Chương 7: Người được chọn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-- "Ngươi có thể ngưng lại rồi đó......Nhị ca." __ Vương Nhất Bác ánh mắt sắc bén tràn ngập sát khí nhìn người kia lại trợn trừng nhìn Tiêu Chiến nằm dưới đất sắc mặt khó coi, hắn lập tức không nói thêm gì liền bước đến.

--"Lại đối đầu rồi, xem ra lần này Thái Tử sát khí tăng bội phần."__ cung nữ A nói.

-- "Đúng đúng đúng, ngươi xem trước giờ Thái Tử có bao giờ ra mặt bắt gian tại trận đâu. Cái tình thế này ta thấy.....nổi trận lôi đình rồi cũng nên." __ cũng nữ B đáp lời.

Cứ như thế đám đông lại ngày càng xôn xao hơn, còn phía ả Tuệ Phi khi thấy Thái Tử đến trong lòng khẽ mừng thầm, còn tự nhủ sẽ thêm chút dầu vào đống lửa đang đi tới kia thì trò chơi của ả sẽ càng hay hơn. Nghĩ đến đây ả liền chạy đến ôm lấy cánh tay hắn ưỡn ẹo:

-- "Thái Tử chàng đến thật đúng lúc a~... "

-- "Cút." __ Nhất Bác lạnh nhạt tránh cái khoác tay của ả.

     -- "Thiếp với Thái Tử Phi đây là đang cùng nhau nói chuyện, thiếp chỉ muốn nhắc nhở người nên chú ý sức khoẻ một chút với lại.......đừng làm ra cái loại chuyện khiến thiên hạ chê cười làm bẩn danh tiếng của Thái Tử.......chàng xem ấy vậy mà... ." __ Tuệ Phi vẫn không từ bỏ phe phẩy quạt nói đầy ẩn ý.

A Ninh thấy vậy quỳ gối trước mặt Thái Tử:

    --" Thái Tử...chủ tử của ta không..."

    --"Đủ rồi ta không muốn nghe"___ Nhất Bác phất tay bao A Ninh lui ra một bên, hắn cúi xuống dành lấy Tiêu Chiến từ tay Nhị Hoàng Tử, tiện tay đẩy người kia qua một bên khiến Nhị Hoàng Tử chỉ biết ngơ ngác nhìn như không hiểu gì.

Nhất Bác cử chỉ nhẹ nhàng, ánh mắt dịu lại đôi phần từ từ tách môi Tiêu Chiến thổi khí vào giúp anh lấy lại hô hấp. Sau một hồi Tiêu Chiến ho sặc sụa, miệng nôn ra không ít nước, mơ mơ hồ hồ đảo mắt một vòng. Ánh mắt anh dừng lại nơi Nhất Bác, khẽ đưa tay lên tính chạm vào hắn rồi lại đuối sức mà ngất đi, trên miệng chỉ kịp mấp máy được hai chữ *ma đầu*.

    Nhất Bác chưa kịp mừng rỡ được mấy hồi, toan đỡ lấy cánh tay kia nhưng lại hốt hoảng thấy nó cứ thế lại hạ xuống,  lúc này hắn mới thấy sự việc khá nghiêm trọng liền bế anh đứng dậy mà bước đi.

    --"Thái Tử, chàng đừng lo lắng tổn hại thân thể, y phước lớn mạng lớn không chết được đâu"___Tuệ Phi níu lấy tay áo của Thái Tử, lại trưng ra bộ mặt lo lắng nhìn hắn.

    --"Ngươi diễn đủ chưa? Còn nói thêm một lời nào động đến Thái Tử Phi ta cắt lưỡi của ngươi, cút xa ra một chút" __ Thái Tử dừng lại hơi quay đầu ra sau trừng ả sau đó lại tiếp tục bước đến chỗ Tiêu Chiến.

    --"Chàng... nói gì cơ?" __ Ả Tuệ Phi trợn tròn mắt trước câu nói của Thái Tử, tay nắm chặt lấy cây quạt tức tối.

--"A Ninh truyền Thái Y đến Nguyệt Hoa Cung, chậm trễ TRẢM."__ Nhất Bác hướng A Ninh đang ngồi thất thần dưới đất giọng vẫn một mực lạnh nhạt nói.

-- "N....nô......nô tỳ đi ngay." __ A Ninh chợt tỉnh, vội vã đứng dậy lau nhanh nước mắt, ngoái lại nhìn Tiêu Chiến một lần, cúi người chào Thái Tử rồi chạy đi.

Ả Tuệ Phi căm phẫn tột cùng, chính là quá mất mặt rồi đi. Ả đang ngang nhiên hống hách là thế,Thái Tử ấy vậy mà lại bơ ả ngay trước sự chứng kiến của nhiều người như vậy, đối với Thái Tử Phi quan tâm như vậy, thật sự là không còn chỗ nào chốn được, không chỗ nào có thể che đậy được hết nỗi nhục này.

Vương Nhất Bác hắn vẫn đằng đằng sát khí nhìn " Nhị Ca " của hắn, quay lưng đi chỉ để lại một cái trừng mắt như muốn xoáy chết người đối diện. Nhị Ca của hắn biết làm gì đây, cũng đâu phải biết hắn ngày một ngày hai, chỉ biết lắc đầu ngao ngán vươn tay níu lấy cánh tay hắn buông lời " cầu xin ":

--"Đừng làm đau y."

--"Không đến lượt ngươi quản." __ nói rồi hất tay người kia ra hướng Nguyệt Hoa Cung bước thật nhanh.

Nói về Nhị Ca hắn Vương Hạo Hiên kể ra cũng chẳng oan uổng gì đi, trước đây phong lưu là thế trêu hoa ghẹo nguyệt trăm bề chỉ muốn kiếm cho mình một thú vui riêng. Ngày đó gặp được Mặc Nhiễm thấy y đối với niềm yêu thích binh pháp thật giống mình bèn lấy chuyện này làm ưu điểm chơi đùa với y đôi chút cũng như giúp y tránh khỏi sự nhàm chán trong cung. Nhưng càng tiếp xúc lại thấy y là một kẻ thuần khiết, thông minh tài giỏi. Thật không phụ câu nói " Hổ phụ sinh hổ tử " chỉ tiếc một điều cơ địa y không tốt không thể dụng đao pháp. Lần đầu đưa Nhất Bác cùng đến Hạo Hiên đương nhiên biết tên nhóc con nhà hắn là nhìn chúng người kia rồi đi. Vốn nghĩ mình là người có cái nhìn tinh tường, am hiểu vạn vật lại không lường được một chuyện rằng Mặc Nhiễm lại đem lòng cảm mến mình, làm ra đủ chuyện để ghép y cùng với Nhất Bác nhưng lại thành ra một diễn biến khác khiến trong hậu cung thời điểm đó đều thấy hắn với Mặc Nhiễm thật giống một đôi " Thanh mai trúc mã " . Cũng chính vì điều này đã dẫn đến " huynh đệ tương tàn ".

Ngày Mặc Nhiễm được Tiên Đế ban hôn Hạo Hiên không từ mà biệt, y đã chờ hắn rất lâu để có thể nói ra lòng mình, tìm kiếm cho mình một chút hi vọng. Nhưng y cũng biết dù có chờ đến khi nào thì cơ sự cũng không thành, vì sao ư ? Là vì vết bớt Phượng Hoàng. Đúng vậy vết bớt là biểu tượng của người sẽ làm Mẫu Nghi Thiên Hạ, hay còn có thể gọi là vợ của Long Tử___ sẽ giúp người kế vị sau này trị vì đất nước. Dù biết là như thế nhưng Mặc Nhiễm vẫn không thể nào toàn tâm toàn ý với Nhất Bác căn bản vì y không thể quên được Hạo Hiên, cũng không thể nảy sinh cái thứ gọi là tình cảm phu thê đối với người mình xem như đệ đệ được. Y cứ như thế hết ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác đều tự nhốt tâm tư của mình, nhìn vào thì chẳng khác gì cái xác không hồn. Mặc Nhiễm cũng biết được tâm tư của Nhất Bác đối với mình như thế nào nhưng y vẫn không thể mở lòng đón nhận nó cứ như vậy giày vò lẫn nhau khiến cả hai con người đều đau khổ.

Sau khi *cướp* được Tiêu Chiến trở về trên đường đi mặc dù có tức đến mấy cũng không nỡ làm anh thức giấc, Nhất Bác ngắm nhìn con người đang nằm gọn trên tay mình, nhìn sắc mặt tái nhợt của anh tim hắn lại nhói lên một hồi đau sót thật giống với cảm giác lúc sáng. Hắn đã mất đi một người mà hắn yêu thương nhất, lần này coi như là ông trời cho hắn một cơ hội sửa đổi hắn không thể đánh mất anh được.

--"Tình hình?"___ giọng Nhất Bác khản đặc vang lên khiến thái y có chút bất ngờ. Có lẽ là hắn đã nén quá nhiều sự lo lắng và đau thương khiến hàn khí trong người cũng tản bớt.

--"Thái Tử người yên tâm, Thái Tử Phi đã ổn rồi, là do sức khỏe chưa hồi phục chịu nhiều đả kích cộng với việc đuối nước lần này khiến tình trạng có chút nguy hiểm."

-- "Được rồi ông lui đi."___ sau khi nghe xong tình hình của Tiêu Chiến lập tức ra hiệu cho người tiễn vị Thái Y kia còn mình tức tốc đẩy cửa bước vào đến bên cạnh anh.

--"Ngươi cũng lui đi đêm nay ta sẽ ở lại."___ nói với A Ninh.

-- "Nhưng...."

--"Ta sẽ không làm đau hắn, ngày mai ta có chuyện muốn hỏi ngươi, mau lui đi."___ Nhất Bác biết rằng A Ninh lo lắng điều gì, có lẽ trước đây hắn điên rồi mỗi lần tức giận đều làm nên chuyện mà chính hắn nghĩ lại cũng không thể tha thứ được.

--"Vâng Thái Tử."___ A Ninh mặc dù lo lắng nhưng cũng phải nghe lệnh mà rời đi, Thái Tử đã nói như vậy nhất định sẽ không sao đâu.

Căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại hai con người một người không thể biết được mọi thứ đang diễn ra xung quanh còn một người vẫn đang từng giờ từng khắc hi vọng.

~•~•~•~•~•~•~ Hết chương 7 ~•~•~•~•~•~•~

" -- Riết rồi không biết nên nói là bị dịch ăn hết chất xám hay do tui lười quá không tiết nổi chất xám nữa đây 😔. Dù sao thì ngày mai cũng là cuối tuần chúc bà con đọc truyện vui vẻ.

-- Đừng hỏi tui tại s con Bánh bèo kia lại ko bị gì đơn giản vì........................................Tui lười nghĩ kết cục cho bả hay nói cách khác là tui phải tìm được cái kết nào mà nó * chua* nhất thì mới hả dạ nên để chap sau ha ha 😂😂😂

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net