Chương 38:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trần Thước khôngngủ được, cứ giữ nguyên một tư thế nằm ôm lấy người trong lòng, nghe tiếng thởcủa Thịnh Dương dần dần trở nên đều đặn và sâu, dưới ánh đèn không tỏ, mi mắt đỏửng thỉnh thoảng lại khẽ động, dáng vẻ thực sự rất đáng thương.

Trần Thước sợ ồnlàm anh tỉnh, cánh tay bị Trần Thước gối lên dù có tê rần cũng không nghĩ đếnviệc rút ra.

Nửa đêm mưa nhỏ hạtdần, nhưng đến hơn 1 giờ thì bắt đầu nặng hạt trở lại, Trần Thước nhắm mắt ngủđược không đến 20 phút, đột nhiên bừng tỉnh, phản ứng đầu tiên chính là cúi đầunhìn người trong lòng trước, không để ý đến ngay trong tiềm thức cậu đã thởphào một hơi.

Lúc rời khỏiphòng ngủ Thịnh Dương đã ngủ rất say, có lẽ là khóc nhiều quá, dễ ngủ say, TrầnThước không bật đèn, ngồi ở thảm sàn ngoài phòng khách ngây người rất lâu.

Nếu phải nói cậuđang nghĩ cái gì thì thực ra cũng không nghĩ cái gì cả.

Chỉ là con ngườisau khi mất đi tìm lại được, sẽ có một cảm giác không chân thực.

Mấy năm nay TrầnThước mắc chứng mất ngủ nhẹ, bởi vì thời đi học dường như đi làm liên tù tìkhông nghỉ, so với những phiền phức mà mất ngủ đem lại, thì mỗi lần mất ngủ cậusẽ nghĩ đến rất rất nhiều chuyện có liên quan đến Thịnh Dương, chuyện xưa lũ lượtkéo đến rồi bày ra trước mắt, điều này mới khiến cậu càng đau đớn hơn nhiều.

Có lúc trằn trọctrên giường mãi không ngủ được, một mình nằm trên chiếc giường đôi rộng, lạiluôn nghĩ đến cảnh tượng hồi trước cùng với Thịnh Dương cùng nhau nằm chen chúctrên chiếc giường đơn nhỏ trong ngôi nhà ở Trùng Khánh của cậu, chiếc giườngđơn nhỏ như vậy, hai người nằm ôm lấy nhau ngủ, cũng không hề cảm thấy chật hẹp.

Càng nghĩ nhiều,đầu lại bắt đầu đau, không biết từ lúc nào, mỗi lần không ngủ được, cậu sẽ mộtmình ngồi ở ngoài phòng khách đến sáng, có lúc tỉnh dậy ở trên thảm sàn, có lúclại tỉnh dậy từ sô pha.

Hôm nay cũng nhưvậy, chỉ là không đau đầu nữa, chỉ cảm thấy không có chút chân thực nào, khôngnhịn được mà muốn ôm người trong lòng chặt thêm, dung hòa vào trong cơ thểmình, nhưng Thịnh Dương ngoan quá, ngoan đến nỗi khiến anh không nỡ làm anh thứcgiấc.

Nhưng cuối cùng ThịnhDương vẫn tỉnh, bởi vì không ôm được người vốn nằm bên cạnh mình, vì thế chântrần mơ mơ hồ hồ đi ra phòng khách, phòng khách tối đen như mực, ngay cả đèncũng không bật, chỉ nhìn thấy một bóng người mờ mờ ngồi trên đất.

Lúc Trần Thước dựavào người anh kêu đau, Thịnh Dương cảm nhận được rõ ràng trái tim mình như bị mộtsợi dây rất mảnh bó chặt lấy, từng cơn từng cơn, sắp đau đến nỗi không thể thởđược, nhưng Trần Thước đã ở trước mặt anh đây rồi, anh được cứu rồi.

"Về phòng ngủ có được không nào? Tớ buồn ngủ quá...cậukhông có ở đó tớ không ngủ được..."Thịnh Dương nựng mặt Trần Thước, giọng nghengọt lịm, kèm theo cả chút làm nũng, vừa nói vừa chơm chơm lên má, lên trán,lên mắt, hôn xuống chóp mũi rồi lại hôn xuống cằm Trần Thước, đôi môi còn chưahoàn toàn tách ra, hơi thở nóng hổi đã cuốn lấy nhau, giọng mè nheo làm nũng,"Tớ thực sự buồn ngủ lắm rồi..."

"Được, mình về phòng ngủ thôi." Trần Thước cười, nhìn ThịnhDương vô cùng dịu dàng, lại nói thêm một câu, "Sao không xỏ dép thế kia."

Đối với câu này Thịnh Dương không có bất cứ câu trả lờinào, đứng dậy, đưa tay ra với Trần Thước, lắc lư y như một đứa trẻ, ra ý bảo TrầnThước đưa tay cho mình.

Gương mặt Trần Thước từ đầu đến cuối vẫn mang theo ý cườinồng đậm, giống như đã nằm mơ một giấc mơ rất lâu rất lâu, trong giấc mơ cậu vẫnluôn đi bộ trong sa mạc rộng lớn, là một lữ khách cô độc, cho dù có thế nàocũng không ra được khỏi sa mạc đó, từ sáng sớm đi đến tối đêm, giống như đã điqua rất nhiều mùa đông lạnh lẽo, đến tận giờ phút này, cậu mới tỉnh dậy từ giấcmơ dài dằng dặc đó, cuối cùng cũng nhìn thấy được ốc đảo, cuối cùng cũng gặp đượcmùa xuân.

Mà người dẫn lối cậu đi về phía ốc đảo, bây giờ đang nắmlấy tay cậu, dẫn cậu về phòng ngủ, sắp xếp cho cậu nằm xuống đâu ra đấy, sau đóco tay cụm chân nằm bò lên trên người cậu, giống hệt con bạch tuộc, nghiêng mặtkề sát lên trái tim cậu, nhỏ giọng nói: "Mau ngủ thôi."

"Dương Dương."

"Hửm?"

"Không có gì..." Trần Thước cũng không biết tại sao mìnhlại đột nhiên muốn gọi tên Thịnh Dương, chỉ cứ thể buột miệng mà thôi.

"Ngủ đi, chó con."

Một giấc này thật sự ngủ rất say, cả đêm không chút mộngmị, mưa bên ngoài cửa sổ vẫn lộp bộp rơi xuống, xối hết tất cả mọi sự nóng nựccủa thành phố ban ngày đi một cách sạch sẽ, thỉnh thoảng vang lên một tiếng sầmùng ùng, Thịnh Dương bèn vô thức rúc vào lòng Trần Thước, nhưng không bị tỉnhgiấc lần nào nữa.

Ngày hôm sau lại bị tiếng chuông báo thức kêu ồn đến tỉnh.

Tư thế ngủ của hai người không biết lúc nào lại thay đổirồi, Thịnh Dương quay lưng vào Trần Thước, người hơi hơi co lại, được Trần Thướcnằm đằng sau hoàn toàn ôm gọn lấy.

Lúc tiếng chuông báo thức vang lên, Thịnh Dương giật nẩymình, Trần Thước gần như là chưa tỉnh, nhưng tay lại hơi vỗ nhè nhẹ lên eo anh.

Thịnh Dương nhanh tay mò được chiếc điện thoại ở đầu giườngtắt chuông, chỉ tầm mười mấy giây thôi mà Trần Thước đã tỉnh rồi, hơi thở nónghổi phả vào gáy Thịnh Dương, giọng nói vừa ngủ dậy có chút trầm trầm khàn khàn,"Mấy giờ rồi?"

"7 rưỡi, cậu ngủ tiếp đi, tớ phải đi làm đây." ThịnhDương lật người, xoay qua đối mặt với Trần Thước, giống như hồi trước vậy, thơmlên cằm Trần Thước một cái, chuẩn bị nhổm người dậy khỏi ổ chăn.

Anh vừa mới chống tay xuống gối chuẩn bị ngồi dậy, liền bịTrần Thước ấn eo, kéo mạnh vào trong lòng, ôm cực kì cực kì chặt, sống mũi TrầnThước dụi dụi vào cổ anh, dụi tới nỗi anh ngứa ngáy buồn cười, cảm thấy TrầnThước khi chưa tỉnh ngủ hẳn càng giống một chú chó con hơn nhiều.

"Tớ phải đi làm đây...cậu thả tớ ra ngoài đi làm đi."

"Tớ đưa cậu đi nhé."

"Không cần đâu, tớ gọi xe đi, cậu ngủ tiếp đi."

"Tớ đưa cậu đi." Trần Thước lộ rõ sự cố chấp, vừa nói muốnđưa người ta đi làm, nhưng vừa không chịu buông tay, hai người ai cũng chưa bướcra khỏi giường.

Thịnh Dương hoàn toàn tức đến bật cười, một tay giữ ở trướcngực Trần Thước, đẩy cũng không đẩy ra được, chậc một tiếng, cố tình làm ra vẻkhông kiên nhẫn, mắt Trần Thước còn chưa mở hẳn liền sáp tới hôn loạn cả lên, hôntới tấp lên cổ anh, ngứa tới nỗi anh lập tức bại trận, cười lớn lùi về sautránh.

"Tớ thực sự phải dậy đây, nếu đi muộn thì không còn tiềnthưởng chuyên cần nữa đâu!"

Thịnh Dương lúc này mới có tinh thần hơn chút, cười đùngđục, Thịnh Dương lườm cậu một cái, muốn hỏi cậu cười cái gì, muốn nói đừng cómà khinh thường mấy "cẩu làm công" cần cù, chăm chỉ trong ngành quảng cáo bọn tớ.

Nhưng cuối cùng vẫn không thể nói ra, bởi vì tiếng cười vừarồi của Trần Thước quyến rũ quá, khiến anh bật ra suy nghĩ hay là mình không đilàm nữa, cứ dính lên người Trần Thước như thế này không thèm xuống nữa.

"Tớ cho cậu toàn bộ tiền chuyên cần luôn." Trần Thước nóirồi lại ấn Thịnh Dương xuống, vùi đầu hôn lên khoảng da thịt nhỏ trước ngực lộra khỏi cái áo ngủ rộng thùng thình.

Thịnh Dương vốn dĩ không nghĩ đến mấy chuyện lệch lạckia, nhưng vẫn không khống chế được mà đỏ ửng mặt, nhỏ giọng mắng một câu: "Thầnkinh!" sau đó chạy khỏi ổ chăn y như chạy trốn, đứng trong nhà tắm, hơi nóngtrên mặt càng tăng càng cao, đóng chặt cửa nhà tắm bình tĩnh lại một lúc lâu mớitắm rửa xong đi ra ngoài.

Bước ra khỏi nhà tắm, Trần Thước đã thức dậy rồi, đangthay quần áo, đầu cũng không ngẩng lên cứ thế mặc quần, cực kì tự nhiên bảo anhđợi thêm 10 phút nữa, thanh âm thân mật tới nỗi giống như mỗi ngày trong quá khứbọn họ đều trải qua như thế ấy.

Thịnh Dương ừm một tiếng, căn bản là không chú ý đến mìnhđang đi cùng tay cùng chân.

Ngồi trên sô pha ngoài phòng khách hòa hoãn một lúc, TrầnThước đánh răng rửa mặt xong, mấy lọn tóc rải rác trước trán còn ướt nhẹp, cầmchùm chìa khóa rồi đi qua nắm lấy tay Thịnh Dương.

"8 giờ, còn kịp đấy, có thể đến dưới tòa nhà công ty cậuăn sáng."

"Từ đây lái xe qua đó mất bao lâu?"

"Bình thường thì mất khoảng 20 phút, hôm qua mưa nên chậmhơn chút, tớ vừa mới nhìn thì mưa ngừng rồi, cũng không nói là có tắc đường, chắctầm 30 phút là đến nơi." Trần Thước vừa thay giày vừa nói.

"Cậu cũng rõ quá nhể." Thịnh Dương cúi đầu cài cái cúctrên quần mình, cười nói.

Hôm qua tan ca cái anh luôn đi cùng với Trần Thước, khôngvề nhà mình, hôm nay ra ngoài chỉ có thể mặc quần áo của Trần Thước, trong tủquần áo của Trần Thước phần lớn đều là đồ rộng mặc rất thoải mái, ngay cả cáiquần anh đang mặc đây, phần eo cũng được thiết kế rất đặc biệt, nhưng mấy cáicúc thì không dễ cài.

"Đến đây." Trần Thước thay xong giày liền nhìn thấy anhđang vật lộn với đống cúc, ngón tay móc lấy quần Thịnh Dương móc được người điqua, hai ba nhát là cài xong hết đống cúc rồi.

"Tớ quả là có khoảng cách với mấy anh giai trendy các cậu."Khuôn mặt Thịnh Dương lại đỏ ửng lên, chỉ có thể lảng sang vấn đề khác, khiếnmình đừng nhớ lại cảnh tượng vừa rồi nữa.

"Mặc thêm mấy lần là không còn khoảng cách nữa."

"Thần kinh."

Sau một đêm mưa rền, buổi sáng mặt đường vẫn còn ướt, ThịnhDương ngồi trên xe Trần Thước lại bắt đầu gà gà gật gật, lại thêm việc tối hômqua khóc một trận lớn, đôi mắt vốn xinh đẹp lúc này chẳng có chút tinh thầnnào, lúc nhìn người khác cũng có hơi đờ đẫn.

Trần Thước đưa tay ra chạm lên mi mắt Thịnh Dương, rất nhẹ,"Ngủ tí đi, đến nơi tớ gọi cậu."

"Được."

Thịnh Dương bắt lấy tay cậu, đặt lên bụng mình nắm mộtlúc mới buông tay, nói với Trần Thước có thể xuất phát rồi.

Quả thực anh muốn chợp mắt một giấc ngắn trên xe Trần Thước,nhưng cứ hễ nhắm mắt lại, suy nghĩ lại hoạt động sôi nổi hơn, đủ các thể loại vấnđề kì quái đều xâm chiếm lấy đầu óc anh, khiến anh muốn ngủ cũng ngủ không nổi.

Bởi thế chỉ đành cam chịu từ bỏ một giấc này, ngáp dài mộtcái, nghiêng đầu qua nói chuyện với Trần Thước.

"Cậu thi bằng lái xe lúc nào thế?"

"Lúc học đại học năm 2."

"Ồ, vừa chia tay với tớ xong liền đi thi bằng lái xe cơ đấy,siêng năng ghê ha thầy Trần." Giọng nói Thịnh Dương vì buồn ngủ mà trở nên uể oảilười biếng hẳn.

Trần Thước nhất thời không biết trả lời sao, ngượng ngùngho một tiếng, "Lúc đó muốn thi thêm một cái bằng, tìm việc làm thêm gì đó cũngcó thể dễ dàng hơn."

Thịnh Dương nhìn cậu, mím môi len lén cười, nói đến đây,bèn nghĩ đến lão Trần, "Sức khỏe của chú bây giờ thế nào rồi?"

"Khỏe như trâu, ngày nào cũng đi leo núi, chạy bộ, du lịch,sớm biết thì hồi đó không để ông ấy nghỉ hưu sớm thế rồi, tớ lỗ chết đi được."

"Đúng vậy, cậu lỗ một người bạn trai mà."

Anh vừa nói câu này, Trần Thước suýt chút nữa coi chân gathành chân phanh, chân run lên, một lúc lâu sau mới lắp bắp thốt ra hai chữ.

"Không lỗ."

Thịnh Dương lại nghiêng đầu quay ra ngoài cửa sổ, khóemôi nhướn cao, ý cười căn bản là không giấu nổi nữa.

Lúc đến dưới tòa nhà công ty thì cũng xấp xỉ với thờigian mà Trần Thước đã dự liệu, bọn họ vẫn còn nửa tiếng đồng hồ nữa có thể ănsáng, Thịnh Dương chấm công ở dưới tòa nhà, đỗ xe xong lại không biết ăn gì, vừahay cửa hàng KFC cũng không có quá nhiều người, Thịnh Dương bèn kéo Trần Thướccùng đến KFC để ăn sáng.

Ngồi chưa được 2 phút, Carmen đã gửi tin nhắn cho anh.

[Dương, mấy giờ đến công ty đó? Mua giúp tớ một phần ănsáng đi, hôm nay chắc tớ đến muộn rồi.]

[Tớ đang ở dưới công ty, mua KFC cho cậu nhé?"

[OK OK.]

"Mới sáng sớm ra đã làm việc rồi à?" Trần Thước bê bữasang qua, liền nhìn thấy Thịnh Dương đang chăm chú nhìn điện thoại trả lời tinnhắn.

"Không phải, là bạn."

Trần Thước ừm một tiếng, không có biểu cảm gì, xé lớp giấybọc hamburger ra, đưa cho Thịnh Dương, "Ăn trước đi, ăn xong rồi rep."

"Hôm nay cậu có bận không? Có cần quay chương trìnhkhông?" Thịnh Dương nhận lấy chiếc hamburger, Trần Thước lại đưa đến một cốc nướcđậu, anh trực tiếp uống một ngụm ngay trên tay Trần Thước, "A, ngọt quá..."

"Hôm nay không cần quay, tuần sau mới quay, hôm nay tớ cómột tiết ở studio, buổi chiều đến cửa hàng họp online với thiết kế về một bộsưu tập hợp tác chung."

"Thế hôm nay cậu có đến đón tớ tan làm không?"

"Có chứ."

"Okiee, cảm ơn cậu nhé." Thịnh Dương nói rồi ngẩng đầulên, cong cong mi mắt, cười đặc biệt ngoan ngoãn, giống hệt như một chú mèo nhỏ,Trần Thước không kìm chế được mà đưa tay ra xoa xoa mái tóc anh.

Ăn xong bữa sáng, thời gian vẫn còn 10 phút nữa, người đãchấm công xong chính là không hoảng không loạn như thế đó, anh mua giúp Carmenmột suất, đang ngồi đợi lấy đồ ăn.

Một lúc sau, Thịnh Dương đột nhiên nhớ tớ một vài chuyện.

"Trần Thước, ngày hôm đó, sao cậu lại không đi?"

Trần Thước hơi ngẩn ra, rất nhanh đã phản ứng lại được ThịnhDương đang nói đến ngày nào.

"Có thể là do nhớ cậu quá."

"Hả?"

"Nhớ cậu quá, lúc ở cửa hàng tiện lợi nhìn thấy cậu cònnghĩ mình hoa mắt cơ, không ngờ tới sẽ gặp được cậu ở đây, vốn dĩ kết thúc hoạtđộng xong sẽ rời đi ngay, nhưng lại muốn thử vận may của mình xem sao, tớ đợilâu lắm, không đợi được cậu, trước khi đi đếm đến 10, thế là cậu liền xuất hiệnluôn." Trần Thước kể vô cùng rõ ràng.

Đôi mắt tròn xoe của Thịnh Dương nhìn Trần Thước trântrân, dường như đã quên cả chớp mắt, đôi môi mấp máy hai lần, mới nhỏ giọngnói, "Tớ cũng không ngờ sẽ gặp được cậu."

"Ừm, duyên phận."

Thịnh Dương không có ý kiến gì, cụp mắt xuống, suy nghĩtrong chốc lát mới lại quay sang nhìn Trần Thước, đáy mắt sáng trong, chỉ hỏi cậu,"Thế nếu như chúng ta không gặp được thì sao? Có phải sẽ..."

"Không có nếu như."

Thịnh Dương bị ngắt ngang lời, cũng không bực bội, mộttay chống cằm, nghiêng đầu nhìn nhau với Trần Thước.

"Không có nếu như, Dương Dương, Tết năm nào tớ cũng đều đếndưới nhà cậu đợi cậu."

Để Trần Thước nói ra những chuyện này, quả thực không dễdàng, từ trước đến nay cậu sống thoải mái tự tại, cũng không thích quay đầunhìn lại, nhưng trên thế giới này nếu chỉ có duy nhất một người đáng để cậuquay đầu nhìn lại, thì đó chính là Thịnh Dương.

Chuyện tình cảm, không tự tại nổi, ít nhất là đối với cậu.

Thịnh Dương ngơ ngác hơi hơi há miệng, lộ ra biểu cảm sửngsốt thường thấy luôn khiến người khác cảm thấy đáng yêu và thú vị, chỉ có điềuchỉ thường thấy trước mặt Trần Thước, bởi vì người khác không có ai không giỏichọc ghẹo anh như Trần Thước.

"Cái gì chứ..." anh cảm thấy có chút không thể tin được,ngón tay đều co rụt cả lại, ngón tay cái không ngừng ấn vào bụng ngón trỏ, đâylà động tác nhỏ mà anh hay làm mỗi khi căng thẳng.

"Mau đi làm đi." Trần Thước đi đến, hôn một cái lên tránanh, cười nhếch một bên nhướn mày, "Tối rồi nói tiếp."

Con tim Thịnh Dương trong khoảnh khắc ấy đột nhiên đập rộnràng, Trần Thước trước mắt anh cười rất giống...rất giống như Trần Thước hồinăm 17 tuổi, khiến anh không thể rời mắt.

Buổi đi làm hôm nay không thể nào tập trung nổi, cả buổisáng đầu óc Thịnh Dương đều lởn vởn câu nói kia của Trần Thước, Tết năm nào tớcũng đều đến dưới nhà cậu đợi cậu, càng nghĩ tim càng đập nhanh, nghĩ rồi lạinghĩ, tự dưng lại cảm thấy đau lòng.

Người như thế nào mới có thể năm nào cũng trốn dưới nhàanh nhìn anh như thế chứ, nếu đợi không được thì sao? Nếu không gặp được thìsao?

Còn nghĩ mình thông minh lắm, thì ra chẳng thông minh mộttí tẹo nào cả.

Con người sẽ không làm chuyện ngốc nghếch đến thế, chócon mới làm.

Chó con mới đứng nguyên tại chỗ cũ đợi chủ nhân của mình,cố chấp vô cùng.

Đến giờ ăn trưa, mới coi như hơi hơi hoàn hồn lại chút, Carmengọi anh cùng đi xuống TTTM dưới tòa nhà để ăn cơm, món đặc sản Hồ Nam, còn phảixếp hàng đợi chỗ một lúc lâu mới được vào, ăn xong đi ra nhìn thấy cửa hàng bánđồ dùng cho vật nuôi mà Carmen hay đến mua đồ chơi cho tiểu công chúa kia tổ chứchoạt động mừng 2 năm.

Carmen không nói hai lời kéo Thịnh Dương vào trong cùngcô mua ít đồ chơi.

Hai người đi tay không vào, còn lượn chưa được một vòngđã chọn được một đống đồ chơi lạ lùng kì quái, còn tiện tay mua cả một bao lớnthức ăn cho chó, nói là này sale to, không mua thì phí của giời, Carmen đang chọnvòng cổ để mang mỗi lần dẫn tiểu công chúa ra ngoài chơi, lại nhớ đến lời ThịnhDương nói lần trước.

"Ây, Dương, lần trước cậu nói cậu có nuôi chó nhỏ, rốt cuộclà giống nào thế? Tớ cũng mua cho chó nhỏ nhà cậu ít đồ chơi nhé, dù sao thìsale cũng rẻ lắm luôn."

"Không cần đâu, cậu ấy không thích chơi mấy thứ này."

"Cậu đừng khách khí thế với tớ chứ, cái này nhé?" Carmenchọn được một cái vòng cổ màu hồng trên kệ, lắc lắc trước mặt Thịnh Dương.

Thịnh Dương không nhịn nổi phì cười, cười đến nỗi lồng ngựccũng run lên bần bật, lắc đầu nói: "Có lẽ là không ổn lắm đâu, màu hồng không ổn,chó to, không thích mấy thứ mà tiểu cô nương hay chơi này đâu."

"Hiểu rồi." Carmen tự cho rằng khả năng đọc hiểu của mình10 điểm không có nhưng, lấy một chiếc vòng cổ màu đen, có thể tự do điều chỉnhđược to nhỏ, vứt vào trong giỏ hàng.

"Ấy, không cần, tớ nói với cậu này, thật sự đừng..đừng cómua."

"Cậu khách khí cái gì vậy, từ lúc nào cậu khách khí với tớthế rồi? Trời ạ, Dương, từ sau khi thăng chức làm quản lý thiết kế cậu lại muốnvạch rõ giới hạn với mấy nhân viên quèn như tớ đó hả?"

"Im miệng cậu đi." Thịnh Dương bất lực lườm một cái trắngcả mắt, "Ok ok ok, dù sao thì cũng là cậu trả tiền cũng chả phải tớ trả."

"Tất nhiên, cái này không rẻ đâu nhé, sao lại đắt thế nhỉ,cậu xem kìa, mấy thứ đồ cho thú cưng thật sự đắt vãi cả ra ấy."

Đắt hay không đắt, Thịnh Dương không hề có khái niệm, anhchỉ cảm thấy cái thứ đồ chơi này chó con của anh thật sự không dùng đến, tựnhiên lại lãng phí tiền rồi.

Cũng may là có giảm giá mạnh.



=====================================

A Zhu: nay 2 chương hoy, cuối tuần đăng tiếp nhoaaaa

Xong mau mau để làm sang fic khác nào!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net