Chương 18. Cảnh cáo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Xem ra các ngươi rất thân thiết với thân vương phi.” Trương Tử Phùng giả mạo chắp hai tay sau mông, lững thững bước vào nhìn chằm chằm bọn họ.

“Bọn ta thân thiết với ai cần ngươi quản?” Tiểu Tam thấy người nọ liền trở nên mất hứng, giọng điệu chán ghét vô cùng.

“Tại sao ta không được quản?” người nọ nhếch môi hỏi lại, bước chân thong thả đến gần hơn.

“Vậy xin hỏi ngươi là ai lại muốn quản chuyện của bọn ta?”

Lời vừa thốt ra, Đại Nhất và Tiểu Nhị ở phía sau vội vã kẹp cổ bịch miệng hắn lại, đem người quăng ra phía sau rồi nhanh chóng quỳ xuống.

“Bối thân vương, thuộc hạ vô dụng bị bắt đến chỗ này, mong ngài giáng tội.”

Tiểu Tam bị quăng cắm cả đầu xuống bụi rơm khô, nghe hai người họ nói thế liền lật đật ngóc đầu dậy mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Trương Tử Phùng kia.

Phải rồi, ánh mắt sắc như đao này… chỉ có Bối thân vương thôi chứ không còn ai có thể diễn được.

Tiêu đời.

“Thế nào, ta quản được các ngươi không?” Tiêu Chiến phất tay cho hai người họ đứng lên, đôi mắt hỉ thước lãnh đạm quét sang người đang đứng như trời tòng kia.

Tiểu Tam nuốt nước bọt nhìn chủ tử của mình, khóe môi gượng gạo kéo lên một cái rồi quỳ ‘ạch’ xuống đất “Bối thân vương, thuộc hạ dè chừng ngoài kia có người đột ngột xông vào sẽ lộ hành tung của ngài nên mới lớn gan nói như vậy, xin ngài trách phạt.”

Tiêu Chiến lần nữa nhếch môi, tưởng nói như vậy là ta sẽ bỏ qua thật sao?

“Đứng lên, trách phạt thì sẽ không, nhưng một ngàn lượng Bác nhi nợ các ngươi lập tức xoá bỏ, quay về phiền mang túi bạc ta đã đưa trả lại.”

Không phạt nhưng đòi tiền… ba người khóc trong lòng nhiều chút. Từ khi nào mà Bối thân vương lại trở nên như vậy chứ?

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

Bối thân vương hài lòng nhìn bọn họ, sau đó lấy ra một cái túi nhỏ ném sang, vừa nói vừa hất cằm về phía ba tên thủ vệ đang nằm bẹp dưới đất gần đó “Dịch dung thành ba người này.”

Ám vệ cấp tốc làm theo, rất nhanh đã xong xuôi mọi việc, đổi y phục xong liền thay nhau kéo ba tên thủ vệ kia tống  vào lao ngục, trước khi rời khỏi vẫn không quên gán gương mặt đẹp trai của mình lên mặt họ.

“Uống vào.” Tiêu Chiến đưa cho họ thêm ba viên đan, đây là giải dược giúp đả thông kinh mạch, nội lực trong vòng một khắc sẽ được khôi phục.

Một đường trở ra đặc biệt an ổn, bởi vì tác dụng của Mê Hồn hương rất lâu, ít nhất cũng phải hơn nửa canh giờ thế nên chẳng ai cản trở bọn họ. Vấn đề lớn nhất chính là tìm lí do để đưa ba tên thủ vệ trong kia ra ngoài mà không bị bọn lính canh nghi ngờ.

“Mặt đần một chút.” Tiêu Chiến đi đến gần lối ra liền quay đầu lại căn dặn, chẳng hiểu sao đã dịch dung rồi mà mặt ba người bọn họ vẫn cứ lém lĩnh gian xảo thế nào ấy, bước ra ngoài có mà bị phát hiện sớm.

Ba người nhìn nhau một hồi, cuối cùng trưng ra bộ mặt chẳng khác gì ngáy ngủ, hai mắt lờ mờ, khóe môi chề xuống trông ngốc không chịu được. Bối thân vương nhìn xong bỗng nhiên dâng lên cảm giác ghét bỏ vô cùng, bây giờ không cứu nữa, đá ngược trở vào được không?

Nhịn xuống xúc cảm muốn đập cho họ thành đầu heo, Tiêu Chiến hít một hơi thật sâu tự trấn tĩnh bản thân rồi quay lưng ra ngoài. Dĩ nhiên ‘ba tên đần’ kia cũng đi theo.

“Nhị công tử, bọn họ…” quả nhiên lính canh nhìn thấy liền thắc mắc, lập tức chặn người lại.

“Chủ tử muốn gặp bọn họ, lát nữa sẽ có người đến thay thế.” Trương Tử Phùng trầm giọng đáp “Tuy đám ám vệ kia không thể sử dụng nội lực nhưng võ công vẫn rất đáng để lưu tâm, ngươi và những người còn lại cảnh giác cao một chút, nửa canh giờ sau ta sẽ cho người đến.”

“Thuộc hạ đã rõ.”

Tiêu Chiến mang theo ba tên ám vệ ngang nhiên rời khỏi, cực kì dễ dàng.

Tiểu Tam vừa đi vừa cảm thán, không hổ là Bối thân vương, giả dạng không khác chút nào, vừa rồi nếu không phải biết trước người kia là ai hắn còn tưởng mình bị Trương Tử Phùng dụ đi thật rồi.

Phải đến tận một canh giờ sau Trương Tử Phùng thật sự mới mơ màng tỉnh dậy trong chính căn phòng của mình, cả người bị bó như cái bánh ú chẳng thể cử động, trong miệng vẫn là cái quần quen thuộc. Đợi gã thoát được thì mọi chuyện đã quá muộn, người đã chạy mất từ kiếp nào rồi.

Thân tính đã trở về, lại có thêm sự trợ giúp của Tiết Minh Ngạn, Tiêu Chiến chẳng có gì phải e dè nữa cả, ngay trong đêm liền quay trở về thân vương phủ, trong vòng một canh giờ bắt sống toàn bộ kẻ gian trói lại, ba mươi sáu tên thích khách nằm la liệt trong hậu viện đang chờ y xử trí.

“Bối thân vương, toàn bộ người đã ở đây, chờ ngài định đoạt.” Đại Nhất cung kính hành lễ, thái độ lãnh khốc cực kì.

Tiêu Chiến phất tay cho ám vệ của mình lui xuống, đôi mắt sắc lạnh lướt đến từng người đang quỳ rạp bên dưới “Ai sai khiến các ngươi?”

Không ngoài dự đoán, đáp lại câu hỏi của y chỉ là một khoảng lặng không có tiếng nói.

Bối thân vương không hề tức giận, ngược lại bước chân còn cực kì thong thả, chậm rãi đi đến trước mặt một tên hắc y nhân đang che kín mặt, từ tốn cất giọng “Ám vệ phủ Vương thừa tướng? Bổn vương cho ngươi một cơ hội, quay trở về bảo nhạc phụ đại nhân của ta tịnh dưỡng cho tốt, ba ngày sau Bối thân vương nhất định sẽ đích thân đến tìm.”

Nói xong liền cho người cởi trói thả hắn đi. Còn lại đều tống vào hầm địa lao phía sau đình viện.

Đợi sau khi sắp xếp đâu ra đấy, Tiêu Chiến mới chủ động tiến đến nói chuyện với người nọ “Đa tạ Tiết công tử đã ra tay tương trợ, ân nghĩa này bổn vương xin khắc ghi trong lòng, sau này nhất định sẽ trả.”

“Đệ không cần phải khách sáo, dù sao thứ ta muốn đệ cũng không thể cho ta.” Tiết Minh Ngạn lại đem quạt trong tay phe phẩy qua lại, trên môi nở ra một nụ cười không rõ ý tứ.

“Hy vọng có cơ hội trả.” Tiêu Chiến vừa nghe liền biết hắn muốn nói đến chuyện gì, trong lòng tức khắc không vui “Người đâu, tiễn Tiết công tử ra ngoài.”

Tiết Minh Ngạn chỉ biết cười nhạt bất lực, cũng không cùng y đôi co nữa liền xoay người rời khỏi.

Một đêm náo loạn trôi qua, sáng sớm hôm sau Tiêu Chiến lập tức thượng triều. Tin tức Bối thân vương quay về rất nhanh đã truyền đến tai hoàng thượng, Tiêu Chiến mới đi nửa đường đã có người đến hộ tống vào cung.

“Vi thần khấu kiến hoàng thượng.”

“Hoàng thúc miễn lễ, mấy ngày qua người mất tích quả thật khiến trẫm ăn ngủ không yên, nay nhìn thấy người bình an trở trẫm thật sự nhẹ lòng.”

“Khiến hoàng thượng nhọc lòng, vi thần tội đáng muôn chết, xin hoàng thượng ban tội.” 

“Không sao, hoàng thúc không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.” hoàng thượng phất tay tỏ ý không trách “Vậy còn thân vương phi? Đều không sao chứ?”

“Hồi hoàng thượng, thân vương phi vẫn bình an vô sự, có điều hiện tại chưa thể trở về.”

“Hoàng thúc có thể nói rõ cho trẫm biết không?”

Các quan đại thần từ đầu đến giờ đều không dám chen ngang vào cuộc đối thoại của hoàng thượng và Bối thân vương, hiện tại hoàng thượng hỏi đến vấn đề này cũng chỉ có thể im lặng vểnh tai lên mà nghe. Người không liên quan thì xem như hóng chuyện, kẻ có dính líu thì cúi đầu lắng nghe, xem chính mình có bị lộ tẩy hay không.

“Hồi hoàng thượng, hôm đó vi thần mang thân vương phi ra ngoại thành săn bắn, không ngờ lúc vào rừng gặp phải mai phục, may mắn thoát nạn nhưng lại gặp phải mãnh hổ, vi thần không đủ sức đấu với nó nên vô tình rơi xuống hang đá, trùng hợp lại gặp được cố nhân giúp đỡ trị thương. Có điều không ngờ Bác nhi lại bất chấp nguy hiểm nhảy xuống theo, vai trái không may bị hổ cào rất sâu, do đó vi thần để hắn ở lại nhờ cố nhân chăm sóc, đợi sau khi giải quyết xong mọi chuyện sẽ quay lại đón hắn sau.”

Vừa dứt lời, Ngụy thái sư lập tức phẫn nộ lên tiếng “Là kẻ nào to gan dám hành thích Bối thân vương chứ?”

“Bối thân vương trước nay chính trực thanh liêm, sao lại vướn vào khúc mắt này?” Vương Thiên Hạc cũng tiếp lời, ra vẻ vô cùng khó hiểu “Có khi nào liên quan đến ân oán giang hồ không?”

“Đa tạ nhị vị đã bất bình thay, bổn vương hiện tại đang điều tra, khi nào có manh mối nhất định sẽ thông báo với mọi người.” Tiêu Chiến bình thản đáp lời, ánh mắt hướng đến bọn họ có chút thâm sâu.

“Chuyện này liên quan đến an nguy của Bối thân vương, trẫm nhất định không bỏ qua.” hoàng thượng ngồi trên long ỷ tức giận đập mạnh tay xuống bàn “Lý đại nhân, trẫm muốn ngươi theo trợ giúp Bối thân vương tra rõ mọi chuyện, không thể để bọn người kia giở trò nữa.”

“Vi thần tuân chỉ.” Lý đại nhân lập tức đứng ra nhận lệnh.

Bởi vì lo lắng cho thân thể của Bối thân vương, hoàng thượng lần nữa quyết định bãi triều sớm, những chuyện còn lại giao cho hình bộ thượng thư xử lý. Tiêu Chiến không vội quay về phủ, trước vẫn ghé sang Thọ Ninh cung thỉnh an thái hậu, nói chuyện một lúc mới rời khỏi.

Ba ngày sau, Tiêu Chiến như lời đã nói đích thân đến phủ thừa tướng ‘thăm hỏi’ nhạc phụ đại nhân.

“Thần tham kiến Bối thân vương.” dĩ thừa tướng Vương Phong Nhạn cũng phải nể mặt mà lê tấm thân già ra đón.

“Nhạc phụ không cần đa lễ.” Tiêu Chiến đỡ lấy người, chậm rãi dìu vào trong “Dường như đã lâu rồi bổn vương không đến thỉnh an nhạc phụ, mong người lượng thứ.”

“Lão già này làm sao dám trách ngài chứ, Bối thân vương bận trăm công nghìn việc, đại sự vẫn quan trọng hơn.” ngoài mặt Vương Phong Nhạn lắc đầu không dám nhận, nhưng trong lòng lại thầm khinh bỉ tế tử của mình.

Dìu người ngồi trong đại sảnh, Tiêu Chiến mới thong thả lên tiếng “Bác nhi mất tích đã mấy ngày, không biết nhạc phụ đại nhân có hay tin?”

“Đương nhiên ta biết, từ lúc hai con mất tích ta cũng đã cho người đi tìm kiếm khắp nơi, thật sự sốt ruột chết đi được.”

“Nhạc phụ thật có lòng, quan tâm bổn vương đến mức cho ám vệ của mình sang trông chừng phủ giúp ta.”

Lời này vừa nghe liền biết y muốn ám chỉ điều gì, Vương Phong Nhạn thoáng cau mày rồi từ tốn đáp “Chẳng qua lão già này lo lắng có người giở trò với thân vương phủ thôi, nếu có gây nên hiểu lầm mong hiền tế bỏ qua.”

“Ta cảm tạ người còn không hết, lý nào lại trách. À mà…” Tiêu Chiến thư thả nhấp một ngụm trà, dịu giọng nói “Không biết Vương tướng quân đi huấn luyện binh lính đã về chưa?”

“Vẫn chưa, Bối thân vương tìm nó có việc sao?”

“Không có gì, bổn vương chỉ tiện miệng hỏi thế thôi, nghe nói thời gian huấn luyện binh lính đã kết thúc từ hôm qua, thế nhưng hôm nay vẫn chưa thấy người đâu, có khi nào… xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?”

Sắc mặt Vương Phong Nhạn lập tức khó coi, bất quá vì kính nể thân phận Bối thân vương của y nên đành cắn răng nhịn xuống cơn giận trong lòng “Lão già này chưa hiểu lắm, ý của ngài là…?”

Tiêu Chiến khẽ nâng mắt nhìn lão, khóe môi nhếch lên cao đầy thâm độc “Ý bổn vương rất đơn giản, có khi nào Vương tướng quân gặp phải thích khách giữa đường không?”

“Bối thân vương!” Vương Phong Nhạn nghe xong liền giận đỏ mặt, đập bàn đứng dậy.

“Thái độ của nhạc phụ không tốt rồi đấy. Bổn vương chỉ nói giả dụ mà thôi, sao trông người lại khẩn trương quát ta như vậy? Người nghĩ ta cho người chặn giết sao?”

Vương Phong Nhạn trừng mắt nhìn y, vừa định nói gì đó đã nghe hạ nhân chạy vào bẩm báo “Bẩm thừa tướng, đại thiếu gia đã về.”

Tiêu Chiến thỏa mãn nhìn nét mặt lúc trắng lúc xanh của lão, chỉ bỏ lại một câu rồi quay lưng rời khỏi phủ thừa tướng.

“Bổn vương đoán sai khiến nhạc phụ hoảng sợ rồi, xin cáo lỗi, người cũng mau vào trong xem con trai quý tử có bị sứt mẻ chỗ nào không, ta đi trước.”

Lão nào biết đêm qua hiền tế của mình đã đi trước một bước.

“Bối thân vương, thuộc hạ đã theo ý của ngài gây náo loạn cản trở đường về của Vương Thiên Hạc.”

“Tốt.”

Nhìn theo bóng dáng Tiêu Chiến khuất dần sau cánh cửa, Vương Phong Nhạn giận đến đỏ mặt, bàn tay cuộn thành nắm đấm đập mạnh xuống bàn, nước trà lập tức văng ra tung tóe. Rõ ràng là muốn đến cảnh cáo ta đây mà.

Tiêu Chiến, ngươi cứ việc huênh hoang, ngày tàn của ngươi sắp đến rồi.

Lần này Tiêu Chiến muốn công khai cảnh cáo Vương Phong Nhạn, nhưng kì thật chỉ đến thông báo cho lão biết mà thôi, nếu còn có lần sau, giết – không – tha.

Tối đến, Tiêu Chiến lại ngồi trong Tây viện thẩn thờ nhìn về phía cửa. Y lại nhớ lợn con rồi, đã bảy ngày không gặp, chẳng biết bây giờ hắn tròn vuông ốm béo thế nào nữa, cũng không biết Vân di dạy dỗ hắn ra sao rồi, bay nhảy có còn lọt xuống hồ nữa không.

Đang buồn chán thở dài, bỗng nhiên xung quanh xuất hiện dị động. Tiêu Chiến cảnh giác nắm chặt trường kiếm trong tay, tập trung nghe động tĩnh. Là kẻ nào không biết sống chết lại ngang nhiên xông vào thân vương phủ? Hơn nữa ám vệ cũng không ra tay chặn lại, chẳng lẽ lại bị đanh gục rồi?

Dị động mỗi lúc một nhiều, lại xuất hiện từ nhiều hướng khác nhau, Tiêu Chiến siết chặt chuôi kiếm, chuẩn bị nghênh chiến. Ấy vậy mà chờ mãi cũng không thấy ai tấn công, ngược lại chỉ có một tên nào đó trượt chân lăn từ nóc nhà xuống, ‘phịch’ một cái đáp xuống ngay trước mặt y.

“Lợn con?” Tiêu Chiến kinh ngạc vội đỡ hắn dậy, sao tự nhiên lại chạy xuống núi rồi?

“Đau chết mất, Tiêu Tiêu ngươi nhất định phải tìm ra tên nào ăn chuối quăng vỏ trên nóc nhà đó!” Vương Nhất Bác vừa đứng dậy vừa xoa mông, phẫn nộ không chịu được.

Nếu không phải vì cái vỏ chuối oan nghiệt kia thì bổn cung đã không ngã rồi. Tức chết đi được.

“Sao lại ra ngoài? Vân di cho ngươi đi sao?” Tiêu Chiến dở khóc dở cười nhìn hắn.

“Không có, ta lén trốn đi đó.” Vương Nhất Bác thành thật lắc đầu “Nhưng có lẽ sư phụ cố ý không ngăn lại đó, ta thừa biết bản lĩnh của ta tới đâu mà.”

“Lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì sao? Ngươi suốt ngày cứ nông nỗi như vậy…” mặc dù gặp được hắn trong lòng Tiêu Chiến rất vui, nhưng so ra thì lo lắng bất an vẫn nhiều hơn “Đã nói chờ ta quay lại đón rồi mà?”

Vương Nhất Bác cười xòa vuốt ngực phu quân “Ai mà bắt được kẻ tinh ranh như ta chứ? Đừng giận đừng giận mà.”

Tiêu Chiến nhướng mày “Tại sao lại xuống núi? Không học võ công nữa?”

“Ta nhớ phu quân nên muốn đi tìm, được không?” thân vương phi bĩnh tĩnh trả lời.

“…”

“Thích thì được không thích cũng phải được, dù sao ta cũng đã ở đây rồi, ngươi còn có thể đem trả quẳng ngược lên núi sao?”

#19.10.2021

Mọi người đọc xong nhớ cho Tú xin một vote với nhận xét với nha, iu mọi người ❤️❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net