Chương 8: Không cam lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến đang ăn cháo, cái thìa dừng lại ở bên miệng: "Bạn gái?"

"Không cần để ý đến cô ấy." Vương Nhất Bác lạnh mặt nhìn Điền Châu: "Cậu bớt nhiều chuyện."

Điền Châu "Xì" một tiếng: "Bạn bè trò chuyện một tí, cậu căng thẳng như vậy làm gì."

"Là cậu bất lịch sự."

Vương Nhất Bác không phải không biết, phản ứng của mình có chút kích động, sợ mạo phạm Tiêu Chiến chỉ là nguyên nhân bên ngoài, còn sâu hơn là cậu không muốn nghe thấy đáp án.

Tiêu Chiến dùng khuỷu tay hích nhẹ vào người cậu, ý bảo không sao, anh cười híp mắt nhìn Điền Châu: "Tôi không có bạn gái."

Câu trả lời quá bất ngờ, Vương Nhất Bác ngẩn người, tim lại bắt đầu nhảy lô tô trong ngực.

Điền Châu kinh ngạc: "Vậy đen dài thẳng đến đón anh tan làm là ai?"

"Đen dài thẳng?" Tiêu Chiến ngẫm nghĩ, "Cô nói Từ Đóa phải không? Đó là bạn nối khố của tôi, có một thời gian cô ấy tìm tôi để hỏi về ý tưởng thiết kế."

Nói đến câu cuối cùng, Tiêu Chiến quay sang nhìn Vương Nhất Bác, đầu hơi nghiêng, mắt to tràn đầy vô tội.

Vương Nhất Bác sắp không thể thở nổi, mượn cớ đi vệ sinh để thoát khỏi hiện trường, chỉ sợ không khống chế nổi, để lộ ra biểu cảm vui mừng.

Cậu vỗ nước lạnh lên mặt, bình tĩnh, phải thật bình tĩnh, không có bạn gái thì sao, Tiêu Chiến tốt như vậy, người theo đuổi anh ấy khẳng định rất nhiều, không đến lượt mày. Ngước mắt lên, trong gương là một khuôn mặt không nén nổi ý cười.

Mấy người ăn xong bữa sáng rồi đến ga tàu điện ngầm, chia thành hai đội xếp hàng, Vương Nhất Bác đương nhiên là đi cùng Tiêu Chiến. Sáng thứ bảy người không tính là nhiều, vừa lên tàu thì đã tìm được chỗ trống.

Cậu nhường cho Tiêu Chiến ngồi xuống, còn mình nắm thanh vịn đứng trước mặt anh.

Tiêu Chiến giơ tay ra với cậu: "Đưa ba lô của cậu cho tôi."

"Không cần, không nặng."

Người đòi ba lô trừng mắt với cậu, tay bất động, không đạt mục đích thì không từ bỏ. Vương Nhất Bác đành phải tháo ba lô xuống, đặt trên đùi anh.

Tiêu Chiến vỗ vỗ, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trong này có cái gì vậy?"

Tàu điện ngầm có điều hòa, nhiệt độ thấp hơn bên ngoài. Anh hôm nay mặc T-shirt, bên ngoài khoác áo len mỏng, quần cộc màu kaki, lúc ngồi xuống cổ chân lộ ra càng nhiều, chỉ một lúc sau hai chân nhỏ đã vô thức đan lại, ma sát qua lại để sưởi ấm.

"Lạnh không?" Vương Nhất Bác khom lưng mở khóa ba lô, kéo ra một cái áo khoác mỏng chống thấm nước, "Đắp lên chân."

Tiêu Chiến liếc vào trong ba lô, kinh ngạc cảm thán: "Wow, túi thần kì."

Vương Nhất Bác có chút ngượng ngùng, sờ sờ đầu mũi. Lần đầu tiên hẹn Tiêu Chiến ra ngoài chơi, đương nhiên là phải làm tốt công tác chuẩn bị, chỉ là chuyện xem bài post "Lần đầu hẹn hò cần chú ý những gì" đánh chết cũng không thể để cho Tiêu Chiến biết.

Cậu cầm áo khoác khoác lên đầu gối Tiêu Chiến, rồi lại ngồi xổm xuống, cuộn vạt áo muốn bọc kín cổ chân anh lại.

Động tác này thực sự có chút vượt quá giới hạn, Tiêu Chiến không chịu nổi trước, đỏ mặt rụt chân về phía sau: "Không cần..."

"Đừng nhúc nhích." Vương Nhất Bác cách một lớp áo khoác giữ nó lại, che kín mít: "Biết là anh thích đẹp, nhưng tàu điện ngầm cũng đâu có người xem."

Xung quanh đều là người, bốn phương tám hướng có vô vàn ánh mắt, nhưng mà cậu lại không hề cảm thấy.

Lúc qua một trạm lớn, toa bên cạnh có thêm mấy chỗ trống, Điền Ngọc gọi Vương Nhất Bác qua ngồi nhưng Vương Nhất Bác lại nói đứng một lát là được.

Điền Ngọc còn muốn khuyên, Điền Châu vội vàng ngăn lại: "Cậu ấy sẽ không qua đâu." Ở góc chéo đối diện, cô có thể nhìn rõ vừa rồi Vương Nhất Bác ngồi xuống, đắp chân cho Tiêu Chiến.

Điền Châu tâm trạng phức tạp, mấy ngày trước biết Tiêu Chiến sẽ đi chơi cùng họ, cô còn kinh ngạc không hiểu, người ưu việt như anh Chiến, cho dù muốn tiếp cận thiên nhiên, cũng nên đi mấy cái vườn thú hoang dã cao cấp nào đó, chứ không phải là thắng cảnh du lịch 10 tệ/ người.

Quan sát lâu như vậy, một suy đoán từ từ hình thành trong đầu cô.

Ghen tị không? Ghen tị. Cô quen biết Vương Nhất Bác lâu như vậy, cho dù là cậu không có ý đó, cô vẫn cho rằng tương lai sẽ có cơ hội, bởi vì họ là người cùng một thế giới, chỉ có cô mới hiểu được gia cảnh của cậu, cộng thêm mẹ cậu cũng rất thích cô.

Nhưng hình ảnh mà cô nhìn thấy, là Tiêu Chiến ngẩng đầu nói chuyện, Vương Nhất Bác cúi đầu lắng nghe, thỉnh thoảng đáp lại hai câu, âm lượng cực thấp, cô không nghe thấy, nhưng từ vẻ mặt của Tiêu Chiến liền biết, mỗi một chữ đều nhảy nhót ý cười. Điền Châu như bị nghẹn ở cổ, nhưng lo lắng nhiều hơn chua xót, Vương Nhất Bác là điên rồi sao?

Mua xong vé vào cửa, Vương Nhất Bác ở quảng trường nhỏ lấy một tấm bản đồ hướng dẫn. Tiêu Chiến muốn xem gấu trúc, cuối tuần lượng khách rất nhiều, khu gấu trúc lại càng đông như mắc cửi. Vương Nhất Bác đi trước Tiêu Chiến nửa bước, giúp anh mở đường, đi một bước quay lại nhìn một cái. Đi đến núi gấu trúc, hai người bám vào hàng rào, nhưng khu vực ngoài trời đến một bóng ma gấu trúc cũng không có.

Đành phải vòng qua khu vực trong nhà, Vương Nhất Bác rẽ đoàn người tạo thành một khe hở, kéo Tiêu Chiến vào bên trong. Cách một lớp kính, miễn cưỡng có thể nhìn thấy hai cục mập mập đang nằm ngủ trưa trên võng.

Tiêu Chiến phát hiện bảo vật, hai mắt sáng lên, lập tức cầm điện thoại di động chụp ảnh.

Vương Nhất Bác không nhịn được cười, con người đối với những thứ đáng yêu quả nhiên không thể chống cự, giống như cậu không thể chống cự Tiêu Chiến.

Ở trong khu gấu trúc tham quan một lúc, đi ra nhìn thấy hai anh em họ Điền đang ở bên đường, họ thật sự không thể chen vào, đành phải từ bỏ.

Điền Ngọc có chút buồn bực: "Các cậu có nhìn thấy gấu trúc không?"

"Nhìn thấy rồi!" Tiêu Chiến cười rạng rỡ, "Nhất Bác giúp tôi chiếm một vị trí tuyệt đẹp."

Tiếp tục đi về phía trước, ngoại trừ khu gấu trúc những khu khác rộng rãi hơn một chút, bốn người xuyên qua khu chim chóc, đi bộ trên con đường nhỏ ven hồ.

Tiêu Chiến thật sự thích động vật, mỗi một khu đều hăng hái đi vào, mô phỏng âm thanh trêu đùa bọn chúng, chụp ảnh cũng chụp rất kĩ, nói là về luyện tập phác thảo.

Vương Nhất Bác hỏi: "Vẽ xong có thể cho tôi xem không?"

"Đương nhiên, tôi còn có thể vẽ cho cậu một bức." Tiêu Chiến chợt có ý tưởng, "Vẽ ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt nhé? Điện thoại tôi cần còn lưu ảnh cậu."

"...Vẽ thật?"

"Gạt cậu làm gì."

Hạnh phúc đến quá bất ngờ, cậu chỉ muốn một viên kẹo nhưng Tiêu Chiến lại tặng cho cậu cả một hũ mật.

"Nhưng vẽ có mệt không? Sẽ không phiền anh chứ?"

"Vương Nhất Bác, cậu biết khách khí có đôi lúc cũng chính là tổn thương không?" Tiêu Chiến xoay lưng lại, vừa đi giật lùi vừa giáo huấn cậu, "Cậu nên chống hông nói, Tiêu Chiến, anh mà không vẽ cho tôi một bức thì anh chết chắc, tôi sau này sẽ không thèm tốt với anh nữa!"

Cái gì với cái gì vậy, không tốt với anh thì cậu có thể tốt được với ai. Ngực Vương Nhất Bác nóng lên từng trận, bên trong giống như đang có một con thỏ, nhảy nhót đến thiếu dưỡng khí.

"Cứ quyết định vậy nhé! Đợi đến sinh nhật cậu, 22 tuổi, ngày trọng đại." Có người bất ngờ đi ngang qua, mắt thấy sắp đụng phải Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác nhanh tay lẹ mắt kéo anh lại, nửa ôm vào trong lòng, mới có thể tránh được.

Cậu giúp Tiêu Chiến chỉnh lại cái mũ bị lệch, mới bỏ người ra, dịu dàng nói: "Được."

Cách sinh nhật vẫn còn hai tháng, nhưng cậu đã bắt đầu chờ đợi rồi.

Gần đến 1h, Điền Châu đi nhiều mệt, bọn họ tìm được hai băng ghế dài trước núi gấu, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Túi thần kì của Vương Nhất Bác lại một lần nữa phát huy tác dụng, biến ra một hộp bánh mì, 1 hộp hoa quả. Bánh mì là sáng nay mua, hoa quả cũng là gọt vỏ cắt miếng, có táo, đu đủ, dứa, quýt bốn loại, nhét đầy ắp.

"Ở đây ăn trưa không tiện, anh ăn tạm nhé, đợi buổi tối tôi sẽ dẫn anh đi ăn."

"Woa woa woa, tôi siêu thích bánh mì tiệm này!" Một hộp tám cái, Tiêu Chiến ăn một cái, không nhịn được lại cầm thêm một cái nữa, quay sang nhìn anh em họ Điền ở ghế bên cạnh, nhỏ giọng nói, "Có nên chia cho người ta không?"

Vương Nhất Bác bật cười, "Đều là của anh, họ cũng mang đồ ăn."

Tiêu Chiến "À" một tiếng, vui vẻ cắn một miếng, cái còn lại đưa đến bên miệng Vương Nhất Bác: "Há miệng."

Vương Nhất Bác nhìn trái nhìn phải, thấy không ai để ý mới cắn một miếng, lấy ra cái bình giữ nhiệt đựng nước trái cây sáng nay: "Khát không?"

Tiêu Chiến uống một ngụm, chun chun mũi nói: "Ngọt quá, hơn nữa vẫn còn hoa quả, không muốn uống nước này."

"Được, vậy không uống nữa." Người thanh niên đưa tay sờ, lại biến ra một chai Bách Tuế Sơn: "Nước khoáng có được không?"

Tiêu Chiến phì cười: "Doraemon Vương, nếu tôi không uống nước khoáng, thì cậu làm như thế nào?"

"Vẫn còn nước soda."

"Trời, cậu không thấy nặng à!" Tiêu Chiến cười như điên, suýt chút nữa thì ngã ngửa ra sau, may mà Vương Nhất Bác kịp thời kéo anh lại.

"Không nặng." Người thanh niên căn bản không cảm thấy nặng, đẩy hộp hoa quả đến trước mặt Tiêu Chiến, "Anh ăn nhiều một chút, giúp tôi giảm tải."

Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, đang định xuất phát tiếp thì một chiếc xe bán hàng của vườn bách thú đẩy qua, Tiêu Chiến bị mấy bờm tai thỏ treo bên trên hấp dẫn: "Đáng yêu quá!"

Rất đáng yêu. Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, tưởng tượng bộ dạng anh đeo tai thỏ, trong lòng không khỏi ngứa ngáy: "Mua 1 cái nhé?"

"Hả?" Tiêu Chiến rất thích, nhưng đeo bờm thì sẽ không thể đội mũ, "Đeo cái này thì sẽ nắng lắm..."

Doraemon Vương lại một lần nữa phát huy sở trường, từ trong ba lô lấy ra một cái ô che nắng: "Tôi che cho anh."

Thế là Tiêu Chiến cởi mũ, đổi sang cái bờm tai thỏ, Vương Nhất Bác che ô, hai người vai kề vai, vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ trong vườn bách thú.

Điền Ngọc đi phía sau, liên tục cảm thán: "Tinh thần bọn họ sao tốt thế nhỉ?"

Điền Châu cả đường im lặng, không nói không cười, nghe vậy liếc nhìn anh trai mình một cái, rồi lại tiếp tục im lặng.

Đi qua cầu, tới khu Bắc, từ xa đã có thể nhìn thấy áp phích hướng dẫn mua vé của Viện hải dương.

Lần cuối cùng Tiêu Chiến đến vườn bách thú là lúc còn học cấp hai, cho nên không biết trong này có Viện hải dương từ lúc nào. Sinh vật biển so với sinh vật trên cạn mộng ảo hơn rất nhiều, anh kích động hỏi: "Mọi người có muốn đi không?"

Anh em họ Điền trao đổi ánh mắt, nhất thời không tiếp lời. Vé vào Viện hải dương quá đắt, không nằm trong phạm vi ngân sách của họ. Hôm nay chọn đi vườn bách thú, cũng là bởi vì rẻ. Nhưng nếu họ nói không đi, Tiêu Chiến đại khái cũng ngại bỏ lại bọn họ.

"Cùng đi đi." Vương Nhất Bác hạ thấp giọng nói với Điền Châu Điền Ngọc, "Tôi mời mọi người."

Điền Ngọc xua tay từ chối: "Tiền của cậu còn phải bảo mệnh, đừng tiêu lung tung."

"Không sao, tôi tự có tính toán." Người thanh niên khăng khăng mua vé cho tất cả mọi người.

Trước khi vào trong, mấy người thay phiên nhau đi toilet. Vương Nhất Bác đi ra chỉ thấy Điền Châu một mình đợi dưới gốc cây.

"Vương Nhất Bác." Rất ít khi cô gọi cậu cả tên cả họ, thần sắc phức tạp, "Cậu có biết mình đang làm gì không?"

Vương Nhất Bác ngây người, lập tức hiểu ra, gật gật đầu nói: "Biết."

"Thừa nhận rất thẳng thắn."

"Có gì mà không thể thừa nhận."

Điền Châu hít một hơi thật sâu, rồi lại thở dài một tiếng: "Cho nên hai người, đang yêu nhau?"

"Không có." Vương Nhất Bác dừng lại một chút, "Chỉ là bạn bè."

Điền Châu liếc xéo cậu một cái, tỏ vẻ không tin, làm gì có bạn bè nào cư xử như họ: "Cậu đang theo đuổi anh ấy? Anh ấy vẫn chưa đồng ý?"

"Không phải, cậu hiểu lầm rồi."

"Hiểu lầm cái gì? Đừng nói cậu không thích anh ấy."

"Tôi thích." Bên kia tầm mắt, Tiêu Chiến đã từ toilet đi ra, Vương Nhất Bác chăm chú nhìn anh, trong mắt toàn là dịu dàng, "Nhưng tôi đối xử tốt với anh ấy, chỉ là bởi vì tôi muốn làm vậy, anh ấy vui, tôi cũng thấy vui."

Điền Châu thở dài, buồn cho mối tình đơn phương của mình và cũng lo cho tiền đồ của Vương Nhất Bác.

Trước khi Tiêu Chiến đến gần, cô nhàn nhạt nói: "Nhất Bác, cậu có còn nhớ, vì sao mình từ bỏ vũ đạo, đến Bắc Kinh làm việc hay không?"

Nói xong liền bỏ đi trước.

Vương Nhất Bác làm sao có thể quên được, từ bỏ vũ đạo từng là nỗi đau lớn nhất trong lòng cậu, nhưng cậu không thể nói đau, cậu chỉ có thể mỉm cười nói với mẹ, cậu là cam tâm tình nguyện, cậu sẽ không bao giờ nhảy nữa, sẽ không bao giờ liên lạc với người không xứng để làm ba cậu. Chỉ có như vậy, mẹ cậu mới tin con trai sẽ không vứt bỏ bà, mới chịu ngoan ngoãn khám bệnh uống thuốc.

"Nhất Bác? Đang nghĩ cái gì vậy?" Tiêu Chiến đứng trước mặt cậu, trên đầu đeo một đôi tai thỏ, mắt cười cong cong, là một tình yêu còn mãnh liệt hơn cả vũ đạo.

Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy rất không cam lòng, sống đến bây giờ, khát vọng qua chỉ có hai thứ, cậu đã từ bỏ một thứ, tại sao lại không thử tranh đoạt thứ còn lại?












Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx