn cơm thường vén sau tai, nghe sau câu này chỉ ngẩng đầu cười, nhẹ nhàng nói "Ừ" một tiếng.

Kết thúc bữa cơm Tiêu Chiến lại bị mẹ Tiêu giữ ở phòng khách cùng Từ Đóa xem TV, khó khăn lắm mới tiễn được ba con họ về, anh dùng tốc độ nhanh nhất quay trở lại phòng.

Sắp mười giờ rồi mà anh vẫn chưa nhận được tin nhắn của Vương Nhất Bác. Tiêu Chiến bất mãn bĩu bĩu môi, gõ vào khung chat.

"Còn chưa xong việc?"

Vương Nhất Bác trả lời rất nhanh: "Không có, đang ở kí túc xá."

"Vậy cậu...đang làm gì?"

"Nằm trên giường."

"Sớm thế này đã ngủ?"

"Chưa ngủ, đang đợi tin nhắn của anh."

Khóe miệng Tiêu Chiến nhếch lên, lòng thầm nghĩ thế còn được. Anh cũng quăng mình lên giường, ôm chăn đang định trả lời thì mẹ Tiêu lại gõ cửa phòng, bảo anh ra ngoài giúp bà vặn một cái bóng.

Đợi đến khi cầm được điện thoại, Vương Nhất Bác thấy anh im lặng không trả lời, đã gửi thêm một tin nhắn nữa.

"Bây giờ chuẩn bị làm gì?"

Tiêu Chiến đúng là vẫn còn một nhiệm vụ: "Chuẩn bị dùng điện thoại xem một bộ phim."

"Phim gì cơ?"

"Đề tài tốt nghiệp mà tôi chọn, là phân tích sự dung hợp giữa thiết kế nghệ thuật và màu sắc tôn giáo, trong gói tài liệu tham khảo mà tiền bối đưa có một bộ phim, tôi đoán là nó khá nhàm chán."

"Vậy tôi xem cùng anh nhé."

"Hả? Xem thế nào?"

Mấy phút sau, Vương Nhất Bác gửi cho Tiêu Chiến một đường link: "Dùng app này đi, có thể chia sẻ màn hình, còn có thể kết nối bằng giọng nói."

Phần giới thiệu app ghi: Xây dựng thế giới hai người cho những cặp tình nhân yêu xa.

Không ngờ còn có loại phần mềm này, xấu hổ quá đi mất...Tiêu Chiến đỏ mặt cài đặt app.

"Có xem được không?"

"Ừm, mượt lắm."

"Phần mở đầu, nói về Phật giáo Tây Tạng."

"Tôi không hiểu lắm."

"Mấy cái hình vẽ vừa rồi khá đặc biệt."

"Có cần tạm dừng không?"

"Không cần, tôi chụp ảnh màn hình rồi."

Nói chuyện cũng từ gõ chữ chuyển thành thoại, giống như thực sự ở cùng trong một không gian.

Vốn tưởng chỉ là một bộ phim tôn giáo bình thường, ai ngờ càng xem lại càng phát hiện không đúng. Cô gái bò lên giường tăng nhân, dán thân thể trần truồng của mình lên người ông ta, kéo ông ta vào trong dục hải, phá vỡ sắc giới Phật gia.

Tiêu Chiến ngượng đến chín hết cả mặt, anh không ngờ trong phim còn có cảnh này, hơn nữa lại còn diễn mãi không hết.

"Tôi...tôi tua qua nhé?"

"Khụ, không sao, cũng được mà."

Cũng được là có ý gì? Tiêu Chiến cắn môi cau mày, người phụ nữ này đẹp đến vậy sao? Đến tua qua cũng không đồng ý.

Dùng laptop search thử, nữ diễn viên hiệu xưng là nữ thần quyến rũ nhất trong lòng nam giới.

Không biết có phải vì tác dụng tâm lý hay không, cứ cảm thấy giọng Vương Nhất Bác khàn hơn bình thường một chút, hô hấp cũng nặng hơn hai phần.

Tiêu Chiến gấp máy tính lại, buồn bực không lên tiếng, đầu kia điện thoại cũng không thấy nói gì. Phần còn lại của bộ phim cứ vậy kết thúc trong giận dỗi vô cớ.

Thứ hai là ngày phát lương, Vương Nhất Bác từ sáng đã đến cửa hàng, chú Điền và Điền Ngọc đang ở sau bếp, còn Điền Châu thì đang bận kiểm kê sổ sách.

"Sao hôm nay cậu đến sớm thế, đợi tôi một lát nhé, còn một khoản vẫn chưa tính xong."

"Không vội, tôi còn có việc khác." Vương Nhất Bác vừa nói vừa nhận điện thoại, chỉ cho người ta địa chỉ của quán cơm Tiểu Điền.

Một lúc sau, có người mặc đồng phục của cửa hàng giặt là mang đến một cái hộp, chuyển cho Vương Nhất Bác.

Điền Châu hiếu kì, logo in trên hộp là của nơi chuyên chăm sóc mặt hàng xa xỉ. Vốn tưởng Vương Nhất Bác nhận thay cho khách, ai ngờ lại thấy Vương Nhất Bác mở hộp, cẩn thận kiểm tra cái mũ bên trong.

"Cậu mua cái mũ đắt tiền này?"

"Không, là của Tiêu Chiến, tôi không cẩn thận làm bẩn."

"À, tôi nói mà, thương hiệu này đắt lắm, người như chúng ta sao có thể mua nổi, giặt một lần cũng xót."

Điền Ngọc vừa vặn ra ngoài uống nữa, miệng nhanh hơn não: "Cậu không phải dạy cậu ấy nhảy sao, sao giặt mũ còn bắt cậu trả tiền."

Điền Châu kinh ngạc nhìn sang Vương Nhất Bác: "Nhảy? Lúc nào?"

Điền Ngọc vội vàng che miệng: "Xin lỗi, là tôi lỡ lời."

Vương Nhất Bác không biết làm thế nào, chỉ có thể đặt hi vọng lên người Điền Châu: "Cậu đừng kể cho mẹ tôi nghe nhé, Tiêu Chiến có tiết mục biểu diễn cho nên mới nhờ tôi dạy."

"Bây giờ thì biết lo cho sức khỏe dì rồi?" Điền Châu đảo mắt, hắc hắc cười nói: "Giúp cậu giữ bí mật cũng được, nhưng có một điều kiện, đợi chân tôi khỏi hẳn, cậu phải nghỉ một ngày đưa tôi đi chơi."

Nếu chỉ có hai người đi với nhau, Vương Nhất Bác khẳng định sẽ không đồng ý, thế là cô lại bổ sung: "Cả anh tôi nữa, lâu rồi chúng ta không có ngày nghỉ."

Điền Ngọc vẫn còn đang áy náy vì lỗi lầm của mình: "Mẹ Nhất Bác chắc không đến nỗi tức giận đâu nhỉ, chỉ là bạn bè giúp nhau thôi mà."

"Bạn bè?" Điền Châu lắc lắc đầu: "Anh Chiến bỏ mấy ngàn tệ chỉ để mua một cái mũ, anh ấy và Nhất Bác là hai thế giới khác nhau, sao có thể làm bạn."

Mặt Vương Nhất Bác nóng ran, giống như vừa bị tát cho một cái, lời của Điền Châu khiến cậu vừa buồn vừa thẹn, bỏ lại một câu "Ra ngoài một lát" rồi chạy vội ta ngoài.

Thời gian làm việc, người đi lại trên đường rất ít, Vương Nhất Bác đi không mục đích, đã là tháng năm, nhưng gió ấm cũng không thể thổi tan mây đen trong lòng cậu.

Cậu đương nhiên biết, Tiêu Chiến và cậu không phải là người cùng một thế giới. Cậu chỉ là một thanh niên làm thuê, không thuộc về thành phố này, càng không có năng lực an gia tại đây. Cậu đến Bắc Kinh là để kiếm tiền, đợi bao giờ kiếm đủ tiền thì về sẽ về quê chăm sóc mẹ.

Gặp được Tiêu Chiến là một sự tình cờ đẹp đẽ, trái tim cằn cỗi của cậu hận không thể trao cho anh tất cả những gì mình có, nhưng cậu có gì, lại có thể cho anh được những gì?

Cậu không xứng.

Đột nhiên nghĩ đến bộ phim mà cậu xem cùng Tiêu Chiến, tăng nhân trong phim phá vỡ sắc giới, hoàn tục nhập hồng trần, tưởng rằng độ xong tình kiếp có thể một lần nữa quy y Phật đạo, mà không biết mình đã lạc giữa tục trần, suy nghĩ càng lúc càng sân si và tham vọng.

Trước khi tọa hóa sư phụ hỏi anh ta: "Thỏa mãn một ngàn dục vọng và khắc chế một dục vọng, cái nào khó hơn?"

Tăng nhân nhận ra, dục vọng là vô tận, phiền não của con người cũng là vô tận, muốn rời xa phiền não, phương pháp đơn giản nhất chính là khắc chế dục vọng đầu tiên.

Giống như Vương Nhất Bác, ban đầu cậu chỉ muốn biết tên Tiêu Chiến, sau đó thì muốn gặp anh nhiều hơn, nói với anh vài câu, sau đó nữa thì muốn làm bạn với anh, đến bây giờ, cái mũ của Tiêu Chiến chính là bằng chứng cho những suy nghĩ nhơ nhớp của cậu, cậu muốn sở hữu anh.

Lý trí hết lần này đến lần khác gõ chuông cảnh báo, cậu không nên đến gần Tiêu Chiến nữa.

Điện thoại trong túi áo rung lên, Vương Nhất Bác là Tiêu Chiến gửi tin cho cậu. Lúc cậu tắt app nhận đơn, điện thoại sẽ tự động chuyển sang chế độ miễn làm phiền, chỉ có Tiêu Chiến là ngoại lệ duy nhất.

Tiêu Chiến gửi tin nhắn nói: "Buổi trưa cùng nhau ăn cơm đi, tôi mang đồ ăn từ nhà, mẹ tôi làm, một mình tôi ăn không hết."

Vương Nhất Bác lau lau mặt, trái tim u ám bỗng chốc lại trở nên tươi sáng, khóe miệng không kìm được cong lên: "Được, đợi tôi giao xong đơn rồi đến Trúc Báo tìm anh."

Muốn gặp anh ấy, chỉ muốn gặp anh ấy. Lý trí không quản nổi trái tim, Phật pháp không phát huy tác dụng.

Vương Nhất Bác cũng không thể chủ động rời xa Tiêu Chiến.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx