Chương 24:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lễ Thất Tịch không mấy lãng mạn đã trôi qua, mối quan hệ không có bước nhảy vọt gì đáng kể cả, nhưng cũng không trở nên xấu hơn.

Giống như dự báo thời tiết nói sắp chào đón một đợt không khí lạnh, cũng không đến như dự báo.

Từ sau hôm Thịnh Dương nói những câu đó, Trần Thước vẫn không có gì thay đổi, mỗi ngày đều đến gặp Thịnh Dương một lần, thỉnh thoảng được tan làm sớm, liền gọi Thịnh Dương ra để cùng nhau đi ăn cơm.

Cậu vẫn chưa nghĩ xong sẽ trả lời Thịnh Dương như thế nào, bởi vì cậu không muốn hai người chỉ là bạn.

Còn trẻ cũng có khi không phải là ưu thế lớn nhất, ví dụ như cậu không thể dứt khoát cho Thịnh Dương một lời cam kết chắc như đinh đóng cột được, đảm bảo bọn họ vĩnh viễn không bao giờ chia tay.

Chẳng có ai có thể đảm bảo được như thế cả, tình cảm là thứ bền vững trên thế giới này, cũng là thứ mỏng manh nhất, một đoạn tình cảm càng sâu nặng, sau khi tan vỡ sẽ càng để lại di chứng nghiêm trọng hơn.

Trần Thước không muốn cậu với Thịnh Dương cũng bị như thế.

Có mấy đêm thức trắng, ngơ ngác nhìn bức tường trống trải, trầm ngâm suy nghĩ, tự hỏi tại sao mình không thể lớn lên ngay sau đêm nay, trở thành một người thực sự có năng lực đó.

Vì thế khi cơ hội bày ngay ra trước mắt, cậu mới không do dự gì mà nắm lấy.




Một tuần trước khai giảng, Trùng Khánh có tổ chức một buổi tuyển chọn cho cuộc thi nhảy đường phố quy mô lớn, Trần Thước đợt trước đã nghe thầy dạy nhảy nhắc đến, thầy giáo hỏi cậu có muốn đăng kí thử không, cậu nói được ạ.

Bởi vì ngày thường làm thêm ở phòng nhảy, ngoài việc phát tờ rơi và tạp vụ, thực ra cậu cũng có rất nhiều thời gian ở lại trong phòng tập học cùng những học sinh khác, còn chăm chỉ hơn bất cứ ai khác.

Thầy giáo cũng nhìn ra được thiên phú của cậu hơn hẳn mọi người, ngoài mặt thì không nói ra, lại thường xuyên giữ Trần Thước lại sau khi tan lớp, bảo Trần Thước nhảy lại một lần những gì được dạy hôm nay, Trần Thước gần như chỉ nhìn một lần liền có thể nhảy hoàn chỉnh cả bài.

Những động tác rõ ràng là cực kì tốn sức với người khác nhưng Trần Thước lại có thể biểu diễn nó một cách thành thục và điêu luyện.

Ngày hôm tuyển chọn, mới sáng sớm tinh mơ Trần Thước đã tỉnh dậy, chạy đến phòng nhảy tìm thầy giáo nhảy lại một lần, lúc nhảy thì không căng thẳng đâu, nhưng lúc sắp đến hiện trường thi đấu thì lại bắt đầu căng thẳng, khi đi đường còn không cẩn thận va đầu gối vào cái bục bên đường, người vẫn hơ hơ cười, nói mình sắp đi gặp thế giới rộng lớn rồi, ít nhiều gì cũng có căng thẳng chứ.

"Đây đã được coi là thế giới lớn đâu, đợi sau này cháu lợi hại hơn rồi, thi đấu với những đại thần đỉnh cấp nhất, đi gặp những người xuất sắc ở nước ngoài, đó mới là thế giới rộng lớn."

"Chắc chắn cháu có thể gặp được, chú cứ đợi đó mà coi! Bây giờ cháu chỉ hơi hơi căng thẳng thôi."

Thầy giáo bóp bóp vai cậu, nói, "Đừng căng thẳng, không còn chấp niệm gì thì mới có được tất cả."

Thịnh Dương biết hôm nay Trần Thước sẽ đi tham gia buổi tuyển chọn kia, anh cũng căng thẳng, đã dậy từ sớm rồi, gửi tin nhắn cho Trần Thước, Trần Thước rất nhanh đã trả lời anh, nói mình đang đi đến phòng nhảy luyện lại, bảo Thịnh Dương đừng đến.

"Nhưng mà tớ muốn...tớ muốn đi xem xem."

"Tớ biết, cậu đừng đến phòng nhảy, đợi tí nữa thầy giáo bọn tớ đưa bọn tớ đến thẳng hiện trường, cậu đến chỗ nhà thi đấu đi, chúng ta gặp mặt nhau ở đó, được không?"

"Được, thế bây giờ tớ đi qua đó, cậu đừng vào vội, nhất định phải chờ tớ đó, có nghe thấy chưa?"

"Cậu yên tâm, tớ nhìn thấy cậu rồi tớ mới vào thi."

Nhận được câu trả lời khẳng định như vậy, Thịnh Dương đánh răng rửa mặt thay quần áo, vội vội vàng vàng ăn xong bữa sáng rồi lao ra khỏi cửa, đợi 10 phút xe buýt mới tới vội vàng đến nỗi khi bước lên còn hụt chân một cái, không ngừng nhìn điện thoại, gửi tin nhắn cho Trần Thước nói mình đang trên đường đến nhà thi đấu rồi.

"Cứ từ từ thôi, không cần gấp, chú ý an toàn." Trần Thước ghi âm thoại trả lời.

Ngồ trên xe của thầy giáo, trong tay cầm một lọ dầu gió, xoa bóp đầu gối bầm tím, bạn học cười nói Thước ca, lần này nhất định phải giành được vị trí thứ nhất đó nha.

"Đương nhiên rồi." Trần Thước cũng không khách khí, vỗ vỗ lên đầu gối bầm tím của mình, cười nói, "Thế mấy cái này đều là huân chương vinh dự rồi."

Thầy giáo cũng cười theo.


Đến cổng nhà thi đấu, thầy giáo phát cho mỗi người trong số 4 người tham gia tuyển chọn ngày hôm nay thẻ thi đấu, bảo bọn họ theo mình đăng kí vào bên trong cả thể.

"Thầy ơi đợi chút được không ạ, bạn em sắp đến rồi, cậu ấy muốn vào xem em nhảy."

"Bạn em á? Bạn gái nhỏ hả?" Thầy giáo trêu.

"Không phải không phải..."

"Ấy dô, thế là bạn trai nhỏ rồi?"

Trần Thước còn chưa biết trả lời thế nào, Thịnh Dương đã chạy bước nhỏ ra khỏi đám đông về phía cậu, bởi vì vội quá, xuống xe buýt cái liền bắt đầu chạy, lúc này thở hồng hộc đứng trước mặt Trần Thước, mặt mũi đỏ phừng, trên chóp mũi còn lấm tấm mồ hôi, miệng nhỏ hơi hơi hé mở để hít thở không khí.

Thầy giáo dạy nhảy không ngờ được rằng có một bạn trai nhỏ chạy đến thật, vẻ ngoài còn rất đẹp trai nữa chứ, cả quá trình đôi mắt cứ nhìn chăm chăm vào Trần Thước, không nhìn ai khác cả, đôi mắt to tròn, long lanh bóng nước.

"Vội cái gì chứ? Không phải nói cậu cứ từ từ đến rồi sao." Trần Thước hôm nay mặc một chiếc áo phông dài tay, nghĩ cũng không nghĩ dùng ống tay áo lau mồ hôi cho Thịnh Dương, kéo anh qua bên này, đứng dưới bóng cây.

"Tớ sợ cậu bắt đầu rồi, chậm chân thì không vào được mất..." Thịnh Dương nhỏ giọng giải thích.

"Làm gì có chuyện không vào được." Thày giáo cười ha ha cắt đứt đoạn hội thoại giữa hai người, "Trần Thước, cháu bảo bạn trai...bảo bạn cháu vào cùng chúng ta, trực tiếp đi vào hội trường luôn, ngoài này nóng quá."

"À vâng!" Trần Thước quay đầy nói với Thịnh Dương, "Dương Dương, đi theo tớ nhé, đừng đi lạc mất đó, hôm nay nhiều người lắm."

"Được."

Bên ngoài hội trường nhà thi đấu người đông đến chật cứng như nêm, nghe nói ban giám khảo của cuộc tuyển chọn hôm nay có một vị đại minh tinh đỉnh lưu nào đó, vì thế bên ngoài một nửa là thí sinh tham gia, một nửa còn lại đều là fan của nghệ sĩ đó.

Thịnh Dương đi theo Trần Thước, lúc người bên cạnh lùi lại không cẩn thận va vào, anh vội vàng kéo lấy cổ tay Trần Thước, khó khăn lắm mới giữ được thăng bằng, nhỏ giọng thì thầm vào tai Trần Thước, "Người thật sự đông quá đi..."

"Va phải cậu à?" Trần Thước nhíu mày quay sang nhìn người xung quanh, toàn bộ chú ý đều tập trung cả lên người Thịnh Dương.

"Không sao không sao, không va phải."

Trần Thước thở dài một hơi rất nhẹ, dứt khoát lật tay lại nắm lấy tay Thịnh Dương, lòng bàn tay ấm nóng và ẩm mồ hôi trong nháy mắt kề sát vào nhau, Thịnh Dương cảm thấy nhịp tim mình đập loạn mấy hồi, đây là lần đầu tiên anh với Trần Thước nắm tay nhau.

Giữa dòng người đông nghìn nghịt, bọn họ tay nắm tay.

Vào cuối hè nóng bức và sắp kết thúc, Thịnh Dương cảm thấy mình như một quả mọng chín đỏ, những cảm xúc trào dâng lên giống như nước quả, đầy ắp, và ngọt lịm.

Anh hối hận rồi, anh không muốn chỉ làm bạn với Trần Thước, làm bạn thì không thể nắm tay, không thể hôn nhau, không thể làm những chuyện mà chỉ giữa những người yêu nhau mới có thể làm, làm bạn có nghĩa là mối tình đầu của anh sẽ biến thành nuối tiếc, anh sẽ lạc mất Trần Thước giữa dòng người vội vã.

Anh không muốn thế.

"Trần Thước..."

"Hửm?"

"Cố lên nhé."

"Tớ biết rồi." Trần Thước nghiêng đầu cười, nắm chặt tay Thịnh Dương hơn một chút.

Trần Thước vào hội trường thi đấu, Thịnh Dương chỉ có thể ngồi chờ ở cầu thang trong nhà, người quá đông, rất khó có thể nhìn thấy Trần Thước, anh không muốn cách xa cả đoạn, liền đứng lên, vừa chui qua đám người, vừa hô xin nhường đường, khó khăn lắm mới chen lên được hàng đầu tiên, kiễng chân nhìn lên khán đài.

Ban tổ chức không cho nhiều thời gian như thế, cứ người này xong người kia lập tức lên liền, đạo diễn chỉ nhìn mấy cái, những người nhảy tốt thì sẽ được cấp vé vào top 100 ngay tại sàn thi đấu, người không pass sẽ đi xuống khán đài.

Đợi hơn hai mươi mấy người biểu diễn rồi, Thịnh Dương mới nhìn thấy Trần Thước, anh tự dưng thấy căng thẳng, nhưng chẳng thấy Trần Thước căng thẳng tí nào, bài nhảy 5 phút chỉ mới được nhảy 3 phút, mentor liền cầm Mic hỏi cậu, "Em học nhảy bao lâu rồi?"

Trần Thước xoa xoa sau đầu, có chút xấu hổ, "Không được coi là học ạ, hàng ngày em đi làm thêm sẽ nhìn các bạn khác nhảy ạ."

Mentor rất lạnh lùng, ừm một tiếng, sau đó đưa ra một tấm thẻ top 100, "Em là người đầu tiên lọt vào top 100 thể loại này đó."

Thịnh Dương nhìn thấy rồi, vui đến mức nhảy cẫng lên vẫy vẫy tay với Trần Thước, tay giơ một tấm banner nhỏ, vừa rồi có cô gái bên cạnh nhờ anh cầm giùm, nói rằng mình là fan của vị mentor trên sân khấu kia, giơ cái máy ảnh treo trước ngực lên muốn chụp ảnh, đặc biệt tự đến làm quen hỏi Thịnh Dương có thể cầm banner giúp cô được không, trên banner viết: Bạn là tuyệt nhất, cô gái nói cái này vừa nãy tùy tiện mua ở bên ngoài cổng.

Trần Thước nhận lấy tấm thẻ top 100, cúi người nói cảm ơn, sau đó nhảy từ trên sân khấu xuống, trực tiếp lao đến chỗ Thịnh Dương đang đứng.

Thịnh Dương vui vẻ đem trả banner lại cho cô gái bên cạnh, nói bạn mình thi xong rồi.

Cô gái nâng mắt nhìn thấy tuyển thủ vừa mới lấy được thẻ top 100 đang đi hướng về phía này, tâm trạng liền vui lây, "Đó là bạn cậu à?"

"Đúng thế á!"

"Cậu ấy nhảy đẹp lắm, chúc cậu ấy lọt được vào vòng chung kết nha!"

"Cảm ơn cậu!" Thịnh Dương gật gật đầu, cười với cô gái, sau đó liền xoay đầu đi về phía Trần Thước.

"Cậu lợi hại quá đi!" anh bổ nhào lên người Trần Thước ôm chặt lấy cậu, cười híp cả mắt.

"Mê tớ như điếu đổ rồi chứ gì?" Trần Thước bị anh bổ nhào lên người lùi lại sau một bước, sau khi đứng vững lại, vỗ vỗ lên lưng Thịnh Dương.

Thịnh Dương không nói gì nữa nhưng ý cười vẫn còn tràn đầy.

Nhịp tim của Trần Thước vì nụ cười của Thịnh Dương mà điên cuồng đập mạnh, ngay trong chính khoảnh khắc ấy cậu cảm thấy mình có bản lĩnh để giữ Thịnh Dương lại mãi mãi bên mình.



Thời gian khai giảng của khóa đào tạo tập trung muộn hơn nửa tháng so với khai giảng thông thường, công việc làm thêm hè của Trần Thước vừa kết thúc liền khai giảng, Thịnh Dương thì ngày nào cũng có thể ngủ đến khi tự tỉnh.

Kì I năm lớp 12, thời gian gấp gáp, nhiệm vụ nặng nề, giáo viên chủ nhiệm không đồng ý kí đơn không tham gia lớp học buổi tối của Trần Thước nữa, bảo cậu đừng nghĩ đến việc đi làm thêm, tập trung tư tưởng học hành cho tốt, sau khi thi đại học xong, một ngày 24 giờ đi làm thêm cũng không ai cản cả.

Trần Thước cũng có chừng mực, bởi thế đã lựa chọn nghe theo ý kiến của giáo viên chủ nhiệm.

Ngày hôm khai giảng, cậu gửi tin nhắn cho Thịnh Dương, bảo Thịnh Dương buổi sáng ngủ dậy xong thì đến trường tìm cậu, cậu muốn dẫn Thịnh Dương đến quán ăn vặt mới mở ở cổng sau trường.

Thịnh Dương nói không đi, nhưng buổi trưa lúc tan học vẫn xuất hiện đúng giờ ở cửa lớp Trần Thước, giáo viên chủ nhiệm lớp 2 thu dọn xong giáo án đi ra ngoài liền nhìn thấy Thịnh Dương đang đứng ở ngoài hành lang, ngoan ngoãn giống hệt như một học sinh lớp 10 mới nhập học.

"Thịnh Dương? Khóa đào tạo tập trung của các em vẫn chưa khai giảng à?"

"Vâng ạ..." Thịnh Dương cười.

"Đợi Trần Thước tan học à?"

"Dạ."

"Ờ ha, quan hệ của các em tốt lắm mà." Giáo viên chủ nhiệm nhớ đến cái gì, đi đến nói với Thịnh Dương, "Hai em quan hệ tốt, em ấy lại rất nghe lời em, em khuyên em ấy nhiều vào, giờ đã lớp 12 rồi, đừng lúc nào cũng nhớ nhung đến làm thêm kiếm tiền nữa, nâng cao thành tích phải ưu tiên hàng đầu, em nói xem, em ấy thông minh, thành tích cũng không tệ, cố gắng thêm tí nữa lấy thêm mười mấy hai mươi điểm, khi thi đại học đã bỏ xa hàng nghìn hàng vạn người rồi, em xem rồi khuyên em ấy nhé, thầy cũng nói với em ấy nhiều lần rồi nhưng cũng không biết em ấy có nghe lọt tai hay không ấy chứ, nhưng em nói thì thầy cảm thấy chắc chắn em ấy sẽ nghe, đúng không, em quản em ấy đi! Nhiệm vụ này giao cho em đó!"

Giáo viên chủ nhiệm nói xong, nhận được một cuộc điện thoại liền đi về phòng giám hiệu.

Bỏ ra Thịnh Dương mặt mày mông lung đứng đó, Trần Thước đi từ trong lớp ra, vừa rồi cậu ở trong lớp nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm nói chuyện với Thịnh Dương, bây giờ lại thấy Thịnh Dương đứng ngoài hành lang ngơ ngác cả ra, cậu liền đi đến, búng tay một cái ngay trước mặt anh, "Dương Dương, cậu ngây người cái gì đó?"

"Hả? Không có gì, không ngây người."

"Vừa rồi thấy giáo nói gì với cậu thế?" Trần Thước nghi hoặc.

"Ò..." Thịnh Dương chầm chậm hoàn hồn, "Thầy bảo tớ phải quản nghiêm cậu vào." Nói xong mới nhận ra, lòng bàn tay với gò má đỏ ửng lên.

"Thế cậu quản cái gì?" Trần Thước cố ý chọc anh.

"Thần kinh, ai thích quản thì quản." Thịnh Dương mập mờ nói, hàng mi chớp chớp, chột dạ muốn chết.

"Cậu quản."

"Tớ không quản."

"Cậu quản cơ."

"Không quản!" Thịnh Dương trừng mắt nhìn Trần Thước một cái, một lúc sau lại lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nói với Trần Thước, "Cậu đừng đi làm thêm nữa, học kì này nâng điểm số lên cao một chút đi."

"Okie! Tớ nghe lời cậu."

Ai thích quản, thì quản.



Hai ngày trước khi khai giảng, chập tối thứ 7, Thịnh Dương nhận được tin nhắn của Trần Thước, Trần Thước nói mình phải đi tham gia thi đấu với top100 của khu vực này để tiến vào top 100 toàn quốc.

"Hả? Khi nào đấy? Sao đột ngột vậy?"

"Ngày mai, ở Lâm Thạch, tớ tra rồi, đi tàu cao tốc chỉ mất 2 giờ thôi, ngày mai tớ thi xong sẽ về ngay, dù sao thì chắc chắn sẽ về trước khi cậu trở lại thủ đô."

"Thế bao giờ cậu xuất phát?" Thịnh Dương tắt tivi, khoanh chân ngồi trên sô pha, ngáp một cái, "Khi nào xuất phát thế?"

"Đi ngay tối nay, tớ sợ ngày mai lại cập rập."

Thực ra thì ngồi máy bay nhanh hơn chút, nhưng vé lại đắt, ngồi tàu cao tốc 2 tiếng cũng không lâu lắm, giá thì rẻ hơn rất nhiều, với lại đi đến đó còn phải đặt khách sạn, tính đi tính lại ngồi cao tốc vẫn tối ưu hơn.

Thịnh Dương gần như nghĩ cũng không nghĩ, cứ thế buột miệng, "Trần Thước! Cậu đợi tớ tí, tớ đi với cậu!"

"Hả?"

"Tớ bảo là cậu đợi tớ tí, tớ đi với cậu! Nghe thấy chưa hả?"

"Cậu thực sự muốn đi với tớ à?"

"Ừm! Đi thật." Thịnh Dương khi nói câu này đã tìm xong căn cước, hai tay chẳng cầm theo thứ gì, chỉ với lấy cục sạc điện thoại, thay giày trong chớp mắt rồi cứ thế chạy ra khỏi cửa.

Trần Thước nói với lão Trần giờ mình phải đi đến Lâm Thạch thi đấu, lão Trần nói Ok, con vui là được rồi, còn bảo muốn đưa Trần Thước đến trạm tàu cao tốc, chờ dưới nhà một tí, ba về ngay, Trần Thước đeo ba lô lên xuống luôn, nói ba con mình đợi một chút, con có người bạn muốn cùng đi.

Lão Trần tò mò nhướn mày, "Bạn nào cơ? Còn muốn cùng đi thi đấu? Là cậu bạn nhỏ lần trước hả?"

Trần Thước ha ha cười trừ cho qua.

Thịnh Dương bắt taxi đến, nhà anh cách nhà Trần Thước không xa, nhưng anh vội quá, không muốn Trần Thước đợi quá lâu, kết quả chạy được đến dưới nhà Trần Thước, lại bất ngờ gặp ba Trần Thước.

"Cháu chào chú ạ."

"Chào cháu, đi thôi, đang đợi cháu đó."

"À..dạ dạ."

Thịnh Dương ngồi lên xe, cả quãng đường cứ căng thẳng không thôi, không dám nói chuyện, sau khi mua được vé vào đến trạm tàu rồi mới thở phào một hơi, ngồi bên cạnh Trần Thước, lặng lẽ liếc mắt nhìn Trần Thước.

"Nhìn gì đó?"

"Không nhìn gì..."

"Ngốc." Trần Thước cười dùng đầu ngón tay búng lên trán Thịnh Dương một cái.

Đến Lâm Thạch, hai người đi thẳng đến nhà nghỉ mà Trần Thước đã đặt, một nhà nghỉ cực kì phổ thông, cách âm không tốt lắm, cũng may trong phòng vẫn được xem là sạch sẽ.

Tối, giờ đi ngủ, hai người nằm cách nhau rất xa, xa đến mức có thể nhét thêm một người nữa ở giữa.

Thịnh Dương không ngủ được, có hơi lạ giường, sáng hôm sau, buồn ngủ đến không mở nổi mắt, Trần Thước bảo anh ngủ thêm một lát nữa đi, ngủ đến khi cậu thi xong về, không có chuyện gì khác thì có thể về ngay.

Trần Thước cũng không ngủ ngon, không phải là căng thẳng trước cuộc thi, mà căng thẳng do người mình thích đang nằm bên cạnh, cảm thấy thật thần kì, giống như đã gần Thịnh Dương thêm một bước nữa.

Thịnh Dương không chịu, cố sốc tinh thần bò dậy, mơ mơ màng màng đi đánh răng rửa mặt, người còn đứng không vững, Trần Thước cười trêu anh, trứng mơ màng, dẫn ra ngoài, bị người ta bắt mất thì tìm không nổi mất.

Hai người gọi xe đến chỗ thi đấu, Thịnh Dương dựa vào vai Trần Thước ngủ, đến nơi, liền lấy tiền từ trong túi ra để trả tiền xe, nhưng Trần Thước không cho anh trả.

"Cậu đừng lo...tớ có tiền mà!"

Nhưng về sau, trên tàu cao tốc về Trùng Khánh Trần Thước mới biết, tiền này là tiền sinh hoạt để dành cho học kì đào tạo tập trung sau, nhưng mắt cũng không thèm chớp, dùng để mua vé tàu gần hết, chỉ để cùng cậu đi thi đấu.

Cho dù đến cuối cùng kết quả thi đấu không lí tưởng, Trần Thước không vào được top 100 toàn quốc, bởi vì mentor nói cậu chưa đủ chín, có thiên phú nhưng cần phải cọ sát rèn luyện thêm nhiều, Trần Thước không cảm thấy tiếc nuối gì, nói lần sau nhất định sẽ gặp lại ở sân khấu top 100 toàn quốc.

Mentor nhìn cậu một cái, nghiêm túc gật đầu với cậu, nói: "Thế lần sau nhất định phải gặp lại đó!"

"Vâng ạ!"

Trên tàu về, Thịnh Dương cẩn thận dè dặt nhéo vào tay Trần Thước, hỏi cậu: "Cậu rất thất vọng phải không?"

"Không đâu, tớ còn rất nhiều cơ hội mà."

Thịnh Dương liền cười, gật đầu nói đúng vậy, sau đó ngay trước mặt cậu kéo Trần Thước vào một nhóm WeChat, trong nhóm thực ra chỉ có anh và Trần Thước, còn có nick phụ kia của Trần Thước nữa, 3 người mới có thể tạo nhóm, rồi nói với Trần Thước, bắt đầu từ bây giờ, tớ là người đầu tiên ủng hộ cậu, đây chính là phòng làm việc, sau này làm lớn hơn thì gọi là công ty.

Trần Thước im lặng nhìn chăm chăm Thịnh Dương rất lâu, tim đập như nổi trống, nhìn cái nick phụ kia của mình trong nhóm, đợt trước cậu đã dùng chính nick phụ này chọc cho Thịnh Dương tức giận, vì thế cuối cùng cũng quyết định hỏi ra: "Dương Dương, cậu thực sự không giận tớ nữa rồi phải không?"

Thịnh Dương ngớ người ra, cụp mắt, gật gật đầu.

Từ Lâm Thạch về Trùng Khánh, chỉ một đêm mà đột ngột giảm nhiệt, Trần Thước về đến nhà, cả đêm không ngủ được, nghĩ đến việc ngày mai tỉnh lại Thịnh Dương đã phải về thủ đô tham gia đào tạo tập trung, lại nghĩ đến những lời Thịnh Dương hôm nay nói với mình trên tàu cao tốc, Thịnh Dương nói cậu ấy thực sự không giận nữa, nói mình là người đầu tiên ủng hộ cậu, nghĩ thế nào cũng không ngủ nổi.

Một tầng sương mù trắng xóa bao phủ lên toàn bộ thành phố, Trần Thước không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa, mới sáng tinh mơ đã đến nhà Thịnh Dương, đứng dưới lầu nhà cậu, gửi cho Thịnh Dương một tin nhắn, tin nhắn viết: Chúng ta thử đi.

Thịnh Dương cũng dậy từ rất sớm, bởi vì hôm nay phải quay lại đào tạo tập trung rồi, vì thế mới phải dậy sớm, trong lòng cảm thấy lo lắng, đúng là không sửa nổi cái tật xấu này.

Lúc nhận được tin nhắn của Trần Thước, anh còn ngơ ra tận mấy phút, nghĩ rằng mình đang nằm mơ, đưa tay lên dụi dụi mắt, xác nhận đi xác nhận lại mấy lần, quả thực là Trần Thước gửi.

Anh nghĩ, mình muốn ở bên Trần Thước.

Bàn tay đang cầm điện thoại không nghe theo khống chế mà run lên, cơn run rẩy theo vào đến cả tim, chuông điện thoại mới kêu một tiếng đã được nối thông.

"Trần Thước?"

"Dương Dương, cậu tỉnh rồi à?"

"Cậu nghiêm túc sao?"

"Ừm, tớ đang ở dưới nhà cậu."

"Hả......?"

"Tớ nghĩ kĩ rồi, không muốn làm bạn tốt nữa, chúng ta thử đi, thử ở bên nhau lâu một chút, tớ cũng không biết chúng ta sẽ ở bên nhau bao lâu, nhưng chúng ta thử lâu một chút, càng ngày càng lâu."

Thịnh Dương hít thở sâu mấy nhịp, nhẹ giọng hỏi, "Cậu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net