Chương 8. Doạ chết bảo bảo rồi a!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác giật giật khoé môi, có chút bất lực nhìn theo bóng lưng hai người nọ. Không phải chứ? Đến phá hôn lễ người khác cũng có thể nhầm sao? Bây giờ mới chạy sang bên kia nói không chừng người ta đã đeo nhẫn bắt đầu bữa tiệc rồi...

Chậc, thôi thì thông cảm cho cậu ta lần đầu đi phá lễ đường vậy. Lần sau nhớ chuyên nghiệp lên nhé!

Hai vị khách không mời đã rời khỏi, hôn lễ của bọn họ lại tiếp tục diễn ra. May mắn lần này mọi thứ đều thuận lợi, không có kẻ nào xuất hiện phá đám nữa. Có điều không hiểu sao, Vương Nhất Bác vẫn luôn có cảm giác rằng ai đó đang dán chặt mắt vào lưng mình, cậu đi đến đâu người đó cũng trốn ở một góc dõi theo, cực kì khó chịu.

"Làm sao vậy?" Tiêu Chiến đi bên cạnh vừa nhìn liền biết có gì đó bất thường, nghiêng đầu hỏi nhỏ.

Vương Nhất Bác lắc đầu bảo không có việc gì, cậu chỉ là một thiếu gia bình thường còn ham chơi một chút thôi, chắc sẽ không gây thù chuốc oán gì đó đến nổi có kẻ thuê sát thủ đến tận lễ đường đâu a.

"Có phải người kia của cậu đến không?" Tiêu Chiến nhìn bộ dạng bất an của cậu ta mà buồn cười, thử đoán bừa xem sao.

"Anh nhìn thấy cậu ấy sao?" Vương Nhất Bác quả nhiên bị giật mình, tròn mắt nhìn anh.

"Đương nhiên là không, tôi làm sao biết người kia của cậu tròn dẹp ốm béo như nào..." anh nhún vai thản nhiên trả lời "Chỉ là thấy phản ứng của cậu hơi lạ nên đoán vậy thôi."

"Chậc, tôi không biết, nhưng có lẽ là không đâu."

"Vậy cho qua, tôi vào toilet một chút, cậu tiếp rượu giúp tôi nhé!"

Nói rồi Tiêu Chiến xuyên thẳng qua rừng người đông đúc mà rời khỏi lễ đường.

Bất quá giữa đường lại vô tình đụng phải một cô gái khiến túi xách của cô rơi xuống đất. Tiêu Chiến vội vàng cúi xuống nhặt lại, sau đó áy náy nhận lỗi "Thành thật xin lỗi, cô có sao không? Là tôi không chú ý đụng trúng cô, thật xin lỗi."

"Tôi không sao, cám ơn anh đã nhặt lại túi xách giúp tôi." người nọ mỉm cười, dáng vẻ không hề chấp nhất việc nhỏ này.

Nhưng Tiêu Chiến lại không cho rằng cô ấy thật sự không để bụng, trực giác lúc nào cũng nhạy bén của anh đang mách bảo với chủ nhân rằng: Đôi mắt phía sau chiếc kính râm kia sắp xuyên thủng anh rồi!

"Xin hỏi, tiểu thư đây là khách mời của hôn lễ này?"

"Phải, có lẽ Tiêu tiên sinh không biết tôi đâu, hôm nay chú của tôi có việc đột xuất nên tôi đi thay ông ấy." người nọ chậm rãi trả lời, ngữ khí bình ổn vô cùng.

"Tiêu Tiêu!"

Tiêu Chiến còn muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị cắt ngang, quay đầu nhìn về phía người vừa gọi mình.

Vương Nhất Bác một thân âu phục trắng tinh khiết đang tiến về phía anh, ánh mắt lướt đến người đối diện nhưng rồi cũng nhanh chóng thu hồi "Có việc gì sao? Mọi người bên trong đang đợi anh đấy."

"Không có gì, là anh không chú ý đụng phải vị tiểu thư này, chỉ nói vài câu xin lỗi mà thôi."

Người nọ nhẹ nhàng gật đầu xem như một lời chào hỏi dành cho Vương Nhất Bác.

"Có lẽ Tiêu Tiêu nhà tôi hơi căng thẳng mới vô tình đụng trúng cô, mong cô thứ lỗi."

Tiêu Chiến diện một biểu tình ngoài cười trong không cười, âm thầm vòng tay ra phía sau nhéo lên hông cậu một cái. Căng thẳng cái gì? Cậu nói giống như tôi đây là một tiểu nương tử e ấp thẹn thùng trong ngày cưới vậy.

Bớt thêu dệt chuyện hoang đường đi được không?

Mà Vương Nhất Bác ăn đau mặt có chút biến đổi, quay đầu giả vờ bình tĩnh "Đừng lo lắng, có em ở đây anh không việc gì phải lo cả."

Nói xong liền ôm lấy vòng eo quen thuộc, siết chặt không buông.

Người nọ vẫn yên lặng quan sát hai người bọn họ, vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ mấy hôm trước, nhưng hiện tại nhìn thấy cậu thân thiết với người khác thật sự là không tránh khỏi có chút hụt hẫng.

Cô đã nghĩ, Vương Nhất Bác nhất định sẽ đợi mình quay về, nhưng dường như cô sai rồi... Cậu ấy không chờ, thậm chí còn kết hôn cùng một người khác.

Cảm xúc quá mức hỗn loạn, người nọ trong lúc không thể kiềm chế liền buộc miệng gọi ra cái tên mình nhung nhớ bấy lâu nay, vừa da diết vừa thê lương "Nhất Bác."

Vương Nhất Bác vừa nghe liền nhận ra, bộ mặt không đứng đắn với Tiêu Chiến lập tức biến mất, cau mày nhìn cô.

Người nọ đem kính râm tháo xuống, đôi mắt ngấn nước nhìn chằm chằm cậu.

Vẫn là chất giọng trong trẻo này, vẫn là đôi mắt xinh đẹp hút hồn này, vẫn là dáng vẻ hết sức quen thuộc mà cậu chấp niệm mấy năm qua...

Nhưng.

Tại sao bây giờ lại trong hình hài một nữ nhân? Chuyện gì đã xảy ra trong thời gian qua?

"Hai đứa sao lại ở ngoài lâu thế?" chẳng biết trùng hợp hay cố ý, mẹ Tiêu lại xuất hiện ngay vào lúc này khiến cho Vương Nhất Bác phải nuốt ngược mấy lời đã ở ngay cửa miệng vào trong "Bà nội vừa đến, hai đứa mau vào trong đi."

Tiêu Chiến còn muốn hóng thêm chút chuyện tình yêu thuở xuân thời của 'lão công' nhà mình, vậy mà mẹ nỡ lòng nào phá ngang, thật sự có chút tiếc nuối. Có điều người đã xuất hiện, hôm nay không nói rõ thì ngày mai, ngày mốt, ngày kia... vẫn còn rất nhiều ngày để hóng, loại chuyện này càng lâu lại càng hấp dẫn a.

"Bà nội đến rồi sao? Mau đi gặp bà thôi." anh giả vờ bất ngờ lôi lôi kéo kéo Vương Nhất Bác đi về phía lễ đường, trước đó cũng không quên để lại một câu với cô gái nọ "Có thời gian chúng ta sẽ gặp lại."

Người nọ ngơ ngác nhìn theo bóng dáng hai người, không khỏi mỉm cười cay đắng. Có phải mình trở thành người thứ ba rồi không?

Gặp lại sao? Gặp lại rồi có thể quay lại khoảng thời gian trước kia nữa không?

Suốt buổi lễ còn lại, Vương Nhất Bác ngoài mặt lúc nào cũng vui vẻ tươi cười nhưng tâm trạng thì ngược lại, vô cùng muộn phiền. Cuối cùng điều cậu lo sợ cũng đến, người đã trở về, đã đến tìm cậu, nhưng hình hài lại thay đổi rồi.

Lục Tư Phàm, cậu sinh viên hoạt bát lúc nào cũng tràn đầy năng lượng năm xưa đâu? Cậu thậm chí còn chưa từng nghe đến việc người này có em gái sinh đôi, chẳng lẽ cậu ta giấu mình?

Nhưng không đúng, cho dù cậu ta có em gái sinh đôi thật cũng không thể nào để cô ấy chạy đến đây bày ra biểu tình đau thương luyến tiếc như vậy được, cậu và cô ta đã quen biết gì nhau đâu chứ?

Trăm ngàn câu hỏi liên tục bủa vây lấy tâm trí Vương Nhất Bác, thẳng đến khi hôn lễ kết thúc, hai người bị hối thúc vào phòng tân hôn mới tạm thời gạt chuyện này qua một bên.

"Có muốn tắm trước không? Hôm nay đông người như vậy anh nhất định rất mệt, tắm xong tôi giúp anh xoa bóp."

"Được, vậy tôi tắm trước."

Tiêu Chiến thoải mái đồng ý, kết hôn đã xong, con cũng đã có, còn khách sáo thừa thãi làm gì? Huống hồ cả ngày hôm nay tiếp khách thật sự rất mệt, tuy rượu đều do Vương Nhất Bác đỡ cho nhưng đối với một người vừa mới mang thai gần ba tháng như anh đây thì việc phải chịu đựng những động tĩnh kì lạ trong bụng cùng với người kia đi đông đi tây chào hỏi từng vị khách quả thật rất rất rất tốn sức.

Anh bước vào phòng tắm, bất giác nhớ lại những gì mẹ đã dặn dò sau hôn lễ.

'Mẹ không muốn dài dòng, con bây giờ đã kết hôn, đã ở một cương vị khác, mẹ không hy vọng giữa hai đứa sẽ có người thứ ba xen vào. Nếu thật sự có, con nhất định phải giải quyết ổn thoả, không được để bản thân chịu thiệt có biết không?'

Ngay cả mẹ chỉ mới gặp cô ta một lần cũng nhìn ra được sự bất thường, Tiêu Chiến cảm thấy lần này mình khó lòng mà vẹn cả đôi đường rồi.

Anh đã tính đến chuyện dùng cớ gì để ly hôn, thời gian nào là thích hợp nhất, làm sao để cả hai không bị trưởng bối trách móc rằng mình không có trách nhiệm đối với cuộc hôn nhân này. Thế nhưng anh lại chưa tính được người kia của cậu lại xuất hiện sớm như thế, hơn nữa còn để mẹ nhìn thấy...

Quả nhiên là hôn nhân rắc rối, thật sự không muốn dính vào chút nào.

Nghĩ mãi cũng không tìm được cách giải quyết, Tiêu Chiến dứt khoát đem vấn đề nan giải này vứt ra sau đầu, hiện tại cứ để bản thân thoải mái trước rồi tính.

Mười lăm phút sau, Tiêu Chiến khoác lên người bộ áo ngủ tơ lụa mềm mại, khăn lông vò liên tục trên mái tóc ẩm ướt lưu hương cỏ dại. Vừa đi đến bên giường liền thả tự do cơ thể, ầm ầm đổ xuống thứ gọi là chăn ấm nệm êm khiến Vương Nhất Bác đang uống nước bị doạ đến mức sặc lên tận mũi.

Anh có nhận thức được mình đang mang thai không đấy?

"Cậu làm sao vậy?" Tiêu Chiến không biết nguyên nhân cậu ấy bị sặc là do mình, trưng gương mặt ngây thơ vô tội nhìn sang.

Vương Nhất Bác sặc đến mức hai mắt đỏ ngầu, nước mũi chảy dọc mất hết cả hình tượng cool guy lạnh lùng thường ngày.

"Anh... Khụ...khụ..."

"Nào nào nào uống nước, uống nước đã." anh tức tốc đi tìm bình nước, rót ra một cốc nhỏ rồi đưa đến "Cậu là trẻ con sao, khi không lại sặc đến như vậy?"

Vương Nhất Bác mất tận mấy phút mới thoát khỏi tình trạng bị ho sặc sụa rơi vãi hình tượng này, cậu thở phì phì vừa lau mũi vừa trách móc "Tôi nói này Tiêu Chiến, anh đang mang thai, sao có thể muốn ngã là ngã như vậy chứ? Có biết sẽ doạ chết tôi không?"

Tiêu Chiến nghe xong cười cười "Cậu nhát gan quá rồi đó, tôi ngã lên nệm kia mà?"

"Nệm cũng không được!" Vương Nhất Bác lắc đầu nguầy nguậy, chỉ thiếu nước muốn quỳ lạy anh "Tôi cầu anh, sau này đừng có làm trò doạ người như thế, tôi từng bị bệnh tim đó."

Người nào đó bị nhắc nhở cũng không tỏ ra khó chịu, ngược lại còn có chút buồn cười. Đúng là vị 'lão công' này vẫn chưa chịu lớn đâu, xem xem có khác gì trẻ con không?

Bất quá lại rất đáng yêu a.

"Biết rồi biết rồi, tôi xin lỗi có được không? Bây giờ thì cậu có thể đi tắm rồi." Tiêu Chiến dịu dàng vuốt lại mấy sợi tóc nghiêng ngả của cậu, sau đó thu tay về vỗ vỗ lên bụng nhỏ của mình "Tiểu tổ tông này đang đợi cậu dỗ dành đấy, hôm nay rất nghịch."

Vương Nhất Bác khịt mũi đứng dậy, đi đến trước cửa phòng tắm vẫn không quên ngoái đầu lại kiểm tra xem người kia có làm ra trò gì kinh thiên động địa nữa hay không.

#28.09.2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net