11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Vương Nhất Bác không phản bác, chỉ đặt đồ lên xe, Tiêu Chiến đi theo anh ngồi vào ghế phụ. Cậu lấy hai chai nước từ trong túi ni lông mang theo, đưa cho Vương Nhất Bác một chai nói: "Đàn anh, từ đây thì mất bao lâu mới đến được đó?"

"Khoảng ba giờ hoặc bốn giờ nếu không tắc đường." Anh nhìn Tiêu Chiến nói: "Hay là Tiêu Tổng ngồi ở phía sau đi, để Lưu Hải Khoan ngồi ở đây cùng tôi dẫn đường, Tiêu Tổng ngồi ở phía sau, lúc mệt có thể nghỉ ngơi một chút."

"Chỉ ba bốn giờ nên sẽ không mệt đâu." Tiêu Chiến nói: "Hơn nữa, tối hôm qua em đi ngủ sớm rất sớm. Hôm nay em tràn trề năng lượng, không hề mệt mỏi. Em có thể đồng hành cùng anh mà."

"Như thế thì rất phiền đến Tiêu tổng." Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến đang tìm đủ mọi cách để có thể gần gũi Vương Nhất Bác hơn, đương nhiên cậu sẽ không đổi chỗ ngồi, đừng nói là đổi tay lái, ngay cả đút cơm cho anh, cậu cầu còn không được.

"Phiền phức gì chứ?" Tiêu Chiến cong môi nói: "Đàn anh, tốt xấu gì hiện tại chúng ta cũng là bạn đồng hành, đó là chút thiện ý của em nên anh cũng đừng tỏ ra xa cách với em như vậy."

Vương Nhất Bác cảm thấy khá oan nói: "Tôi đâu có tỏ ra xa cách với cậu, thôi quên đi cậu muốn ngồi ở đâu thì ngồi."

"Kia..." Tiêu Chiến nắm lấy dây an toàn, ngập ngừng nói: "Em thật sự không muốn làm khó anh, em thật sự muốn nghiêm túc theo đuổi anh. Trước đây đều do em không tốt, em đã suy nghĩ rất kĩ, em thật sự rất thích anh. Hai năm không có anh bên cạnh em sống như một cái xác không hồn. Hiện tại Tiêu Viễn đang từng bước bồi dưỡng em, em cũng đang từng bước tiếp quản Tiêu thị, cũng đang dần có tiếng nói và quyền lực trong tay, cho dù Tiêu Viễn muốn rút lại cổ phần thì cũng không dễ gì thực hiện được. Hiện tại em chỉ muốn ở cùng anh, không có gì là quan trọng hơn anh."

Vương Nhất Bác nghe xong, khẽ cười một chút, khuôn mặt điển trai sắc bén lại trở nên vô cùng nhu hòa, anh thắt dây an toàn, một lúc sau mới nói: "Nói thật, tôi rất biết ơn cậu vì khoảng thời gian này đã giúp đỡ chúng tôi, tôi biết cậu giúp đỡ tôi không đơn thuần là vì cậu là cổ đông lớn. Cậu thích ai, muốn theo đuổi ai tôi đều không quan tâm, cậu muốn theo đuổi tôi đó là chuyện của cậu, tôi mong cậu hiểu được cậu có thể theo đuổi nhưng tôi có quyền cự tuyệt."

Tiêu Chiến quay đầu, nghiêm túc nhìn Vương Nhất Bác nói: "Đàn anh, em hi vọng anh hiểu được, em thật sự rất coi trọng mô hình game lần này chứ không hề có ý gì khác. Mô hình game là công sức rất nhiều năm của anh, em coi trọng nó cũng giống như việc coi trọng anh. Đối với game lần này em hoàn toàn không có ý nào khác, em chưa bao giờ nghĩ dùng nó để có được sự chú ý của anh."

Vương Nhất Bác hiểu đối phương đang nói thật lòng, anh cũng thật lòng đáp: "Vậy thì cám ơn Tiêu tổng."

Đang nói chuyện thì những người khác cũng náo nhiệt chạy tới, Lưu Hải Khoan đang rất nóng lòng, nhìn thấy xe của Vương Nhất Bác từ xa, lập tức lao tới, kéo người từ ghế phụ nói: "Mau mở cốp cho tôi, tôi cầm nhiều đồ mệt muốn chết! "

Sau khi hét lên, hắn thấy hai người trên xe nhìn hắn như một tên thần kinh, đột nhiên hắn có chút thất vọng nói: "À thì... Tiêu tổng đến sớm vậy sao. A Bác cậu mở cốp xe giúp tôi để tôi đặt đồ vào."

"Để vào đi." Vương Nhất Bác nói. Lưu Hải Khoan cất đồ vào xe xong, Vương Nhất Bác hỏi hắn: " Hai người kia đang ở đâu?"

"Trên đường kẹt xe, một lúc nữa sẽ đến." Lưu Hải Khoan lại hỏi," Hai người đã ăn gì chưa? "

"Đã ăn."

Nói xong lời này, trong xe im lặng rất lâu, bởi vì hai người ngồi trước cùng đáp giống nhau.

"Uh..." Lưu Hải Khoan gãi đầu nói: "Được rồi, tôi còn chưa ăn sáng. Tôi tỉnh dậy lúc 8 giờ 30 phút, mẹ tôi hối thúc tôi đi."

Vương Nhất Bác còn chưa nói lời nào thì Tiêu Chiến đã lên tiếng: "Từ Vĩ Minh và những người khác đến rồi."

Vương Nhất Bác nhìn vào gương chiếu hậu, nhìn thấy một chiếc xe Mazda chầm chậm đi tới, vì vậy anh bóp còi ra hiệu, sau đó nói: "Chúng ta bắt đầu đi thôi, hy vọng Tiêu tổng có thể giúp tôi điều hướng. "

Tiêu Chiến vô cùng vui vẻ, vội vàng lấy điện thoại di động mở chỉ đường ra nói: "Chỉ đường đến bãi đậu xe núi Yến Khang."

"Được rồi. khởi động thôi"

"Ba bốn tiếng nữa mới tới nơi." Tiêu Chiến tiếp tục nói: "Đến nữa đường anh đổi tay lái với em được không?"

"Đến lúc đó rồi tính." Vương Nhất Bác nói: "Cậu đặt điện thoại lên giá đỡ đi, nó có thể tự phát tín hiệu, cậu nghỉ ngơi đi. "

Lái xe an toàn là quan trọng nhất, Tiêu Chiến không nói gì nữa, chỉ yên lặng ngồi tại chỗ, thỉnh thoảng liếc nhìn Vương Nhất Bác đang ngồi bên cạnh.

Có Lưu Hải Khoan ngồi phía sau nói chuyện phiếm, chẳng mấy chốc mọi người tới trạm nghỉ, Tiêu Chiến muốn đổi tay lái, Vương Nhất Bác không từ chối, vì thế Tiêu Chiến lái nửa chặng đường còn lại.

Cả 6 người người đều đến trạm dừng cùng lúc.

Bạn gái Khương Xán Xán của Chu Tán Cẩm là một cô gái hoạt bát, vui vẻ, ngoại hình nhỏ nhắn, dễ thương.

Nhìn thấy Vương Nhất Bác, cô mỉm cười nói: "Soái ca, lại gặp mặt nhau rồi." Vương Nhất Bác cũng rất có thiện cảm với Khương Xán Xán, anh mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp."

Mọi người cùng nhau tán gẫu một lúc, Chu Tán Cẩm nói: "Chúng ta giải quyết bữa trưa ở khu dịch vụ. Bây giờ là thời điểm nóng nhất trong ngày, vì thế đợi đến 5h chiều thì hãy bắt đầu leo ​​núi, lên đỉnh núi chắc tầm 7 hoặc 8h tối."

Mọi người đều nhất trí với ý kiến của Chu Tán Cẩm. Núi Yến Khang chưa được khai phá, địa hình cũng không quá cao, nhưng phong cảnh ở đây thì có một không hai. Mỗi năm nó đều thu hút rất nhiều khách du lịch. Có rất nhiều nhà tư bản đang dòm nó tới nơi này nhưng vì một số điều kiện khách quan không cho phép nên chỉ có thể chờ đợi.

Vương Nhất Bác mang theo chủ yếu là quần áo và những vật dụng cần thiết hàng ngày, một túi dụng cụ cắm trại, một túi thực phẩm và một hòm thuốc nhỏ cùng một số thứ khác.

Bởi vì có phụ nữ, Vương Nhất Bác mọi người phân chia đồ dùng để mang lên núi. Anh cao khỏe sức dài vai rộng nên trên tay mang theo hai túi cắm trại và một túi thức ăn. Lưu Hải Khoan cũng rất dẻo dai nên hắn cũng mang theo hai túi cắm trại trên lưng. Vương Nhất Bác, Lưu Hải Khoan và Từ Vĩ Minh phụ trách mang 6 túi cắm trại. Chu Tán Cẩm và Tiêu Chiến phụ trách mang thức ăn và một số vật dụng thiết yếu.

Mọi người dạo quanh chân núi một lúc, sau đó ăn cơm chiều rồi mới bắt đầu leo núi, dọc đường còn có khách du lịch khác cũng đang leo núi cùng bọn họ, dừng lại chụp ảnh một lúc thì mất khoảng 2 tiếng rưỡi họ mới đặt chân lên đỉnh núi.

Sau khi dựng lều xong, mọi người cùng nhau tán gẫu ở ngoài lều trại, lúc sau ai nấy cũng đều cảm thấy có mệt, vì là ngày đầu tiên nên cũng không có hoạt động gì, mọi người nhất trí đi nghỉ ngơi sớm.

Tiêu Chiến thực sự có chút không thoải mái khi ngủ trong môi trường như thế này, cậu chưa từng đi cắm trại bao giờ, nửa đêm bị muỗi cắn khiến cậu ngứa ngáy không thể ngủ được nên cảm thấy có hơi mệt trong người.

Lúc sau cậu nhớ ra hình như Vương Nhất Bác có mang hòm y tế nên muốn tìm gặp anh để mượn thuốc bôi, thế nhưng cậu lại sợ phiền đến anh nên cố gắng chịu đựng một mình.

Một lúc sau, cậu nghe thấy tiếng kéo khóa lều trại, hình như là từ trong lều bên cạnh phát ra, cậu lập tức đứng dậy mở khóa, hóa ra là Vương Nhất Bác, cậu vội vàng lộ cái đầu nhỏ ra gọi: "Anh trai, Anh trai ơi!" Vương Nhất Bác cau mày, không muốn Tiêu Chiến gọi mình như vậy nhưng nhất thời cũng không chỉnh người được nên hỏi lại: "Làm sao vậy?"

Tiêu Chiến gãi gãi chân nói: "Ở đây nhiều muỗi quá."

Vương Nhất Bác nói: "Chờ tôi đi vệ sinh sẽ ghé qua."

Tiêu Chiến nghe vậy cũng muốn đi cùng anh, nhưng cậu không muốn đi WC nên từ bỏ ý định.

Vương Nhất Bác quay lại rất nhanh, đầu tiên anh quay về lều trại của mình, khi Tiêu Chiến nhìn thấy anh đi ra trong tay cầm một lọ thuốc và một tuýp thuốc mỡ, sau đó Vương Nhất Bác đứng trong lều cậu, nói: "Túi ngủ này là túi kín, cơ bản muỗi sẽ không lọt vào được, cậu đi ra xem có phải dựng lều chưa chặt không?"

Tiêu Chiến không có đi ra ngoài mà co rụt lại bên trong nói: "Có rất nhiều muỗi ở ngoài, em không muốn ra ngoài. "

Vương Nhất Bác cũng không ép buộc, vào lều xem thử rồi nói: " Chỗ này còn bị lỏng rồi thảo nào có muỗi."

Sau khi lắp lại chỗ bị hở, sau đó dùng nước hoa xịt xung quanh xong mới nói: "Không sao nữa rồi"

Tiêu Chiến lại gần Vương Nhất Bác nói: " Anh trai, em bị muỗi cắn ở phía sau chân. Anh có thể giúp em bôi thuốc được không? "

Vương Nhất Bác suy nghĩ một chút nói: " Cậu có cầm theo tăm bông không?"

Điều này ý chỉ là anh không muốn dùng tay trực tiếp thoa. Tiêu Chiến có tăm bông nhưng cậu lại muốn Vương Nhất Bác dùng tay bôi thuốc. Nhưng lại nghĩ đến sau khi bôi thuốc còn phải đi rửa tay nên cậu không muốn phiền anh như vậy, nghĩ thế cậu ngoan ngoãn lấy tăm bông nhờ Vương Nhất Bác bôi thuốc, trong lều có ánh sáng mờ mờ của ánh đèn, Tiêu Chiến nhìn về phía Vương Nhất Bác, khẽ nói: "Anh trai, anh rất đẹp trai "

Tiêu Chiến nói lời ngọt ngào, Vương Nhất Bác cũng tự động bỏ ngoài tai, sau khi bôi thuốc cho đối phương, anh thu dọn đồ đạc, nói: "Được rồi, không còn muỗi nữa, mau ngủ đi."

Tiêu Chiến ước khoảng khắc được ở bên anh kéo dài vô tận, nhưng cậu biết Vương Nhất Bác không dễ gì có thời gian để thư giãn như hiện tại. Cho dù bây giờ cậu rất muốn có anh ở bên nhưng vẫn không nỡ làm như vậy, đành lòng nói: "Cảm ơn anh, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai chúng ta còn phải đón mưa sao băng."

"Ừ." Vương Nhất Bác gật đầu rời đi, trở về lều ngủ của anh.

Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến luôn thích nói lời yêu thương ngọt ngào. Lúc trước khi hai người còn ở bên nhau, Tiêu Chiến sẽ luôn dính trên người anh, luôn miệng nói: "Anh thật đẹp trai", "Anh trai, em rất thích anh", "Anh à, cô gái đó là ai vậy, thật ghen tị, anh là của riêng một mình em."

Khi còn yêu nhau, Vương Nhất Bác luôn chiều chuộng đối người yêu dù bất cứ ở nơi đâu. Vốn dĩ Tiêu Chiến là một thiếu gia được nuông chiều từ bé, cậu luôn rất dính người và hay làm nũng, miệng lại vô cùng ngọt. Vương Nhất Bác đương nhiên rất thích cậu, sẵn sàng yêu thương cưng chiều cậu.

Nhưng chính người luôn miệng nói: "Em yêu anh rất nhiều" lại nói lời chia tay anh.

Vì vậy, Vương Nhất Bác bây giờ không còn tin vào những lời đường mật của cậu nữa, một lần sa vào hố là đủ lắm rồi.

Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác 10h sáng mới thức dậy, đi ra ngoài mới biết mình là người dậy sớm nhất, lúc này lều trại bên cạnh không có động tĩnh gì, xung quanh cũng không có người quen thuộc. Xa xa có những lều viên khác đang bắt đầu thức dậy.

Vương Nhất Bác cũng không đánh thức mọi người, chỉ lấy giá đỡ nồi di động sau đó đốt lửa hâm nấu cháo họ mang đến để ăn với bánh mì.

Cách đó không xa, một nhóm trại sinh ngửi thấy mùi thơm, có người đi tới hỏi Vương Nhất Bác: "Anh gì ơi, anh nấu gì thơm quá vậy?"

"Là cháo do mọi người mang theo." Vương Nhất Bác ngẩng đầu nói: "Mọi người muốn nếm thử một chút không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net