Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Tiêu Chiến đến bên ngoài kinh thành, phát hiện ra cửa thành ngày thường nhộn nhịp bây giờ lại vô cùng quạnh quẽ, rất nhiều lính canh được bổ sung ở cổng thành, tất cả người ra vào đều bị kiểm tra nghiêm ngặt.

Thị vệ nói với Tiêu Chiến: "Điện hạ, chúng ta không có chiếu chỉ, không thể trực tiếp đi vào."

Trong lòng Tiêu Chiến bây giờ chỉ nghĩ tới hoàng huynh, hoảng loạn hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Thuộc hạ biết có một lối đi bí mật, dẫn thẳng từ núi Mã Lang đi vào Tước sơ doanh, chỉ có người của Tước sơ doanh mới biết con đường này. Đó là con đường mà khi chấp hành nhiệm vụ tối mật mới sử dụng để vào cung."

Tiêu Chiến dẫn Tuyết Thoa đi theo bốn thị vệ đến ngọn núi kia, quả nhiên có một lối đi bí mật không có người coi giữ. Bọn họ lập tức theo con đường đó đi vào cung điện, chỉ thấy các cung uyển đều treo đầy lụa trắng, nhưng vừa rồi ở ngoài cung rõ ràng không thấy dân chúng có biểu hiện gì bất thường, xem ra chuyện Hoàng Đế băng hà chỉ có trong cung biết, vẫn còn giữ bí mật với dân chúng, cũng chưa phát tang.

Tiêu Chiến nhìn lụa trắng dải khắp cung điện thì hoàn toàn hoảng sợ, bắp chân run lên, bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng váng. Dải lụa trắng khẽ đung đưa theo gió, trong mắt y lại giống như ác ma không ngừng vặn vẹo. Tuyết Thoa vội vàng đỡ lấy y. Tiêu Chiến miễn cưỡng đứng vững, nói: "Đi tới tẩm điện của hoàng huynh."

.....

Hoàng Thái Hậu muốn ép Tiêu Văn viết di chiếu, nhưng Tiêu Văn sống chết không chịu nghe. Bây giờ người đã chết, cho dù giả mạo di chiếu, người chết cũng không có cách nào sống dậy mà phản bác được, người sống đương nhiên là gió chiều nào theo chiều ấy. Đồng Thăng là người cuối cùng Hoàng Đế gặp trước khi qua đời, Hoàng Thái Hậu nhân đó mà tạm thời giam giữ với lý do nghi ngờ Đồng Thăng sát hại Hoàng Đế. Bây giờ, Hoàng Thái Hậu chỉ chờ Tiêu Chiến mang Kinh Tân thế tử trở về, giả mạo di chiếu, lập Kinh Tân làm trữ quân, Hoàng Thái Hậu đương nhiên làm phụ chính.

Hoàng Thái Hậu đi vào tẩm điện của Tiêu Văn, nhìn người đang lặng lẽ nằm trên giường, ánh mắt cực kỳ lãnh đạm, không có chút khoái cảm nào vì đã trả thù thành công. Hoàng Thái Hậu nói với Thẩm Ân: "Từ trước đến giờ, ngươi vẫn luôn ra vào tẩm điện của y, có biết y đặt ngọc tỷ chỗ nào không?"

Bên cạnh vẫn tĩnh mịch, không thấy câu trả lời của Thẩm Ân. Hoàng Thái Hậu bất mãn quay đầu, thấy Thẩm Ân vẫn quỳ trên mặt đất, gần như ngồi quỳ, bộ dạng cực kỳ suy yếu, đôi mắt xám xịt nhìn về phía thân thể gầy gò lạnh lẽo trên giường, ánh mắt dại ra, không hề chớp, giống như đang bị thu hút bởi một linh hồn. Nhìn dáng vẻ của gã, có lẽ đã quỳ hơn nửa đêm ở đây, thậm chí có khả năng là mấy canh giờ rồi vẫn không hề nhúc nhích.

Hoàng Thái Hậu thu hồi ánh mắt khinh thường, nhàn nhạt nói: "Ngươi đã cùng y lập khế ước vĩnh cửu, chịu ảnh hưởng của khế ấn, cho nên nhất thời sẽ cảm thấy đau lòng. Chịu đựng một thời gian nữa là được rồi. Hôm nay, trước khi mặt trời lặn phải lập xong di chiếu, đóng ấn tỉ rồi mang đến cho ta."

Hoàng Thái Hậu chậm rãi xoay người rời đi, trước khi đi còn đặt tay lên vai Thẩm Ân, nhấn mạnh: "Đừng để một cái khế ấn làm huỷ hoại tình yêu nhiều năm của ngươi với A Lý."

Thẩm Ân cũng muốn nói với bản thân mình, mọi sự thống khổ bây giờ đều là vì khế ấn sinh ra. Nhưng mà nỗi đau của gã không chỉ ở tuyến thể, mà tim cũng đau như cắt, có một tảng đá lớn đè ép lên tim, khiến gã không thở được, chân tay cũng không thể động đậy. Thân thể trên giường đã chỉ là một cái xác trống rỗng, không có nụ cười dịu dàng, cũng không có hương thơm ngọt ngào, chỉ có da thịt lạnh băng và không khí tràn ngập mùi chết chóc.

Thẩm Ân lảo đảo đứng lên, loạng choạng bước vài bước đến trước giường, khuỵu chân xuống thật mạnh, khom lưng cúi đầu, cái trán đập 'cạch' xuống nền gạch.

"Thần có tội." Gã ngẩng đầu, lại một lần nữa dập thật mạnh đầu, phát ra tiếng vang rất lớn, trán bầm tím, khàn giọng kêu lên: "Thần có tội!", lặp đi lặp lại nâng lên rồi dập xuống, trán chảy ra máu tươi, trước mắt đã hư ảo, nhưng gã không dừng lại, cũng không giảm bớt lực đạo, thậm chí lần dập sau còn mạnh hơn lần trước, giống như đã điên rồi.

Hai hàng nước mắt chảy dài từ khoé mắt xuống đến cằm, trên trán bê bết máu, thần sắc cứng đờ vô hồn dán chặt vào mặt Tiêu Văn, lẩm bẩm nói: "Tội này không thể tha thứ được, sau khi báo ân, ta sẽ lấy cái chết để tạ tội."

Trước đây, gã luôn cảm thấy những gì trải qua khi ở bên Tiêu Văn là niềm vui được trả thù, đem quân vương đè dưới thân là thoả mãn ham muốn chinh phục, khiến đối phương trở thành nơi để ký thác tình cảm với người khác.... Nhưng giờ phút này, nỗi tuyệt vọng và đau lòng vô hạn nhắc nhở gã đã sai rồi. Thứ gã đạt được chưa bao giờ là niềm vui được trả thù, mà là sự dịu dàng của người kia mang đến cho gã sự mềm lòng mãn ý. Nhưng mà giờ phút này, âm dương cách biệt, hơi ấm cũng không còn.

Ân tình của đại Điện hạ Tiêu Minh Lý năm xưa còn chưa đền đáp, bây giờ thảo di chiếu giả, coi như kết thúc với người xưa, kết thúc sạch sẽ. Sau cùng, gã chỉ còn là tội nhân sát hại Khôn Trạch của chính mình, chỉ có thể lấy cái chết tạ tội.

Thẩm Ân cẩn thận nhét lại góc chăn cho Tiêu Văn, xoay người đi vào tẩm điện, lục lọi các ngăn tủ khác nhau tìm ngọc tỷ. Gã không biết Tiêu Văn đặt tỉ ấn ở nơi nào, Tiêu Văn vẫn luôn đề phòng gã. Gã tìm kiếm hồi lâu, tìm khắp các nơi, cuối cùng ở trong cái bàn dài đầy tấu chương và sách mới phát hiện ra hộc tủ nhỏ, trong đó có mấy quyển trục đã lâu không mở và một cái hộp gỗ có khoá. Thẩm Ân cạy khoá chiếc hộp gỗ, mở ra mới thấy bên trong có hai đồ vật – một là ngọc tỉ, hai là một con bướm đan bằng cỏ. Ngọc tỷ tìm nửa ngày đã ở ngay trước mắt, nhưng Thẩm Ân lại cầm con bướm kia lên trước, có vẻ nó đã được bảo quản thật lâu, lá cỏ đã teo lại, đầu lá đã khô héo. Thẩm Ân nhớ rõ đây là con bướm là Tiêu Chiến đưa cho Tiêu Văn. Đây chính là món quà đầu tiên mà đệ đệ tặng cho y, Tiêu Văn cực kỳ yêu thích và trân trọng, luôn nâng con bướm ở trên đầu ngón tay mà thưởng thức, mãi cho đến khi lá cỏ bắt đầu khô héo, Tiêu Văn mới không dám chơi nữa, đặt nó vào trong hộp khoá lại, trong mắt y, đồ vật Tiêu Chiến đưa cũng quý giá như ngọc tỉ. Thật không ngờ, Tiêu Văn lại giống như con bướm này, bị nhốt trong một chiếc hộp tinh xảo, lãng phí cuộc đời mình trong bóng tối.

Thẩm Ân nhìn chằm chằm vào con bướm kia hồi lâu, cảm thấy hình ảnh Tiêu Văn cầm con bướm mỉm cười bên cửa sổ năm đó vẫn rõ ràng trước mắt. Sững sờ hồi lâu, gã mới đặt con bướm xuống, lấy ngọc tỷ ra, ngồi bên bàn viết di chiếu giả. Hầu hết các chiếu chỉ đều không phải do chính tay Hoàng Đế viết, mà là do các cận thần soạn thảo. Trước đây, Thẩm Ân đã soạn rất nhiều chiếu chỉ cho Tiêu Văn, vì vậy bây giờ viết cũng không có gì lạ. Nội dung của chiếu chỉ rất đơn giản, lập Kinh Tân thế tử lên làm trữ quân, Hoàng Thái Hậu phụ chính, đợi sau khi Thế tử phân hoá, chỉ cần không phải là Khôn Trạch thì sẽ truyền ngôi.

Viết xong, gã lấy ngọc tỉ đóng dấu vào, sai một tiểu thái giám đang ở ngoài cửa đưa chiếu chỉ cho Hoàng Thái Hậu, chính mình thì ở lại tẩm điện của Tiêu Văn, trịnh trọng đem ngọc tỉ và con bướm cỏ thả vào trong hộp, đến phương hướng cánh bướm cũng được gã chỉnh giống y như cũ. Gã đem hộp khoá lại, đặt nó vào ngăn bí mật, trong lúc di chuyển, vô tình làm rơi mấy quyển trục đặt trong góc xuống mặt đất, quyển trục bị mở ra một nửa, lộ ra trang giấy ố vàng ở bên trong.

Thẩm Ân xoay người nhặt quyển trục lên, nhìn thoáng qua dòng chữ trên quyển trục: Hi Ninh năm 45, Khoan Châu làm rối loạn kỉ cương....

Thẩm Ân không khỏi nhíu mày. Gã đúng là người Khoan Châu, mỗi lần gã tham gia khoa cử đều bị người khác tráo bài. Gã thi liền mấy năm, tới Hi Ninh năm 45 vẫn trượt. Gã đến quan phủ Khoan Châu kêu oan, nhưng lại bị vu hãm, nhốt vào trong ngục, một năm sau mới được thả ra, phụ thân đã chết vì bạo bệnh. Sau đó, chuyện đến tai Đại điện hạ Tiêu Minh Lý, đến Hi Ninh năm 47, gã mới có thể tham gia khảo thí nghiêm túc một lần, cuối cùng cũng thi đậu.

Vụ việc Khoan Châu làm rối loạn kỉ cương vào năm Hi Ninh 45 hẳn là chuyện của gã. Thẩm Ân nghi hoặc mở quyển trục kia ra, chỉ thấy chữ viết bên trong quyển trục thanh tú mà non nớt, xen giữa những hàng chữ là giọng điệu thận trọng và cung kính, hẳn là do Tiêu Văn khi còn nhỏ viết cho Tiên Hoàng. Có lẽ cất trong tủ gỗ quá lâu, nhiều chữ đã nhoè không nhìn thấy rõ, nhưng vẫn có thể đọc được một số câu đứt quãng: Đại hoàng huynh cho rằng từ từ hãy xử lý, nhưng nhi thần... nếu không.... Lấy thủ đoạn lôi đình trừng trị.... Quan khảo thí địa phương.... Phủ nha vu hãm.... Giải oan.... Đền bù vào kỳ thi mùa xuân....

Hai mắt Thẩm Ân dần dần mở lớn, con ngươi run lên vì sợ hãi và hoảng loạn, tay cũng run lẩy bẩy đến mức không giữ được quyển trục kia, lại lập cập mở mấy quyển trục khác ra xem, tất cả đều là những câu chữ đứt quãng, nhưng cũng đủ để khôi phục lại tình cảnh năm đó. Việc Thẩm Ân bị vu hãm và việc rối loạn kỉ cương quả thật đều do Tiêu Minh Lý phát hiện ra mà cấp báo với Tiên Hoàng, nhưng mà Tiêu Minh Lý không thỉnh cầu Tiên Hoàng lập tức điều tra chân tướng, giải oan cho sĩ tử, mà cho rằng việc quan khảo thí địa phương trợ giúp cận thần làm rối loạn kỉ cương đã xảy ra trong một thời gian rất dài, liên quan đến rất nhiều người, không thể vì một sĩ tử mà vội vàng phơi bày chỗ tối, như vậy không khác gì rút dây động rừng. Bởi vậy, Tiêu Minh Lý chủ trương đem việc này ấn xuống, giả vờ như không biết, phái người bí mật điều tra, cho đến khi đem tất cả những người liên quan bắt sạch. Nói một cách đơn giản, Tiêu Minh Lý kiến nghị từ bỏ an nguy của Thẩm Ân, ổn định đại cục, cuối cùng một lưới bắt trọn cả ổ.

Tiêu Văn lại đưa ra ý kiến hoàn toàn trái ngược. Trái tim của một người là trái tim của tất cả mọi người trong thiên hạ, nếu giả vờ không biết, việc rối loạn kỉ cương càng khó xử lý, những sĩ tử chính trực sẽ thất vọng, cần phải trừng trị nghiêm khắc, đền bù cho sĩ tử bị vu hãm, thể hiện sự phẫn nộ lôi đình đối với những người làm rối loạn kỉ cương.

Vào năm đó, Tiên Hoàng có xu hướng đồng tình với ý tưởng của Tiêu Minh Lý, vì thế mới đem quyển trục của Tiêu Văn gửi lại, cho nên Tiêu Văn mới phải viết nhiều quyển trục như vậy, trình lên để Tiên Hoàng xem xét rất nhiều lần. Cuối cùng, không biết y đã trả giá nhiều tâm huyết thế nào mới đả động được Tiên Hoàng, khiến Tiên Hoàng dùng bút son mà phê duyệt chuẩn tấu lên một quyển trục.

Tuy là chủ trương của Tiêu Văn, nhưng Tiêu Minh Lý mới là người chịu trách nhiệm giám sát kỳ thi mùa xuân. Tiên Hoàng đã giao việc điều tra và nghiêm trị cho Tiêu Minh Lý toàn quyền xử lý.

Thẩm Ân cảm thấy tai ù đi, trước mắt tràn ngập sương mù đen kịt, trái tim kịch liệt co rút rồi xoắn lại. Gã không thể tin được, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Cho nên, gã vẫn luôn vì chuyện năm đó mà trung thành tận tâm với Đại điện hạ đã muốn từ bỏ gã, mà Tiêu Văn, người luôn bị gã sỉ nhục và tổn thương, thậm chí còn buộc phải tự sát trong tuyệt vọng mới chân chính là người cứu gã năm nào.

Nhiều năm bày mưu lập kế, hoá ra chỉ là một trò hề đáng buồn, tự cho là trung thành, hoá ra là cực kỳ ngu xuẩn, cái gọi là trả thù cũng chỉ là đào hố chôn mình.

"A a a a a!!!---" Thẩm Ân vô lực dựa vào giá gỗ, từ từ trượt xuống đất, thẫn thờ để nước mắt rơi đầy mặt, vùi mình vào giữa quyển trục, phát ra tiếng gào rống giống như thú dữ bị thương, tuyệt vọng và hối hận dày đặc  bao trùm lấy gã.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net