Chương 13: Gọi Hồn [Ngã Ba Quỷ Ám ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến điều chỉnh lại tâm trạng, bình ổn đi tới trước cửa nhà của A Lạp Phước. Thanh âm trầm ổn vang lên trấn tĩnh người bên trong đang run rẩy.

" Cậu A Lạp...tôi là thầy Tiêu đây!"

A Lạp Phước từ lúc nhìn thấy đôi mắt đỏ hằn ngoài cửa sổ, cả người anh đã đổ cả tầng mồ hôi lạnh. Cậu hai tay bịt lấy tai mình, nhắm mắt lại mà cố quên đi hình ảnh ấy.

Bên tai cậu vang lên thanh âm trầm ổn lòng như búp nụ nở hoa, mở to mắt ra nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Đập vào mắt cậu là khuôn mặt của Ân Lộ, khiến cậu giật mình hơi hoảng một lúc. Nhận biết được là người quen cậu mới trấn an được lòng, chân nhanh nhạy mà mở cửa cho họ.

"Thầy Tiêu....cuối cùng thầy cũng đến!!!"

Vừa mở cửa ra A Lạp Phước ngoài nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Chiến bình ổn, phía sau là cô gái có đôi mắt đào hoa nhìn rất mỹ miều nhưng lại mang cảm giác khó gần. Bên cạnh đó..còn có...còn có một người phụ nữ thân váy như nhuộm máu đỏ, đang đứng mất hồn ở phía sau Tiêu Chiến.

A Lạp Phước dè chừng...nhìn Tiêu Chiến mà nói: " Hồi nãy có ma nữ ở trước nhà tôi..thầy Tiêu..phải làm sao đây!?"

Ân Lộ đi tới gần vẻ mặt bình thản chỉ về hướng người mẹ đứng bất động đằng sau, rồi liếc nhìn A Lạp Phước rồi nói : " Ma nữ nè...hiện tại bị bắt được rồi."

"Ma...ma..nữ."

A Lạp Phước cảm nhận được tơ lông đã dựng lên, thanh âm run rẩy hoảng sợ mà lắp ba lắp bắp, ngón tay kia chỉ hướng về ma nữ  mà nói.

"Không cần sợ...chúng tôi đến xem tình hình của cha cậu."

Tiêu Chiến đưa tay ra biểu ý đừng hoảng, gương mặt hài hòa cùng thanh âm trầm ổn ấy. Như cây hoa chu đằng nở rộ...nhìn rất đẹp, nhưng không thể chạm vào thân cây vì rất độc. Độc này chỉ sợ không thể dời mắt được, như bị hút hồn nhìn không thể dứt.

"A...cha tôi bên trong...mọi người cứ vào!"

Ân Lộ gật đầu với Tiêu Chiến quay sang nhìn Vô Nhàn, cô nhìn xung quanh tìm kiếm hình bóng ai đó. Cơ hồ hoảng loạn không thể bình ổn được, thanh âm êm dịu vang lên :

"Nghịch Nghịch...anh đâu rồi!"

Vô Nhàn từ lúc để ý đến bóng dáng của Hạ Tử Nghịch thì đã không thấy anh, cô hoảng hốt tìm kiếm Nghịch Nghịch của mình. Tiêu Chiến để mắt tới Vô Nhàn, ngón tay linh hoạt tính toán trên đầu ngón tay. Nhẹ giọng anh nói :

"Ân Lộ để mắt tới Vô Nhàn...Hạ Tử Nghịch anh ấy phải đi tìm người rồi."

Vô Nhàn nghe Tiêu Chiến nói, đôi chân nhỏ nhắn chạy tới cạnh anh. Đôi mắt đào hoảng sợ mà nhìn khuôn mặt kia đang bình ổn, giọng cô càng hoảng đến lợi hại : " Nghịch Nghịch anh ấy...đi đâu rồi...anh Chiến em đi tìm.."

Lời cuối chưa ra khỏi miệng, Ân Lộ đã nắm lấy cánh tay Vô Nhàn : " Vô Nhàn...anh Chiến nói như vậy rồi em đừng nháo nữa!". Đôi má phùng lên, Vô Nhàn bực bội mà hằn học với Ân Lộ :"Ai cần anh quản em!!"

Tiêu Chiến bước vào căn nhà nhỏ, anh kêu A Lạp Phước đỡ cha cậu lên giường nằm. Sau đó lại lấy từ trong túi mình ra lọ nước bằng thủy tinh, đổ vào một chén rỗng. Tiêu Chiến tháo gỡ ba tấm bùa kia, nhìn sắc mặt của người cha đang tái xanh. Anh khẽ nhíu mày, nhìn ấn đường của A Lạp Phước mà nói:

"Cha cậu tên gì?"...A Lạp Phước nhanh đáp "A Lạp Nhĩ"

Cậu tò mò, gãi đầu khó hiểu nhìn chén nước trông trước mặt. Hướng nhìn Tiêu Chiến đang nheo mày lại, cậu hỏi : " Thầy Tiêu...tại sao lại hỏi tên cha tôi vậy!?"

"Gọi hồn về!"....Ân Lộ nhẹ đáp, A Lạp Phước kinh hãi quay qua nhìn  Lộ lại hỏi tiếp: " Tại sao...cần gọi hồn về...chẳng phải vẫn bình thường sau?"

Vô Nhàn nhìn A Lạp Phước ngốc nghếch kia, thuận miệng giải thích cho cậu. Thanh âm êm dịu lại có ba phần kiêu ngạo :

" Cha cậu bị quỷ ám, hoảng sợ quá độ...thần trí không tỉnh táo bị ma quỷ dắt hồn đi. Hiện tại hồn cha cậu chỉ còn hai hồn bảy phách, còn một hồn địa bị quỷ dắt đi quanh quẩn bên ngoài. Gặp phải quỷ dữ sợ rằng sau này thần trí không còn minh mẩn, phải gọi hồn về...bằng tên."

Tiêu Chiến nhìn chén nước trông kia đang dần đục đi, anh nhíu mày lấy từ trong túi ra 3 nén nhang. Một nén Tiêu Chiến cấm trên thành giường gỗ, nén thứ hai anh đặt trong tay A Lạp Nhĩ dựng nhang lên. Nén nhang cuối anh cấm trước chén nước đã bị quấy đục.

Bứt một cọng tóc của A Lạp Nhĩ đặt trong chén nước đục, anh lấy chiếc đũa mà gõ vào chén. Ba tiếng gõ vang lên tượng trưng cho ba địa hồn, hai địa hồn sáng chập chờn trên vai A Lạp Nhĩ. Nén nhang trên đầu ở thành giường bỗng cháy lên dữ dội, nén nhang trong tay ông lại hưởng ứng theo mà phập phừng ánh lửa xanh.

Căn nhà nhỏ bị ánh lửa xanh làm cho rùng rợn, Tiêu Chiến nhìn nén nhang trước chén nước. Nước bên trong đã đục thành màu đen, sợi tóc kia cũng dị lạ mà cháy lên trong nước.

"Sao...vậy...thầy Tiêu..." A Lạp Phước run sợ nhìn cảnh tượng trước, chỉ nghe thấy Tiêu Chiến trầm giọng mà nói:

" Địa Hồn Quanh Quẩn
Mau Mau Trở Về!
Thiên Địa Đang Gọi
Cầu Hồn A Lạp Nhĩ!!"

...
Tiếng đũa gõ chén vang lên bên tai, A Lạp Nhĩ địa hồn bị nhốt trong vòng tròn đã dán đầy bùa chú, ông nghe rõ có người tên mình bên tai. Mờ hồ mà nhìn xung quanh, cảnh cây cối bao bọc. Tiếng gió xào xạc thổi qua làm nhánh lá khô rụng lá, rơi xuống trên người thân áo trắng đang dựa cây mà nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tiêu Sở Nhị bình ổn nằm trên nhành cây to mà dựa vào nghỉ ngơi, đôi mặt hạnh nhắm nghiền hàng mi dài rũ xuống. Đường nét trên mặt lại rất giống Tiêu Chiến, nhưng lại có một điểm đặc biệt trên khuôn mặt. Dưới bỏng mắt có hai đường vẽ nhìn rất đặc biệt, nét vẻ màu xanh dương nổi bật.

Trên người một áo choàng trắng dài che phủ tới mắc cá chân, chiếc túi chéo ngang hông ra. Chỉ thấy nét thư thái nghỉ ngơi của Tiêu Sở Nhị, dường dường như rất lâu rồi mới được yên giấc như lúc này.

Đôi mắt hạnh từ từ mơ màng mở ra...lại lười nhác nhắm lại. Cả người như quên mình đang ở trên cây cao, Tiêu Sở Nhị xoay người  bất chợt ngã xuống.

Cơn gió lạnh thổi tới như đón trước được, Hạ Tử Nghịch bế đỡ Tiêu Sở Nhị trên tay. Đôi mắt vốn vô cảm với mọi vật xung quanh nay lại động tâm vì người trước mặt, tay đang bế người bỗng siết chặt lại.

" Cố tình ngã như vậy...lỡ như tôi không ra đỡ thì phải làm sao?"

Thanh âm ôn nhu vốn không nên có lại phát ra, Hạ Tử Nghịch nhìn không dời mắt Tiêu Sở Nhị mà nói.

Môi khẽ cong lên, Tiêu Sở Nhị mở mắt hạnh ra nhìn oan hồn trước mặt. Cảm nhận được sự quan tâm luôn khao khát, Tiêu Sở Nhị nhẹ giọng trầm dịu lại nói :

" Không ngã thì làm sau anh mới ra gặp tôi?"

Hạ Tử Nghịch buông tay để người kia đứng thẳng, mắt lướt nhìn địa hồn A Lạp Nhĩ phía bên kia. Nhíu mày quay qua hằn giọng nói :

" Thả ông ta ra!"

"Không thả!"....Lời rất nhanh được đáp lại, Tiêu Sở Nhị dựa thân cây, an tĩnh mà nhắm nghiền lại mắt hạnh kia. Môi cong lên mà nhẹ cười.

Hạ Tử Nghịch tức giận đổi sắc thái trên mặt mình mà hằn học, quát to với Tiêu Sở Nhị:

" Rốt cuộc tại sao lại làm những việc như vậy!? Vốn nhĩ cậu là thầy trừ tà quanh minh lỗi lạc...tại sao lại giết người vô tội! Rơi vào ma đạo? Vì cái gì phải làm như vậy?"

Cảm xúc vốn luôn được kiểm soát thế mà Hạ Tử Nghịch nay đứng trước mặt Tiêu Sở Nhị mà quát to, dáng vẻ hồn ma lạnh đạm không còn... thay vào đó là sự tức giận chưa từng thể hiện rõ vào khuôn mặt hoặc lời nói.

Môi kia cũng không còn cười Tiêu Sở Nhị mím chặt môi, mắt hạnh mở ra nhìn Hạ Tử Nghịch. Thanh âm gắng chịu hỏi ngược lại : " Anh đang quát tôi? Anh đang hận tôi...trách tôi...căm ghét...ghê tởm tôi!?"

Hạ Tử Nghịch sững người, cảm thấy vừa rồi mình lớn tiếng. Vội hòa giải lại với Tiêu Sở Nhị :" Không phải..."

Lời nói chưa được nói hết, Hạ Tử Nghịch nhìn thấy mắt hạnh kia vốn rất ấm áp. Nay lại chỉ toàn đau thương hiện rõ, cả người Tiêu Sở Nhị khẽ run lên.

" Tôi từ đầu tại sao phải làm như vậy! Vì sau phải nghịch thiên, đi trái đạo nghề mà phản lại Tiêu Gia? Chẳng phải anh rõ nhất sau!?"

Hạ Tử Nghịch nhất thời không biết phải đáp lại ra sau để trấn án người kia, Tiêu Sở Nhị không nghe được hồi đáp nhẹ búng tay một cái.

Ba ngọn ma trơi từ đâu xuất hiện như tay chân dưới Tiêu Sở Nhị, bọn chúng phá bùa trú dán trên đất. Địa hồn A Lạp Nhĩ được giải thoát, tiếng gõ chén vang lên giọng Tiêu Chiến gọi tên "A Lạp Nhĩ" cũng đồng vang khắp nơi. Như thể có cổ lực kì quái kéo địa hồn A Lạp Nhĩ rơi đi, ba ngọn ma trơi sáng chập chờn bay quanh chủ nhân của mình.

Tiêu Sở Nhị quay người đi vài bước rồi nói với Hạ Tử Nghịch :

" Người đã thả...sau này không cần..."

Sau này không cần gặp nhau nữa...lời nói ấy muốn thốt lên nhưng lại không cam tâm, vì điều gì...tôi phải sống bật hạnh như vậy? Tiêu Sở Nhị im lặng rồi đi.

Hạ Tử Nghịch ngược lại không muốn người kia rời đi, nhìn bóng lưng thân thuộc mà khàn giọng la lên : " Tiêu Đức Minh!!! Em đứng lại cho tôi!"

Tiêu Đức Minh...cái tên này chỉ sợ không còn phù hợp để gọi nữa!

" Tôi không muốn làm Tiêu Đức Minh nữa...Tiêu Sở Nhị này đã là kẻ nghịch thiên, trái đạo...không còn là kẻ có tấm lòng bao dung, lương thiện như tên...con đường vốn không còn ánh sáng...Quang Ánh...cũng căm ghét rồi!"

Tác giả có lời muốn nói : " Ố là la~ cp phụ đã xuất hiện rồi đây (〃゚3゚〃)

Cp phụ :
   Hạ Tử Nghịch ☞ Quang Ánh
     Tiêu Sở Nhị☞ Tiêu Đức Minh

Hạ Tử Nghịch : Lạnh lùng, lãnh đạm, oan hồn đáng sợ như tên☞đối với bé Sở Sở thì lại yêu thương ♡....nói chung là yêu thương công

   Tiêu Sở Nhị :  biệt danh yêu thương☞ Sở Sở...tà đạo, dễ tổn thương, cùng đường, đáng thương,...♡ thúc thẩm thụ.

Đừng ai lộn cp phụ của tôi nha mấy tỷ....mấy chương trước chắc ai cũng lầm tưởng bé gia công rỗi nghề Vô Nhàn sẽ là cp với anh Hù Chết Ngươi à!

No no no!!! Đây mới là cp phụ a!!!

              
Chưa gì hết mà tôi đã thấy một con sóng lớn sẽ ập đến với hai người này =))) Thôi thà ngược sấp mặt cp phụ còn hơn là ngược cp chính!!!

Chắc đọc xong đoạn trên trong lòng hơi vui chứ gì ( ╹▽╹ ). Tôi cp nào cũng ngược...tại chưa đến lúc cảnh sát Vương và thầy Tiêu của tôi lên sàn ngược để dành hạn thôi :)))

Chứ thật ra trong đầu đã có sẵn 7749 kịch bản ngược tới tấp Tảng Băng Lạnh và Thỏ Trắng mê tiền rồi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net