Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Còn có một khả năng." Mắt Vương Nhất Bác vẫn không rời màn hình, "Một trong năm nữ sinh đó không được đưa đi."

"Vứt xác? Tên hung thủ này cũng quá ngông cuồng rồi?"

Vương Nhất Bác đột nhiên chỉ vào màn hình: "Cậu xem, đúng không?"

Tiêu Chiến lập tức bấm nút pause, quả nhiên chiếc CRV oan hồn đó đang len lỏi vào dòng xe chạy đi, không biết có phải do ảnh hưởng bởi câu nói của Vương Nhất Bác không, vì cậu cứ cảm thấy chiếc xe đó và chủ nhân của nó đang rất dương dương tự đắc, nhàn nhã tự tại.

"Đáng giận không? Xoay cảnh sát chúng ta như chong chóng." Giọng Vương Nhất Bác rất nhỏ, giống như đang lầm bầm, "Trực giác của tớ cho rằng một là cô bé đó đã chết, hai là đã tự trở về chỗ của bọn bắt cóc. Hoặc người lái xe là chính nữ sinh đó."

Tiêu Chiến kinh ngạc đến mức bật dậy: "Ý của cậu là bọn bắt cóc có một trong số nữ sinh đó?"

Nối hai đoạn camera lại với nhau, Vương Nhất Bác xoay người nhẹ nhàng kéo cậu ngồi xuống: "Hiện tại tớ vẫn chưa có chứng cứ, đây chỉ là trực giác của tớ thôi. Đáng lẽ không nên nói ra, nhưng vì tớ muốn cảnh tỉnh cậu trước, nếu như chân tướng sự việc là như vậy thật thì hi vọng cậu không quá..."

Tiêu Chiến hít sâu một hơi: "Tớ dù sao cũng là cảnh sát hình sự, thảm án gì mà chưa từng thấy, cậu đừng nghĩ tớ yếu đuối như vậy."

Vương Nhất Bác đứng dậy mở cửa, theo động tác của hắn từng ngọn đèn ngoài hành lang bắt đầu len lỏi vào giúp cho căn phòng bất giác ấm lên.

Tiêu Chiến bước nhanh đuổi theo: "Nếu thật sự là một trong số nữ sinh đó thì chúng ta càng có lý do để bắt giữ, chưa tính những chuyện khác, chỉ việc chưa có bằng lái là đã vi phạm luật giao thông rồi, đúng không?"

Vương Nhất Bác nở nụ cười nhàn nhạt: "Nếu đã qua 14 tuổi, năng lực hành vi bình thường, vậy thì dù nữ sinh đó là ai đều phải trả giá đắt."

Vừa vào cửa lớn cục cảnh sát, Thành Nghị đã bước ra đón.

"Nhìn vẻ mặt này của cậu, hẳn là đã có tiến triển mới?" Tiêu Chiến hỏi.

Thành Nghị sắc mặt trắng bệch: "Hoàn toàn ngược lại, đã tìm được thi thể của Vương Tuyết ."

Vương Nhất Bác cũng ngẩn người, lập tức sải rộng bước chân chạy vào: "Lúc nào ở đâu được ai phát hiện? Thời gian tử vong và nguyên nhân cái chết đã có chưa?"

Bình thường hắn nói chuyện đã nhanh hơn người khác, khi lo lắng càng giống như bắn súng liên thanh, may mà Thái Từ Khôn từng học tốc kí nên mới miễn cưỡng trả lời kịp: "Buổi trưa khoảng 13 giờ 07 phút, có một nông dân ở vùng ngoại thành Tân An phát hiện cạnh đường quốc lộ có vật gì đó được drap giường quấn qua loa, mở ra xem thì phát hiện là xác chết nữ. Sau khi đưa thi thể đến Trung tâm Pháp y và Giám định, nạn nhân chính xác là nữ sinh Vương Tuyết đang mất tích, nguyên nhân tử vong là bị vật nặng đánh vào đầu, thời gian tử vong khoảng 4 đến 5 tiếng."

"Đã thông báo cho người nhà đến nhận xác chưa?" Thần sắc Vương Nhất Bác nghiêm trọng.

Thành Nghị lắc đầu: "Vẫn chưa, nếu như thông báo cho người nhà, thông tin lộ ra ngoài áp lực dư luận sẽ rất lớn, ảnh hưởng việc chúng ta điều tra..."

Vương Nhất Bác khó chịu: "Con người ta chết rồi, có quyền đến nhận thi thể. Về phần áp lực dư luận, vốn không phải là chuyện chúng ta cần quan tâm, tự nhiên sẽ có người ra mặt lo liệu. Thi thể Trương Mộng Dao đâu? Vẫn chưa tìm được?"

"Vẫn chưa."

Vương Nhất Bác dừng bước: "Có phải đã có gia đình muốn giao tiền chuộc rồi không?"

Thành Nghị có phần bực dọc: "Đến thời điểm này có hai trong số năm học sinh chết rồi, bọn họ đâu còn lòng tin vào cảnh sát chúng ta nữa? Chị Dĩnh Dĩnh đã khuyên giải hết lời rồi mà bọn họ vẫn khăng khăng muốn đưa tiền. Thật ra lúc này em nghĩ bọn bắt cóc đã chẳng quan tâm gì nữa rồi, cho dù còn sống, đưa tiền xong bọn chúng có khi vẫn sẽ giết con tin."

Tiêu Chiến nhướng mày: "Thành Nghị, chúng ta nên thông cảm cho tâm trạng của người nhà con tin, dù sao tất cả đều là con một, mỗi đứa trẻ đều được ba mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn. Mạng bọn trẻ quý giá hơn tiền, con mình bị bắt cóc đã hai ngày lại có con tin bị giết, cậu nghĩ xem nếu là cậu, cậu muốn giữ tiền hay muốn giữ mạng cho con mình."

Vừa mở cửa phòng họp Vương Nhất Bác đã nghe tiếng cãi vã, hắn quay sang nhìn bọn họ nói: "Đến thời điểm hiện tại, chúng ta vẫn đang ở thế bị động, chưa có thông tin đột phá gì mới đã đánh rắn động cỏ. Giao tiền chuộc tối thiểu có thể dẫn dụ bọn bắt cóc ra mặt, hoặc có nắm được tin tức bọn trẻ, tôi thấy cũng không có gì không tốt."

Bên trong có rất nhiều gia quyến của con tin ngồi, kể cả ba của Trương Mộng Dao đã bị sát hại trước kia.

Vương Nhất Bác tạ lỗi với ông Trương đầu tiên: "Thật xin lỗi, chúng tôi đã quá muộn."

Ông Trương xem ra vẫn chưa thể hồi phục tâm trạng, nhưng rõ ràng đã bình tĩnh hơn nhiều: "Không trách các người, ngày hôm qua sau khi báo án..." Ông cắn môi bật máu, cố nén nước mắt, "Tôi hôm nay tới đây một là muốn nhờ mọi người sớm ngày tìm được di thể của con gái chúng tôi, quê quán chúng tôi có một tục lệ là nếu quá bảy ngày vẫn không được nhập thổ vi an, thì sẽ không thể luân hồi. Hai là tôi muốn đến xem có thể phối hợp giúp đỡ được gì không, dù sao bọn trẻ vẫn ở trên tay tên súc sinh kia, có thể cứu được đứa nào hay đứa đó." Nói đến câu cuối cùng, ông còn run người cười khổ dữ dội hơn, ai ở đây nhìn thấy đều xót xa, nhất là ba mẹ của các nữ sinh bị bắt cóc, dù một con ngựa đau cả tàu được ăn thêm cỏ hay một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, cũng không nhịn được khóc nấc lên.

Trong lòng Tiêu Chiến cũng buồn bã không thôi, tuy người nhà họ Trương hôm trước cư xử thô lỗ, nhưng đó cũng là vì quá tức giận đau lòng. Hôm nay con gái đã không còn trên nhân thế, ông lại nguyện ý góp phần sức lực để giải cứu những đứa trẻ còn lại, sự kiên cường và rộng lượng này thật khiến cho người ta khâm phục.

Vương Nhất Bác cúi đầu: "Nếu là vậy..." Hắn đảo mắt do dự đảo một vòng nhìn người nhà con tin, "Có thể bọn bắt cóc vẫn chưa biết người nhà Trương Mộng Dao đã biết cô bé mất, vì để đảm bảo an toàn cho những học sinh khác, tôi thấy hay là Trương tiên sinh đại diện mọi người liên lạc với bọn bắt cóc đề xuất tiền chuộc, mọi người cảm thấy thế nào?"

Có lẽ là do Trương tiên sinh quá cao thượng, các gia trưởng khác thậm chí không dám ý kiến gì, toàn bộ đồng thanh đồng ý.

Vương Nhất Bác lại để ý đến một trong số các phụ huynh, người đàn ông đeo kính mắt tuy hơi béo nhưng khí chất nhã nhặn, so với các gia đình còn lại thì bình tĩnh hơn nhiều. Vương Nhất Bác đi tới trước mặt ông: "Lục tiên sinh?"

Người nọ có vẻ hơi kinh ngạc: "Là tôi, tôi có thể giúp gì sao?"

"Nếu như chỉ có một mình Trương tiên sinh liên lạc bọn bắt cóc, tôi lo ông ấy sẽ bị nghi ngờ, hay là..."

Lục tiên sinh lập tức hiểu ý: "Tôi đã biết, chỉ cần con gái tôi có thể trở về, cái gì cũng có thể làm được."

Thành Nghị thấp giọng hỏi Tiêu Chiến: "Sao sếp biết đó là ba của Lục Nhã Trà?"

Tiêu Chiến thở dài: "Cậu nhìn thần thái và tố chất đó đi, cả khí chất quan viên quanh thân nữa. Hình như chỉ có ba mẹ Lục Nhã Trà là làm việc trong Tổ chức Chính phủ phải không?"

Hành lang truyền đến tiếng khóc thương tâm, mọi người trong phòng họp liền hiểu người nhà Vương Tuyết đã đến nhận xác, trong lòng cũng bắt đầu rét run.

Vương Nhất Bác đang thảo luận với hai tiên sinh Trương Lục về vấn đề tiền chuộc, một phụ nữ trung niên dáng vẻ thướt tha đi đến duỗi tay phải ra: "Xin chào, sếp Vương."

Phong thái đoan trang da trắng thướt tha của bà khiến cho mọi người cảm thấy bà dường như chẳng hề bị ảnh hưởng bởi sự bi kịch này, có điều sự lo âu trong đôi mắt vẫn không thể giấu được. Vương Nhất Bác trước đó cũng đã chú ý đến bà, vì vậy cùng bà bắt tay: "Xin chào."

"Tôi họ Hứa, là mẹ của Đường Mạn Ny. Nghe nói con gái của tôi bị bắt cóc tôi lập tức từ Canada trở về, vừa mới xuống máy bay."

"Tình hình trước đó phu nhân đã được nghe kể lại chưa?"

Hắn không nhìn ra cảm xúc đau lòng gì trên gương mặt bà: "Đã nghe, về phần hai đứa trẻ bất hạnh kia, tôi cũng rất lấy làm tiếc."

Vương Nhất Bác gật đầu: "Tôi mạo muội hỏi, bác sĩ Đường tại sao không tới?"

Bà có vẻ rất kinh ngạc: "Bác sĩ? Cậu nói ai?"

Bà vừa nói xong, các gia trưởng khác cũng giật mình xoay qua, Lục tiên sinh thăm dò hỏi: "Phu nhân, tôi từng gặp con gái cô. Cô bé nói cô làm việc ở nước ngoài, chồng trước của cô là bác sĩ ngoại khoa."

Ông Trương cũng gật đầu: "Lần trước cô bé cũng nói với chúng tôi như vậy."

Mẹ Đường Mạn Ny sững sờ, rồi bật cười châm chọc: "Đứa trẻ đó không nói với mọi người là tôi tham hư vinh, sính ngoại, bỏ rơi nó và ba nó chạy đi gả cho người nước ngoài à?"

Mọi người nghe xong ai nấy đều khó chịu, Hứa phu nhân cũng thu lại vẻ tươi cười, biểu cảm vô cùng mệt mỏi: "Dù con tôi có nói như thế nào thì cũng không thể thay đổi sự thật ba nó là một tên đáng chết, ăn uống chơi bời lêu lổng, gái gú cờ bạc cái gì cũng có, hơi đâu mà ông ấy quan tâm sống chết của tôi với con gái?"

Vương Nhất Bác bắt được điểm quan trọng: "Vậy là Đường Mạn Ny không phải do ba mình nuôi dưỡng?"

Hứa phu nhân lắc đầu: "Lúc nó 5 tuổi tôi đã ly hôn với ông ấy. Vì chuyên ngành Đại học của tôi là tiếng Hán nên khi có cơ hội tôi lập tức chạy ra nước ngoài dạy học, con gái tôi đi theo bà ngoại. Tôi cũng áy náy bản thân không có thời gian chăm sóc con mình, nhưng tôi cũng là một trẻ giỏi giang, không để cho tôi lo lắng quá nhiều."

Đúng lúc đó, đột nhiên Tiêu Chiến mở miệng nói: "Lần này lệnh ái bị bắt cóc có liên quan gì đến gia đình hay không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net