Chương 246: Hoa hồng phương Đông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"OK OK, I see. Here you are, don't throw it again (Được rồi được rồi, tôi hiểu rồi, hoa của cậu đây, đừng ném đi nữa nhé)" Charles thở dài, nhét bó hoa hồng vào trong tay Cố Ngụy, cú rơi vừa rồi đã khiến cho mấy đóa hoa nở rộ rụng không ít cánh, nếu còn rơi nữa, e là sẽ không trụ được mất.

"Charles, thank you." Cố Ngụy ôm bó hoa vào lòng nói lời cảm ơn, tên "Golden" này cũng là người tốt, y thuật rất giỏi, từ sau khi anh ta đến đội y tế, giảm bớt không ít áp lực cho Cố Ngụy, cánh tay robot dù sao chỉ có thể tiến hành một số phẫu thuật nhỏ mang tính cơ bản, tiểu đội y tế của anh mặc dù cũng có bác sĩ khoa khác, nhưng sức người có hạn, trước đây còn có thể chuyển những bệnh nhân nặng đến tổ chuyên gia của ba anh, nhưng từ sau khi mất liên lạc, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình. Thời gian này xung đột các nơi không ngừng leo theo, bản thân anh lại không thể cầm dao mổ, nhân thủ thiếu hụt nghiêm trọng, cho nên, anh hi vọng Charles có thể ở lại đội thêm một thời gian.

"I don't want you to thank me like that (Tôi không muốn cậu cảm ơn tôi như vậy)" Charles mỉm cười khoát khoát tay, nên quay về làm việc rồi, vẫn còn bệnh nhân đang đợi anh ta.

"Sao anh ta lại tặng hoa cho anh." Trần Vũ nhíu mày, cậu đã nói là vị hôn phu của Cố Ngụy rồi, sao người này vẫn còn tặng hoa cho anh? Cậu giành lấy bó hoa trong lòng Cố Ngụy, càng nhìn càng thấy không thuận mắt, tình hình trước mắt đang loạn như vậy, mà vị kia vẫn còn tâm trạng mua hoa.

"Cái này anh cần dùng, em nhẹ tay chút, đừng làm hỏng nó." Cố Ngụy dẫn Trần Vũ đi vào trong trạm, hoa tươi đã có rồi, váy cưới dùng voan trắng xin được từ dân địa phương, các cô gái trong đội y tế đang sửa lại, nguyên liệu làm bánh gato không đủ, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể làm, còn cả mấy món đồ trang trí mà bọn trẻ con thu thập được nữa, có những thứ này , đại khái có thể tạo thành một lễ đường nhỏ.

"Cái này có thể làm được gì?" Trần Vũ vẫn không hiểu.

"Ở đây có một bệnh nhân, trong bệnh có một khối u ác tính, cần phải nhanh chóng phẫu thuật, cậu ta không trả nổi chi phí thuốc men đắt đỏ, nghe nói chỗ bọn anh chẩn đoán từ thiện, cho nên đến thử vận may, nhưng tỉ lệ thành công chỉ có 3/10, trước khi làm phẫu thuật, cậu ấy muốn tổ chức hôn lễ với người yêu của mình, cho nên..." Cố Ngụy nhìn bó hoa hồng, anh không thể cam đoan phẫu thuật nhất định thành công, nhưng chí ít anh có thể giúp họ thực hiện nguyện vọng hôn lễ.

"...Có cái gì...em giúp được không." Trần Vũ ngây người, thì ra là vậy.

"Em giúp trang trí lễ đường đi, ngày mai phẫu thuật rồi, anh muốn giúp họ hoàn thành tâm nguyện này trước." Cố Ngụy cười cười, kì thực trong khoảng thời gian này, tâm trạng anh cũng có biến động rất lớn, nhất là khi nhìn thấy những người khác bận rộn trên bàn mổ, còn mình thì chẳng giúp được gì, Cố Ngụy rất thất vọng, anh đến cơ hội đấu tranh với tử thần cũng không có, anh thường xuyên ngẩn người nhìn cánh tay robot, nếu cỗ máy này có thể xử lý phẫu thuật phức tạp hơn thì tốt biết mấy.

"À, được..." Trần Vũ đi theo sau Cố Ngụy, tâm trạng có chút phức tạp, cậu không ngờ việc đầu tiên mình làm sau khi tìm thấy Cố Ngụy lại là chuẩn bị hôn lễ cho người khác. Nếu không phải xảy ra quá nhiều chuyện, chắc giờ này họ cũng sắp tổ chức đám cưới.

Tâm trạng Trần Vũ càng phức tạp hơn khi cậu được tận mắt nhìn thấy hai nhân vật chính, chú rể Ryan - người ngày mai sẽ làm phẫu thuật - tuổi chừng trên dưới 30, rất đẹp trai, tính cách ôn hòa, chỉ là sức khỏe rất yếu, di chuyển đều phải ngồi xe lăn; vị hôn thê của anh ta Sally cũng rất đẹp, gặp ai cũng mỉm cười dịu dàng, Hai người dính chặt lấy nhau như hình với bóng, tựa hồ nói không hết chuyện. Lúc này họ đang ngồi trong sân, dựa vào vai nhau thưởng thức hoàng hôn phía cuối chân trời...Trần Vũ nhìn bóng lưng họ hồi lâu, thứ họ sắp mới đối mặt, có thể là một cuộc đời mới, cũng có thể là sinh ly tử biệt, nhưng họ vẫn kiên định nắm tay nhau, khoảnh khắc này tựa như vĩnh hằng...

"Trần Vũ, thang đâu?" Cố Ngụy đợi thang để treo một cái đèn chùm, nhưng mà đợi mãi không thấy Trần Vũ quay trở lại.

"Đến đây." Trần Vũ lấy lại tinh thần, ôm thang chạy vào trong nhà.

"Em đỡ nhé, để anh..." Cố Ngụy còn chưa nói xong, đã thấy Trần Vũ dựng thang, băng băng leo lên.

"Nhích sang bên này một chút...không, không đúng, dây này không đủ dài, vòng qua một chút, ây nha, em vòng xấu thế, xuống đi xuống đi." Cố Ngụy ở dưới chỉ đạo nửa ngày mà vẫn không đạt được hiệu quả mong muốn, anh vỗ vỗ bắp chân Trần Vũ, quyết định tự mình ra trận.

"Ồ...." Trần Vũ ngoan ngoãn tụt xuống, nhưng cậu không có ý định để cho Cố Ngụy treo lên cái thang ọp ẹp này, Trần Vũ từ phía sau dùng sức nhấc eo Cố Ngụy,  đặt anh lên vai mình, cậu nhíu nhíu mày, nhẹ quá, Cố Ngụy lại gầy đi rồi...

"Ấy...em..." Cố Ngụy mặc dù từng bị cậu bế qua, nhưng ngồi trên vai thì là lần đầu tiên, vừa cao vừa mất cân bằng, Cố Ngụy nghiêng người vội vàng ôm đầu Trần Vũ, thế này...sao anh làm việc được?

"Ừm...Ngụy Ngụy, anh ôm em thế này, không treo bóng đèn được đâu." Trần Vũ bị ôm anh, cái gì cũng không nhìn thấy, cậu có chút buồn cười trẻo chọc bác sĩ Cố nhà mình.

"......" Cố Ngụy trừng mắt với hai cái xoáy tóc trên đỉnh đầu Trần Vũ, cố ý phải không? Trêu anh phải không? Có thang không cho anh dùng, nhất định phải vác anh lên khiến anh xấu mặt, Cố Ngụy dứt khoát quấn luôn mấy cái bóng đèn hình ngôi sao lên đầu Trần Vũ...

Bóng đèn dùng pin, không nối điện, Cố Ngụy bật công tắc, ánh đèn màu bạc chớp chớp hai cái rồi sáng bừng, trong phòng không bật đèn, mặt trời đã lặn, cún con của anh trong nháy mắt biến thành cún con sáng nhất trên thế giới này, Cố Ngụy nhìn Trần Vũ chớp chớp đôi mắt cún, không nhịn được bật cười nghiêng ngả...

Xuyên qua những cái bóng đèn bé xíu, Trần Vũ nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Cố Ngụy, đã bao lâu rồi cậu không được thấy anh cười như thế này? Rõ ràng trước đây Cố Ngụy rất thích cười, Trần Vũ đặt người xuống, cậu cũng thấy rồi, cách này của cậu không ổn, cứ tiếp tục thế này, cả tối cũng không treo được mất, nhưng bây giờ việc cậu muốn làm không phải là treo đèn...

"Ưm...Trần Vũ, việc còn chưa...ưm..." Cố Ngụy bị "cún con phát sáng" làm cho lóa mắt, quên mất phòng ngự, cho nên mới bị cún con bám người khóa môi, dây đèn đáng thương đáng nhẽ phải treo trên trần nhà, bây giờ lại đang quấn trên người Cố Ngụy và Trần Vũ...

"Uh... Excuse me, I'm here to discuss the surgical plan, but...or I'll come back later (Làm phiền rồi, tôi đến để thảo luận phương án phẫu thuật, nhưng tôi có thể quay trở lại sau)." Charles nhìn hai người đang ôm nhau thân thiết, trái tim như muốn vỡ vụn, đóa hoa hồng phương Đông xinh đẹp của anh, đáng tiếc đáng tiếc...

"Khụ khụ... That's OK, we're working on the light (Không sao không sao, chúng tôi chỉ đang treo đèn)" Cố Ngụy ho nhẹ một tiếng, muốn lùi mấy bước nhưng lại bị dây đèn quấn lại, anh sợ làm hỏng dây đèn, không dám nhúc nhích, chỉ có thể bối rối giải thích với Charles.

"Is that how you talk? You might make me a little jealous (Hai người nói chuyện như vậy sao? Hai người khiến tôi có chút ghen tị đấy)" Charles dựa người vào cửa, ngắm nhìn đóa hoa hồng phương Đông xinh đẹp, những thứ đẹp đẽ không cần sở hữu, chỉ cần ngắm thôi cũng đủ hạnh phúc rồi, đương nhiên, nếu như không có vị sứ giả hộ hoa bên cạnh thì còn hạnh phúc hơn nữa.

"Wait a minute (Đợi một chút)" Cố Ngụy nhanh nhẹn xử lý đống dây dèn đang quấn trên người, anh ném dây đèn cho Trần Vũ, bảo cậu tiếp tục treo nốt, còn mình thì đi sang một bên, cùng Charles thảo luận bệnh tình của Ryan.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#bjyx #boxiao