Phiên ngoại 1: Yêu nhất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đến nghỉ lễ 1/5, lớp Đại học mỹ thuật Trung ương lại hẹn nhau ăn cơm, lúc lớp trưởng gọi điện thoại mời, Tiêu Chiến vẫn đang ở Thâm Quyến công tác.

"Nhất định phải đến đấy nhé! Cậu là nhân vật tiêu điểm của lớp, rất nhiều người muốn được gặp cậu."

Tiêu Chiến có chút bối rối, vốn anh đã đồng ý với Vương Nhất Bác, đợi công tác kết thúc thì sẽ cùng cậu về quê.

Vương Nhất Bác nghe anh kể chuyện này, giống như cuối cùng cũng bắt được cơ hội: "Bảo bảo, hay là chúng ta không về quê nữa?"

"Không được, em về nước sắp nửa năm rồi, mà vẫn chưa gặp qua ba mẹ, lại nói, anh cũng muốn về quê em chơi."

Vương Nhất Bác trầm mặc một lúc, tựa hồ vẫn chưa tìm được lý do; Tiêu Chiến hừ lạnh: "Nói thật đi, có phải em không muốn dẫn anh đi gặp ba mẹ?"

"Sao có thể!" Vương Nhất Bác vội vàng giơ tay xin hàng, "Bảo bảo...anh chỉ giỏi bắt nạt em."

"Sao? Ấm ức? Có ý kiến?"

"Không có, em thích anh bắt nạt em, anh không phải cũng thích buổi tối em bắt nạt anh sao?"

"Aaaaaaa im đi Vương Nhất Bác!" Tiêu Chiến đỏ mặt, sao bất luận nói cái gì cũng đều có thể bị cậu kéo lên cao tốc.

Vương Nhất Bác ở trong điện thoại cười như điên: "Bạn cùng lớp khó khăn lắm mới tụ họp một lần, anh đi đi, em sẽ báo ba mẹ chúng ta về muộn một ngày."

Tiêu Chiến lập tức tiếp lời: "Vậy em đi cùng anh nhé."

"Được."

Chuyện nghỉ lễ về quê Vương Nhất Bác, là do Tiêu Chiến đề cập. Mẹ Vương mặc dù không còn phản đối như trước, nhưng cũng chưa chính thức bày tỏ thái độ chấp nhận.

Tiêu Chiến hiểu Vương Nhất Bác là sợ mẹ cậu làm khó mình, nhưng cậu ra nước ngoài ba năm, Tết cũng ở lại Bắc Kinh, nếu 1/5 mà còn không về thì đúng là khó ăn khó nói. Tiêu Chiến muốn đi cùng Vương Nhất Bác, bất luận mẹ Vương có thái độ gì, thân là vãn bối không thể không cố gắng hết sức.

Buổi họp lớp được tổ chức ở một nhà hàng âm nhạc, Vương Nhất Bác đón Tiêu Chiến từ sân bay rồi hai người trực tiếp bắt xe đến nhà hàng. Họ ngồi ghế dưới mười ngón tay đan chặt vào nhau, sớm đã quá quen với ánh mắt kì lạ của những người xung quanh.

"Lần tới em có thể lái xe đến đón anh."

Vương Nhất Bác gần đây đang thi lấy bằng lái xe, người có thể lực tốt đến học lái xe cũng đặc biệt có tài. Tiêu Chiến nhớ cậu mới báo danh chưa được bao lâu, luyện tập cũng là tranh thủ anh công tác vắng nhà mới tạt qua trường một chuyến, vậy mà đã thi xong tất cả hạng mục, chỉ đợi nghỉ lễ xong là được cấp bằng.

Đi vào nhà hàng, Tiêu Chiến nhìn thấy một nhóm các gương mặt quen thuộc, vị trí đặt chỗ nằm ở đại sảnh, do hai chiếc bàn lớn kê lại với nhau, hơn chục con người tụ tập xung quanh. Họ đến hơi muộn, những người khác đều đã vào chỗ, có bạn cùng phòng hồi học nghiên cứu sinh, có nữ tiến sĩ du học ở Pháp về, và đương nhiên là cũng có cả Từ Đóa.

Vừa nhìn thấy họ, bạn cùng phòng vỗ dùi cái đét: "Haha quả nhiên! Nghe nói cậu muốn dẫn theo bạn, tôi đoán vẫn là cùng một người!"

Tiêu Chiến thoải mái giới thiệu: "Đúng, Vương Nhất Bác, mọi người đã từng gặp qua."

Anh từng dẫn Vương Nhất Bác tham gia buổi gặp mặt của lớp nghiên cứu sinh, ở đây có mấy người vẫn còn ấn tượng với cậu, bốn năm rồi, mà Tiêu Chiến với người bạn này vẫn như hình với bóng.

Nhưng, chưa gặp cũng không có nghĩa là không nhận ra, có người kích động nói: "Vương Nhất Bác!  Là đại thần vô địch giải đấu Streetdance vừa rồi phải không?!"

"Ừm."

Tiêu Chiến nhìn chàng thanh niên sánh vai đứng bên cạnh mình, mỉm cười gật đầu tự hào.

Hai người ngồi xuống hai vị trí cuối cùng, Tiêu Chiến vừa vặn ngồi bên cạnh Từ Đóa, đại tiểu thư gật đầu chào họ, không biết có phải là ảo giác hay không, Tiêu Chiến cảm thấy sắc mặt cô hôm nay không được tốt cho lắm.

"Cậu sao thế, khó chịu ở đâu à?"

"Không sao."

Cô không muốn nói, Tiêu Chiến cũng không hỏi nhiều, người đã đến đủ, đồ ăn nóng lần lượt được đưa lên bàn.

Ban nhạc đang chơi một bản nhạc êm dịu, còn bàn của họ thì lại đang trò chuyện rôm rả. Vương Nhất Bác trở thành trung tâm của cuộc trò chuyện, mấy bạn học vừa mới lọt hố streetdance thi nhau đặt câu hỏi: "Tôi đã xem video cậu nhảy, siêu ngầu! Cậu mở câu lạc bộ nhảy phải không? Tôi bây giờ bắt đầu học có kịp không?"

Vương Nhất Bác vừa lịch sử trả lời, vừa gắp một ít thức ăn, cá gà thì gỡ xương trước, tôm bóc vỏ bỏ chỉ, sau đó mới đặt vào bát Tiêu Chiến, động tác cực kì tự nhiên.

Trong đó có một miếng, Tiêu Chiến cắn xong chỉ nhíu nhíu mày, miệng lẩm bẩm một câu gì đó, Vương Nhất Bác rõ ràng đang nghiêng đầu nói chuyện với người khác, nhưng sau gáy giống như được gắn radar, quay sang cầm bát nói: "Không thích ăn thì đưa cho em."

Mà Tiêu Chiến cũng thực sự đem đồ ăn dở của mình gạt sang cho cậu ấy.

Mọi người dù có ngốc đến mấy, lúc này cũng có thể hiểu được quan hệ của họ không bình thường, làm gì có bạn bè nào ăn đồ ăn dở của nhau!

Bạn cùng phòng khá thân với Tiêu Chiến, người khác không tiện hỏi nhưng cậu ta thì chẳng kiêng kị gì, cười hì hì nói với Vương Nhất Bác: "Sợi dây đỏ của cậu giống như đồ couple, sao trên cổ tay Tiêu Chiến lại không thấy có?"

Tiêu Chiến nghe xong thoáng đỏ mặt, đang định giải thích thì Vương Nhất Bác đã nắm tay anh, bình thản nói: "Có, nhưng dạo này thời tiết thất thường, quá lạnh, cho nên không nhìn thấy."

"Hả?" Bạn học gãi gãi đầu: "Dây đỏ còn biết cảm ứng nhiệt độ?"

Tiêu Chiến rụt rụt cái cổ chân bị quần dài che khuất, chỉ cảm thấy mặt càng nóng hơn.

Từ Đóa kịp thời chen vào: "Khuyên cậu đừng nên truy vấn nữa, bằng không cậu sẽ thồn no cơm chó."

"Ồ~" Thấy nhân vật chính và những người biết chuyện đều thể hiện rồi, mọi người xung quanh bắt đầu hú hét: "Tiêu Chiến cậu chơi như vậy là không đẹp, không coi hội này là bạn phải không?"

Dưa tình cảm bao giờ cũng là công cụ đắc lực kéo mọi người xích lại gần nhau nhất. Các bạn học cũng không còn khách sáo nữa: "Thầy Nhất Bác, nể mặt Tiêu Chiến làm thẻ có được ưu đãi không?"

Bạn cùng phòng đột nhiên nhớ lại cái lần ăn cơm 4 năm trước, Tiêu Chiến đưa cho anh 2000 tệ, bảo anh tối hôm đó đừng về phòng. Bây giờ xem ra...

Anh xoa xoa cằm, mỉm cười cực kì thần bí: "Cho nên 2000 đó..."

"2000 gì?"

Người khác không hiểu nhưng Tiêu Chiến thì lập tức hiểu ra, mặt xấu hổ đỏ bừng, chồm qua Từ Đóa muốn bịt miệng anh ta.

Bạn cùng phòng vừa cười vừa tránh: "Lần này muốn bịt miệng tôi, dùng hồng bao cũng không giải quyết được đâu."

Tiêu Chiến quay lại, thấy Vương Nhất Bác đang hiếu kì nhìn anh, nhỏ giọng năn nỉ bạn cùng phòng: "Giữ chút thể diện cho bạn đi, điều kiện cậu muốn thế nào cũng được."

Bạn cùng phòng cười xấu xa, cũng hạ thấp thanh âm: "Trừ phi cậu hát cho mọi người nghe một bài, các bạn lâu rồi không được nghe đại vocal của lớp hát."

Tiêu Chiến giả vờ làm ra một động tác đánh người, Vương Nhất Bác đứng dậy kéo anh sát về phía mình: "Sao vậy?"

"Không sao." Tiêu Chiến mỉm cười, ghé vào tai cậu nói một câu, sau đó chạy khỏi chỗ ngồi.

Vương Nhất Bác vô thức muốn đuổi theo, nhưng đã bị Từ Đóa giữ lại: "Vội cái gì, cứ ngồi ở đây, có kinh hỉ."

Lúc này cậu mới sực nhớ ra vừa rồi là Tiêu Chiến nói: "Hát cho em nghe."

Lâu lắm rồi cậu không được nghe Tiêu Chiến hát, chỉ được nghe anh rên rỉ trên giường, tiếng rên êm như tiếng hát, mê hoặc cậu thần hồn điên đảo.

Nói mới nhớ, đã ba ngày rồi cậu không nghe thấy bảo bảo nhà cậu rên, bây giờ tưởng tượng, trái tim càng thêm ngứa ngáy.

Ca sĩ trên sân khấu vẫn chưa hát xong, Tiêu Chiến chắc còn phải đợi một lúc. Các bạn học tranh thủ cơ hội tìm Vương Nhất Bác uống rượu, nữ tiến sĩ từ Pháp về cũng nằm trong số đó. Cô đặc biệt chuyển đến cái ghế trống bên cạnh Vương Nhất Bác, nâng ly lên hỏi: "Cậu mới vừa từ Pháp về?"

"Sắp nửa năm rồi."

"Vậy cậu có phải..." Nữ tiến sĩ cố gắng tìm một cách diễn đạt phù hợp, "vốn không có ý định về?"

"Về chứ, đương nhiên phải về...Chỉ là ban đầu tưởng phải mất mấy năm."

Nữ tiến sĩ bừng tỉnh đại ngộ: "Giờ thì tôi đã hiểu tại sao Tiêu Chiến lại đột nhiên từ bỏ việc du học rồi!"

Vương Nhất Bác giật mình: "...Du học?"

"Đúng vậy, có một thời gian cậu ấy tìm tôi xin tài liệu của trường, đã chuẩn bị nộp hồ sơ rồi lại đột nhiên nói là không đi nữa. Chắc là do cậu trở về sớm."

Vương Nhất Bác ngơ ngác, Tiêu Chiến dự định đi Pháp, là vì cậu...? Tại sao cậu chưa từng nghe anh nói qua?

Đại não vẫn còn chưa xử lý xong thông tin thì tiếng nhạc trên sân khấu đã đến hồi kết thúc. Ca sĩ nhận được tờ giấy từ nhân viên phục vụ, nói vào micro: "Có vị khách yêu cầu một bài hát, nhưng anh muốn tự mình biểu diễn, chúng ta hãy dành những tràng pháo tay nồng nhiệt nhất mời anh ấy lên sân khấu."

Khách bên trong nhà hàng đều lịch sự vỗ tay, bàn của các bạn học càng đặc biệt ầm ĩ, bạn cùng phòng còn cao giọng gọi to tên Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác chăm chú nhìn anh từ trong góc đi ra, cùng ca sĩ trao đổi vị trí, đến giữa sân khấu hình tròn.

Anh ngồi xuống cái ghế chân cao, chân trái dẫm lên thanh ngang của ghế, điều chỉnh giá đỡ micro, sau đó nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng mới hướng về phía Vương Nhất Bác, tựa hồ có chút ngượng ngùng, ôm micro bằng cả hai tay, cong mắt cười nói: "Bài hát này, xin được tặng cho người quan trọng nhất trong trái tim tôi."

Thanh âm được micro khuếch đại, chuẩn xác đánh vào trái tim Vương Nhất Bác, nhạc dạo vừa nổi, trái tim cậu bắt đầu nhảy nhót điên cuồng. Là bài <Kepler> mà cậu từng được nghe Tiêu Chiến đánh guitar và hát cách đây 4 năm, lúc đó cậu vẫn còn do dự, không dám đến gần, là Tiêu Chiến dùng trái tim ấm áp của mình bao dung cho sự hèn nhát của cậu.

Hôm nay không có guitar, chỉ có ban nhạc diễn tấu, nhưng giọng hát của Tiêu Chiến vẫn cảm động như vậy, giống như mang theo phép màu, chiếu sáng trái tim vốn đã vì anh mà thổn thức.

Anh ngồi ở tư thế này, ống quần bị kéo lên một chút, lại ở giữa trung tâm ánh sáng, sợi dây đỏ trên cổ chân liền lộ ra ngoài.

Các bạn cùng bàn liền làm động tác như bị trúng tên: "No rồi no rồi, tôi ăn cơm chó no rồi."

Bạn cùng phòng ngửa mặt thở dài: "Sai lầm rồi, sao tôi lại bảo cậu ta lên hát?"

Từ Đóa khanh khách cười nói: "Hối hận rồi phải không."

Vương Nhất Bác im lặng nhìn bóng người trên sân khấu, để mặc cho tiếng hát vang vọng bên tai, chảy vào trong lồng ngực, kích động, nhảy nhót.

Trong đầu hồi tưởng lại những lời nữ tiến sĩ kia vừa nói, cô ấy nói... Tiêu Chiến dự định từ bỏ sự nghiệp, từ bỏ gia đình bạn bè, từ bỏ môi trường sống quen thuộc, chạy đến một nơi xa lạ, chỉ là vì cậu?

Cảm xúc mãnh liệt dâng lên trong lồng ngực, nhưng cảm nhận lại khác trước đây.

Đổi thành trước đây, Vương Nhất Bác đại khái sẽ rất hoảng sợ, sợ mình không xứng để Tiêu Chiến hi sinh vì mình như vậy. Nhưng bây giờ thì khác, cậu sẽ đón nhận từng ánh mắt của anh, sẽ khiến bản thân trở nên cường đại, không để mỗi một giọt tâm ý của anh bị lãng phí, bị phụ bạc.

Vương Nhất Bác tự tin, cậu là người yêu Tiêu Chiến nhất trên đời. Cho nên chuyện khiến Tiêu Chiến hạnh phúc, không ai có thể làm tốt hơn cậu.

Ánh mắt triền miên, ánh đèn rơi vào mắt anh, còn sáng hơn ngàn vạn tinh vân.

"Anh yêu tha thiết một ngôi sao cô đơn."

Vương Nhất Bác không còn là ngôi sao cô đơn nữa, cậu có mặt trời của mình, có quỹ đạo của trái tim mình.

Ăn xong cơm, các bạn học chào từ biệt nhau.

Từ Đóa lái xe đến, nhưng lại uống không ít rượu, trước khi đi vệ sinh Tiêu Chiến nghe thấy cô nói chuyện điện thoại với người nào đó, "Có người tiễn tôi, không cần cậu đón." Nhưng lúc anh ra ngoài, lại phát hiện cô đang gọi tài xế lái thay.

"Người tiễn cậu đâu?"

Đại tiểu thư cầm điện thoại cười cười: "Lái thay tiện hơn."

Tiêu Chiến không yên tâm để Từ Đóa đi về một mình, liền kéo theo Vương Nhất Bác đưa cô về nhà trước, trên đường tài xế lái xe, Từ Đóa ngồi trên ghế phụ nhắm mắt dưỡng thần.

Trong xe rất yên tĩnh, lượng rượu tiêu thụ tối nay lúc này mới lên men bên trong cơ thể, từng chút từng chút một làm tê liệt lý trí con người. Vương Nhất Bác ngồi ở ghế sau, vòng tay qua eo Tiêu Chiến, cằm tựa vào vai anh, đầu mũi thỉnh thoảng còn quét qua da thịt trên cổ anh, khiến Tiêu Chiến không kìm được rùng mình.

"Em, em chú ý ảnh hưởng..."

"Ừm, rất chú ý rồi."

Đúng là rất chú ý, Vương Nhất Bác còn đặc biệt cởi áo khoác ngoài phủ lên trên đùi. Tay Tiêu Chiến bị cậu kéo vào bên trong áo khoác, cách một lớp quần sờ côn thịt cương cứng của cậu.

Ba ngày không gặp, dường như đã đạt đến giới hạn của sự chịu đựng, nếu không phải tiễn Từ Đóa, giờ này họ đã ở nhà, Tiêu Chiến sớm đã bị cậu lột sạch quần áo chứ không phải chỉ dừng ở việc cọ mũi.

Cồn có lẽ cũng đã bốc lên đầu Tiêu Chiến, anh lật tay vuốt ve hai cái, nghe thấy Vương Nhất Bác rít lên khe khẽ ở bên tai, càng giống như bị cậu mê hoặc, lớn mật thò tay vào trong cạp quần, đầu ngón tay chạm vào côn thịt nóng hổi.

May mà tiếng chuông điện thoại vang lên, ngăn cản hành động mất tỉnh táo của Tiêu Chiến. Anh đỏ mặt đẩy Vương Nhất Bác: "Em ngồi yên cho anh!"

Chuyện tốt bị phá ngang, Vương Nhất Bác ấm ức bĩu môi, nhưng cánh tay ôm eo vẫn không chịu thả, ngược lại còn siết chặt hơn một chút, "Ai vậy?"

Tiêu Chiến liếc nhìn màn hình, cũng thắc mắc chẳng kém gì cậu: "Khang Nại...?"

"Nửa đêm nửa hôm, cậu ấy tìm anh làm gì?"

Từ Đóa ngồi ở ghế trên đột nhiên quay đầu lại: "Đừng nói là hai người tiễn tôi."

Vương Nhất Bác không hiểu: "Tại sao?"

Tiêu Chiến mơ hồ đọc được một chút cảm xúc khác biệt trên mặt cô, cho nên quyết định không nghe điện thoại.

Đương nhiên đây chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, Vương Nhất Bác chẳng có thời gian quan tâm, bây giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng về nhà, mỗi một tế bào trên người đều đang gào thét, mong được Tiêu Chiến an ủi.

Khó khăn lắm mới về được đến nhà, Tiêu Chiến còn chưa kịp bật đèn, Vương Nhất Bác đã kéo anh vào lòng, ngấu nghiến hôn lên môi anh.

Nụ hôn vừa nóng vừa gấp, Tiêu Chiến đứng dựa vào tường, để mặc cho cậu tấn công khoang miệng, khí lực mạnh đến nỗi như muốn nuốt chửng cái lưỡi.

"Ưm...đau..."

Đợi đến khi Tiêu Chiến không chịu được rên rỉ hai tiếng, Vương Nhất Bác mới chịu lùi ra, chuyển sang liếm láp cái cổ, nhẹ nhàng gặm nhấm xương quai xanh của anh.

Hơi thở của Tiêu Chiến đã có chút không ổn định, nhưng anh vẫn nhớ mình mới đi công tác về: "Tắm, tắm trước đã..."

"Ừm, cùng tắm."





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx