Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi người vợ lên giường, người chồng chậm rãi tỉnh lại, cơ thể cứng ngắc, vặn vẹo ngồi xuống bàn trang điểm, nhìn vào cặp mắt màu đỏ như máu trong gương, phát ra tiếng cười khúc khích, còn đưa tay lên vuốt ve mặt của "nữ " quỷ.

Sau đó điên cuồng dùng lưỡi liếm láp đôi môi huyết sắc của nó, vừa liếm vừa mút rất sung sướng, phát ra tiếng nước chậc chậc như một tên biến thái.

Thiếu niên trong ngực gỡ tay của Tiêu Chiến ra, lộ ra đôi mắt, chăm chú nhìn vào hình ảnh đang hiển thị trong màn hình, Tiêu Chiến thấy thế che chặt lại mắt câu, nói:

- Hình ảnh không hợp với thiếu niên nhi đồng, trẻ con không được nhìn ông ba bị.

Xem cũng đại khái rồi, Tiêu Chiến lấy mấy pháp khí cùng phù chú trong balo ra, ý định chạy qua bắt quỷ, vừa ra lại đụng ngay Ôn Thủy Chu ở cửa ra vào, nghĩ đến cảnh vừa nãy Ôn đạo trưởng này chắc cũng thấy được, trên người treo đầy pháp khí leng keng, vô cùng hề hước.

- Tên tiểu tử cậu không trốn trong phòng đi còn ra đây làm gì, cậu cho rằng đây là con tiểu quỷ hả, đây là một đại hung quỷ đấy, muốn ra oai thì cũng phải soi gương xem mình có bao nhiều tài cán đi chứ.

Ôn Thủy Chu khinh thường nói, người chắn ở phía trước Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến có chút nhức đầu:

- Nếu còn không tránh ra thì con quỷ kia sắp chạy đến nơi rồi đó.

Thật sự không muốn cùng đạo trưởng này cãi nhau, anh chỉ biết là con quỷ kia sắp trốn đến nơi rồi.

Ôn Thủy Chu cũng ý thức được mình làm trễ thời gian, tranh thủ vọt vào, vừa vào cửa liền cầm chuông vàng rung rung, miệng lẩm nhẩm gì mà Thái Thượng lão quân mau mau hiển linh, yêu ma quỷ quái nhanh nhanh rời đi,

Tay kia không biết lấy đâu ra cây kiếm gỗ đào, vừa vung vẩy vừa niệm chú.

Tiêu Chiến thấy thế sững sờ, phù trừ ma cùng khốn linh tỏa định vung ra lại thu lại, thở dài

Haizz, quỷ chạy.

Đạo sĩ vẫn còn đi vòng vòng, đứng trước gương lầm bà lầm bầm, vợ chồng Ngụy Sở Thâm cũng đã tỉnh, sắc mặt trông có vẻ bình thường, chỉ là hình như bị Ôn Thủy Chu dọa sợ, ngơ ngác nhìn ông múa kiếm.

Hai bên thái dương Tiêu Chiến giựt giựt, từng đợt đau nhức không biết từ đầu truyền đến đại não. Anh tìm cái ghế ngồi xuống, lấy một cây kẹo mút từ túi quần ra im lặng xem cuộc vui, chỉ là chờ thật lâu cũng không thấy Ôn Thủy Chu dừng lại, cuối cùng nhịn không được phải xen vào,

(Người mỏi đầu đau là do quỷ đè đó anh, khổ thưn ghê:)))

- Đại sư ơi, tôi nói này, con quỷ kia nó chạy rồi.

Ôn Thủy Chu cuối cùng cũng ngừng lại, đầu đầy mồ hôi, lão đỡ bàn thở dốc:

- Cậu, cậu không giúp đỡ thì thôi, còn ngồi chỗ này góp vui, tôi thấy cậu chính là ngồi không ăn tiền.

- Vậy ông lấy tiền làm được việc rồi hả?

Tiêu Chiến khẩy khẩy nhúm tóc quăn quăn của mình, mắt tròn trợn lên, miệng ngậm kẹo que hơi đau đau, thoạt nhìn đáng yêu vô cùng.

Chỉ là loại này đáng yêu trong mắt Ôn Thủy Chu đúng kiểu giả vờ giả vịt, nhìn Tiêu Chiến nhàn nhã là lão lại thấy mình  sắp tức chết đến nơi rồi.

Tiêu Chiến nhìn mặt Ôn Thủy Chu gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương, mắt hãm sâu. Nghĩ tới trước gia gia của mình có nói tướng mạo như này hình như đều vì túng dục quá độ mà ra, thở dài một cái, vẫn phải để truyền nhân đời thứ 25 của Tiêu gia là anh đây ra tay.

Lục lọi cả buổi trong cái túi đầy kẹo mút vị dứa, rốt cuộc cũng lục được một cái lá bùa nhăn nheo, vuốt phẳng nếp nhăn trên lá bùa, sau đó dán vào gương. Bùa vừa tiếp xúc với mặt kính liền biến mất một cách thần kì.

Ôn Thủy Chu nhìn hành vi kỳ quái của Tiêu Chiến, nhịn không được hỏi:

- Cậu làm gì đấy?

Tiêu Chiến rút kẹo que đang ăn ra, cười cười:

- Định vị phù, dùng để truy bắt đấy, lần sau xuất hiện sẽ chạy không thoát đâu.

Ôn Thủy Chu liếc Tiêu Chiến, mắt đầy hoài nghi, nghĩ thầm tiểu tử thúi này học đâu ra nhiều thứ kỳ kỳ quái quái thế, toàn là mấy thứ ông chưa từng nghe qua, nếu ông cũng có được mấy phù chú kia, vậy thì...

Nghĩ vậy, trong mắt Ôn Thủy Chu hiện lên một tia ác độc.

Ầm ĩ cả buổi cũng không bắt được quỷ, Tiêu Chiến đành phải trở về phòng, thấy bạn nhỏ trong chăn lộ ra nửa bờ vai, hai tay nhỏ trắng nõn bắt mắt. Cậu như bị dọa sợ, không dám nhìn máy tính, làn da trần trụi lộ ra bên ngoài trắng nõn mê người, mịn màng bóng loáng.

Tiêu Chiến nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, anh nhớ rõ gia gia từng nói qua, nếu như con đối với một người nuốt nước miếng thì chứng tỏ rằng con đang thèm muốn người đó, nghĩa là, con có lẽ đã động tâm rồi.

Tiêu Chiến thấy khả năng mình động tâm với một người con trai không lớn lắm, nhưng anh xem lời của gia gia như chân lý sống, nghĩ rằng gia gia cũng sẽ không lừa mình. Nhưng mà gia gia cũng nói chỉ có khác phải mới có thể thu hút lẫn nhau, nhất thời anh có chút hỗn loạn.

Bạn nhỏ bỏ tay ra, thấy Tiêu Chiến ngậm kẹo mút về rồi, tiện tay mặc vào cái áo cộc đen, nhìn ủy khuất vô cùng.

- Giây trước ca ca còn ôm em nói không nên nhìn ông ba bị, giây sau đã xông ra ngoài rồi, ca ca còn nhớ được có một bạn nhỏ sợ quỷ đang ở đây đợi anh không?

Tiêu Chiến thấy cậu kể tôi mình, trong lòng mềm rối tinh rối mù, nghĩ thầm vừa nãy mình chỉ lo con quỷ kia chạy thoát, sao có thể nghĩ nhiều thế được, giờ thấy bạn nhỏ bị dọa thành như vậy, vừa đau lòng vừa hối hận.

Mình nhất định phải vô cùng vô cùng dụng tâm dỗ dành bạn nhỏ mới được.

Cắn răng lấy kẹo mút từ trong túi ra,

Sau đó nghĩ nghĩ lại lấy thêm một que.

Mỗi tay cầm một cái, giơ lên trước mặt bạn nhỏ:

- Đại Chùy mau nhìn nè, kẹo mút em yêu nhất nè!

Thiếu niên nhìn nam nhân mặt mày nhu hòa trước mắt, lại nhìn hai cái kẹo mút trên tay Tiêu Chiến, hình như cần chọn một cái thì phải. Cuối cùng cậu chỉ vào cái que Tiêu Chiến đang ngậm:

- Em muốn ăn cái này.

- Không được, không được, cái này anh đã ăn rồi, toàn nước miếng thôi, em không thể...

Tiêu hiến không nghĩ rằng bạn nhỏ muốn ăn cái trong miệng mình, vội vàng cự tuyệt. Chỉ là lời còn chưa nói xong, thiếu niên kéo mạnh anh một cái, chớp mắt đã bị áp trong chăn.

Lực cánh tay của thiếu niên rất mạnh, nửa người trên nhìn rất cường tráng, Tiêu Chiến vô thức muốn đẩy ra, lại nghĩ tới trong tay mình còn cầm kẹo mút, đành phải nắm tay thành quyền đẩy đẩy thiếu niên.

Thiếu niên cảm nhận được lực đẩy nhẹ như gãi ngứa, một tay liền nắm trọn hai cổ tay của anh, kéo lên trên đỉnh đầu, hai tay Tiêu Chiến mảnh khảnh, cảm tưởng như chỉ cần dùng chút lực là có thể bẻ gãy, xúc cảm vô cùng tốt.

Cậu thỏa mãn cong lên khóe miệng,

- Như vậy, kế tiếp chính là thời gian ăn kẹo mút ha...

Tiêu Chiến nhìn nụ cười mang theo mị hoặc của thiếu niên, đại não trống rỗng, chuyện gì đang xảy ra đây?

Thiếu niên tháo kính của Tiêu Chiến xuống, tiện tay đặt lên bàn bên cạnh. Bởi vì nghiện trò Brick Birds, thường xuyên trộm chốn trong chăn chơi game nên anh cận có chút nặng, giờ kính bị tháo xuống, anh chỉ thấy trước mắt một mảng mơ hồ, ngay cả mặt của thiếu niên cũng mờ mờ ảo ảo.

Vương Nhất Bác nhìn đôi mắt xinh đẹp của người bên dưới, vì thấy không rõ mà càng mê ly động lòng, mắt cậu càng ngày càng âm trầm, dùng sức nắm lấy tay Tiêu Chiến.

Tay còn lại gẩy gẩy kẹo mút trong miệng anh, thanh âm trầm thấp mang theo chút khiêu khích:

- Há miệng.

Tiêu Chiến không thấy rõ sắc mặt của thiếu niên, càng không thấy rõ ánh mắt thâm trầm của cậu, nghe cậu nói thế, tưởng rằng thiếu niêm muốn lấy kẹo mút trong miệng mình ra, anh nghĩ cũng không phải chưa từng ăn chung bao giờ, vì vậy ngoan ngoãn hé miệng ra.

Thiếu niên nhìn người dưới thân ngoan ngoãn nghe lời như thế, dùng tay cầm lấy thanh kẹo nhẹ nhàng quấy, đụng vào đầu lưỡi, thấy đầu lưỡi non hồng trong miệng né tránh, trong mắt càng trầm đục, vừa rút mạnh kẹo mút ra liền hôn lên.

Mắt Tiêu Chiến trợn to, nhìn khuôn mặt tuấn tú đột nhiên phóng đại trước mắt, sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng, mình đây là... bị một người con trai hôn môi???

Như là trừng phát nam nhân thất thần, thiếu niên cắn mạnh một cái, cắn vô cùng ác, Tiêu Chiến thậm chí còn ngửi thấy mùi máu tươi, anh đau đến muốn giãy giụa, hai tay lại bị cậu nắm càng chặt,

Cho dù là thế, Tiêu Chiến cũng không muốn buông kẹo mút trong tay ra...

Chỉ là mơ hồ gọi một tiếng:

- Đại Chùy...

Nhìn nam nhân đau đến nhíu mày, thiếu niên buông lỏng đôi môi, nhẹ nhàng liếm lấy máu tươi trên khóe miệng Tiêu Chiến.

Huyết dịch ngọt lành khiến người khác điên cuồng, đáy mắt thiếu niên hiện lên một tia huyết hồng, sau đó càng thêm dùng sức mút lấy vết thương nhỏ trên miệng anh.

Ngọt.

Thơm quá.

Thật muốn xé nát anh,

Cứ thế nuốt xuống,

Không biết bị hôn bao lâu, Tiêu Chiến cảm thấy đầu mình đau nhức, cảm nhận được thiếu niên thả mình ra, Tiêu Chiến hé mắt, thấy không rõ ánh mắt của thiếu niên, chỉ mơ hồ nghe được cậu nói:

- Ăn ngon thật

Sau đó liền ngủ mê mệt,

Ngay hôm sau, Tiêu Chiến vừa tỉnh dậy đã khuôn mặt ngủ vô cùng an tường của thiếu niên, lông mi của cậu rất dài, ngủ trông rất ngoan. Như cảm nhận được ánh mắt của Tiêu Chiến, hàng mi thiếu niên run run, sau đó mở mắt ra, trong mắt còn có chút mông lung khi mới dậy, cậu lấy tay dụi dụi mắt, chu chu thì thầm:

- Chào buổi sáng ạ.

Đại khái bộ dáng thiếu niên đáng yêu quá mức cho phép, Tiêu Chiến nghĩ đến lão gia tử nhà mình từng nói qua không thể cứ luôn nhận lòng tốt của người khác được, mình cũng phải học được cách trả lại.

Tiêu Chiến đè lại bả vai của thiếu niên, cảm nhận làn da ôn nhuận của cậu, đại khái do thể hàn, sờ tới sờ lui vẫn lạnh lạnh.

Ngay dưới ánh mắt kinh ngạc của thiếu niên, anh cúi đầu hôn lên cánh môi đỏ tươi của cậu, chỉ hôn nhẹ một cái rồi tách ra, mắt tròn tròn chăm chú nhìn vào cậu nói:

- Ai bảo hôm qua em hôn anh, giờ anh trả lại đó!

Sau đó tùy tiện mặc một bộ quần áo, xuống giường vệ sinh cá nhân.

Đằng sau anh, thiếu niên nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Tiêu Chiến, liếm liếm cánh môi đỏ tươi, ánh mắt sâu thẳm...

Khi hai người ra phòng ngủ, vợ chồng Ngụy Sở Thâm với Ôn Thủy Chu đạo trưởng đã ngồi ở phòng khách chờ bọn họ rồi, thấy hai người bọn họ đi ra, vẻ mặt lão khinh thường:

- Ở trong nhà người khác mà cũng ngủ nướng được cơ đấy.

Tiêu Chiến chẳng muốn so đo với ông ta, cùng Vương Nhất Bác ngồi song song trên ghế sofa, mỗi người ngậm một cái kẹo mút.

Ôn Thủy Chu thấy hai người như thế thì tức nghẹn họng, nhưng lại nghĩ tới đêm nay mình có thể...

Lập tức trong lòng khoan khoái dễ chịu hẳn

Trên mặt treo lên nụ cười tươi rói giả tạo:

- Sở Thâm à, đã xác định được con quỷ này ở trong gương nhà cậu rồi, đêm này tôi sẽ ngủ ở phòng hai người để bắt nó. Về phần hai người nào đó vẫn nên ngoan ngoãn ở trong phòng ăn kẹo mút đi,

Tiêu Chiến lộ ra nụ cười thương mại, thân thể ngửa ra sau, nhàn nhã lấy tay chống đầu

- Đạo trưởng nói bắt quỷ, vậy tôi hỏi ông, ông biết đó là quỷ gì không?

- Ở trong gương đương nhiên là quỷ kính.

Tiêu Chiến lại hỏi:

- Không sai, là quỷ kính, nhưng có hai vấn đề. Đầu tiên, nếu là quỷ kính tại sao lại có hai mặt. Thứ hai, hai mặt vì sao lại cùng một khuôn mặt?

Ôn Thủy Chu không nghĩ tới tiểu tử này lại hỏi vấn đề sắc bén như thế, lão đương nhiên cũng có những nghi vấn này, chỉ là lão lấy đâu ra đáp án. Lão ngẩng đầu, có chút trào phúng nói:

- Cậu đây biết vì sao?

Tiêu Chiến cầm kẹo mút trên tay, tay kia vẫn chống đầu:

- Đương nhiên biết, loài quỷ này là một loại diễn sinh quỷ, còn được gọi là song diện quỷ, sẽ căn cứ vào khát vọng trong trong lòng người soi gương để biến thành bộ dáng người đó mong muốn nhất, nói cách khác, nó sẽ biến thành khuôn mặt mà người soi gương thích nhất.

Tiêu Chiến nói không nhanh không chậm, sau đó quay đầu, thú vị liếc hai vợ chồng Ngụy Sở Thâm:

- Như vậy, vấn đề đã đến, vì cái gì hai người lại thấy cùng là một khuôn mặt?
Ngụy Sở Thâm cùng Lâm Thục Phân lập tức biến sắc, chẳng lẽ không giấu được sao? Phải bại lộ sao?

Sau đó nghe thấy Tiêu Chiến như rất nghiêm trọng nói một câu:

- Chân tướng chỉ có một, chính là hai người các người yêu cùng một người!!!

Vợ chồng họ Ngụy nghẹn họng,

Bọn họ cảm thấy hình như mình không cùng tần số với Tiêu Chiến thì phải...

-----------------

Khi mở wattpad lên đột nhiên phát hiện không thể cop link video dưới 1p, Aaaaa mất đi một lạc thú.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net